Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 661: Giữa cái sống và cái chết

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Dưới ánh mặt trời rực rỡ sau giờ Ngọ, hơn chục người bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Dương Công Khanh, Ma Thường, Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện Tài, Úc Nguyên Chân, Đoạn Đạt ngồi giữa những đám bụi rậm ở một điểm cao trên đỉnh núi quan sát hai vạn kỵ binh của Lý Nguyên Cát đang án binh bất động cách đó ba dặm. Ba đám khói bốc thẳng lên cao, báo cho quân Đường ở phía xa biết vị trí của quân đột vây.

Năm chiếc thuyền tiếp viện theo dòng Y Thủy tiến đến cung cấp lương thực và đồ nhu yếu phẩm cho Lý Nguyên Cát.

Đoàn quân không thể giữ được hình tượng uy mãnh và tâm trạng hưng phấn như lúc phá vây. Để giảm sức nặng cho ngựa, những khôi giáp nặng nề cũng đã được vứt lại trên đường rút chạy. Sắc mặt mọi người ai cũng trắng bệch vì thụ thương mất máu và phải bôn ba vất vả, cảnh tượng nhuốm một dáng vẻ cùng đồ mạt lộ.

Hai mắt lấp loáng nhìn về phía quân địch, Khấu Trọng căm giận nói:

– Ta dừng Lý Nguyên Cát cũng dừng, từ lúc nào hắn biến thành tinh minh như vậy? Rõ ràng là muốn bám theo chúng ta đến cùng nhưng lại tránh giao chiến.

Bạt Phong Hàn trầm giọng:

– Chúng ta nên chạy dọc theo Lạc Thủy chứ không nên theo dòng Y Thủy, như vậy ít nhất cũng biết được truy binh của Lý Thế Dân ở đâu.

Mọi người lặng yên không nói gì. Đối phương sách lược cao minh, bức bách bọn họ phải cắm đầu cắm cổ mà chạy. Sau đó tại một thời điểm thích hợp, khi quân đột vây người ngựa mỏi mệt, kẻ địch sẽ phát động công kích, một lần quét sạch bọn họ.

Từ Tử Lăng thần sắc ngưng trọng nói:

– Chúng ta nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi truy binh của Lý Nguyên Cát mới có hi vọng vượt qua cửa ải Lý Thế Dân.

Khấu Trọng quan sát hình thế gần xa. Những cánh đồng bằng phẳng và màu mỡ của bình nguyên Y Lạc đến đây là chấm dứt. Địa thế bắt đầu nhấp nhô biến hóa, ở phía chính Nam có một dãy núi trải dài, phía Đông đến Y Hà, phía Tây giáp với một khu rừng nguyên sinh với những cây cổ thụ cực lớn. Nếu như chạy về phía Tây thì khoái mã có thể đến bờ Đông của Lạc Thủy trong vòng hai canh giờ.

Một dòng sông nhỏ từ trên núi lững lờ uốn lượn chảy xuống nhập vào dòng Y Thủy. Cả đoàn người mệt mỏi đến không thở nổi hiện đang nghỉ ngơi ở hai bên bờ sông, chiến mã cũng đang gặm cỏ uống nước.

Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời hỏi:

– Sư phụ! Hướng gió có thay đổi không?

Trừ Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng, mọi người nghe mà mù mờ chả biết gã hỏi ai.

Bạt Phong Hàn chăm chú quan sát bầu trời và những áng mây rồi đáp:

– Nếu vi sư đoán không sai thì tối nay gió vẫn thổi tới từ hướng Tây Bắc. Chỉ cần chúng ta phóng hỏa đốt rừng ở mạn Tây Bắc của dãy núi thì gió sẽ đưa khói đi cản trở truy binh.

Bọn người Dương Công Khanh nghe vậy tinh thần đại chấn.

Ma Thường chau mày nói:

– Bọn thuộc hạ trước nay lui tới vùng Y Lạc đều đi theo đường rừng được khai phá ở mé Tây dãy núi, xuyên qua núi thì chưa thử bao giờ.

