Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 24: Sinh linh đồ Thán

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng mặc nguyên y phục ướt đẫm, vừa cười nói nô đùa vừa chạy như bay trong khu rừng rậm theo hướng mà hai gã đoán là Bành Thành.

Trên người hai gã hiện giờ không có lấy một xu, cả binh khí cũng rơi mất, nhưng trong lòng lại thoải mái lạ thường, tràn đầy cảm giác sung sướng: “Trời đất bao la, mặc ta tung hoành!”.

Hai gã càng đi càng nhanh.

Tuy thường cảm thấy hô hấp ở mũi miệng không được liên tục, nhưng nội tức thì vận hành không ngừng nghỉ.

Khấu Trọng nhảy lên một tảng đá lớn, lăng không lộn nhào xuống sườn dốc bên dưới, chẳng ngờ hai chân không vững liền ngã lăn nhào vào trong đám bụi cây bên dưới triền dốc, tay áo bên phải cũng bị cành cây làm rách toạc, để lộ ra cánh tay cường tráng.

Từ Tử Lăng cũng nổi tính trẻ con, tung mình lao lên làm y như gã, cả người va rầm vào người Khấu Trọng, hai gã ôm đầu cười lớn, khoái chí vô cùng.

Khấu Trọng đột nhiên “ý” một tiếng, chỉ lên trời ngạc nhiên nói: “Kia là gì vậy?”.

Từ Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn, thấy ánh đỏ lấp lánh, kinh hãi nói: “Lửa!”

Khấu Trọng dựng người lên nói: “Chúng ta mau đi xem thử!”.

Thì ra đó là một tiểu trấn bị huỷ diệt, tất cả các căn nhà đều đang bốc lửa phừng phừng. Khắp trong ngoài trấn rải đầy thi thể của người và súc vật, tất cả đều đã cháy đen như than.

Ngoại trừ những căn nhà đang cháy phát ra những tiếng nổ lép bép và những đám khói đang bốc lên nghi ngút, thị trấn vốn rất phồn vinh này đã hoàn toàn biến thành một quỷ vực tịch mịch, những người may mắn sống sót có lẽ đã đi chạy nạn từ lâu lắm rồi.

Có một số thi thể vẫn còn chưa khô hết huyết dịch, máu chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh, những kẻ sát nhân chẳng hề phân biệt nam nữ lão ấu, nhất loạt đối xử tàn khốc như nhau. Hai gã nhìn thảm cảnh trước mắt mà nhiệt lệ trào dâng, trong lòng lại như phủ một lớp băng giá.

Đây có phải là do thuộc hạ của Đỗ Phục Uy làm ra? Tại sao bọn chúng lại làm ra những chuyện không bằng cầm thú như vậy?

Ở phía Tây trấn ẩn ước có tiếng xe tiếng ngựa, nhưng đang đi xa dần.

Hai gã nghiến răng, tung mình đuổi theo.

Sau khi đi qua một khoảng rừng, cả hai lập tức ngây người.

Chỉ thấy trên quan đạo hướng về phía Bắc có rất nhiều Tuỳ binh, kẻ nào kẻ nấy khôi giáp không chỉnh tề, kỳ hiệu xiêu vẹo, hiển nhiên là một đám bại binh tàn tướng. Ở phía cuối đội Tuỳ binh là vô số xe lừa, bởi tải trọng quá nặng nên bị lọt tít tận ở phía sau, giống như một lão nhân cao tuổi đang khổ sở lê bước trên chặng đường dài vậy.

Hai gã đang hoài nghi không biết có phải chính đám bại binh này đã làm nên tội ác tày trời kia không, thì ở chiếc xe lừa sau cùng chợt vang lên tiếng cười dâm dật của một nam nhân, sau đó là một thi thể trần truồng đẫm máu của một nữ tử bị ném xuống đường đất, không hề động đậy, hiển nhiên là đã chết.

