Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 475: Sơ để quý cảnh

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Kinh Kháng chậm rãi ngồi xuống, lúc này thần thái đã hoàn toàn thay đổi. Giờ đây ông ta trông giống như một trưởng giả nhã nhặn khiêm tốn, như thể chưa bao giờ biết nổi giận hay cáu kỉnh là gì vậy. Hình ảnh này so với con người Kinh Kháng trước đây – lúc nghiến răng nghiến lợi đòi xẻ thịt phơi thây Đỗ Hưng trên đường, quả thực hoàn toàn khác hẳn.

Mọi người sau khi đứng dậy nghênh tiếp cũng lần lượt ngồi xuống. Đỗ Hưng đột nhiên tỏ vẻ cung kính hữu lễ lạ thường.

Kinh Kháng giơ cao chén rượu nói:

– Lão phu đến muộn, xin tự phạt một ly.

Mọi người không dám thất lễ, đều nâng chén cùng với ông ta.

Đoạn Kinh Kháng vỗ bàn than rằng:

– Có ai ngờ được một người trói gà không chặt như Tao Nương tử lại là một cao thủ dụng độc. Tuy chúng ta vẫn luôn để tâm tìm kiếm đồng bọn của Thôi Vọng nhưng cũng không thể rà xét được tất cả. Thì ra Thôi Vọng được Tao Nương tử, người nắm rõ về tình hình đi lại của các toán thương lữ xuất nhập quan như trong lòng bàn tay, cung cấp tin tức. Đáng thương cho đám đàn ông chúng ta có người còn vì không được ả để mắt tới mà lấy làm tiếc, nào ngờ ả ngủ với người ta là có mục đích khác.

Đỗ Hưng đằng hắng một tiếng, thần sắc có vẻ bối rối. Bọn Khấu Trọng ba người lập tức hiểu ngay Tao Nương tử chắc chắn đã từng bồi tiếp Đỗ Hưng, Kinh Kháng không rõ vô tình hay hữu ý lại đề cập đến chỗ khó nói của hắn.

Cái lão trời đánh này quả nhiên lợi hại.

Hứa Khai Sơn vội vàng khỏa lấp:

– Nghe nói Thiên Trúc Cuồng Tăng Phục Nan Đà cũng là một cao thủ dụng độc, không biết có liên quan gì với Tao Nương tử hay không?

Bạt Phong Hàn cau mày hỏi:

– Người này là ai?

Hứa Khai Sơn nói:

– Việc Bái Tử Đình nghịch thế lập quốc* đối với Phục Nan Đà có quan hệ rất lớn. Người này đến từ Thiên Trúc, từng ngao du nhiều nơi, kiến thức rộng rãi uyên bác, lại giỏi biện thuyết. Bái Tử Đình sau khi nghe y nói chuyện, liền vội vã lập quốc.

Đỗ Hưng phản bác:

– Tuy vậy ngươi cũng không thể không nói Phục Nan Đà có chút bản lĩnh. Sau khi Bái Tử Đình tuyên bố lập quốc, Hiệt Lợi và Đột Lợi lập tức xung đột liên miên, biết đó nhưng vẫn không làm gì được. Vua Khiết Đan cũng không dám khinh cử vọng động, chỉ ngồi yên quan sát động tĩnh để bảo tồn thực lực.

Bạt Phong Hàn mỉm cười:

– Cao thủ đến từ Thiên Trúc, không ngờ lại có thể làm cho phủ Long Tuyền trở nên náo nhiệt như vậy.

Kinh Kháng cất lời:

– Xin ba vị đừng trách, khó khăn lắm mới có dịp Đỗ đương gia và Hứa đương gia đến đây, lão phu muốn nhân cơ hội này để thương lượng chút việc nhà với họ cái đã.

Khấu Trọng không biết hồ lô của ông ta bán cái thứ thuốc gì, chỉ biết rằng đó chẳng phải là điều tốt lành đối với Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn. Nói không chừng, Kinh Kháng còn nhận được sự ủng hộ của Vương Bạc. Quan hệ giữa Đột Lợi và Hiệt Lợi xấu đi thực sự có ảnh hưởng rất lớn đến toàn cục, chỉ có thể đến vùng Bắc Cương này mới cảm nhận được sâu sắc điều đó. Nghĩ đoạn gã gật đầu nói:

– Kinh lão xin đừng khách khí, mời tự nhiên.

