Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 793: Trận tiền quyết chiến

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Đạo quân đi đầu của Khang Sao Lợi thay đổi thế trận, từ một tách ra làm hai, từ trung tâm tỏa ra hai cánh.

Từ trong rừng, đại quân Kim Lang linh động như thần ào ra tựa thủy triều, ai nấy sát khí đằng đằng. Mới nhìn còn tưởng tán loạn không đội ngũ, nhưng trên thực tế, tinh thần và sự triển khai ăn ý trong đó đã đạt tới cảnh giới “vô pháp thắng hữu pháp”, kẹp bọn gã vào giữa thế trận gọng kìm của hai cánh quân. Vậy mà đây chỉ là thế trận được bày bố đột ngột để đối phó, càng thể hiện rõ bản sắc hùng sư vô địch! Đột nhiên một đội gồm hơn năm chục binh sĩ tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm mâu xông thẳng tới khiêu chiến rồi lại rút về. Sau đó, lại một đội khác tiến lên, sử dụng đúng cách khiêu khích cũ, nhưng không hề tấn công. Tuy thế cũng đã đủ khiến kẻ địch phải căng thẳng thần kinh, không dám lơ là!

Lý Thế Dân hỏi:

– Chúng ta sơ suất điều gì?

Khấu Trọng cười khổ đáp:

– Ta tính sót rằng trong tình huống như thế này, Hiệt Lợi vốn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xua binh tấn công, bất chấp chúng ta mai phục bao nhiêu. Bởi nếu bọn chúng bị chặn lại ở đây, không thể hội họp cùng đạo quân tấn công Kính Dương, sẽ khiến cho đạo quân này mất đi đường tiếp viện mà đại bại.

Lý Thế Dân ngẩn người ra, gật đầu:

– Đúng! Huống chi Hiệt Lợi hoàn toàn tự tin vào bản thân, Kim Lang quân không thể bại trận trên đất bằng được. Chà! Không phải ta chưa nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua nó chỉ chợt thoáng qua, còn cho rằng nhờ vào uy danh của Thiếu Soái có thể dọa được Hiệt Lợi một lúc, nhưng trên thực tế chúng ta hoàn toàn không có lựa chọn.

Khấu Trọng quay đầu nhìn về phía sau. Sau khi đảo vài vòng lớn, liệp ưng bay trở về.

Lý Thế Dân cười nói:

– Cho tới giờ chúng ta kể ra cũng khá thành công, tối thiểu là kéo dài được một canh giờ.

Đội Kim Lang quân thứ nhất lùi về xong, hai đội khác đồng thời tiến lên khiêu chiến, quả thực có khả năng khiến đối phương chưa giao chiến đã mất tinh thần, không biết chừng nào khiêu chiến biến thành tấn công thực sự!

Tiếng vó ngựa vang lên, Bạt Phong Hàn giục ngựa tới, dừng lại bên cạnh Khấu Trọng nói:

– Không ổn rồi! Xem ra Hiệt Lợi sẽ xua quân tiến công, không ngại chuyện bị mai phục!

Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch trước sau phóng ngựa lên gò, thần sắc cả hai đều nghiêm trọng.

Lúc này hai đội quân nọ đã lùi về. Đột nhiên tiếng hò reo vang dậy đất trời, dưới đại kỳ, Hiệt Lợi với sự hộ tống của Triệu Đức Ngôn, Đôn Dục Cốc, Hương Ngọc Sơn và một đám tù trưởng, cùng vài trăm binh sĩ đường hoàng phóng ra trước trận tiền, theo con đường được đoàn quân phía trước dẹp sang hai bên nhường lối.

Từ góc nhìn của bọn Khấu Trọng, quân Đột Quyết trải đầy từ trước mặt cho tới tận sâu vô hạn trong rừng rậm, đội ngũ chỉnh tề, tổ chức nghiêm minh

Lý Thế Dân nhíu mày:

– Cần ba vạn quân là đủ hạ ba tòa thành như Vũ Công!

Khấu Trọng trầm giọng:

– Có thấy Tất Huyền không?

Bạt Phong Hàn đáp:

– Lão không thể không có mặt trong quân, chỉ chưa tìm thấy bóng dáng thôi!

Hầu Hi Bạch nói:

– Chỉ còn một chiêu dùng được là lập tức lùi lại vào trong rừng, để xem bọn chúng có dám tấn công tới không!

Bạt Phong Hàn nói:

– Nếu tấn công thật thì sao?

