Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 316: Đổ trường phong vân

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Tại một góc khuất trong đại sảnh Lưu An cười nói với Khấu Trọng:

– Tiểu nhân nói không sai chứ! Bốn con dê béo đó đều là đến từ xứ ngoài cả, không biết có hợp ý đại gia không?

Khấu Trọng trong lòng rất ngạc nhiên, vừa rồi trong 4 người mà Lưu An chỉ cho gã, có một người chính là “dê béo giả” “Điểm thạch thành kim” Lại Triêu Quý nhưng ba người kia xem ra quả thật là dê béo từ xứ ngoài tới, vì vậy gã mới không hiểu, nếu gã không chọn chơi với Lại Triêu Quý thì kế lường gạt Lưu An chẳng phải khó mà thành sao.

Trong sảnh này chỉ toàn là sòng chơi Thiên Cửu. Thiên Cửu và Bài Cửu dùng cùng một loại quân bài nhưng cách chơi khác nhau.

Thiên Cửu đại hội ngày mai chính là được tiến hành tại 30 sòng bạc này. Lúc đó mỗi sòng bạc tụ tập khoảng trên 100 người vô cùng nhiệt náo.

Lưu An ghé sát vào tai Khấu Trọng nói:

– Hay là do chúng ta theo thứ tự trước sau chia 4 người đó ra 4 cửa, đại gia đặt ở hai cửa này.

Khấu Trọng chợt động tâm

– Vậy đặt hai cửa ở mặt sau này đi.

Chắc chắn Lại Triêu Quý không có ở đây, xem thử Lưu An có biện pháp gì.

Lưu An chợt hô lên một tiếng nói:

– Đại gia thật là có bản lĩnh, nhìn ra hai con dê béo ở hai cửa sau ngon hơn hai con dê béo ở hai cửa trước, quả là nhãn quang độc đáo. Tên dê béo mặc áo lam ở hai cửa trước đó họ Cổ đổ sắc thật tệ, tự nhiên là không qua được pháp nhãn của đại gia.

Khấu Trọng vừa tức giận vừa buồn cười, cái loại thủ pháp lường gạt tầm thường này mà hắn cũng đem ra dùng được. Ngoài mặt xem ra là lựa chọn của ngươi nhưng thực ra chỉ là bị đối phương dụ vào bẫy mà thôi.Thế nhưng lần này kẻ cắp gặp bà già, Khấu Trọng giả hồ đồ nói:

– Cái này đương nhiên.

Đúng lúc đó gã nhìn thấy Lôi Cửu Chỉ bước vào đại sảnh bèn giơ tay lên chào hỏi, Lôi Cửu Chỉ chỉ gật đầu một cái rồi lập tức chen vào một sòng bạc để đặt cược

Lưu An ngạc nhiên hỏi:

– Là bằng hữu của đại gia sao?

Khấu Trọng hạ thấp giọng nói:

– Có thể nói là dê béo, gã đó thực sự là một con dê cực kỳ béo. Hắn ở Giang Tây có mười mấy lò gốm, gia đình rất giàu có, có lúc thua đến một, hai ngàn lạng bạc mặt cũng không biến sắc.

Đôi mắt chuột của Lưu An lập tức sáng lên nói:

– Sao không mời hắn đến đây chơi chung một trận cho thống khoái?

Khấu Trọng lắc đầu nói:

– Tới đây không được đâu, hắn đã sớm biết ta đổ thuật cao minh, sao dám cùng bọn ta đánh bạc chứ?

Lưu An liền liến thoắn nói:

– Nói như vậy hiện tại nếu có người trong đổ trường này trấn áp được bài cục của người khác thì có thể kích thích được máu mê bài bạc của hắn.

Khấu Trọng chau mày nói:

– Bọn ta chẳng phải đã tìm được dê béo rồi sao?

Lưu An đáp:

– Hai con dê béo dù sao cũng tốt hơn một con. Bây giờ chúng ta hãy định ra vài thủ pháp ám hiệu, sau đó là có thể chia nhau hành sự rồi!

