Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 306: Thông thiên mỗ mỗ

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Từ Tử Lăng quay đầu lại nhìn về phía vị khách không mời mà đến làm quấy nhiễu dòng suy nghĩ của gã. Người vừa đến trạc ba mươi lăm hay ba muơi sáu tuổi gì đó, người cao gầy, khuôn mặt dài nhọn, có một nhúm râu dê dưới cằm. Nhìn khuôn mặt đó làm người ta liên tưởng đến một khuôn mặt lai tạp giữa ngựa và dê. Lúc bước đi gã đã cố gắng làm cho cái lưng khom của mình trở nên thẳng hơn, ưỡn ngực ra ép bụng vào cố làm ra vẻ ta đây, trông giống với bọn giang hồ mạt hạng đang lang thang khắp nơi. Được cái là gã ăn mặc rất sạch sẽ gọn gàng, cho dù là dùng nguyên liệu thô kệch nhưng đều là đồ đắt tiền. Tuy nhiên sơ qua thần thái của gã, Từ Tử Lăng nhìn ra cách ăn mặc của gã không tùy tiện, có thể thấy gã không tầm thường như cái vẻ bề ngoài.

Ánh mắt của gã vừa trầm tĩnh vừa nhạy bén giống như đang không ngừng tìm yếu điểm của người khác, trên lớp da của gã dường như ẩn hiện một loại ánh sáng kì dị. Đó là do hiện tượng tu luyện nội gia chân khí trong thời gian dài, hai bàn tay thon dài móng tay được cắt tỉa ngay ngắn sạch sẽ, dù cho trong động tác khoa trương vẫn đem lại cho người ta cảm giác khoẻ khoắn và nhạy bén. Bàn tay trái của gã bị thiếu ngón tay út, trông giống như bị chém đứt một cách gọn gàng và ngay ngắn. gã không khách khí gì ngồi ngay bên cạnh Từ Tử Lăng lại còn rót rượu cho Từ Tử Lăng. gã cất giọng tự giới thiệu về mình:

– Tiểu đệ họ Lôi, mọi người quen gọi là Lôi Cửu Chỉ, gọi như vậy thành quen đến nỗi mà quên cả tên mà phụ mẫu đã đặt cho, dám hỏi lão huynh cao tính đại danh?

Những thực khách ở các bàn bên cạnh đều ngừng nói chuyện, chú ý nhìn xem phản ứng của Từ Tử Lăng mà quên cả câu chuyện họ đang nói. Từ Tử Lăng dửng dưng hỏi:

– Ai đã làm cho huynh từ mười ngón biến thành chín ngón vậy?

Lôi Cửu Chỉ hai mắt chợt rực sáng, phút chốc trở nên nghiêm nghị tiếp tục nói với tư thế và nét mặt hơi có vẻ khoa trương:

– Đó là cái giá phải trả do trò nghịch ngợm lúc còn nhỏ của đệ.

Lôi Cửu Chỉ lại ghé mặt gần lại Từ tử Lăng hạ thấp giọng:

– Lão đại ca có muốn phát tài lớn không?

Từ Tử Lăng hờ hững đáp:

– Ta thật chẳng có hứng thú.

Lôi Cửu Chỉ tỏ ra dường như đã thấu hiểu, ngồi lại ngay ngắn, hớp một ngụm rượu rồi nói:

– Thật đáng mặt hảo hán! Lôi Cửu Chỉ này xin chúc lão đại ca một ly.

Từ Tử Lăng nghĩ thầm thật không hổ cho người giang hồ, rất am hiểu cái đạo liệu gió chống thuyền, gió chiều nào che chiều ấy, rồi cất giọng có ý trục khách:

– Lôi huynh nếu như đến tìm ta chỉ để nói những lời như vậy thì xin cứ tuỳ tiện.

Lôi Cửu Chỉ cười ha hả:

– Hãy để cho tiểu đệ này nói thêm vài câu đã.

Rồi sáp lại gần Từ Tử Lăng hạ giọng nói:

– Lão đại ca có phải trong bụng đang nghĩ rằng ta là người kiếm sống bình thường trong giang hồ sao

Từ Tử Lăng chau mày nói:

– Vậy thực ra huynh là người như thế nào đây?