Từ Tử Lăng than:

– Chỉ còn cách lập tức về giữ thành Vũ Công, lập thế tử thủ đợi quân tiếp viện giải vây…

Lý Thế Dân cười khổ:

– Đó là hạ sách! Quân tiếp viện của đối phương sẽ lần lượt kéo tới cắt đứt đầu mối giao thông cả thủy lẫn bộ, sau đó nhẹ nhàng đánh bại ba ngàn người của Ma Thường. Tiếp tục, một mặt đánh Vũ Công, mặt khác chia quân đồng thời tiến tới Hàm Dương và Kinh Dương, trong khi đó chúng ta bị vây khốn trong thành Vũ Công. Tuy thế, ta cũng không nghĩ ra nổi kế sách nào khác.

Khấu Trọng mỉm cười:

– Ta lại có một kế.

Hầu Hi Bạch mừng rỡ:

– Mau nói xem, chần chừ không kịp mất.

Khấu Trọng quan sát động tĩnh bên Hiệt Lợi, trầm tĩnh nói:

– Phải nhờ cậy lão Bạt khiêu chiến Tất Huyền!

Lý Thế Dân lắc đầu:

– Hiệt Lợi không chịu để Tất Huyền phải mạo hiểm vô ích vậy đâu, dễ xảy ra những bất trắc khó lường, bởi hắn tin chắc sẽ công phá được lực lượng phục binh vốn không hề tồn tại của chúng ta!

Từ Tử Lăng nói:

– Lời Khấu Trọng nói chẳng phải vô lý đâu. Bởi Tất Huyền từng nhận lời khiêu chiến của Bạt Phong Hàn, có bao nhiêu người chứng kiến, lão không thể rụt đầu rụt cổ, sẽ ảnh hưởng tới uy danh của Đột Quyết! Vấn đề là ta thấy không nên để lão Bạt phải mạo hiểm.

Khấu Trọng thản nhiên nói:

– Vậy để ta mạo hiểm một phen thì sao? Hiệt Lợi khẳng định sẽ không để lão Tất xuất trận với Phong Hàn, nhưng nếu có thể giết ta giữa đương trường, hoặc giả thắng trận trở về cũng đều hoàn thành mục đích xuất quân lần này!

Bạt Phong Hàn chau mày:

– Nếu người khiêu chiến không phải ta, đối phương nghi ngờ thì sao?

Khấu Trọng đáp:

– Ta không còn thời gian để giải thích. Lão Bạt mau mở miệng khiêu chiến lão Tất đi!

Bạt Phong Hàn dùng tiếng Đột Quyết quát lớn:

– Tất Huyền… có dám cùng Bạt Phong Hàn ta quyết một trận tử chiến không? Tiếp tục mối duyên gặp gỡ ở ngoại thành Long Tuyền đợt trước!

Quân Đột Quyết đột nhiên im phăng phắc, đợi Hiệt Lợi lên tiếng!

Đang phát lệnh cho chư tướng thuộc hạ, Hiệt Lợi quay lại, ngẩng lên trời cười lớn rồi hét lên đáp trả:

– Bạt Phong Hàn, nếu ngươi muốn chết, không ai ngăn cản đâu. Ngươi giả như thoát được vó ngựa Kim Lang quân chúng ta dẫm đạp, Thánh giả tự khắc sẽ ra tay tiễn ngươi lên đường!

Khấu Trọng cười ha hả:

– Lời nói mới đẹp đẽ làm sao! Thì ra Hiệt Lợi sợ Thánh giả bị huynh đệ của ta làm thịt nên không dám để lão xuất chiến! Ha ha! Thật nực cười…

Hiệt Lợi nổi giận, quân binh Đột Quyết lại càng giận dữ, đồng thanh chửi mắng. Người Đột Quyết coi trọng nhất là danh dự của võ sĩ, sao có thể để kẻ khác sỉ nhục người họ tôn kính nhất!

Tiếng của Tất Huyền từ trong trận truyền ra, từng chữ từng chữ một chấn động màng nhĩ nhưng lời lẽ lại nhẹ nhàng:

– Tất Huyền sẵn sàng quyết một trận sinh tử với Thiếu Soái. Xin đại hãn chấp thuận!

Quân Đột Quyết hò hét vang dội như sấm dậy, cực kỳ phấn chấn bởi người Tất Huyền chuyển sang khiêu chiến là Khấu Trọng! Nên biết chuyện Khấu Trọng từng đại phá Kim Lang quân ở Bôn Lang Nguyên là mối nhục lớn nhất với toàn quân! Nếu Tất Huyền có thể đánh bại Khấu Trọng, đương nhiên là điều sảng khoái!