Đôi mắt lấp lánh của Kinh Kháng hết chăm chú quan sát Đỗ Hưng rồi lại đến Hứa Khai Sơn – cả hai vẫn đang tỏ vẻ ung dung bình thản, đoạn ông ta mỉm cười nói:

– Ẩm Mã dịch giờ đã thành nơi vô chủ, đương nhiên không thể bỏ mặc hoang phí như vậy được. Nó không những là một vị trí làm ăn phát đạt mà còn là nơi không thể thiếu được đối với các thương gia. Hai vị lão ca nghĩ xem nên để ai tiếp quản Ẩm Mã dịch?

Ba người thầm kêu lợi hại, Kinh Kháng chọn thời điểm này để dong cờ mở trống bàn về vấn đề Ẩm Mã dịch cùng Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn là muốn mượn thế ba người Khấu Trọng để ép đôi huynh đệ kết bái gian xảo Đỗ Hưng, khiến bọn chúng chỉ có thể bàn bạc dựa theo quy củ giang hồ. Hơn nữa, sau khi cam kết lại rất khó trở mặt, nếu không bọn chúng sẽ trở thành kẻ bội tín. Ba người Khấu Trọng chính là nhân chứng.

Ẩm Mã dịch nhờ có suối ôn tuyền đã nổi tiếng từ lâu ở Bắc Cương, lại chiếm lĩnh vị trí quan trọng trên một con đường giao thương buôn bán nhộn nhịp, trở thành điểm dừng chân trên con đường nối liền Sơn Hải Quan với nhiều thành trấn khác. Bất luận là về mặt thương mại hay chiến lược, nơi đây luôn là một miếng mồi hấp dẫn mà các bang hội đều thèm muốn.

Trận chiến đêm trước của Khấu Trọng là một minh chứng cho sự kiên cố hiểm trở của Ẩm Mã dịch, chỉ cần vài chục cung thủ là có thể thủ vững như tường đồng vách sắt. Bản thân Ẩm Mã dịch cũng có tác dụng trọng yếu về mặt quân sự, nếu như rơi vào tay Kinh Kháng hoặc Cao Khai Đạo, lập tức có khả năng uy hiếp chế ngự trực tiếp đối với Sơn Hải Quan. Đây rõ ràng là một địa điểm chiến lược mà người dùng binh nào cũng phải đoạt lấy.

Đỗ Hưng ung dung mỉm cười hỏi:

– Vậy Kinh lão có đề nghị gì hay chăng?

Kinh Kháng nghiêm mặt đáp:

– Lão phu nghĩ rằng, trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, tất cả các bang phái địa phương đều không nên nhúng tay vào, mà nên giao cho Yến Vương tạm thời tiếp quản. Chẳng hay hai vị lão ca thấy thế nào?

Sau đó lão cười nhẹ nói tiếp:

– Đây cũng là ý của Tri Thế Lang.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bất giác hiểu ra trước mắt họ là một trận quyết đấu giữa người Hán và người ngoại tộc. Cao Khai Đạo muốn nhân cơ hội hiếm có khi nội bộ Đột Quyết đang lủng củng, quyết tâm tự lực cánh sinh giành lấy sự ủng hộ tuyệt đối của các bang phái người Hán lãnh đạo ở địa phương.

Hứa Khai Sơn vẻ mặt vẫn không biểu lộ bất cứ sự bất mãn nào, thản nhiên gật đầu đáp:

– Đây có lẽ là phương án giải quyết tốt nhất trước mắt.

Cặp mắt Đỗ Hưng loé lên một tia hung dữ rồi lại tắt ngay, hắn thở hắt ra một tiếng:

– Đã là biện pháp giải quyết mà Kinh lão và Tri Thế Lang đưa ra, Đỗ Hưng ta đây chỉ có thể đồng ý, không dám có ý kiến gì khác.

Kinh Kháng dường như vừa làm xong một việc nhỏ nhặt không đáng để ý, xoay qua khấu Trọng hỏi:

– Chẳng hay Sư tiểu thư pháp giá quang lâm là vì việc gì vậy?