Lôi Cửu Chỉ cười bí hiểm nói:

– Tiểu đệ là tay cờ bạc đi khắp đại giang nam bắc, chuyên nghiên cứu các thủ pháp nghệ thuật đánh bạc khác nhau.

Từ Tử Lăng bật cười khanh khách:

-Vậy thì điều này có gì phân biệt so với bọn giang hồ lưu lãng khác?

Lôi Cửu Chỉ đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói:

-Đương nhiên là khác nhiều chứ, để tiểu đệ giải thích rõ ràng cho lão huynh hiểu.

Từ Tử Lăng trong lòng nghĩ mình đang bị lừa, có thể khi biết ra thì đã muộn. Những người ở bên bàn khác cố ý lắng nghe nhưng không rõ họ đang nói gì, nên sớm khôi phục lại tình hình lúc trước và lại tiếp tục tán gẫu. Từ Tử Lăng than:

-Ta hoàn toàn không có cảm hứng gì với cái trò đánh bạc. Lôi huynh hãy đi tìm người khác mà nói thử xem.

Lôi Cửu Chỉ cười nói:

-Chắc chắn là trong trò đánh bạc có nhiều thứ hay ho, chẳng qua lão đại ca không tìm hiểu nó nên mới không thấy hứng thú với nó. Trên thực tế, nghệ thuật đánh bạc có thể lưu truyền thiên cổ, không những nhiều chủng loại, mà còn bác đại tinh thâm. Chỉ cần hiểu được vài ngón nghề thì có thể tha hồ hưởng thụ cả đời.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

-Nói cho cùng thì rốt cục chẳng phải là hai chữ “thua sạch” sao? Nếu như ta không có hứng thú phát tài thì học cũng có tích sự gì? Hơn nữa ta và huynh xưa nay không quen biết, tại sao Lôi huynh đột nhiên muốn giúp t

Lôi Cửu Chỉ mắt thoáng qua một tia sáng nói:

-Lão đại ca quả nhiên là người rõ ràng minh bạch, chỗ này nhiều người nói không tiện hay là chúng ta tìm nơi khác nói chuyện vậy.

Từ Tử Lăng không thể hiểu ý đồ của gã, bất giác trong lòng hơi hoang mang, liền hỏi:

-Hôm qua lúc thuyền dương buồm rời bến, có một nhóm hán tử chặn thuyền buộc thuyền dừng lại, chẳng hiểu phải chăng họ có tranh chấp, mâu thuẫn gì với Lôi huynh không?

Lôi Cửu Chỉ ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, chừng như đánh giá lại gã, giọng trầm xuống nói:

-Lão đại ca thực sự là cao minh, khả năng liên tưởng cũng vô cùng phong phú, Lôi Cửu Chỉ ta nếu cứ cố tình che giấu e rằng lão ca sẽ khinh thường tiểu đệ. Không sai, bọn người hôm qua đúng là vì đệ mà đến, họ là những người trong sòng bạc Xuyên Nam.

Từ Tử Lăng trong lòng đã hiểu, thật không ngờ mà vô tình đã giải quyết được vấn đề khó khăn của vợ chồng Hàn thị, việc còn lại bây giờ chỉ là làm thế nào để Hàn Trạch Nam hiểu được rằng tốp người đó không phải là kẻ thù cùa gia đình hắn, chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.

Từ Tử Lăng vươn vai nói:

-Đến phòng của ta rồi hãy nói.

Lôi Cửu Chỉ cảm động mở tròn mắt, không ngờ rằng đối phương sau khi vạch trần mình xong lại có thể trở nên thân thiện như thế, vì vậy mà trong phút chốc gã đờ người ra.

*

* *

Tống Ngọc Trí nổi giận

-Ngươi lại nói với người ta bằng cái giọng khinh bạc đó hả, từ nay về sau ta sẽ không lý đến ngươi nữa.

Khấu Trọng cười cười:

-Ngọc trí trúng kế rồi, chỉ vì ta rất thích nhìn cái bộ dạng tức giận của nàng lúc này nên mới có ý nói những lời lẽ khinh bạc đó. Thôi nào, trở lại vấn đề chính đi, sơn thành của nhà nàng ở hướng kia phải không?