Hiệt Lợi cười lớn, cho rằng Khấu Trọng tự rước họa vào thân, bèn hét lên với vẻ đắc ý:

– Khấu Trọng ngươi nghe chưa? Để chúng ta xem ngươi có đảm lượng không, đừng nói với ta rằng ngươi không dám nghênh chiến!

Lý Thế Dân đến giờ mới hiểu kế khích tướng của Khấu Trọng, nhưng lại vô cùng lo lắng.

Hầu Hi Bạch hỏi:

– Ngươi có tự tin không?

Khấu Trọng cười đáp với vẻ tự tin mười phần, quát lớn:

– Giao thủ cần gì tới đảm lượng.

Nói đoạn phóng ngựa xuống đồi.

oOo

Lý Thế Dân, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch và Từ Tử Lăng ánh mắt chăm chú về hướng Hiệt Lợi và các đại tướng thủ hạ, đợi Tất Huyền xuất hiện.

Đuốc trên tay binh sĩ Đột Quyết không ngừng được thắp sáng, trăng sao trên cao bị ánh lửa đỏ như máu chiếm hết cả hào quang. Đột nhiên, bên dưới nơi Hiệt Lợi đứng, người người hét lên “Ô Ô” như sói lang gào thét, vang từ trận tiền tới tít mãi đằng sau. Nhất thời cả cánh rừng tràn ngập tiếng sói tru, khiến cho cả chiến mã cũng loạn vó, nghe mà lạnh người.

Trong không khí quỷ dị ấy, Tất Huyền trong bộ hắc bào dục ngựa cầm mâu phóng thẳng từ trong trận ra, theo con đường được dẹp sẵn, hướng thẳng tới Khấu Trọng đang đứng đợi ngoài trận.

Bạt Phong Hàn hai mắt sáng lên, nhìn Tất Huyền chăm chú, trầm giọng nói:

– Thanh mâu trong tay Tất Huyền nặng chín mươi chín cân, tên là “A Cổ Thi Hoa Á”, theo tiếng Đột Quyết cổ có nghĩa là Nguyệt Lang, từng cùng lão tung hoành khắp thảo nguyên từ hồi trẻ, chưa có đối thủ. Từ khi mới xuất đạo đã được truyền tụng là “không kẻ nào có thể đánh ngã khỏi lưng ngựa”!

Khấu Trọng hét lớn:

– Tất Huyền ở đâu?

Ở bên này Bạt Phong Hàn tiếp tục:

– Kẻ này sau năm sáu mươi tuổi tưởng đã không còn dụng mâu, ai ngờ hôm nay mặc giáp ra trận, lại phải dùng thanh mâu này nữa.

Khấu Trọng ghìm ngựa dừng lại, nhìn Tất Huyền đang tiến lại gần, cất tiếng cười ha hả:

– Thì ra ngón nghề giấu kín bấy lâu của Thánh Giả là một thanh mâu nặng trịch, thất kính thất kính!

Tất Huyền không hề thấy thế mà giận, thần thái vẫn ung dung bình tĩnh, tựa hồ chẳng hề để tâm tới chuyện vui buồn của thế gian, cặp mắt vẫn lãnh khốc như loài sói lang nhìn con mồi. Nguyệt Lang mâu chỉ thẳng lên bầu trời đêm, tiếng sói tru chợt há thành tiếng la hét tựa sấm rền, càng làm tăng gấp bội khí thế của bậc nhất đại tông sư!

– Choang!

Tỉnh Trung Nguyệt rời bao.

Chiến mã vừa chạm vó xuống đất, Tất Huyền liền kẹp chân vào bụng ngựa, khiến nó phóng đi như một mũi tên. Nguyệt Lang mâu xoáy tròn giữa không trung. Hai bên ta địch đều cảm nhận được từng vòng xoáy một. Nguyệt Lang mâu mỗi lần xoáy lại tăng thêm một phần kình lực. Đến khi cùng Khấu Trọng chính diện giao phong, kình lực của ngọn mâu sẽ đạt tới trạng thái mạnh nhất.

Phía quân Đột Quyết, ai nấy hò hét tới mức khản cả giọng, thảy đều đợi thời điểm Tất Huyền một mâu hạ địch, đánh cho Khấu Trọng văng khỏi mình ngựa.