Tên Tuỳ binh đang điều khiển xe bật cười ha hả nói: “Lão Trương, ngươi giỏi thật đấy! Đã là đứa thứ ba rồi!” Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nộ hoả xung thiên, không thể kìm nén được nữa, tung mình lao tới.

Gã Tuỳ binh vừa dâm sát dân nữ vô tội ngẩng đầu lên, liếc thấy hai gã lao tới liền rút bội đao ra, cười lớn nói: “Còn hai tên sống sót, có phải mẹ chúng mày vừa bị ta làm không?” Hai gã đang trong cơn phẫn uất, đâu còn nhớ trong tay mình không còn binh khí, tung mình nhảy lên không, bổ về phía tên tặc binh.

Gã Tuỳ binh thấy hai gã cũng biết chút võ nghệ thì giật mình sợ hãi, vội kêu lên báo cho tên đồng bọn đang điều khiển xe quay lại trợ giúp, đồng thời hoành đao quét tới, ngăn cản không cho hai gã nhảy lên xe.

Khấu Trọng lao tới trước xe mới phát giác trên tay mình không có binh khí để ngăn cản thế công của đối phương, chẳng thèm nghĩ ngợi, hít mạnh một hơi chân khí, lần đầu tiên tung mình nhảy lên cao khi người vẫn còn lơ lửng trên không, thân hình khẽ lướt qua thân đao của địch nhân, rồi lộn thêm một vòng ra phía sau tên Tuỳ binh.

Tên đang điều khiển xe lúc này đã cầm trường mâu lên, nhằm ngực Khấu Trọng đâm mạnh tới.

Vừa hay lúc này Khấu Trọng phát giác ra mình vừa có đột phá trong khinh công, trong lòng vui mừng khôn xiết nên xao lãng tập trung, chân khí bị ô trọc, cả người rơi bịch xuống đống hàng hóa trên xe.

Lúc này Từ Tử Lăng đã đặt chân lên thành xe, thấy đại đao quét tới, liền dùng chân trước làm trụ, chân phải vung lên như điện, đá mạnh vào tai phải của đối phương.

Khí kình từ chân cuồn cuộn truyền qua.

Tên Tuỳ binh vừa làm chuyện cầm thú kia không kịp kêu lên một tiếng, xương gáy gẫy đoạn, cả người bay thằng xuống đất, lập tức táng mạng đương trường.

Từ Tử Lăng lần đầu tiên sát nhân, kinh hãi đến độ chân khí tán loạn, lăn người vào trong đống hàng hoá.

Khấu Trọng lúc này đã vươn tay ra chộp lấy thân cây trường mâu của đối phương, vận kình giật mạnh. Tên Tuỳ binh điều khiển xe bộ vị không ổn định, ngã nhào xuống giữa chỗ ghế ngồi và xe kéo, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Những tên Tuỳ binh phía trước phát giác đằng sau có chuyện, liền quay đầu ngựa lại quan sát.

Khấu Trọng kêu lên: “Mau chạy!”.

Hai gã vội vàng xuống xe, lướt mình vào khu rừng ven đường như hai làn khói.

Hai gã chạy một mạch hơn chục dặm đường mới dám dừng lại nghỉ ngơi.

Từ Tử Lăng thở dài nói: “Ta vừa giết chết một người rồi! Làm sao biết được chỉ một cước đã đá chết hắn rồi chứ?” Khấu Trọng vỗ nhẹ lên vai gã nói: “Loại gian đồ giết người phóng hoả, gian dâm phụ nữ như vậy chết cũng không tiếc, ngươi đâu cần lo lắng bất an làm gì”. Nói đoạn, gã ngừng lại giây lát rồi nói tiếp:

“Đám cẩu binh ở Dương Châu thành có tên nào là không hoành hoành vô pháp, áp bức lương dân đâu, ta chỉ không ngờ là cả giết người phóng hoả bọn chúng cũng dám làm, chẳng trách mà có nhiều người tạo phản đến vậy. Đem so sánh thì đám thuộc hạ của người cha hờ kia vẫn còn là người tốt đấy. Ý! Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”.