Khấu Trọng nhún vai đáp:

– Lẽ nào cô ấy lại báo cáo cho ta?

Từ Tứ Lăng vươn vai đứng dậy:

– Làm phiền Hứa huynh, nhân bây giờ còn chút thời gian, bọn ta muốn đi xem qua ba thi thể đó.

o0o

Hứa Khai Sơn đích thân tiễn họ đến Yến Sơn tửu trang rồi mới nói lời cáo biệt. Đỗ Hưng và Kinh Kháng cũng có vẻ bận rộn, cả hai đều vội vã cùng chia nhau rời khỏi cùng lúc với ba người.

Khi bọn họ đến đại sảnh của tửu trang, vừa ngồi xuống đã thấy Nhậm Tuấn đến báo rằng năm người của Lý thúc vì đi đường quá mệt nên đã lên giường nghỉ ngơi.

Sau khi nhấp liền hai ngụm trà nóng, Khấu Trọng hỏi Từ Tứ Lăng:

– Ngươi thấy thế nào?

Bạt Phong Hàn nói:

– Cho dù chưa từng gặp qua Chu Lão Thán và Kim Hoàn Chân, ta cũng biết hai thi thể đó không phải là bọn họ. Đây chỉ là thủ đoạn để qua mắt người khác, lại càng khẳng định không phải do Thạch Chi Hiên hạ thủ, nếu không hà cớ gì lại hủy hoại khuôn mặt của họ như vậy.

Hai xác chết đều bị chưởng lực khá mạnh đánh thẳng vào mặt, da thịt nát bét, thật khó mà nhận rõ diện mạo. Tuy nhiên trang phục, hình dáng và tuổi tác thì quả là rất giống.

Từ Tử Lăng trầm giọng:

-Thủ đoạn này thực sự quá tàn độc.

Khấu Trọng gật đầu đồng tình. Trong lúc vội vàng, muốn tạm thời tìm người thay thế đôi lão phu thê của Ma môn này, chỉ có thể tìm ở quanh đây. Bọn chúng đã lấy hai kẻ vô tội từ một ngôi làng phụ cận nào đó để giả mạo, tiến hành kế ngư mục hỗn châu[color=”blue”]*. Nếu không phải ba người tình cờ gặp phải, sau khi những thi thể này được mai táng tin tức mới truyền đến tai Sư Phi Huyên, do bởi trang sức y phục đích thực là của Kim Hoàn Chân và Chu Lão Thán, rất có khả năng Sư Phi Huyên tin tưởng hai người này bị Thạch Chi Hiên sát tử.

Đây là kế sách trong lúc vội vàng để đối phó với Sư Phi Huyên.

Từ Tử Lăng thở dài:

– Ta chỉ có thể nghĩ đến Âm Quý Phái, đây dường như là tác phong quen thuộc của bọn họ.

Khấu Trọng cười khổ nói:

– Lăng Thiếu gia đoán tuy chưa chắc đúng nhưng e là khó mà sai được. Biết được Tà Đế Xá Lợi lọt vào tay của Thạch Chi Hiên thì có được mấy người? Tính tới tính lui thì chỉ có ba nhóm Triệu Đức Ngôn, Vân Soái và Chúc Ngọc Nghiên. Có thể bỏ qua Vân Soái, bởi vì y không hề hay biết chút gì về thuật cảm ứng Xá Lợi của Kim Hoàn Chân. Chỉ còn lại hai đại thế lực của Ma môn là Triệu Đức Ngôn và Chúc Ngọc Nghiên, mà Chúc Ngọc Nghiên lại là người chống đối mạnh nhất sự nghiệp thống nhất Ma đạo của Thạch Chi Hiên.

Từ Tử Lăng nói:

– Đúng ra Âm Quý phái phải dốc toàn lực âm thầm bám sát vợ chồng Kim Hoàn Chân, mục đích là nhằm để Sư Phi Huyên đánh trận đầu, bọn họ có thể nhân đó chiếm được lợi thế. Nhưng hiện tại có khả năng Thạch Chi Hiên đã ra tới Quan Ngoại, phương pháp truy tung của bọn họ hoàn toàn không có tác dụng trên đại thảo nguyên hay đại sa mạc, do đó chỉ đành phải thay đổi kế hoạch, bọn chúng quay sang bắt hai vợ chồng Kim Chu, ép họ truy tìm Thạch Chi Hiên. Vì vậy đây là một chiêu đánh lạc hướng.