Vương Huyền Thứ chợt lên tiếng:

– Trong núi có thông lộ.

Mọi người đều ngạc nhiên. Nếu những lời này được nói ra từ miệng bất kỳ người nào dưới trướng Vương Thế Sung thì không ai lấy làm kỳ quái, thế nhưng Vương Huyền Thứ là dạng công tử quyền quý, chẳng hiểu sao hắn lại biết được địa hình trong núi.

Vương Huyền Thứ rõ ràng là đang nghĩ đến cha và anh, thần sắc ảm đạm cúi đầu nói:

– Phụ hoàng người… Ừm! Cha từng lệnh cho ta thám sát các dải núi sông ở phương Nam, thế nên ta đã nhiều lần đi vào trong núi này. Đầu phía Nam của dãy núi có một đường ra, có thể thông đến khu rừng phía Tây Bắc của Y Khuyết.

Chúng nhân chợt tỉnh ngộ. Vương Thế Sung vốn tham sống sợ chết, việc lão sai con trai đi dò la hình thế chính là để chuẩn bị sẵn đường chạy trốn.

Khấu Trọng quyết định:

– Vậy sẽ do Huyền Thứ dẫn đường. Bọn ta trước hết hãy cử người đến vạt rừng phía Tây Bắc động thủ động cước, đêm nay chúng ta sẽ cắt đuôi Lý Nguyên Cát mà đào thoát.

Đơn Hùng Tín lo lắng nói:

– Chúng ta tuy có thể tạm cản trở Lý Nguyên Cát bám theo, nhưng một khi tiến vào núi rồi thì không còn đường lui nữa. Chỉ cần Lý Nguyên Cát báo cho Lý Thế Dân, Lý Thế Dân và hai nhánh quân tại Thọ An và Y Khuyết sẽ hợp lại bịt kín lối ra ở phía Nam núi chờ sẵn. Nếu chúng ta bị vây khốn trong núi thì sẽ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.

Khấu Trọng mỉm cười hỏi:

– Nếu không có Huyền Thứ thông hiểu hình thế trong núi thì chúng ta sẽ chọn đường nào?

Bạt Dã Cương gật đầu đáp:

– Đương nhiên là sẽ bỏ đường núi mà bám theo quan đạo trong rừng, vừa nhanh vừa tiện.

Khấu Trọng ung dung nói:

– Đây chính là đạo lý dùng binh cốt ở chữ “kỳ”. Lý Nguyên Cát chính vì đoán không ai dám dẫn quân vào đường núi nên mới án binh bất động, để cho chúng ta theo quan đạo trong rừng mà đào tẩu về phía Nam. Lý Thế Dân thì đem quân đóng ở đầu ra bên kia, chuẩn bị sẵn công sự phòng ngự nhằm đánh đòn phủ đầu chúng ta. Giờ nếu đổi thành đi đường núi tất sẽ khiến hắn trận cước đại loạn, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội.

Bạt Phong Hàn gật gù nhận xét:

– Cái đó kêu bằng đặt mình vào thế nguy hiểm để cầu thắng.

Dương Công Khanh than:

– Trong ba lối ra, Lý Thế Dân có thể chặn được hai. Nếu chúng ta có thể xuất sơn trước khi tiểu tử này hoàn thành việc bố trí cản trở thì đương nhiên không có vấn đề gì. Ngược lại cũng đừng nên chọn đường mà Lý Thế Dân đích thân ngăn chặn.

Mọi người đều hiểu nguyên nhân làm lão lo lắng, đó là không biết làm sao để suy đoán việc đó.

Vương Huyền Thứ lên tiếng trấn an:

– Lối ra tiếp cận với Y Thủy vô cùng bí mật, địch nhân chưa chắc đã biết được.

Khấu Trọng hạ giọng hỏi:

– Đi một đêm có thể xuyên qua núi được không?

Vương Huyền Thứ đáp:

– Nếu như hành quân không nghỉ cũng phải mất nửa ngày, nhưng chỉ sợ người ngựa chịu không nổi.