Tống Ngọc Trí tức giận giương đôi mắt to tròn lên, nghênh mặt lắc đầu nói:

-Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết à.

Khấu Trọng cất giọng dịu dàng:

-Bất kể việc gì cũng phải nghĩ đến đại cuộc. Thử nghĩ xem nếu như ta chỉ vì cha nàng khắc tên ta trên phiến đá mài đao, mà đã sợ vãi đái cong đít chạy trốn vào hoang dã thì sau này khi gặp lại cha nàng, vốn là một đại anh hùng thì làm sao lão nhân gia có thể chấp nhận một loại con rể bất lực như vậy được. Hãy tin ta đi, cha nàng chẳng qua chỉ muốn thử lòng ta thôi, chứ ta đảm bảo rằng khi ta lên Sơn Thành của nàng, lão nhân gia nhất định sẽ mở rộng cửa đón tiếp ta.

Tống Ngọc Trí suýt nữa bịt tai lại, than:

-Những lời huênh hoang của ngươi còn khó nghe hơn những lời nói khinh bạc kia nữa.

Khấu Trọng ngạo nghễ nói:

– Đó chính là cái có giá trị nhất của Khấu Trọng này đối với Tống Tam tiểu thư, nó làm cho Tống Tam tiểu thư được tiếp xúc với cái mà trước đây có mơ cũng chưa nghĩ đến.

Tống Ngọc Trí gần như muốn lấy tay bóp cổ Khấu Trọng, nàng giậm chân nói:

-Ma quỷ mới mộ3;ng những điều đó, ngươi tuy thân bách thắng nhưng chỉ là một thuyết khách tồi, hãy cút đi cho ta. Ta từ nay về sau không muốn gặp mặt ngươi nữa.

Khấu Trọng chỉ biết cười trừ, lúng túng nói:

-Cũng chỉ tại ta không tốt! Ngọc Trí, ta hiểu tấm chân tình của nàng mà.

Ngọc Trí ngạc nhiên n ói:

-Cái gì là tấm chân tình?

Khấu Trọng áp vào tai Ngọc Trí nói thầm đến mức không thể nhỏ hơn được nữa:

-Nàng sợ cha nàng giết ta nên mới giả vờ vô tình đuổi ta đi đúng không?

Tống Ngọc Trí chịu không nổi nhột nhạt cười phì lên một cái nói:

-Thiệt là hết cách với ngươi, khuyết điểm lớn nhất trong con người ngươi là không có khả năng tự biết mình, da mặt dày, lại hay nói năng lung tung. Trời ạ! Cứ coi như người ta sợ ngươi, Khấu Thiếu soái ngươi thực sự muốn đến Sơn Thành nộp mạng sao?

Khấu Trọng trong lòng tràn đầy niềm tin nói:

-Nàng vẫn chưa sáng tỏ sự tình sao? Cha nàng nếu muốn giết ta, đã dễ dàng ra tay từ lâu rồi.

Tống Ngọc Trí nói:

-Đó chỉ vì ngươi chưa hiểu lão gia mà thôi, hành động của lão gia từ xưa đến nay đều vượt ra ngoài dự tính khó mà đoán được, không ngại gì nói cho ngươi biết, cha ta đã từng hỏi ta có đồng ý gả cho ngươi không, vì để tỏ rõ thái độ quyết tâm nên trước tổ tông ta đã thề rằng tuyệt đối không gả cho ngươi, vì vậy cha ta vốn đã không coi ngươi như con rể tương lai đâu.

Khấu Trọng cảm thấy tức giận như muốn tự đấm gã một phát, giậm mạnh chân, trên mặt cắt không còn giọt máu lạc giọng:

-Cái gì?

*

* *

Từ Tử Lăng kéo Lôi Cửu Chỉ đi về phía phòng gã, lúc đi qua phòng của Hàn Trạch Nam, cố ý nói lớn tiếng:

-Lôi huynh hà cớ gì mà lại kết thành thù hận với sòng bạc Xuyên Nam làm cho đêm qua họ phải đến chặn thuyền?