Bạt Phong Hàn mỉm cười:

– Ta đã nói là được đi cùng với các người quả thực rất phong phú và thú vị. Chúng ta không nên chậm trễ nữa, nên đến báo cho tiên tử một tiếng!

Khấu Trọng lắc đầu nói:

-Trừ phi nàng chịu đến gặp chúng ta, bằng không với hành tung bí ẩn như vậy, chúng ta biết đi đâu mà tìm?

Bạt Phong Hàn đáp:

– Nơi dừng chân của Sư Phi Huyên không chừng chính là Hi Hiền tự mà lão Hứa từng nhắc đến. Hoặc chúng ta sai người đến báo tin cho nàng ấy, như vậy cũng coi như đã làm trọn đạo nghĩa giang hồ rồi.

Khấu Trọng quay sang Nhậm Tuấn nói:

– Hiện giờ tình hình ở Sơn Hải Quan khá nhạy cảm, các ngươi ở đây chắc sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy nên ngươi hãy cứ ở lại sắp đặt mọi thứ và luyện công. Việc báo tin cho tiên tử cũng giao lại cho ngươi đảm trách đó.

Nhậm Tuấn không dấu nổi vẻ thất vọng, chỉ cúi đầu hỏi:

– Ba vị lão gia bao giờ lên đường?

Bạt Phong Hàn quả quyết nói:

– Sẽ đi ngay bây giờ!

Nhậm Tuấn ngạc nhiên hỏi:

– Nếu Kinh đương gia hỏi các vị đi đâu, tiểu Tuấn biết phải nói ra sao?

Khấu Trọng mỉm cười:

– Cứ nói với ông ấy là bọn ta vội vã đi gấp để giải quyết chuyện liên quan đến người Khiết Đan và Đột Quyết. Nếu như chứng tỏ được Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn âm thầm dung túng lang tặc, muốn chém muốn giết sẽ do lão nhân gia quyết định.

Chợt sực nhớ ra chuyện của Đại Đạo xã, gã bèn nói tiếp:

– Bây giờ ngươi chắc cũng đã hiểu rõ chuyện của Đại Đạo xã giống như bọn ta, thì cứ coi như làm một việc nghĩa, hãy đi thông báo cho người của Đại Đạo xã biết rằng Quản Bình đích thực là một kẻ lừa đảo gian trá.

Bạt Phong Hàn giục giã:

– Nếu chúng ta đi cả đêm, thì ngày mai khi mặt trời mọc, trước mặt chúng ta đã là Thiên Đóa Liên Hoa Sơn * vốn được xưng tụng là vô phong bất kì, vô thạch hạ tiễu, vô tự bất cổ*. Đó chính là dãy núi đẹp nhất trong Trường Bạch sơn. Nếu như hai vị còn chê là chỉ nhìn thôi không đủ ý vị thì còn có suối Thiên Ôn tuyền cách đó mười dặm, tương truyền nước suối này có công dụng làm da thịt săn chắc và tươi trẻ rất kỳ diệu.

Khấu trọng tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên:

– Quan Ngoại cũng có địa phương kỳ diệu đến như vậy sao? Ôi mẹ ơi, lại còn có Phật tự trên Thiên Đóa Liên Hoa Sơn nữa ư?

Bạt Phong Hàn bật cười đáp:

– Đúng là ôi mẹ ôi thật đấy. Cái tên tiểu tử Trung Nguyên chưa từng biết đến cảnh quan phong phú nơi Quan Ngoại như ngươi chắc tưởng tượng rằng Quan Ngoại là xó xỉnh nghèo khó cằn cỗi, là một nơi khỉ ho cò gáy, không vết chân người, cây cỏ không mọc sao? Thật ra Quan Ngoại vừa là một vùng đất có rất nhiều nơi vô cùng đẹp đẽ và thoải mái, nhưng cũng là một vùng đất đáng sợ. Ta đảm bảo rồi đây ngươi sẽ được mở mang đầu óc.

Từ tử Lăng ngượng ngùng nói:

– Ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ rằng ở Quan Ngoại cũng có Phật tự.