Khấu Trọng vào lúc nắm chặt thanh đao vào tay rồi, tất cả những băn khoăn lo lắng, thắng bại sinh tử đều để hết bên ngoài, nơi những vầng mây lơ lửng trên trời.

Dẫu cho trận chiến này quan trọng tới đâu, ảnh hưởng tới an nguy của Trung Thổ nhường nào, mặc kệ danh khí của Tất Huyền lớn bao nhiêu, thực lực khủng khiếp ra sao, trong lòng gã không còn đọng lại bất cứ sự vật nào nữa. Binh sĩ Đột Quyết hò hét trợ uy lại càng không chút tác động!

Cảm xúc của gã truyền từ tay tới tận mũi Tỉnh Trung Nguyệt, theo thân mình xuống tận tọa kỵ rồi men theo đó tới đại địa mênh mông vô tận, bao trùm cả trăng sao đang chiếu sáng lên mặt đất này!

Không thắng không bại, quên người quên đao!

Khấu Trọng cười ha hả, dục ngựa phóng tới nghênh tiếp Tất Huyền.

Khoảng cách không ngừng giảm, tốc độ tăng dần!

Bên phía Đột Quyết người người như say như mê, tiếng hò hét dội vang chấn động mặt đất!

Đám Lý Thế Dân lại không ngừng lo lắng. Chỉ cần thấy Tất Huyền mới ra tay đã dùng toàn lực, có thể hiểu Tất Huyền quyết phân thắng thua với Khấu Trọng chỉ trong vài chiêu, chưa kể tới Tất Huyền có một giáp công lực, lấy cứng chọi cứng dư sức áp đảo Tỉnh Trung Bát Pháp linh diệu như thần của Khấu Trọng!

Duy có Từ Tử Lăng biết rõ thời điểm Khấu Trọng rút đao cũng là lúc gã đã thành công tiến nhập trạng thái tinh thần tột đỉnh. Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là tốc độ ngựa phóng không ngừng tăng lên. Thế của Tỉnh Trung Nguyệt lại càng lúc càng chậm rãi. Nhanh chậm hai bên đối nghịch với nhau. Dường như Khấu Trọng đã nắm bắt được nguyên lý huyền bí của đất trời, đủ để khắc chế cái nhanh của Tất Huyền! Gã hiểu Khấu Trọng cũng nghĩ như gã, hiểu được sai lầm nghiêm trọng của Tất Huyền.

Thanh trường mâu đang xoáy tròn trên tay Tất Huyền từ từ biến thành một cơn lốc, phát ra tiếng “vút vút vút” xé trời trấn áp hết tiếng la hét đương trường!

Nếu xem xét kỹ tốc độ tiếp cận của hai bên, với nhãn lực cao minh có thể nhìn ra Tất Huyền đã nhắm chuẩn thời gian để giáng cho Khấu Trọng một mâu với kình đạo mạnh nhất.

Lý Thế Dân thất thanh:

– Hỏng rồi!

Bạt Phong Hàn thần sắc lại trầm tĩnh, khẽ nói:

– Khấu Trọng còn có tuyệt chiêu!

Lời còn chưa dứt, vượt khỏi sự tưởng tượng của hai bên quan sát, bao gồm cả Tất Huyền trong đó, ở cự ly khoảng ba trượng, Khấu Trọng cả người lẫn ngựa theo thuật “nhân mã như nhất” phóng thẳng lên không tới độ cao cả trượng, chém thẳng tới Tất Huyền.

Hai bên đối trận đột nhiên câm lặng không còn tiếng động, ai nấy miệng há hốc, không thể tin vào chuyện xảy ra trước mắt mình.

Khấu Trọng không chỉ triển khai thuật “nhân mã như nhất” huyền diệu, lại còn áp dụng cả bí pháp độc môn “nghịch chuyển chân khí” lên mình con ngựa, tạo nên biến hóa thần kỳ!

Chiến mã của Tất Huyền hoảng sợ, tránh sang một bên theo bản năng, còn một mâu chứa đầy kình đạo đó của Tất Huyền lại không thể công tới như dự định mà phải chuyển thế để đỡ chiêu đao bổ xuống của Khấu Trọng.

Thanh đao của Khấu Trọng tuy vẫn giữ thế chậm như lúc đầu, nhưng nhờ thế phóng trên cao xuống của chiến mã, đao cực chậm này lại được tăng thêm, từ chậm biến thành nhanh như sét giật ngang trời.