*

*

Từ Tử Lăng thua liền ba ván, đền đến hơn một nửa số thẻ, bốn bề chúng nhân càng bu lại đông đặc, ai cũng đặt theo Hồ Tiểu Tiên. Cả những người ban đầu chỉ ngồi xem diễn biến cuộc đánh bạc của Từ Tử Lăng và Hồ Tiểu Tiên, sau đó thì cũng tham gia đặt cược. Đối với Từ Tử Lăng mà nói thắng thua bao nhiêu cũng không thành vấn đề, thế nhưng Hồ Tiểu Tiên hầu như ván nào cũng thắng.

Thấy đôi mắt đen láy của nàng nhìn gã chằm chằm Từ Tử Lăng thật chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

Gã chỉ dám cúi đầu mà xáo bài mà không dám nhìn nàng. Trong lòng mắng thầm Lôi Cửu Chỉ hiện không biết đi đâu.

Bài Cửu là dựa vào số điểm của hai con xúc xắc mà tính, có tổng cộng 32 con bài, 21 loại nước bài, chín loại là số lẻ, 12 loại là số chẵn. Một ván bạc có từ hai đến 4 người, căn cứ theo điểm số trên xúc xắc mà bốc mỗi người 6 con bài, nhà cái lấy 7 con được đánh trước, tiếp đó theo thứ tự mà mò bài, hoặc giữ lại hoặc đánh ra, phàm ai có được những con bài hợp thành nước đôi có màu sắc giống nhau và thêm một con bài lẻ thì thắng cuộc, dựa vào màu sắc của các đôi bài và con bài lẻ mà tính xem thắng bao nhiêu

Vừa đúng lúc gieo xúc xắc để phát bài thì có một giọng nhu mì dịu dàng lên tiếng:

– Khoan đã!

Mọi người ngạc nhiên nhìn lên thì thấy có một vị mỹ nhân thiên kiều bá mị không biết dùng thân pháp gì đã chen lên được vị trí đầu tiên bằng một tư thế ưu nhã độ1;i ngồi xuống giữa Từ Tử Lăng và Hồ Tiểu Tiên, nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng nói:

– Nô gia đến xem nhiệt náo.

Chúng nhân đều ngẩn ra mà nhìn, sau đó đều như bị hoa mắt quên mất cả kháng nghị là nàng đang cản trở hảo cảnh của bọn họ. Dung mạo như Hồ Tiểu Tiên đã là thế gian hiếm thấy, nhưng mỹ nữ mới tới lại còn đẹp hơn một bậc. Nàng chính là Bạch Thanh Nhi, sư muội của Loan Loan yêu nữ.

Ngay lập tức Từ Tử Lăng đã bình tĩnh trở lại trong lòng yên tịnh như ánh trăng trong giếng không có một chút tạp niệm nào.

Hồ Tiểu Tiên cũng ngầm đánh giá mỹ nhân mới gia nhập.

Từ Tử Lăng điềm tĩnh nghênh tiếp ánh mắt trong sáng đang nhìn gã chằm chằm của Bạch Thanh Nhi ung dung cười nói:

– Vậy thì chúng ta hãy xào bài đánh lại từ đầu đi.

Bạch Thanh Nhi làm một động tác nhún vai đầy ấn tượng tỏ vẻ không để tâm, chầm chậm nói:

– Xin cứ tùy tiện.

Từ Tử Lăng đưa tay xào bài.

Chúng nhân không biết vì sao đều trở nên khẩn trương, không còn gây ồn ào nữa mà bình tâm tĩnh khí tập trung chú ý ván bài

Mục quang của Bạch Thanh Nhi tập trung vào đôi bàn tay thon dài, trắng bóng như ngọc của Từ Tử Lăng không hề chớp mắt, như là muốn đo lường xem khả năng của Từ Tử Lăng thâm sâu đến mức nào, lại bắt chước Hồ Tiểu Tiên bỏ qua quyền lợi xào bài.