Bạt Phong Hàn đáp:

– Trên Thiên Đóa Liên Hoa sơn này có ba ngôi chùa cổ rất nổi tiếng, người ta vẫn thường gọi Thiên Sơn tam đại thiền lâm, gồm có Vô Lượng quan, Tây các và Long Tuyền tự. Hãy tưởng tượng cảnh núi non trùng điệp hiểm trở, rừng rậm che phủ, những ngôi chùa cổ này hoặc là được xây men vách núi, hoặc là ẩn sâu trong thung lũng xanh tươi, thật là những cảnh sắc tuyệt vời kỳ diệu trong chốn nhân gian. Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật khó lòng tin được.

Khấu Trọng cả mừng nói:

– Thôi, mấy chuyện phiếm hãy tạm gác sang một bên. Chúng ta lập tức lên đường đến Tái Ngoại du lãm thỏa thích một phen, tận hưởng con bà nó những ngày tháng tiêu dao vui thú.

o0o

Con sông cuồn cuộn chảy ngang qua vùng bình nguyên rộng lớn về phía Bột Hải, mang trong lòng một sức mạnh vĩ đại, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi tán thán.

Sau khi đi suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng bọn họ cũng đã vượt qua được Yến Sơn, đến được bờ nam sông Liêu Hà ở Tái Bắc. Họ đang đi về phía Yến Nguyên, vùng đất nổi tiếng miền Liêu Bắc.

Ba người cho ngựa ăn cỏ nghỉ ngơi cạnh bờ sông, rồi dắt chúng xuống chỗ nước nông bên bờ tắm rửa kỳ cọ, bù đắp lại những vất vả nặng nhọc trên đường.

Khấu Trọng không nhịn được bèn hỏi Bạt Phong Hàn:

– Rốt cuộc là do thể chất con ngựa Tháp Khắc Lạt Mã Can của huynh tốt hơn, hay là do hai con Thiên Lý Mộng và Vạn Lý Ban của bọn đệ được nuông chiều quá mức? Vì sao mà hai con ngựa này đều tỏ ra mệt lử, chỉ riêng có ngựa của huynh là vẫn khỏe mạnh hăng hái, như thể có đi thêm vài trăm dặm nữa cũng không thành vấn đề vậy?

Bạt Phong Hàn mỉm cười đáp:

– Ta đã đợi suốt ba ngày trời, đến giờ ngươi mới hỏi ta điều này. Có vẻ như không giống với tác phong lâu nay của Trọng thiếu gia đó.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

– Nghe khẩu khí của Phong Hàn huynh thì hình như bên trong việc này còn có bí quyết gì chăng?

Bạt Phong Hàn đến bên bờ sông ngồi xuống, chậm rãi rút thanh Trảm Huyền kiếm ra lau chùi – thói quen vào mỗi buổi hoàng hôn của y, rồi gật đầu đáp:

– Bạt Phong Hàn ta sở dĩ có thể luôn diệt được mã tặc các phương, một phần là nhờ bí quyết kỵ mã độc môn do ta tự nghĩ ra, có thể gọi thuật đó là “Nhân mã như nhất”. Hai vị có thể thông qua đó mà liên tưởng đến điều gì chăng?

Khấu Trong mừng rỡ:

– Hảo tiểu tử, đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra. Có phải là truyền chân khí vào cơ thể của ngựa không? Nhưng điều này đòi hỏi phải có sự hiểu biết chính xác về kinh mạch và khả năng thích ứng của ngựa thì mới được.

Bạt Phong Hàn cười khổ nói:

– Ta đã phải hy sinh mười mấy con thượng đẳng chiến mã rồi mới rút ra được bí quyết này đấy. Quả là không dễ chút nào, trong lòng luôn thấy áy náy cắn rứt vô cùng. Vì vậy ta cố ý chờ ngươi đề nghị mới truyền lại cho hai người bí pháp này, để các ngươi hiểu rõ nó trân quý phi thường.