Lôi Cửu Chỉ liếc nhìn Từ Tử Lăng một cái mắt lóe lên tia kỳ dị nhưng không trả lời gã. Từ Tử Lăng trong lòng thầm tán thưởng, biết rằng hắn cũng là tay lão luyện giang hồ, từ câu hỏi lớn tiếng của mình mà có thể lần ra manh mối, chẳng qua là gã đã đạt được mục đích nên không quan tâm đến việc khác, đồng thời Từ Tử Lăng tập trung vận công vào song nhĩ để lắng nghe người thiếu phụ nói với Hàn Trạch Nam:

-Tướng công, huynh có nghe thấy gì không?

Hàn Trạch Nam đáp lại bằng một tiếng “ừ” rất nhỏ.

Từ Tử Lăng mở cửa ra nói:

-Lôi huynh, mời ngồi.

Lôi Cửu Chỉ không chút khách sáo ngồi ngay xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, tiện tay cầm bình rượu nhỏ đặt lên bàn. Từ Tử Lăng ngồi ở bên kia bàn, nhìn thấy gã đột nhiên vươn người giống như trở thành một người khác, vừa hiên ngang vừa phong độ. Ngữ điệu từ ba hoa huênh hoang trở nên chín chắn đĩnh đạc, nói:

-Thực sự tiểu đệ không biết lão đại vốn là người rất nhiệt tình. Lúc đầu thấy huynh quản đến chuyện của vợ chồng Hàn thị liền nghĩ rằng huynh có mục đích khác, thậm chí c nghĩ huynh có dã tâm, bây giờ mới biết huynh thực sự muốn tốt cho họ.

Từ Tử Lăng càng ngày càng cảm thấy con người này không đơn giản chút nào, không phải là loại giang hồ bình thường, bèn nói:

-Lôi huynh vốn biết rằng vợ chồng Hàn thị tưởng lầm bọn người sòng bạc Xuyên Nam là kẻ thù truy binh của nhà họ vậy tại sao không báo cho họ một tiếng, hay là lại có dụng tâm gì chăng?

Lôi Cửu Chỉ nói:

-Tiểu đệ nếu cứ tuỳ tiện đi nói với họ liệu họ có tin không?

Từ Tử Lăng gật đầu:

Thôi được rồi hãy gác vấn đề đó sang một bên không bàn đến nữa. Lôi huynh tại sao lại quý mến Cung mỗ này?

Lôi Cửu Chỉ quay đầu lại nói:

-Hoá ra là Cung huynh. Cung huynh vốn là người rất có danh tiếng trong giang hồ, thứ cho tiểu đệ từ trước đến nay chưa từng nghe đến, nhưng khi nhìn thấy thái độ vô cùng cung kính của người bang Ô Giang đối với Cung huynh thì liền biết rằng Cung huynh là nhân vật có đại danh trong võ lâm, vì vậy rất lấy làm lạ.

Từ Tử Lăng vẻ không vui nói rằng:

-Lôi huynh cũng đã biết nếu truy xét thân phận cho đến cùng thì chính là một điều giang hồ đại kỵ. Xin Lôi huynh hãy cẩn trọng cho.

Khuôn mặt gầy guộc của Lôi Cửu Chỉ bỗng lộ ra vẻ hân hoan:

-Cung huynh xin đừng trách tiểu đệ, tiểu đệ vừa có ý thăm dò thử phản ứng của Cung huynh để khẳng định cách nhìn của tiểu đệ, Cung huynh xin hãy tha thứ cho tội có lời bất kínhh với huynh.

Từ Tử Lăng chau mày:

-Lôi huynh muốn thăm dò về việc gì?

Lôi Cửu Chỉ cung kính đáp:

-Tiểu đệ muốn xem Cung huynh có phải là người nghĩa hiệp không, nếu như Cung huynh là nhân vật tà đạo thì những lời nói vừa rồi đã có thể dẫn đến hoạ sát thân với đệ, với võ công như của huynh thì giết chết tiểu đệ này chỉ cần một chút sức mà thôi.