Sau nhiều tiếng lách cách liên tiếp, Từ Tử Lăng đã xếp bài ngay ngắn

Trong lúc có cường địch kề bên gã đã thành công thu nhiếp tâm thần, thi triển thủ pháp xào bài, sắp bài mà Lôi Cửu Chỉ đã truyền cho, độc môn thủ pháp này bao gồm xoa bài, nắm bài, lại dùng khả năng nghe tiếng ma sát của bài mà nhận biết được một số con bài.

Lý tưởng nhất tất nhiên là nhận biết được toàn bộ 32 con bài, nhưng điều đó là không thể đLôi Cửu Chỉ cũng chỉ nhận biết được 6 đến 8 con bài còn Từ Tử Lăng chỉ nhận được 5 con là cực hạn, nhưng như vậy đã là rất hữu dụng rồi

Hồ Tiểu Tiên để lộ thần sắc ngưng trọng, điều này cho thấy vì thủ pháp của Từ Tử Lăng mà nàng đã thất bại trong việc “nghe bài”.

Mọi người chen nhau đặt cược, phương diện đó đã có người của đổ trường phụ trách, hệ số đền tiền bao nhiêu đều do họ lo cả, Từ Tử Lăng không phải bận tâm chuyện đó.

Từ Tử Lăng mỉm cười, đưa xúc xắc cho Hồ Tiểu Tiên tự tin điềm đạm nói:

– Cuộc này do tiểu thư gieo xúc xắc có được không?

Hồ Tiểu Tiên ngần ngừ một lúc mới cầm lấy xúc xắc gieo xuống mặt bàn

Từ Tử Lăng nhìn về phía Bạch Thanh Nhi, song mục chợt hiện thần quang.

Bạch Thanh Nhi không kịp phòng bị đã để gã nhìn thấy nỗi lo lắng trong lòng.

Từ Tử Lăng phát ra một luồng chân khí từ đầu ngón chân truyền sang chân bàn lên đến mặt bàn điều khiển tốc độ xoay của xúc xắc. Chiêu này thì cả Lôi Cửu Chỉ cũng không làm được, thiên hạ người có thể làm được cũng không bao nhiêu.

Vì Từ Tử Lăng, Hồ Tiểu Tiên và Bạch Thanh Nhi ba người bên trong đều có quan hệ vi diệu nên ván bài này nhìn có vẻ tầm thường nhưng thật ra như cung đã kéo căng, chỉ chờ phát tác, không khí hết sức khẩn trương.

Mục quang Từ Tử Lăng nhìn đến mấy hạt xúc xắc thì xúc xắc đã ngừng lại, toàn thể mặt ba điểm đều hướng lên trên tạo thành cửu điểm.

Người bên ngoài đều kinh ngạc cho là kì lạ.

Hồ Tiểu Tiên đột nhiên nói:

– Xin thỉnh giáo cao tính đại danh vị huynh đài này?

Từ Tử Lăng hoàn toàn không để ý nói:

– Bổn nhân

Đoạn gã quay sang than quan (người chia bài) của đổ trường nói:

– Mời chia bài.

Than quan đến lúc này mới tỉnh ngộ nhìn ra Từ Tử Lăng là một cao thủ, nãy giờ chỉ giả bộ thua mà thôi, lập tức chia bài cho ba người.

Chúng nhân đều nghển cổ nhìn, ai nấy đều tập trung quang mục.

Xung quanh tuy huyên náo nhưng chổ này lại không có tiếng động nào.

Từ Tử Lăng hoàn toàn hồi phục lòng tự tin bình tĩnh đối địch. Lúc mỗi người được chia hai con bài thì gã đột ngột kêu dừng lại nói:

– Không cần biết hai con bài này của chúng ta lớn nhỏ thế nào, liệu có thể lập tức mở bài quyết thắng phụ được không?

Hồ Tiểu Tiên khóe mắt không nhìn kịp bài trên bàn, hơi nhướng đôi mày thanh tú nhìn Từ Tử Lăng lần đầu tiên có cảm giác mình đã ở thế hạ phong.

Loại đổ pháp này không phải do Từ Tử Lăng sáng chế. Nguyên lai Bài Cửu có rất nhiều cách chơi, trong đó có một cách là chỉ chia bài thành hai con bài một tổ, sau khi gieo xúc xắc căn cứ điểm số mà mỗi người lấy một phần sau đó ngửa bài để xem thắng thua, tục gọi tiểu Bài Cửu.