Từ Tử Lăng thu nhiếp tâm thần, chú ý lắng nghe, quả nhiên có tiếng đánh giết lẫn nhau theo gió truyền tới, hơn nữa phạm vi còn rất rộng, dường như là hai bang phái lớn đang quyết chiến sinh tử vậy.

Hai gã lại nghĩ đến những lương dân bách tính vừa bị Tuỳ binh đồ sát, bỗng chốc nhiệt huyết trào dâng, nhảy dựng người dậy.

Khấu Trọng hối hận nói: “Sớm biết như vậy thì đã nhặt luôn cây trường mâu kia, có vũ khí trong tay đi tìm mấy tên cẩu binh kia liều mạng cũng dễ dàng hơn”.

Từ Tử Lăng sát khí trào dâng trong ngực, hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta đi xem tình hình thế nào đã, lúc ấy muốn cướp một hai thanh đao cũng không phải truyện khó. Dù sao thì chúng ta cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, lấy mấy tên binh lính cầm thú không bằng đó ra thử đao cũng được”. Hai gã vừa thử qua thân thủ, thành tích đạt được thập phần mãn ý, tự nhiên là cũng tự tin lên rất nhiều.

Khấu Trọng gật đầu nói: “Xem ra chúng ta cũng có chút thành tích, chỉ là không có cơ hội thực tế để diễn luyện mà thôi. Huynh đệ! Đi thôi! Hôm nay là ngày đầu tiên trong quãng đời tung hoành giang hồ của chúng ta!” Hai gã kêu lên một tiếng, lao người về phía có tiếng hò hét xung sát.

Sau khi bơi qua một con suối, hai gã tiếp tục triển khai thân pháp vượt qua một ngọn núi nhỏ, chạy lên đến đỉnh núi, không gian bỗng chốc rộng mở vô cùng.

Chỉ thấy ở bình nguyên phía dưới có hai nhóm người đang ác chiến.

Một bên là hơn vạn Tuỳ binh, bên còn lại là những đại hán vận thanh y kình trang, nhân số chỉ bằng một phần tư số Tuỳ binh, nhưng người nào người nấy võ công đều không tầm thường, đội hình hoàn chỉnh, tấn công liên tục làm đội hình của Tuỳ binh bị phá nát, không thể phát huy ưu thế của số đông.

Ở phía đối diện hai gã có một ngọn đồi nhỏ, có lẽ là đài chỉ huy của những thanh y võ sĩ, bên trên có mấy đội nhân mã đang dùng đăng hiệu với ba màu đỏ, lam, vàng chỉ huy các thanh y võ sĩ di động tiến thoái.

Hai gã mới lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng bi tráng hào hùng khi hai quân huyết chiến, nhất thời há miệng trợn mắt, quên cả mục đích đến dây.

Một hồi lâu sau, Khấu Trọng mới hồi phục tinh thần, chỉ tay vào mấy ánh đèn lửa thấp thoáng nơi xa xa nói: “Đằng kia có thể là một thôn làng hay thị trấn khác, nói không chừng những thanh y võ sĩ này đang ngăn cản Tuỳ binh đến đó sát nhân phóng hoả, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?” Từ Tử Lăng thở hắt ra một hơi nói: “Nếu như là người của “cha” chúng ta, vậy thì chúng ta không tiện nhúng tay vào, bằng không không phải tự đưa dê vào miệng hổ hay sao?” Khấu Trọng nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Thủ hạ của lão gia đâu có y phục chỉnh tề như vậy, xem ra là một đạo nghĩa quân khác. Hì! Tiểu Lăng! Có phải ngươi sợ rồi không?” Từ Tử Lăng cười ha hả, lại gần một cái gốc cây vận kình bẻ hai cành lớn chừng cánh tay trẻ em, dài hơn gần trượng, rồi ném cho Khấu Trọng một cành, vừa cười vừa nói: “Hành hiệp trượng nghĩa, thăng quan phát tài, toàn dựa vào mấy thứ này cả đấy!”.