Chiến mã của Tất Huyền lại tiếp tục tránh sang bên, Nguyệt Lang mâu đang xoay tròn nhanh tới không nhìn thấy đã hiện hình, đưa chênh chếch lên đỡ lấy một đao kỳ dị tới cùng cực của Khấu Trọng!

Trong khi hai bên đang nín thở theo dõi, mâu đao giao nhau tóe ra tia lửa, tạo thành tiếng vang chấn động cả màng nhĩ.

Chiến mã của Tất Huyền quay hai vòng tại chỗ, bốn chân chạm đất nhũn cả ra, trước tiên quỵ xuống, sau đó hí lên một tiếng, ngã khuỵu xuống đất. Rõ ràng Tất Huyền đã không thể chuyển hóa hết kình lực từ đao của Khấu Trọng, nên dư lực truyền sang ngựa.

Khấu Trọng như thiên thần xuống hạ giới, điều khiển ngựa hạ xuống phía sau ngựa của Tất Huyền trước hàng nghìn vạn ánh mắt quan sát, tiếp tục phóng thêm hơn chục bước nữa. Chiến mã không kêu tiếng nào, chúi về phía trước, đầu chạm đất trước, sau đó bụng ngựa chạm mặt cỏ, trượt đi gần trượng mới dừng!

Tất Huyền nhảy khỏi lưng con ngựa đã ngã quỵ, người mâu cùng phóng đi, mũi mâu nhằm hướng lưng Khấu Trọng.

Phía Đột Quyết lại bùng lên tiếng hét hò, nhưng không còn kịch liệt và tràn đầy lòng tin như trước, bởi vì đã trực tiếp thấy được rằng Khấu Trọng ít nhất cũng đã bình thủ được với Tất Huyền!

Từ Tử Lăng biết cả hai bên đã đồng thời thụ thương. Nhưng gã trong lòng vẫn bình thản, bởi hiểu được Trường Sinh khí có khả năng giúp Khấu Trọng chịu đựng thương thế tốt hơn Tất Huyền nhiều. Huống chi Khấu Trọng còn ít hơn Tất Huyền tới sáu mươi tuổi.

Bạt Phong Hàn thấy thế mâu của Tất Huyền không còn như trước, hỏi:

– Nếu Tất Huyền thua trận mất mạng, sẽ có hậu quả gì?

Gã hiểu rõ câu trả lời hơn bất kỳ ai, nhưng vẫn đưa ra để cảnh báo Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân còn chưa kịp trả lời. Khấu Trọng chưa tiếp đất đã phản thủ chém một đao thẳng vào mũi mâu của Tất Huyền, rồi dựa vào thế đao lộn nhào mấy vòng, dừng lại ở một bên sườn đồi.

Thoạt nhìn, hai người như tùy ý xuất chiêu. Đợt giao phong kịch liệt trên ngựa vừa rồi đã vượt khỏi ý liệu của người quan sát, nhưng thực chất đó là kết quả của việc khổ luyện không ngừng, đạt tới hóa cảnh giữa hữu ý và vô ý.

Mâu của Tất Huyền kích tới như mưa rào, liên tiếp như nước chảy mây trôi, cái khéo ẩn trong cái vụng, nhìn như chân chân thật thật mà lại chứa muôn vạn biến hóa, chẳng thua kém Thiên Đao. Nhưng một chiêu phản thủ của Khấu Trọng còn xuất sắc hơn, dựa hoàn toàn vào cảm ứng linh hoạt thiên nhân hợp nhất vượt hơn người thường, phá tan biến hóa từ mâu thế của Tất Huyền, tìm đúng đường đi nước bước của lão. Tuy vậy, nếu không nhờ trước đó Tất Huyền bại trước thuật “cưỡi ngựa”, gã không thể có thành quả như vậy được. Cho nên có thể thấy rằng khi cao thủ tranh phong phải tìm từng điểm yếu một, tranh nhau từng chút.

Tất Huyền quay người lại nhanh như gió lốc, trường bào căng lên. Bất ngờ lão quăng thanh Nguyệt Lang mâu đi, vui vẻ cười nói:

– Quá khứ quả là gánh nặng không cần thiết. Sau khi từ biệt ở Trường An, không ngờ đao pháp của Thiếu Soái lại có bước tiến dài như vậy, nằm ngoài ý liệu của bản nhân! Ha ha!