Khấu Trọng lại ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt lộ rõ thần sắc suy tư:

– Vậy chúng ta xác định mục tiêu là đến tối sẽ ra khỏi núi. Lần này ta ám địch minh, khi chim ưng lượn vòng trên bầu trời thì Lý Thế Dân cũng cách chúng ta không còn xa nữa!

o0o

Hoàng hôn buông xuống, khu rừng ở mé Tây Bắc đột nhiên bắt lửa. Đám cháy nhanh chóng lan rộng, hỏa thế mãnh liệt cuốn về hướng Đông Nam. Những làn khói dày đặc quả nhiên đã chặn được truy binh của Lý Nguyên Cát.

Chỗ hay nhất là quân đột vây trước tiên tập trung tại con đường nhỏ chỗ chân núi, đến lúc khói che mờ thị tuyến của địch nhân mới nhanh chóng tiến vào trong núi. Bên Lý Nguyên Cát nhất thời cũng khó mà biết được bọn họ rút lui theo đường núi hay quan đạo trong rừng.

Toàn thể tướng sĩ do Vương Huyền Thứ dẫn đầu phóng ngựa lao về phía trước. Đoàn quân lên núi xuống khe, xuyên rừng vượt suối, phi nhanh trong vùng đồi núi trập trùng, cho đến sáng cả người lẫn ngựa đều mệt mỏi mới dừng lại ở một khe kín đáo trong rừng để tranh thủ nghỉ ngơi.

Lúc này quân đột vây đã tiến vào trong vùng núi được hơn bốn mươi dặm cách lối ra bí mật ở phía Nam khoảng hơn chục dặm nữa.

Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn vốn đã quen với những hành trình gian khổ thế này nên chỉ cần đả tọa khoảng nửa giờ thì cơ bản đã hồi phục lại. Ba người mang theo liệp ưng Vô Danh leo lên đỉnh núi cao nhất gần đó quan sát địa hình bốn phía. Chỉ thấy thế núi lớp lớp trùng điệp chạy dài, đá và núi liền nhau, những cánh rừng bao la tựa vào vách núi che phủ khắp nơi xa gần, thấp thoáng có thể thấy những khe suối chảy uốn lượn dưới tán lá. Đáng tiếc là ba gã tâm trạng nặng nề, không có lòng dạ nào mà ngắm cảnh.

Khấu Trọng vuốt nhẹ bộ lông của Vô Danh, vỗ yên ý muốn tung cánh bay lên của nó, gã nói:

– Hắc! Hình như đã cắt đuôi được Lý Nguyên Cát rồi!

Bạt Phong Hàn nói:

– Lý Nguyên Cát không phải hạng ngu đần, chắc sẽ không mạo hiểm tiến vào trong núi. Khi hắn từ dấu chân và tiếng vó ngựa khẳng định được chúng ta rút theo đường núi thì một mặt sẽ thủ ở lối ra phía Bắc, mặt khác dùng phương pháp nhanh chóng nhất báo tin cho Lý Thế Dân biết để hắn phong tỏa toàn bộ lối ra ở phía Nam.

Khấu Trọng ngửa đầu nhìn trời hỏi:

– Ta muốn để cho Vô Danh bay vài vòng trên không, chắc không xảy ra chuyện gì chứ?

Bạt Phong Hàn vỗ vào chiếc cung cất trong ngực áo rồi kiêu hãnh nói:

– Có Xạ Nguyệt cung làm thần hộ vệ, kẻ nào có thể làm nó bị thương!

Khấu Trọng cười ha hả:

– Tên tiểu tử ngươi nhanh chóng hồi phục lòng tin như vậy, tiểu đệ đây tâm phục khẩu phục.

Đoạn gã mở sợi dây xích, Vô Danh kêu lên một tiếng thống khoái bay thẳng lên trời.

Bạt Phong Hàn thấy Từ Tử Lăng ngưng thần trầm tư liền mỉm cười hỏi:

– Tử Lăng có đoán được con người Lý Thế Dân khiến ta liên tưởng tới cái gì không?