Nhưng kiểu như Từ Tử Lăng lâm trận mới cải biến đổ pháp thì thật hiếm có lại càng thêm kích thích, mọi người đều cảm thấy thống khoái.

Hồ Tiểu Tiên như không dám đối diện với mục quang của Từ Tử Lăng hướng qua Bạch Thanh Nhi nói:

– Ý vị tỉ tỉ này thế nào?

Bạch Thanh Nhi nghênh tiếp mục quang lãnh khốc của Từ Tử Lăng từ từ nói:

– Có cho phép đặt thêm không?

Từ Tử Lăng cười thầm trong bụng, biết rằng ả không nhìn ra được mình đã động thủ cước trong đó rồi. Chuyện này cũng không trách được ả, cho dù ả có cao minh cỡ nào cũng không nhìn ra được tuyệt kĩ của thiên hạ đệ nhất xảo công Lỗ Diệu Tử.

Từ Tử Lăng nói:

– Đương nhiên là được.

Bạch Thanh Nhi mặt không đổi sắc nói:

– Vậy ta đặt thêm 10 lượng hoàng kim, cứ y theo phương pháp của ngươi ngửa bài quyết định thắng thua đi!

Mọi người liền hoan hô ầm ỹ.

*

*

Khấu Trọng dẫn Lôi Cửu Chỉ đến gặp Lưu An tại một góc đổ trường, Lôi Cửu Chỉ khinh khỉnh nói:

– Đánh bạc thì phải cho thống khoái, muốn đánh thì bỏ vàng thật bạc thật ra mà đánh, chỉ cần để ta thấy ngươi có ngân lượng là được, còn vay mượn thì miễn bàn.

Lưu An cười nịnh đáp:

– Cái đó không thành vấn đề, xin hỏi lão bản cao tính đại danh?

Lôi Cửu Chỉ đáp:

– Ta họ Trần.

Lưu An nói:

– Thì ra là Trần lão bản, không biết Trần lão bản muốn chơi bao nhiêu, dùng đổ pháp nào?

Lôi Cửu Chỉ nói:

– Đương nhiên là đánh Thiên Cửu rồi, ta đang muốn làm nóng người đây. Đặt mỗi thẻ một lượng hoàng kim, 4 con là hòa vốn, 5 con thắng một thẻ, không con nào thua 4 thẻ, kết bài thắng 5 thẻ, chí tôn bất luận thắng thua mỗi người thưởng hai thẻ, nếu chí tôn được liên kết với cái khác thì mỗi người được thưởng 4 thẻ, ngươi minh bạch chưa?

Lưu An mừng rỡ nghĩ, thằng ngốc như ngươi ham cờ bạc như vậy, không thắng cho ngươi khuynh gia bại sản mới là lạ. Tuyệt nhất là lại có một thằng ngốc khác phối hợp, lần này có thể nói là cục diện chỉ có thắng chứ không bại rồi, bèn nói:

– Mọi việc nhất thiết theo ý của Trần lão bản mà làm. Cổ lão bản đang ở trong sảnh dành cho khách quý cung hầu hai vị đại gi

*

*

Từ Tử Lăng chỉ nghĩ ả có đặt thêm tối đa cũng chỉ một trăm lượng bạc, đó đã là khoảng tiền cược lớn nhất ở những sòng bạc dành cho bình dân bách tính này rồi, nào ngờ lại tới 10 lượng hoàng kim, lập tức trong lòng thầm kêu hỏng bét

Bạch Thanh Nhi đem hoàng kim vàng chóe đặt lên bàn cười nói:

– Nhà cái thua rồi có đủ tiền đền không?

Mục quang mọi người đều tập trung vào đống thẻ còn lại của Từ Tử Lăng, không ai không lắc đầu.

Lúc này mọi người đều biết Bạch Thanh Nhi vì Từ Tử Lăng mà tới.

Hồ Tiểu Tiên mỉm cười nói:

– Cung huynh có cần nô gia cho mượn tiền không?