Khấu Trọng đưa mắt nhìn về phía bên kia sông, mục quang lướt trên thảo nguyên mênh mông xa ngút tầm mắt, than:

– Nếu như có được kỳ thuật kỵ mã này, hỡi đại thảo nguyên, ngươi còn không để Khấu Trọng ta tung hoành ngang dọc hay sao?

o0o

Một màu xanh trải dài vô tận, như thể tạo hóa đã ban tặng cho nơi đây một tấm thảm khổng lồ màu xanh thẫm.

Trên thảo nguyên bao la màu mỡ này, những hồ nuớc lớn nhỏ là những hạt minh châu lấp lánh điểm xuyết lên tấm thảm xanh. Những con sông như những dải bạc đan xen uốn lượn, dưới những đám mây trắng xóa đang lững lờ trôi là hàng đàn gia súc nô đùa chạy nhảy trên mục trường vĩ đại của tự nhiên. Hoa dại mọc đầy, màu sắc rực rỡ, xen lẫn vào đó là những lãnh hao, châm mâu, tiểu hòa thảo* và cây bụi mọc thành từng đám, muôn màu muôn vẻ, làm phong phú thêm cho thảm thực vật trên đồng nội, tạo ra những sắc thái sinh động và uyển chuyển cho thảo nguyên bao la.

Ngoài bọn họ ra, trên thảo nguyên không hề thấy một bóng người nào khác. Thỉnh thoảng lại văng vẳng tiếng sói hú vọng lại từ phía rừng núi đằng xa, khiến người ta cảm nhận đuợc mặt trái hung hiểm của mảnh đất xinh đẹp này.

Ba người nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh một hồ nước nhỏ. Bỗng một trận gió mạnh ào đến, khiến nước hồ gợn sóng lăn tăn lấp lánh. Trong hồ hàng đàn cá bơi lội tung tăng, ven hồ là vô số vịt trời, thiên nga, đại nhạn đang kiếm ăn hoặc nghỉ ngơi, cảnh quan vô cùng sống động và tràn đầy sinh khí.

Đảo mắt nhìn khung cảnh thoáng đãng quanh hồ một vòng, sau đó dừng lại trên khuôn mặt hai người bạn đồng hành, Bạt Phong Hàn nói:

– Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng quả thực mình đã bị mất dấu của lũ lang tặc. Ắt hẳn Thôi Vọng là người rất thông thuộc về đại thảo nguyên, cũng rất giỏi chơi trò cút bắt với người khác.

Khấu Trong giật mình hỏi:

– Sao lại như vậy chứ?

Bạt Phong Hàn mỉm cười ngồi dậy:

– Trò chơi đuổi bắt ngàn dặm này càng ngày càng thú vị rồi đây. Nếu ta đoán không lầm thì Thôi Vọng đã phát giác ra chúng ta đang bám theo hắn nên mới chơi trò giáp mã nhi hành này, sau đó sẽ tản ra, khiến chúng ta không biết nên đuổi theo huớng nào.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Giáp mã nhi hành là gì?

Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn ra xa, đáp:

– Sở dĩ bọn Thôi Vọng với hơn bốn mươi người ngựa chạy về phía hồ nuớc này là vì ở đây có rất đông ngựa hoang đến uống nước. Hắn đã xua đàn ngựa chạy về hướng tây, sau đó lại làm cho chúng chạy tản mát tứ phía. Bọn chúng chắc chắn cũng trà trộn vào trong để di chuyển. Như vậy, chúng ta mới không thể xác định đuợc đâu là dấu chân ngựa của chúng để lại.

Khấu Trọng hỏi:

– Vậy thì bây giờ phải làm như thế nào?

Bạt Phong Hàn lạnh giọng đáp:

– Sao các ngươi cứ chỉ dựa vào một mình ta động não vậy, các vị đến đây là để tăng thêm kiến thức và cũng để tu luyện. Giả dụ Lăng thiếu gia có thể vận dụng linh cảm siêu phàm của hắn để đoán xem Thôi Vọng có thể chạy về hướng nào, đúng không?

Từ Tử Lăng đột nhiên đưa tay ra hiệu cho hai người im lặng, sau đó gã từ từ nhắm mắt lại.

Trong lúc Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đang háo hức chờ đợi, Từ Tử Lăng chợt mở to mắt, nhìn sang phía tây rồi nói:

– Hình như bây giờ có chút cảm giác rồi thì phải!