Khấu Trọng tuốt hết lá cây, gác lên vai, cúi người lễ mạo nói: “Từ tráng sĩ, mời!” Từ Tử Lăng vung vẩy cây gỗ mấy lượt, rồi hát vang: “Phong tiêu tiêu hề nghịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề định yếu hoàn. Ha! Lão tử đến đây!”.

Nói đoạn hai gã cười vang, một trước một sau lao xuống dốc.

Hai gã đang định lao xuống bình nguyên thì bất chợt có tiếng rít gió lao tới, một loạt tiễn từ bụi cỏ xạ tới trước mặt.

Hai gã trước giờ chưa từng ứng phó với tên bắn, lại không nghĩ ra phía trước có phục binh, trong lòng kinh hãi khôn tả, vội lăng mình xuống đất, bộ dạng thảm hại vô cùng. Loạt tên lướt qua trên người, tình thế nguy hiểm vạn phần.

Nhụê khí hai gã tiêu thất hoàn toàn, vừa bò vừa chạy, nấp vào một đám loạn thạch cách đó hơn mười trượng, không dám động đậy.

Bất chợt có tiếng bước chân dồn dập xông về phía hai gã ẩn nấp, cả hai bên tả hữu toàn là Tuỳ binh, tên nào tên nấy tay cầm trường mâu lao tới, cũng không biết là có bao nhiêu người nữa.

Giờ mới biết bên thanh y võ sĩ đang bị bao vây, còn đám Tuỳ binh đang tập kích hai gã chính là để ngăn ngừa viện binh của đối phương đến tiếp cứu.

Hai gã nếu được lựa chọn, nhất định sẽ chạy mất tăm mất tích, quyết không cố ý làm vẻ anh hùng nữa, nhưng lúc này muốn tránh cũng không được nữa, đành nhảy người lên, huy động cành cây trong tay, vận tập toàn thân công lực, cuồng mãnh quét tới, bốn cây trường mâu liền lập tức bị đánh bay ra xa, hai gã binh sĩ bị đánh cho chảy cả máu đầu, tung người lên khỏi mặt đất rồi rơi bịch xuống.

Trước sau hai phía đều có địch nhân, ở vòng ngoài còn có người giơ cao mấy ngọn đốc lên, chiếu sáng cả vùng bên trong.

Một đội lính cầm búa liền xông vào vòng vây, cứ nhằm hai khúc cây trong tay bọn gã mà tấn công, tiếng hò hét vang trời, lúc hai gã đẩy lui được một đợt tấn công nữa thì hai khúc cây trong tay chỉ còn lại một nửa, địch nhân thì chẳng bị thương lấy nửa tên.

Khấu Trọng biết tình hình bất diệu, liền lớn tiếng quát: “Lên phía trên tảng đá!” Từ Tử Lăng lộn nhào người bay lên theo gã rồi hạ thân xuống một tảng đá lớn.

Địch nhân gầm lên hung dữ, hơn mười cây trường mâu bay thẳng về phía hai gã.

Trong giờ phút sinh tử quan đầu này, hai gã lại trở nên bình tĩnh lạ thường, tựa như không hề nghe thấy bất cứ thanh âm nào, lại tựa như không hề có bất kỳ thanh âm nào lọt khỏi hai đôi tai tinh nhạy của hai gã vậy.

Chân khí trong nội thể vận hành so với lúc bình thường thì nhanh hơn bốn năm lần, thế công của địch nhân theo đó cũng chậm lại như trẻ con đang chơi đùa vậy.

Hai gã nắm rõ được góc độ và thời gian mỗi cây thương bay tới, cảm giác đó bình thường hai gã có nằm mơ cũng không thể có được.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dựa lưng vào nhau, vung vẩy cây côn gỗ chỉ còn khoảng bốn thước trong tay tả xung hữu đột, đánh trước cản sau, tự nhiên như lưu thuỷ hành vân, phòng thủ không một kẽ hở.