Lần này không chỉ người ngoài mà bản thân Từ Tử Lăng cũng trở nên hồ đồ. Nếu là chân diện mục của Từ Tử Lăng còn có thể giải thích là nàng đã chấm trúng gã, nhưng hiện tại gã mặt sẹo chằng chịt, tự mình nhìn vào gương cũng không dám nhìn lâu, không hiểu Hồ Tiểu Tiên vì sao lại tốt với hắn như vậy?

Một giọng nói rất quen thuộc với Từ Tử Lăng cất lên:

– Mười lượng hoàng kim đó để Vân Ngọc chân ta trả thay hắn, Thanh Nhi phu nhân chắc không phản đối.

Quái sự hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy đến khiến chúng nhân đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết làm sao phân biệt chuyện gì xảy ra nữa.

Đám người dạt ra hai bên chừa một lối đi, một nam nhân trung niên sắc mặt trắng xanh lại như phủ một lớp mây đen đang cùng với Vân Ngọc Chân tiến vào. Vân Ngọc Chân ngang nhiên bước đến đứng phía sau Từ Tử Lăng.

Nam tử đó hướng tới Hồ Tiểu Tiên và Bạch Thanh Nhi thi lễ nói:

– Cửu Giang Tra Hải tham kiến Tiểu Tiên cô nương và Thanh Nhi

Thì ra hắn chính là ông chủ lớn của Nhân Như Các “Đổ Quỷ” Tra Hải.

Tra Hải lại nói:

– Giả như Cung huynh thắng được ván này tiểu đệ sẽ tặng huynh một thẻ bài tham gia đại hội ngày mai để bày tỏ kính ý, nhưng phải có một điều kiện.

Từ Tử Lăng đoán là Vân Ngọc Chân và Tra Hải đã sớm đứng ngay sau lưng gã mà quan sát cả quá trình đánh bạc, Vân Ngọc Chân đã từ bóng lưng và giọng nói mà nhận ra gã. Ai da! Phải đối đãi với nữ nhân này như thế nào cho đúng đây.

Hồ Tiểu Tiên không thèm để ý cầm hai quân bài đập mạnh xuống. Bốp! một tiếng giòn giã làm người ta giật mình, sau đó thuận tay mở bài bày ra trên mặt bàn.

Bọn người đặt cược cho nàng hoan hô ầm ỹ.

Thì ra là một đôi tứ, theo Bài Cửu thì là “nhân bài”, đó là một nước bài lớn, trừ “thiên bài” và “địa bài” ra không còn nước bài nào hơn nó, nên khả năng thắng rất cao.

Bạch Thanh Nhi cũng mở bài ra, là một con bốn và một con năm hợp thành “hồng cửu” tuy không bằng “nhân bài” của Hồ Tiểu Tiên nhưng cơ hội thắng cũng rất cao.

Từ Tử Lăng trên mặt không có biểu tình gì nhìn hai đôi bài trầm giọng hỏi:

– Dám hỏi Tra đương gia muốn đưa ra điều kiện gì?

Mọi người liền nhớ lại lời Tra Hải vừa nãy nói ra nhưng chưa nói hết.

Tra Hải thản nhiên nói:

– Điều kiện là Cung huynh trong ván bài này trước khi lật bài có thể nói ra bên dưới là con bài nào.

Mọi người ồ lên một tiếng

Nếu trước cặp mắt của bao nhiêu người Từ Tử Lăng lại giở trò được thì quả là thần kĩ.

Từ tử lăng lắc đầu than:

– Tra đương gia quả nhiên lợi hại, vậy ta chỉ thắng của Thanh Nhi phu nhân 10 lượng hoàng kim còn của khác thì một phân tiền cũng không động tới.

Mọi người đều cảm thấy không thể trách gã, vì nếu gã cứng miệng không nhận thì cũng không ai có chứng cứ là gã đã giở trò.

Tra Hải ngửa mặt cười nói:

– Có ý nghĩa.

Hồ Tiểu Tiên mỉm cười nói:

– Cung huynh coi chừng nhất thời lỡ miệng nói sai đó!