Từ Tử Lăng không ngờ rằng Lôi Cửu Chỉ chỉ dựa đơn thuần vào quan sát mà đã có thể thấu hiểu được võ công thâm hậu của mình, gã rất lấy làm ngạc nhiên, trầm giọng nói:

– Lôi Cửu Chỉ huynh nếu đã hiểu rõ vấn đề thì xin cứ tự tiện nói ra, đừng lãng phí thời gian của Cung mỗ nữa.

Lôi Cửu Chỉ cười nhạt:

-Chuyện này nói ra thì dài lắm, đầu tiên muốn hỏi Cung huynh một chuyện, chẳng hay Cung huynh có muốn vừa thay trời hành đạo vừa phát tài không?

Từ Tử Lăng nói một cách dửng dưng:

-Lôi huynh nên đi tìm người khác, Cung mỗ này còn rất nhiều vịêc phải làm nên khó có thể giúp đỡ được.

Ngừng một lát lại nói:

-Nếu như Lôi huynh muốn tránh truy binh, vượt sông bỏ đi, truy binh nhất định sẽ hoang mang mà không theo bám được, nhân cơ hội thiên hạ đang hỗn loạn, có ai có bản lĩnh tìm huynh khắp thiên hạ?

Lôi Cửu Chỉ lảng tránh như không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của Từ Tử Lăng:

-Cung huynh đã không có ý muốn giúp đỡ thì tiểu đệ này phải tự nghĩ cách vậy, xin thứ lỗi cho tiểu đệ không tiếp tục câu chuyện được

*

* *

Tống Ngọc Trí rầu rĩ nói:

-Ngươi nên quên Ngọc Trí này đi, với bản lĩnh như Khấu Trọng ngươi, mỹ nữ trong thiên hạ ai không mơ tưởng chứ, nếu như ngươi thực sự có ý tốt với Ngọc Trí thì sau này xin đừng đặt chân đến Lĩnh nam nửa bước.

Khấu Trọng cuối cùng cũng định thần lại, thở sâu liền mấy lần, lắc đầu than:

-Tống Ngọc Trí nàng thật vô tình với ta.

Gã vẫy tay chào trong vô thức rồi quay về phía sau đi thật nhanh, trong nháy mắt đã biến vào trong rừng. Tống Ngọc Trí môi mím chặt, khuôn mặt thanh tú của nàng bỗng trở nên xanh mét. Từ đôi môi hàm tiếu ộc ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau. Chợt có một bóng người xuất hiện phía sau kịp đỡ lấy tấm lưng nàng trước khi nàng ngã xuống đất, rồi lướt theo hướng mà Khấu Trọng vừa khuất bóng.

Khấu Trọng chạy một mạch khoảng hơn hai mươi dặm ra khỏi hoang lãnh với tâm trạng căm hận trong lòng, gã nghĩ mình là kẻ hoàn toàn thất bại trong tình yêu, đầu tiên là Lý Tú Ninh, sau là Tống Ngọc Trí. Lúc đầu khi đặt chân đến phương Nam lòng gã tràn đầy hy vọng nhưng giờ đây tất cả những ước mơ và những mộng tưởng hão huyền đó đều bị vài câu nói của Tống Ngọc Trí đập tan tành. Đột nhiên gã phát giác ra mình đang đi trên con đường cái quan, trên đường hình như có nhiều người ngựa xe cộ, nhưng lúc đó lòng gã như trống rỗng, hoàn toàn không để ý gì, chỉ muốn tìm một quán rượu uống cho say một trận, tỉnh lại rồi tính sau. Gã hoàn toàn tuyệt vọng về Tống Ngọc Trí. Trong tâm trạng mơ mơ hồ hồ gã đến một quận thành đông đúc dân cư, cũng chẳng biết đó chính là Uất Lâm quận. Nộp phí nhập thành xong gã tìm được một tửu quán bên đường, thoả mãn được nguyện vọnguống rượu giải sầu. Tửu quán này được thiết kế rất mới lạ, không gian của quán có hình bầu dục, được kết thành bởi hai dãy trong ngoài, ở giữa nối liền với một khảng trống lộ thiên, giữa khoảng trống đó là một bể cá hình bầu dục, bốn phía đều bày chậu hoa. Lúc bình thường chắc chắn Khấu Trọng sẽ quan sát tỉ mỉ và rất tán thưởng, nhưng lúc này tâm hồn gã lại đang ở nơi khác. Gã ngồi lên một chiếc ghế tựa, tên tỉêu nhị nhiệt tình tiến đến chào hỏi:

-Công tử đây chắc là người phương xa. Cơm rượu tại Kiến Long Trai của tiểu nhân thuộc hàng nhất phẩm ở Uất Lâm quận này. Công tử thật có con mắt tinh đời.