Địch nhân thấy trường mâu thất bại, năm sáu tên cầm búa và đao liền xông lên trên tảng đá, định tấn công ở cự lý gần, đẩy hai gã vào tử địa.

Khấu Trọng rùn người tránh khỏi đại đao, cành cây quét mạnh vào gót chân một tên lính cầm đao, tên ngày lập tức ngã nhào ra đất, Khấu Trọng liền thuận tay cướp luôn cây trường đao của đối phương, đâm vào bụng một tên Tuỳ binh cầm búa đang lao tới.

Từ Tử Lăng lúc này cũng đã đoạt được một thanh trường đao, tinh thần phấn chấn, ném cây côn gỗ trong tay vào một tên Tuỳ binh, làm hắn ngã nhào xuống dưới tảng đá, đoạn bổ người lao đến bên cạnh Khấu Trọng nói: “Chúng ta xông ra!” Hai gã đồng thanh hét vang, rời khỏi tảng đá lớn, xông thẳng vào đám địch nhân.

Từ Tử Lăng thi triển Huyết Chiến Thập Thức của Lý Tịnh, sải bước nhảy xuống, trường đao như hóa thành một luồng quang điện, một thế công tưởng chừng như không có gì đặc biệt, nhưng địch nhân đang lao tới lại không thể tránh né, hơn nữa cây trường mâu trong tay còn hoàn toàn mất đi tác dụng, bị Từ Tử Lăng tiến sát lại gần, kích trúng chỗ yếu hại trên ngực, cả người bay ngược về phía sau, thổ ra một búng máu rồi tuyệt khí.

Khấu Trọng cũng vung đao quét mạnh, đánh bật hai cây trường mâu đang đâm tới, đoạn vận đao chém tạt ngang một đường, cắt đứt cổ họng một tên Tuỳ binh, khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.

Hai gã không ngờ Huyết Chiến Thập Thức lại lợi hại nhường ấy, dũng khí liền tăng lên mấy phần.

Chỉ thấy địch nhân tuy đông, nhưng bọn gã lại như thấy rõ từng sơ hở trong thế công và những biến hóa vi diệu nhất của đối phương, thậm chí còn có thể dựa vào áp lực của địch nhân mà đoán biết được sự phân bố của vòng vây bên ngoài, thứ cảm giác này thật khó mà hình dung cho được.

Trong sát na ngắn ngủi, hai gã đã quên đi cả cảm giác sinh tử, tung hoành giữa chiến trường hỗn loạn bằng bản năng cầu sinh của con người, tuy phải đối mặt với cả trăm địch nhân và những đao thương kiếm kích sáng ngời nhưng vẫn chẳng hề sợ hãi.

Càng đánh hai gã càng phối hợp chặt chẽ hơn, di chuyển nhanh chóng giữa vòng vây, ngươi thủ ta công, ngươi công ta thủ.

Nếu như phải lúc bình thường, hai gã e rằng có nghĩ nát óc ra cũng không nghĩ được cách phối hợp tuyệt diệu đến vậy, nhưng trong giờ khắc sinh tử tồn vong này, tựa hồ như được lão thiên phù hộ, hai gã phối hợp vô cùng ăn khớp, chẳng có chút cứng nhắc.

Từ Tử Lăng huy đao chém mạnh, chân khí trong nội thể như trường giang đại hải tuôn ra ào ào, đối phương ngay cả đưa kiếm lên đón đỡ cũng không kịp, chỉ biết trợn mắt chừng chừng nhìn đao của gã bổ xuống như thiểm điện kinh lôi, rồi ngã gục xuống.