Từ Tử Lăng nhún vai nói:

– Sai thì sai! Có gì lớn đâu chứ, đây chính là một đôi lão yêu, hãy cấp cho Cung mỗ một thẻ bài đi.

Tra Hải hướng đến than quan nháy mắt một cái, hắn bèn y lệnh mở bài, quả nhiên là một đôi lão yêu “địa bài”, vừa đủ thắng đôi “nhân bài” của Hồ Tiểu Tiên.

Mọi người xung quanh đều không kìm được mà hét lớn.

Từ Tử Lăng ngầm đổ mồ hôi lạnh, gã chỉ có thể nhận ra 4 con bài, còn đều là nhờ vận khí, nên mới đề nghị chỉ rút mỗi người hai quân bài rồi trực tiếp so điểm để thủ thắng, quả là thắng rất hiểm.

Bạch Thanh Nhi đem hoàng kim toàn bộ đẩy qua phía Từ Tử Lăng mỉm cười đứng dậy nói:

– Hi vọng thủ pháp và vận khí của Cung huynh lúc nào cũng tốt như vậy!

Nói xong liền bỏ đi.

Vân Ngọc Chân nói:

– Cung huynh có thể bước qua bên này nói vài câu không?

*

*

Lại Triêu Quý còn có tên khác là Cổ Sung ngoại hình không giống kẻ lường gạt chút nào mà còn tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân tài. Hắn niên kỉ khoảng 40, ăn mặc nho nhã lịch sự, toát ra vẻ phú quý cao sang, nói chuyện chậm rãi, khóe miệng lúc nào cũng như đang cười khiến cho ai cũng cảm thấy vui vẻ.

Khấu Trọng và Lôi Cửu Chỉ trong lòng đều nghĩ chẳng trách Công Lương Kí lại bị hắn gạt c khuynh gia bại sản.

Bốn người tại phòng quý tân do một nữ tử mỹ lệ kêu bằng Linh Cô làm nữ trang quan phụ trách chia bài, đó là quy củ của đổ trường, phàm khách của quý tân phòng đều phải tuân theo.

Lôi Cửu Chỉ để lộ ra ngạo khí bức người, từ trong bọc lấy ra 30 đỉnh hoàng kim vàng chóe đổ hết lên bàn cho mọi người thấy

– Ai có bản sự thắng được ta số vàng này thì sáng mai ta sẽ lập tức đáp thuyền về quê!

Lại Triêu Quý và Lưu An bốn mắt tức thời sáng rực lên.

Khấu Trọng giả đò lúng túng, chủ động đem hết ngân lượng trong người 18 lượng vàng ra cười khổ nói:

– Thiếu một chút được không?

Số vàng này phần lớn là do Bạt Phong Hàn “nghĩa bạc vân thiên” chia cho gã, nếu lần này thua hết là bị đánh hiện nguyên hình không một đồng xu dính túi.

Hai người hợp lại có 48 lượng hoàng kim, vào lúc đó mà nói có thể đủ mua 3,4 chiếc lâu thuyền nên cả trang quan Linh Cô cũng tròn mắt lên mà nhìn.

Mục quang Lôi Cửu Chỉ quét lên người Lại Triêu Quý và Lưu An.

Lại Triêu Quý cười ha hả nói:

– Trần huynh và Tông huynh quả là người có gan lớn trong đổ giới, tiểu đệ đương nhiên phụng bồi. Bất quá tiểu đệ không thể học hai vị lão huynh mà chứa trong bọc có nhiều kim tử như vậy.

Lôi Cửu Chỉ phất tay đứng dậy nói:

– Không có kim tử đánh bạc không vui.

Nói rồi đưa tay quơ hết mấy thỏi vàng bỏ lại vào bọc.

Lại Triêu Quý vội nói:

– Khoan đã, Trần huynh có thể cho tiểu đệ một khắc thời gian đi lấy kim tử không?

Lôi Cửu Chỉ ngồi lại vào ghế nói:

– Ta chỉ đợi một khắc thôi, đừng lãng phí thời gian của ta!

Chọn tập
Bình luận