Khấu Trọng đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy trong quán chỉ có chừng sáu bảy bàn, cũng đành tin lời khoác lác của tên tiểu nhị, càng chẳng có cảm hứng nói chuyện:

-Ta không cần cơm chỉ cần rượu thôi, loại rượu nào mạnh nhất ấy.

Tên tiểu nhị nhanh nhẹn quay đi không hỏi thêm gì nữa. Khấu Trọng nghĩ đến sự tuyệt tình của Tống Ngọc Trí trong lòng thấy đau đớn như bị xé nát tim gan, thở rất khó khăn, suýt nữa muốn khóc lên một trận nhưng không thể khóc nổi. Gã biết tình cảm sâu nặng của mình với Tống Ngọc Trí chẳng đi đến đâu. Gã nhất thời tự an ủi mình, tất cả đều trở thành quá khứ rồi, giống như cái lần gã đã uống say bí tỉ vì Lý Tú Ninh, lúc tỉnh dậy gã đã cố gắng quên nàng. Đó cũng là việc duy nhất gã có thể làm trong lúc này. Gã thực sự không thể hiểu được Tống Ngọc Trí, lần đầu tiên gã phát giác ra rằng không có cách nào để hiểu được cảm nghĩ thực sự trong lòng nàng. Người thiếu nữ kiều diễm xuất thân từ dòng dõi quý tộc rõ ràng là thích mình, dù cho trước đây có bất kỳ ân oán hiềm khích gì, khi nhìn thấy Khấu Trọng bất chấp tất cả để xuôi về phương Nam, không ngại gì đường xá xa xôi, núi sông hiểm trở để đến gặp nàng, vậy cũng nên bỏ qua tất cả những chuyện không hay trước đây để đón tiếp gã. Lẽ nào kết cục lại là như vậy. Rượu đư̖c mang đến, Khấu Trọng đột nhiên cảm thấy có cái gì đó bất thường, ngẩng đầu lên nhìn không ngờ đó là Ngân long Tống Lỗ, gã hoảng sợ đến độ bật người dậy. Tống Lỗ thân mật đặt tay lên vai gã hiền hoà nói:

-Ngồi xuống rồi hãy nói.

*

* *

Từ Tử Lăng đang nghiên cứu tham tập “Chân ngôn thủ ấn” mà gã mới được Chân Ngôn đại sư truyền thụ gần đây, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói:

-Mời vào.

Người đến là Lâm Lãng vẻ mặt hơi căng thẳng nói:

-Truy tung sắp đuổi đến rồi.

Từ Tử Lăng lập tức đánh giá lại những người trong sòng bạc Xuyên Nam, vì trong thời gian ngắn họ có thể đuổi kịp được thuyền, gã nói:

-Lâm hương chủ định làm thế nào?

Lâm Lãng phẫn nộ nói:

-Tất cả mọi việc đều dựa luật giang hồ mà làm, đây là thuyền của bang Ô Giang của tại hạ, nếu họ muốn gây khó dễ tại đây thì thật làm mất mặt bang Ô Giang, vậy sau này bang Ô Giang của tại hạ khó mà tồn tại trên giang hồ. Sau khi đến được Cửu Giang, tại hạ đương nhiên sẽ không quản việc không đâu của người khác nữa.

Từ Tử Lăng trong lòng thầm khen chẳng trách mà Hầu Hi Bạch khen bang Ô Giang rất có uy tín và danh vọng đồng thời thiện cảm của gã đối với Lâm Lãng cũng tăng thêm. Có câu “thiện giả bất lai, lai giã bất thiện”, đối phương đuổi ngay phía sau, tự nhiên là có thực lực và có thể nuốt chửng được thuyền của bang Ô Giang. Gã

-Thế có biết đối phương là người như thế nào không?