Đao thế của Khấu Trọng lại mạnh tựa Thái Sơn, chân khí vô cùng vô tận trong nội thể truyền ra thân đao, đối phương tuy đã vận toàn lực đón đỡ, song cũng không thể làm đường đao của gã lệch đi nửa phân, cả người lẫn đao ngã lăn xuống đất chết tốt.

Cuối cùng thì hai gã cũng đã kết hợp được Cửu Huyền Đại Pháp của Phó

Quân Sước truyền dạy với kỳ thư đạo gia Trường Sinh Quyết, Huyết Chiến Thập Thức của Lý Tịnh và Ô Độ Thuật của mỹ nhân bang chủ Vân Ngọc Chân, tự sáng tạo ra một chiến pháp độc nhất vô nhị của riêng hai gã.

Lúc này hai gã đã lọt vào mâu trận, chỉ cảm thấy sơ hở đầy rẫy, chỉ cần thuận tay là hất được trường mâu của đối phương lệch ra. Hai gã lách người né tránh thế công, đoạn thừa thế xông lên tiếp cận đối phương, địch nhân lúc này liền trở thành mồi ngon cho hai gã thử đao. Hai gã càng đánh càng hăng, còn đối phương thì cứ từng tên từng tên ngã xuống.

Do bên địch thấy chỉ có mình hai gã lên chỉ phái một đội binh mã nhỏ chừng gần trăm người ra truy kích, trước mắt đã bị hai gã tả xung hữu đột sát thương gần nửa, thêm vào đó, bọn Tuỳ binh lại thấy đao pháp hai gã lợi hại, nên kẻ nào kẻ nấy đều sợ hãi tản hết ra nhường đường cho hai gã.

Kỳ thực thì lúc này hai gã cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thấy vậy liền lập tức vận toàn lực xông ra, trong nháy ắt đã thoát khỏi trùng vây, đào thoát thành công.

Chạy được chừng hơn trăm trượng, hai gã chuyển hướng đi vào một khu rừng, ngồi phịch xuống dựa lưng vào nhau thở hổn hển.

Khấu Trọng vừa thở vừa nói: “Ha! Thành công rồi! Cả đại trận trượng như vậy mà cũng giết không nổi chúng ta, chuyện này trước đây ngươi từng nghĩ qua chưa?”.

Từ Tử Lăng cắm phập thanh đao xuống đất, tay vẫn nắm chặt chuôi đao, thở hào hển nói: “Cách đánh khi nãy của chúng ta quá tốn sức, kỳ thực trong tình hình đó chúng ta vẫn có thể lưu lại một chút lực khí nữa, như vậy thì bây giờ đâu đến nỗi mệt mỏi thế này”. Khấu Trọng nói: “Ngươi có bị thương không? Sau lưng ta bị chém hai đao, cũng may là ta tránh né nhanh nhẹn”. Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

“Chỉ là chân phải bị trường mâu đâm rách quần mà thôi, không sao cả”. Khấu Trọng chờ hơi thở ổn định lại, đoạn hỏi: “Còn muốn đánh nữa không? Đám nghĩa quân kia hình như cũng không được như vẻ bề ngoài đâu!”.

Từ Tử Lăng ngồi thẳng dậy nói: “Đương nhiên là phải đánh! Nếu để đám Tuỳ binh không bằng cầm thú kia tấn công vào thôn làng, e rằng chuyện đáng sợ kia sẽ lại xảy ra lần nữa mất”. Khấu Trọng cả mừng nhổm dậy nói: “Thế mới là hảo huynh đệ của ta chứ, lần này chúng ta cần phải thông minh hơn một chút, đừng để chúng tấn công bất ngờ như vậy nữa”. Hai gã nói rồi nhảy lên ngọn cây, cẩn thận quan sát địa thế và chiến cuộc, rồi mới nhảy xuống lao về phía chiến trường.

Trong nháy mắt, hai gã đều cảm thấy mình đã trưởng thành, không còn là hai tên tiểu tử vô học vô thuật hồ đồ nữa rồi.

Chọn tập
Bình luận