Khấu Trọng vỗ mạnh vào vai Từ Tử Lăng mừng rỡ nói:

– Lại cũng là ngươi. Nếu có thể dùng linh cảm để dò tìm tung tích của kẻ khác thì sớm muộn gì ngươi cũng trở thành thần tiên trên chốn nhân gian này.

Từ Tử Lăng nói:

– Không phải ta cảm ứng được Thôi Vọng, mà là Tà Đế Xá Lợi.

Hai người kia đồng thời kêu lên thất thanh:

– Cái gì?

Từ Tử Lăng đáp:

– Cảm giác này như có như không, trong chớp mắt đã tan biến, chỉ để lại một chút dư vị.

Khấu Trọng gãi gãi đầu nói:

– Ngươi đã học được thuật cảm ứng Xá Lợi đó từ khi nào vậy? Sao không nói cho ta biết?

Bạt Phong Hàn hai mắt sáng lên:

– Do trong cơ thể Lăng thiếu gia có luồng dị khí từ Xá Lợi, thêm vào đó là khả năng bẩm sinh của bản thân nên mới có khả năng nảy sinh cảm ứng. Hà hà! Xem ra việc giết Thạch Chi Hiên còn thú vị hơn việc tiêu diệt lang tặc nhiều.

Ánh mắt Khấu Trọng sát khí rực lên, trầm giọng:

– Tiểu Lăng còn nhớ tiểu đệ đã từng nói rằng nếu chúng ta vây công Thạch Chi Hiên trên thảo nguyên thì đảm bảo hắn sẽ không có đường thoát chứ?!

Từ Tử Lăng cau mày:

– Nếu bỏ qua bọn lang tặc thì làm sao chúng ta lấy lại được tám vạn tấm da dê của đại tiểu thư?

Bạt Phong Hàn đưa tay chỉ về hướng Tây Bắc, miệng cười hỏi:

– Tử Lăng có phải đã cảm ứng Thạch Chi Hiên chạy về hướng đó không?

Từ Tử Lăng gật đầu:

– Chắc chắn là lão đã đi về hướng đó.

Bạt Phong Hàn vỗ đùi nói:

– Được, ta đã có một cách vẹn cả đôi đường.

Khấu Trọng mừng rỡ:

– Mau nói đi!

Bạt Phong Hàn thủng thỉnh:

– Cách đây hai trăm dặm về hướng Tây Bắc có một hồ nước lớn, cạnh hồ có một nơi rất nổi tiếng là Yến Nguyên tập, nằm ở rìa Đông Bắc của sa mạc Tiểu Qua Bích*. Đây là một khu vực buôn bán sầm uất của các tộc người bản địa, và cũng là chiến trường của các thế lực vẫn luôn tranh giành ảnh hưởng. Từ trước đến nay chưa từng một ai giành được quyền kiểm soát tuyệt đối vùng đất này, nên cảnh đầu rơi máu chảy xảy ra như cơm bữa. Từ đó đi thẳng về phía Đông Bắc là lãnh thổ của Mạt Hạt, Thất Vi và Khiết Đan, còn đi về hướng tây là phạm vi thế lực của Đột Quyết, hướng nam là vùng thảo nguyên có tộc người Hề tập trung sinh sống.

Khấu Trọng nói:

– Thạch Chi Hiên chắc là đã bị Âm Quý Phái truy đuổi đến nơi đó, nhưng việc này có liên quan gì đến chuyện truy bắt lũ lang tặc?

Bạt Phong Hàn trả lời:

– Có còn nhớ người được kêu là Tang Thủ Mã Cát mà Hứa Khai Sơn từng nhắc đến chăng? Một thủ hạ của người này là Cát Mễ Kha Nhân muốn cung cấp tin tức về bọn lang tặc cho Hứa Khai Sơn nhưng đã bị giết chết. Trong đó còn có ẩn tình gì hay không thì chúng ta tạm thời cần biết, nhưng mối liên hệ với Mã Cát thì cần phải đặt câu hỏi.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Mã Cát ở tại Yến Nguyên tập à?