Lâm Lãng lắc đầu nói:

-Không thể có thể biết được bọn người nào và có bao nhiêu. Thật kì lạ, những bang hội cùng buôn bán với nhau trên sông Đại Giang này hầu hết đã cùng tại hạ uống rượu kết giao với nhau, nến không có quan hệ gì thì cũng phải gật đầu chào hỏi nhau chứ, đằng này bọn này lại cứ trơ ra, không biết bọn này từ đâu đến?

Từ Tử Lăng nói:

Ta vừa nghe thấy tin này, truy binh có khả năng là những kẻ từ sòng bạc Xuyên Nam.

Lâm Lãng tức thì biến sắc:

-Tin này từ đâu đến?

Từ Tử Lăng nói:

-Là từ những người khác trên thuyền nghe ngóng được.

Lâm Lãng trong lòng lo lắng nói:

-Nếu thực sự là bọn người sòng bạc Xuyên Nam thì quả là có vấn đề đây. Sòng bạc Xuyên Nam là sòng bạc có quy mô nhất thành đô đấy, đến cả Giải Huy cũng tham gia vào đó, chẳng trách mà bọn chúng lộng hành ngang ngược đến vậy chẳng coi chúng ta ra gì.

Từ Tử Lăng vẫn thản nhiên không biểu hiện gì:

– Đây là bọn người nào mà có máu mặt đến vậy?

Lâm Lãng đáp:

-Ông chủ của sòng bạc Xuyên Nam là “Kim Toán Bàn” Hoắc Thanh Kiều, một trong những cao thủ số một của Ba Thục chỉ đứng sau Giải Huy, Phạm Trác, Phụng Chấn… Đều những vị bá chủ danh tiếng cả vùng. Coắn là Hoắc Chương nổi tiếng là lộng hành bạo ngược, Hoắc gia của hắn vốn làm nghề kinh doanh lầu xanh, đổ bác. Thật không hiểu Hàn Trạch Nam vì sao lại dây vào loại người này.

Từ Tử Lăng hỏi thăm dò:

-Lâm Hương chủ có phải vì đối phương là bọn người sòng bạc Xuyên Nam mà thay đổi thái độ không.

Lâm Lãng nói:

-Vậy để xem bọn chúng có lí do để đến gây sự không, bang Ô Giang của tại hạ cũng chẳng phải dễ nuốt. Lão Đại và Giải Bảo từ trước đến nay vẫn có mối quan hệ, bọn sòng bạc Xuyên Nam dù muốn gì cũng phải nói nguyên tắc đạo lí đã.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

-Có lời này của Lâm Hương Chủ là được rồi. Nếu như đối phương chỉ là cậy mạnh hiếp yếu bạo ngược vô lí thì chuyện này cứ để ta gánh.

Lâm Lãng ngạc nhiên nói

-Cung lão xin đừng làm vậy nhỡ Cung lão có chuyện gì thì Lão Đại của tiểu nhân biết ăn nói sao với Hầu công tử đây.

Biết Lâm Lãng vì đối phương là người cùa sòng bạc Xuyên nam mà có vẻ e ngại,sợ làm to chuyện. Từ Tử Lăng bèn nói:

-Lâm Hương Chủ không cần phải lo lắng, Cung Thần Xuân ta đã lăn lộn bao nhiêu năm trên giang hồ, hạng ác nhân nào mà ta chưa từng gặp qua, đến lúc đó ta sẽ tuỳ cơ ứng biến chứ nhất quyết không để đối phương lấy cớ mà giở trò đâu.

Lâm Lãng thấy Từ Tử Lăng hiểu biết lí lẽ như vậy, vui vẻ nói:

-Cung lão thật nghĩa khí, đích thực là hảo bằng hữu của bang Ô Giang của tại hạ.

Từ Tử Lăng vươn vai nói một cách thờ ơ:

-Để ta xem bọn sòng bạc Xuyên Nam có ba đầu sáu tay gì cho biết.

Chọn tập
Bình luận