Khấu Trọng chen vào đoán thay:

– Phải chăng ngươi xem hắn là sói?

Bạt Phong Hàn ngạc nhiên nói:

– Ngươi biết thuật thông linh hay sao mà có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta, điều này nhẽ ra ngươi không có khả năng đoán trúng được.

Hai mắt Khấu Trọng lóe lên tia sáng khiến người khiếp sợ. Gã trầm giọng nói:

– Cái đó kêu bằng anh hùng có cách nhìn giống nhau, một phần cũng vì ta nghĩ đến chuyện các người sùng bái chó sói. Lý Thế Dân không những là một con sói mà còn là một lang vương. Nó đang cùng cả đàn săn mồi, muốn ra sức một lần là có kết quả. Bầy trâu vốn biết rõ lũ sói đang chạy xung quanh để hù dọa, khiến chúng tâm lực cạn kiệt nhưng vẫn không có cách nào ngoài việc chạy thục mạng đến lúc kiệt sức, chỉ đợi bị ăn thịt.

Bạt Phong Hàn gật đầu:

– Lý Thế Dân đúng là đang dùng chiến thuật của chó sói, có điều vận dụng còn xuất thần nhập hóa hơn người Đột Quyết bọn ta. Chúng ta chính là bầy trâu đang chờ bị săn, Lý Thế Dân chính là con sói đầu đàn quanh quẩn gần đó. Nó dẫn đầu một đàn sói, đợi đến lúc bầy trâu kiệt sức thì lũ sói hung ác trước tiên sẽ xẻ nhỏ bầy trâu ra, đợi có con trâu nào lạc đàn sẽ vây lấy để ăn thịt! Trâu tuy mạnh hơn bất kỳ con sói nào, nhưng trong tình huống bị bầy sói bu vào thì con tách khỏi đàn tuyệt không có lấy một cơ hội thoát thân.

Khấu Trọng cười khổ:

– Chỉ hận chúng ta biết rõ như vậy nhưng vẫn như bầy trâu chờ bị làm thịt, không biết phải xoay sở ra sao.

Bạt Phong Hàn nói:

– Phương pháp giành chiến thắng của sói dữ dựa vào tinh thần tập trung tuyệt đối, tính kiên nhẫn bám mãi không tha. Trước mắt mỗi khắc đều quan hệ trọng đại đến sinh tử, một cơ hội nhỏ cũng không được bỏ qua. Chúng ta nếu còn muốn nhìn thấy dòng Trường Giang thì phải học lấy kỹ năng đối phó với loài sói.

Khấu Trọng suy nghĩ một lát đoạn quay sang hỏi Từ Tử Lăng:

– Lăng thiếu gia đang nghĩ gì vậy?

Gã không mong Từ Tử Lăng có câu trả lời chắc chắn, chỉ là muốn hắn đưa ra cao kiến.

Nào ngờ Từ Tử Lăng thẳng thắn cung khai:

– Ta đang nghĩ nếu phải lựa chọn gặp Sư Phi Huyên hay Thạch Thanh Tuyền thì mình sẽ quyết định ra sao.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn tròn mắt nhìn nhau, suýt chút nữa là không tin vào tai mình. Từ Tử Lăng lại thản nhiên nói ra bí mật trong lòng, không những thế còn là một vấn đề riêng tư như vậy.

Từ Tử Lăng dửng dưng nói tiếp:

– Cũng may thực tế ta chẳng bao giờ phải lựa chọn kiểu này, nếu không thì ta sẽ phải chấp nhận không gặp cả hai.

Thở hắt ra một hơi, Khấu Trọng gặng hỏi:

– Nghe Tử Lăng nói dường như có ẩn ý sinh ly tử biệt, phải chăng ngươi cảm thấy không có hy vọng trong cuộc chiến đột vây tối nay của bọn ta?

Từ Tử Lăng than:

– Ngươi lẽ ra phải rõ hơn ta mới đúng. Chỉ cần Khang Sao Lợi thả liệp ưng để biết bọn ta xuất sơn theo đường nào thì trừ phi chúng ta bỏ hết mọi người lại mà chạy, nếu không chết hết là cái chắc.

Khấu Trọng gượng cười nói:

– Sự thật này thật là tàn khốc. Lão Bạt thấy sao?

Ánh mắt Bạt Phong Hàn chăm chú nhìn Vô Danh đang bay mỗi lúc một cao, miệng hờ hững trả lời:

– Chưa có lúc nào ta cảm thấy tử thần đến gần và không thể trốn tránh như hiện tại. Cho dù đối diện với Tất Huyền cũng không có cảm giác như thế. Nói thẳng ra, ta đang hưởng thụ cảm giác chết chóc và áp lực này. Huynh đệ! Ngươi nên gọi Vô Danh xuống thấp, nó rời khỏi phạm vi bảo vệ của Xạ Nguyệt cung rồi.

Khấu Trọng mỉm cười:

– Cho dù chúng ta có chết thì cũng phải chết cho thật đẹp.

Tiếp đó gã huýt lên một tiếng sắc nhọn gọi Vô Danh trở lại.

Đúng lúc này tiếng gió vang lên, từ một ngọn núi phía Tây Nam có sáu điểm đen bay đến rất nhanh, quả nhiên là sáu con ác điểu do quân Đường nuôi dưỡng để đối phó với Vô Danh.

Phản ứng tự nhiên của ba gã là lần lượt rút cung lắp tên.

Vô Danh do bản năng cảm thấy nguy hiểm liền lượn một vòng hướng về phía ba người nhanh chóng hạ xuống, trong chốc lát từ độ cao một trăm trượng trên đầu bọn họ hạ xuống còn khoảng năm mươi trượng.

Lúc này sáu con ác điểu đã không còn cố kị gì nữa, khi đến gần Vô Danh khoảng hai mươi trượng thì vỗ cánh tăng tốc, nhanh như tên bắn lao tới.

Dây cung bật phừng phựt, ba mũi kình tiễn xé không lao đi, vượt qua Vô Danh nhắm vào bầy ác điểu quần tụ phía trên bắn đến.

Tiếng thứu vang lên, ba con trúng tên rơi xuống khe núi. Ba con còn lại hoảng sợ tản ra, trước khi bọn gã kịp bắn loạt tên thứ hai đã kịp bay đi, trong chớp mắt khuất sau vách núi.

Vô Danh trở về đáp xuống bờ vai chủ.

Khấu Trọng thu hồi Thích Nhật cung, giọng nói đầy lo lắng:

– Chuyện này là sao vậy?

Từ Tử Lăng nói:

– Chắc Lý Thế Dân đang ở gần đây.

Bạt Phong Hàn lắc đầu đáp:

– Bọn Lý Thế Dân đang ở bên ngoài dãy núi, lần này chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Những con ác thứu sinh trưởng tại thảo nguyên này bản tính hung mãnh hiếu động, người nuôi dưỡng mỗi ngày phải thả ra cho chúng tự kiếm ăn để duy trì hung tính. Không phải lũ ác điểu được lệnh công kích Vô Danh mà là do từ nhỏ chúng đã được huấn luyện phải tấn công liệp ưng nên khi thấy Vô Danh liền tự động bay đến công kích.

Vỗ nhẹ liệp ưng, Khấu Trọng thở ra một hơi nói:

– Đúng là chả làm gì mà cũng được hưởng lợi, giá như bắn hạ được cả ba con kia thì tốt biết bao.

Bạt Phong Hàn gạt đi:

– Chuyện đời đâu phải lúc nào cũng như ý! Sáu con ác điểu chỉ còn ba con quay về, địch nhân sẽ phản ứng thế nào?

Khấu Trọng trả lời:

– Đương nhiên là biết đã gặp phải chúng ta. Theo lý thì Khang Sao Lợi sẽ phái liệp ưng đi xem thử chúng ta đang ở đâu. Chim ưng có thể bay ở độ cao tên bắn không tới để quan sát địch nhân, Khang Sao Lợi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Bạt Phong Hàn nói:

– Đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta trừ khử liệp ưng của đối phương trước khi xuất sơn. Còn không mau động chân động tay đi!

Khấu Trọng vội móc chiếc bình nhỏ do Trần Lão Mưu đưa cho ra, bôi độc dược vào những chiếc móng sắc nhọn của Vô Danh. Xong xuôi đâu đấy gã vui vẻ nhìn Vô Danh đang đậu trên miếng giáp bảo hộ cổ tay rồi nói:

– Bảo bối ngoan, ngươi đã được vinh dự tăng lên một cấp, từ liệp ưng biến thành độc ưng. Việc phải tương tàn với đồng loại của ngươi chỉ là vạn bất đắc dĩ, bởi vì chiến tranh chính là như vậy, kẻ nào đủ tàn độc mới có thể sống sót.

Bạt Phong Hàn bật cười mắng:

– Đúng là nhiều lời thừa quá.

Ba gã tâm trạng đều khẩn trương, ánh mắt nhìn lên theo dõi bầu trời phía Tây Nam.

Khấu Trọng giật mình chửi:

– Con bà nó! Quả nhiên lão Bạt đoán đúng.

Trên bầu trời xanh trong, một chấm đen gần đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được xuất hiện, trước tiên bay vòng vòng trên đỉnh núi, sau đó dần dần tiếp cận.

Vô Danh lộ ra thần sắc chú ý, đôi mắt ưng lấp loáng nhìn đồng loại đang bay lượn trên cao.

Bạt Phong Hàn nói:

– Chim ưng tính rất hiếu chiến, nhất định sẽ tấn công những đồng loại tiến vào không gian thuộc chủ quyền của nó. Thông thường thì chúng tránh việc lưỡng bại câu thương, chỉ đuổi con ưng lạ mặt ra khỏi khu vực của mình mà thôi. Thả đi!

Khấu Trọng vốn đã chờ đợi đến phát sốt, nghe vậy liền phát ra tiếng ưng ra lệnh tấn công. Vô Danh vỗ cánh bay lên, hướng về phía kình địch trên bầu trời nghiêng nghiêng bay đến.

Sự việc liên quan đến sự tồn vong của toàn quân, trong lòng ba người vô cùng lo lắng, tất cả đều nín thở ngẩng đầu quan sát.

Con ưng của địch đã phát giác nguy hiểm đang đến gần. Có lẽ nhận ra mình là kẻ xâm nhập, nó liền lượn một vòng rồi bay về phía Tây Nam. Chẳng biết có phải vì Vô Danh bị nhốt lâu quá mà hỏa khí đặc biệt mạnh hay không, chỉ thấy nó đuổi theo nhanh như gió, hai bộ móng vuốt phá không giương ra chụp vào lưng kẻ xâm nhập.

Chim ưng của địch kêu lên một tiếng, vũ mao rơi lả tả, thân hình rơi xuống khoảng ba mươi trượng mới vỗ cánh bay tiếp được. Vô Danh không thừa cơ truy kích, cũng không hạ xuống, chỉ bay vòng vòng trên không diễu vũ giương uy.

Ánh mắt Bạt Phong Hàn dõi theo bóng liệp ưng không ngừng bay xa trầm giọng hô:

– Rớt! Rớt! Rớt!

Địch ưng tiếp tục bay đi, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ.

Từ Tử Lăng kêu lên:

– Sao vậy nhỉ?

Khấu Trọng nói với vẻ tiếc nuối:

– Không phải là kiến huyết phong hầu sao? Chẳng lẽ không làm rách da?

Trong sự hy vọng của ba gã, đường bay của liệp ưng địch có chút dị thường. Nó hạ độ cao khoảng mười trượng, sau đó lại vọt lên một đoạn, cuối cùng rơi xuống cực nhanh. Tất cả đều hiểu con vật xấu số quả nhiên đã trúng độc mà chết.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đồng thanh hoan hô, nhảy nhót không ngừng.

Từ Tử Lăng nói:

– Hiện tại là cửu tử nhất sinh, so với lúc trước đã cải thiện được nhiều.

Bạt Phong Hàn hỏi:

– Bọn ta hiện nay rốt cuộc có bao nhiêu cơ hội thành công đột vây đào tẩu?

Khấu Trọng lắc đầu nói:

– Không! Bọn ta nhất định có thể phá vây chạy thoát, bởi vì lão thiên gia vẫn đứng về phía chúng ta.

o0o

Mảnh trăng hạ huyền như lưỡi câu liêm treo trên bầu trời đầy mây ở phía Tây. Ẩn trong mây mù có thể nhìn thấy ánh sáng ảm đạm của một vài vì sao nhỏ. Trong một đêm như vậy, đội quân đột vây rời khỏi sơn khu, âm thầm từ lối ra bí mật xuất sơn, tiến vào khu rừng thưa ở phía Tây Bắc Y Khuyết.

Khấu Trọng mạo hiểm thả Vô Danh để trinh sát hình thế gần xa, khẳng định không có địch nhân mai phục gần đó mới hạ lệnh cho toàn quân bước vào cuộc lữ trình gian khổ, nguy cơ bốn bề.

Quân đột vây được chia thành năm nhánh. Khấu Trọng tự mình soái lĩnh hai ngàn quân tiên phong đi trước mở đường đột vây, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đi cùng hỗ trợ.

Dương Công Khanh, Ma Thường và Vương Huyền Thứ mỗi người lãnh hai ngàn quân ở vị trí trung tâm, chỉ huy toàn cục. Bốn ngàn quân áp hậu do Bạt Dã Cương chỉ huy, Úc Nguyên Chân làm phó tướng. Tả hữu mỗi cánh quân một ngàn năm trăm người lần lượt do Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài làm chủ tướng.

Mục tiêu của bọn họ là muốn xuyên qua dải rừng thưa trên vùng đồi núi giữa Thọ An và Y Khuyết chạy thẳng về phía Nam.

Vô Danh đã trở lại đậu trên bờ vai Khấu Trọng. Gã vừa thúc ngựa xuyên rừng vừa nói:

– Lý tiểu tử không phải như Lý Nguyên Cát, bọn ta cần phải cẩn thận ứng phó.

Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng yên lặng không trả lời.

Khu rừng dần dần thưa đi, quân tiên phong đã ra khỏi khu vực rừng già. Bình nguyên hoang dã ngoài bìa rừng trải dài một dải hắc ám thật khiến người ta không thể yên lòng.

Khấu Trọng nhịn không được hỏi Từ Tử Lăng:

– Có cảm giác bất thường gì không?

Từ Tử Lăng ghìm cương dừng ngựa trầm giọng đáp:

– Địch nhân đang ở bên ngoài!

Hai mắt Bạt Phong Hàn lóe sáng, hắn nói:

– Chúng ta không còn đường rút nữa, chỉ còn cách xông về phía trước lấy nhanh chế chậm.

Khấu Trọng gật đầu:

– Đúng là như vậy!

Dứt lời ngửa mặt hét lớn:

– Các huynh đệ! Theo ta!

Gã thúc ngựa dẫn đầu phóng ra khỏi rừng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn phi sát đằng sau. Ba gã dẫn theo hai ngàn kỵ binh, dẹp bỏ hết mọi lo lắng cố kị, tựa như một con rồng cuồng nộ xông vào màn đêm tăm tối của bình nguyên.

Bốn cánh quân khác tiếp tục chạy ra khỏi rừng, tiếng vó ngựa chấn động cả mặt đất, gần một vạn năm ngàn kỵ binh phóng điên cuồng trên thảo nguyên.

Đột nhiên tiếng hò reo nổi lên, phía trước mặt và hai bên trái phải ánh đuốc hiện ra chói lòa, thấp thoáng đầy khắp núi đồi là quân Đường với khí thế kinh người phong tỏa toàn bộ lối ra, đón đầu xông thẳng về phía bọn họ.

(

Chọn tập
Bình luận