Bạt Phong Hàn điềm đạm nói:

– Mã Cát là kẻ rất nổi tiếng ở đó. Vì chuyên thực hiện các vụ giao dịch đồ vật trộm cắp cướp giật, nên tiền bạc mà hắn kiếm được nhiều đến mức khó tin. Người này không bao giờ ở một nơi cố định, Yến Nguyên tập chẳng qua cũng chỉ là một nơi mà việc buôn bán giao dịch được tổ chức định kỳ, là địa điểm dường như dành cho những loại người như Mã Cát hoạt động. Nhìn vào hắn thì chúng ta có thể hình dung được Yến Nguyên tập là một nơi như thế nào.

Khấu Trọng tươi tỉnh hẳn lên:

– Nếu Mã Cát đã là kẻ chuyên tiếp nhận đồ ăn cướp như vậy, nói không chừng chúng ta có thể tìm được tám vạn tấm da dê từ chỗ của hắn cũng nên.

Bạt Phong Hàn nói:

– Chuyện này không thể chỉ dựa vào vũ lực để giải quyết. Nếu chúng ta ỷ mạnh ép hắn, có thể làm mọi người giận dữ, khi đó e rằng sau này chúng ta đi lại trên đại thảo nguyên một bước cũng gặp khó khăn. Việc này đối với chúng ta chỉ có hại nhiều hơn lợi.

Bỗng Từ Tử Lăng nói:

– Có người đến!

Hai người quay sang nhìn về hướng chân trời phía Đông Bắc, bụi mù bốc lên mù mịt, một đám kỵ mã không dưới một trăm người đang phi như bay về phía họ.

Bạt Phong Hàn vội đứng bật dậy, tay nắm chặt chuôi Trảm Huyền kiếm, khóe miệng thoáng nở một nụ cười nói:

– Là người Khiết Đan. Hôm nay ta sẽ không nói gì dù chỉ nửa câu, để xem tiếng Khiết Đan của hai người có ra trò trống gì không?

————————-

Ban biên tập tạm chú thích:

Sơ để quý cảnh: lần đầu đến vùng đất tươi đẹp.

nghịch thế lập quốc: ám chỉ việc lập quốc của Bái Tử Đình không hợp với thời thế, cũng có thể là không hợp với ý trời, đoạn này không rõ lắm, xin cáo lỗi.

Ngư mục hỗn châu: Ý của câu thành ngữ này là chỉ mắt của con cá rất giống viên ngọc trai, thường dùng để ví về sự hỗn độn lấy giả làm thật. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hàn thi ngoại truyện”. Muốn biết thêm chi tiết xin vui lòng xem ở Điển tích văn học.

Thiên Đóa Liên Hoa Sơn: dãy núi ngàn hoa sen, tên thường gọi là Thiên Sơn.

Trích:

千山的山峰岩总数为999座,其数近千� �故名“千山”,又名“千朵莲花山”� ��为长白山支脉,主峰高708米,总面积 72平方公里,素有“无峰不奇,无石不峭,无庙不古”之称。按自然地形划��为北部、中部、南部、西部四个景区���包括20个小景区和200余处风景点,分� ��在几条沟谷内。景色秀丽,四季各异,是集寺庙、园林于一山的风景旅游��地。盛夏时节,这里气候极为凉爽,� ��气特别清新,到千山避暑度假绝对是 您的明智选择。

Thiên san đích san phong nham tổng sổ vi 999 tọa, kỳ sổ cận thiên, cố danh ” thiên san “, hựu danh ” thiên đóa liên hoa san “, vi trường bạch san chi mạch, chủ phong cao 708 mễ, tổng diện tích 72 bình phương công lý, tố hữu ” vô phong bất kì, vô thạch bất tiễu, vô miếu bất cổ ” chi xưng. Án tự nhiên địa hình hoạch phân vi bắc bộ, trung bộ, nam bộ, tây bộ tứ cá cảnh khu.

Bao quát 20 cá tiểu cảnh khu hòa 200 dư xứ phong cảnh điểm, phân bố tại kỷ điêu câu cốc nội. Cảnh sắc tú lệ, tứ quý các dị, thị tập tự miếu, viên lâm vu nhất san đích phong cảnh lữ du thắng địa.

Thịnh hạ thời tiết, giá lý khí hậu cực vi lương sảng, không khí đặc biệt thanh tân, đáo thiên san tị thử độ giả tuyệt đối thị nâm đích minh trí tuyển trạch.

Chọn tập
Bình luận