Trên đồi, Từ Tử Lăng than:

– Tất Huyền cuối cùng đã hiểu sai lầm của lão. Đúng là Khấu Trọng đã dành được ưu thế, nhưng nếu không nhờ Tất Huyền khó phục hồi được công lực, thắng bại thật khó biết.

Bạt Phong Hàn gật đầu nói:

– Bởi vì lão vẫn chưa thể buông bỏ những vinh quang trong quá khứ và chiến tranh!

Lý Thế Dân giờ mới trả lời Bạt Phong Hàn:

– Nếu Tất Huyền chiến tử, ba vạn Kim Lang quân này sẽ mất đi lý trí, người người cuồng điên, muốn xóa bỏ hết nỗi khuất nhục của Tất Huyền đem lại. Chúng sẽ giết sạch những người Hán gặp được, lấy máu phủ Vũ Công.

Hầu Hi Bạch kinh hoảng nói:

– Vậy phải làm sao? Ngoại trừ “không lâm kế” bọn ta chỉ còn “không thành kế”. Vũ Công giờ chỉ có chưa đầy năm trăm quân thủ thành, vốn không chống nổi một trận!

Từ Tử Lăng cười nói:

– Hi Bạch chớ lo, Khấu Trọng còn hiểu rõ vấn đề này hơn bọn ta!

Khấu Trọng ôm đao đứng thẳng, cung kính nói với Tất Huyền cách đó ba trượng:

– Tiểu tử Khấu Trọng may mắn thành công, nhờ vào thiên tính của chiến mã mà giữ được cái mạng nhỏ, lại được Thánh Giả thủ hạ lưu tình! Mong Thánh Giả thứ cho những lời cuồng ngôn Khấu Trọng ta vừa mới nói!

Tất Huyền hiểu rõ khó khăn của mình, lão đã bị nội thương nặng hơn Khấu Trọng nhiều. Nhưng Khấu Trọng lại khiêm tốn nhận bại trước mặt toàn quân Đột Quyết, chính là muốn cho lão có cơ hội hạ đài. Bất kể cừu hận thâm sâu với người Hán thế nào, nhưng lão có vị trí siêu tuyệt trong quân Đột Quyết, nếu cứ cố tiếp tục sẽ tự chuốc lấy bại vong, hậu quả sau này không cần phải nghĩ. Lão không khỏi nảy sinh thiện cảm với Khấu Trọng, cười nói:

– Thiếu Soái không cần phải khiêm nhường, cao thủ tương tranh vốn chỉ để cầu thắng lợi, bất chấp thủ đoạn. Ta và ngươi tuy chưa phân thắng bại nhưng nếu tiếp tục đấu sẽ biến thành kẻ cuồng đồ chỉ ham dùng sức. Tuy nhiên trận này có quan hệ tới thịnh suy của Đột Quyết, không thể chỉ dựa vào lời của Tất Huyền mà giải quyết được. Xin nhờ Đại hãn quyết định!

Nói rồi lão cười một tiếng, quay về lui vào trong trận!

Ngồi trên lưng ngựa trên cao, ánh mắt dữ dội của Hiệt Lợi nhìn chằm chằm Khấu Trọng. Không ai dám tạo nên tiếng động, thời gian như đứng yên!

Khấu Trọng đáp lại ánh mắt sắc bén của Hiệt Lợi, ngầm cảm thấy cừu oán của bản thân với lão đã giảm nhiều, bởi vì lão chắc chắn sẽ hạ đài để giữ gìn thể diện cho Tất Huyền. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là Hiệt Lợi sẽ lui binh. Đúng như Tất Huyền nói, chuyện này có liên hệ tới thịnh suy của quốc gia dân tộc. Thêm vào đó, lần dẫn quân xâm lược này do Hiệt Lợi cầm đầu đã như tên rời cung, không thể thu hồi.

Bọn Lý Thế Dân nín thở bất động, ngoại trừ chờ đợi phản ứng từ Hiệt Lợi ra không còn biện pháp nào khác nữa. Nếu không phải sương mù mùa xuân đang phủ dày đặc, vẫn có thể phóng hỏa đốt rừng, tạm thời ngăn địch.

Bạt Phong Hàn quan sát trận địch, trầm giọng nói:

– Ta dám lấy đầu ra đảm bảo Hiệt Lợi sẽ hạ lệnh tấn công.

Hầu Hi Bạch đột nhiên toàn thân run lên, ba người ngạc nhiên nhìn y. Hầu Hi Bạch cho tay vào trong ngực nói:

– Ta còn một biện pháp.

(

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky