Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 414: Ngạc vận tề chí

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Sau khi Sa Thành Tựu đi rồi, Khấu Trọng bước vào phía trong thì Loan Loan đã sớm rời khỏi bằng cửa sổ phía sau.

Rốt cuộc là ai đã đánh tráo Tỉnh Trung Nguyệt của gã?

Người này rõ ràng đã nảy sinh nghi ngờ đối với Khấu Trọng nên mới nhân lúc gã không có mặt, vào phòng do thám, từ thanh Tỉnh Trung Nguyệt mà phát hiện manh mối. Lại vì không muốn người khác cũng nhận ra gã là Khấu Trọng, nên mới lặng lẽ lấy mận đổi đào, đánh tráo Tỉnh Trung Nguyệt, khiến sau này gã tránh được sự nghi ngờ của Mai Tuần.

Khấu Trọng lâu nay cực kỳ cẩn mật, nhưng chỉ sơ hở nhất thời mà bị khám phá, nên lấy làm lo lắng. Ban đầu bản thân gã không hề có dự định giả mạo thành Thần y. Chỉ là vì tình thế phát triển, gã thân bất do kỷ phải thay đổi thân phận, nhờ đó mới đến được Trường An. Sau đó lại dính vào việc trị bệnh cho Trương Tiệp Dư khiến gã như thiên hôn địa ám, rồi lại phải ứng phó với đủ mọi hạng người. Nhiều sự việc xẩy ra liên tiếp khiến gã nhất thời sơ suất để lộ sơ hở, bộc lộ thân phận, nên dẫn đến tình cảnh rối rắm trước mắt.

Là “địch nhân” nào đang “bảo vệ” Khấu Trọng gã đây?

Không nói cũng biết vị quý nhân này muốn nhìn thấy gã vô kinh vô hiểm tìm được bảo khố. Vậy thì ngoài Loan Loan ra, có hai khả năng có thể xảy ra: người đó là Thạch Chi Hiên hoặc Triệu Đức Ngôn. Nghĩ đến đây, tự nhiên tay chân Khấu Trọng lạnh buốt.

Đúng lúc này Thường Hà đến theo lời hẹn để cùng Khấu Trọng chuyển lễ phẩm vào Tề Vương phủ.

Khấu Trọng hận không thể lập tức tới cảnh báo cho Từ Tử Lăng, nói hắn từ bỏ ý định giết An Long. Nhưng gã cũng hiểu rõ thật sự bây giờ không có cách nào liên lạc với Từ Tử Lăng.

Đột nhiên Khấu Trọng chợt nhận ra trong cuộc đấu tranh của hắn với Ma Môn tam đại cự đầu, gã đã tuyệt đối ở thế bất lợi. Hơn nữa, khi biết được thì đã quá muộn rồi.

o0o

Hoàng hôn đầu tiên của năm mới, thành Trường An cũng yên tĩnh trở lại. Trên phố chỉ còn vài tiếng pháo thưa thớt, tuyết càng rơi càng dày. Người đi lại trên đường rõ ràng cũng đã giảm hẳn.

Từ Tử Lăng đội chiếc mũ che tuyết dài đến tận mi mắt, mặc một chiếc áo bông dày, kéo cổ áo che hết nửa khuôn mặt. Bất quá, chỉ cần chiếc mũi ưng cong cong cũng đủ khiến cho người tinh tế nhận ra gã là Bá Đao Nhạc Sơn.

Khi đã khẳng định không có ai theo dõi, gã mới khai triển thân pháp lướt nhanh trên những con phố nhỏ ngang dọc quanh co. Nếu như không đặc biệt lưu tâm, người bình thường chỉ cho rằng gã đi nhanh hơn người khác một chút. Trên thực tế, Từ Tử Lăng chỉ đặc biệt tăng tốc ở những nơi chuyển hướng và những góc khuất, thực ra tốc độ so với thường nhân nhanh hơn nhiều lần.

Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tách trà nóng, Từ Tử Lăng đã đến Vĩnh Dương lý ở Tây Nam thành. Nơi đây nhà kho san sát, có rất ít dân cư. Bình thường xe vận chuyển hàng hóa nườm nượp trên đường, hôm nay do không có người làm việc nên có phần quạnh quẽ.

An Long là thương gia buôn rượu lớn nhất Ba Thục, chủ yếu bán rượu đến miền Tây Nam, nhưng vẫn cung ứng một lượng nhỏ cho vài thành thị lớn ở phương Bắc, trong đó có Trường An.

Chỗ An Long ẩn mình là trong một kho rượu, được xây dựng ngay trung tâm của Vĩnh Dương lý. Nơi này gồm có bốn tòa kiến trúc lớn nhỏ, lại có tường cao bao quanh. An Long tự biết có kẻ thù ở khắp nơi nên mới tới một nơi như vậy để ẩn thân. Kẻ địch muốn tìm ra hắn cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa, hắn muốn đánh muốn thoái cũng đều vô cùng thuận tiện.

Tuyết bay lả tả, ở khu vực kho bãi lúc này tuyệt không một bóng người qua lại. Dù có đèn ở hầu hết các kho, nhưng muốn ẩn giấu hành tung cũng không phải là khó khăn lắm.

Từ Tử Lăng dùng những bức tường che chắn, nương theo đó mà đi. Sau đó gã tung người lên không, đạp vào tường viện rồi lại bay vút lên, cuối cùng dừng lại trên đỉnh một kho rượu, đối diện với một kho rượu khác.

Vu Ô Quyển đã sớm phục trên một nóc nhà, nhìn thấy gã liền vẫy tay ra hiệu.

Từ Tử Lăng đến bên cạnh Vu Ô Quyển nép mình xuống. Vu Ô Quyển đưa tay chỉ, nói:

-Nhìn thấy không? Bên trái của nhà kho có ánh đèn mờ hắt ra kia kìa. Nửa thời thần trước đệ tận mắt nhìn thấy An Long bước vào, khẳng định chỉ có một mình hắn. Kỳ lạ là không hề nhìn thấy một tên hộ viện hay con gà con chó nào cả.

Từ Tử Lăng thầm nghĩ không biết có phải An Long gặp vận rủi khó thoát hay không? Với tác phong xưa nay của hắn, đúng ra nên có vài tên thủ hạ đi cùng mới phải.

Đương nhiên cũng có thể Vu Ô Quyển nói dối, nhưng khả năng này cực kỳ khó xảy ra, trừ phi Vu Ô Quyển không chút đoái hoài tới Tà Đế Xá Lợi. Cho dù là như vậy đi chăng nữa, cũng không có lý do nào để y cấu kết với Tứ Xuyên Bàn Cổ quay lại hại gã.

Đầu tiên, khi Vu Ô Quyển đề nghị đến nơi này để giết An Long, Từ Tử Lăng cũng rất do dự. Nhưng gã nghĩ đến việc An Long hôm nay chưa chắc đã tới nhà tắm. Hơn nữa, ở đây không dễ bị những kẻ nhàn rỗi nhìn thấy, nên càng có khả năng giá họa cho Chúc Ngọc Nghiên. Vì vậy, nơi này tự nhiên trở thành một nơi lý tưởng để giết An Long. Nghĩ đoạn gã khẽ trầm giọng hỏi:

– An Long có phải mới từ bên ngoài trở về không?

Vu Ô Quyển lắc đầu đáp:

– Hắn chỉ đi từ nhà này qua nhà khác.

Từ Tử Lăng ngẩn ra buột miệng:

– Không ổn!

Vu Ô Quyển cũng là một lão giang hồ, nghe vậy liền hỏi:

– Lão huynh nói nhà kho này có mật đạo, biết đâu An Long sớm từ mật đạo đi rồi?

Từ Tử Lăng đáp:

-Rất có khả năng!

Gã chợt nhớ đến mật thất trong Thiên Dương cung ở Thành Đô. Với tính cách của An Long, hắn thể nào cũng đề phòng Chúc Ngọc Nghiên hoặc Triệu Đức Ngôn ra tay.

Vu Ô Quyển cười thâm hiểm:

– Nếu như có mật đạo thì càng lý tưởng. Việc này cũng hợp tình hợp lý. Trong Ma môn, Tà Vương là người suốt ngày nấp trong bóng tối. Nếu như muốn tìm Tứ Xuyên Bàn Cổ, có mật đạo không phải càng thuận tiện sao?

Đoạn hạ giọng gầm gừ:

– Ta phải vào trong xem thử một chút. Nhạc lão huynh canh chừng giúp ta. Nếu như An Long vẫn còn ở trong đó, ta sẽ nói với hắn vài câu. Nhạc lão huynh chỉ cần nghe thấy tiếng cười của ta, lập tức vào trong ra tay. Hà hà! An Long có nằm mơ cũng không ngờ ta sẽ giết hắn và dám đến để giết hắn.

Nói xong hắn đưa lưỡi liếm môi, đầy dáng vẻ hung ác của một kẻ chuyên lấy giết người làm vui. Dù cho hiện tại Từ Tử Lăng đang cùng hắn kề vai tác chiến, nhưng nhìn thấy điệu bộ của hắn, gã cũng phải sởn tóc gáy.

Từ Tử Lăng miễn cưỡng trấn tĩnh tinh thần, gật đầu nói:

– Bọn ta cùng đi!

Hai người nghiêng người lướt nhẹ ngang qua con đường rồi dừng trên đầu tường phía ngoài một kho rượu. Sau đó lại tung người lên không, đáp xuống đỉnh của kho rượu nơi An Long náu mình, không hề gây một tiếng động nhỏ.

Song mục Vu Ô Quyển hung quang chớp lóe, nhìn Tử Lăng ra hiệu, rồi lướt đi trên mái nhà về phía cửa kho, đến cuối mái nhà hắn nhảy xuống, phút chốc mất dạng.

Từ Tử Lăng áp sát tai trên ngói, mặc cho những bông tuyết lạnh rớt trên mặt. Trong kho không hề có một tiếng động nhỏ, hình như ngay cả bọn chuột cũng vì thời tiết lạnh lẽo mà ngưng tất cả mọi hoạt động.

Một hồi sau vẫn không có chút động tĩnh nào.

Từ Tử Lăng cảm thấy không ổn. Vu Ô Quyển lúc nãy rõ ràng từ cửa lớn đi vào, ít nhất phải có tiếng đẩy cửa mới đúng. Đằng này … chỉ có tiếng những bông tuyết rơi liên tục không ngừng trên mái ngói.

Từ Tử Lăng bất giác ngồi sững xuống, trong lòng chợt dâng lên mạnh mẽ cảm giác chẳng lành.

o0o

Khấu Trọng đưa mắt nhìn xuyên qua song cửa, ngẩn người ngắm cảnh đường phố và những bông tuyết đầu xuân đang rơi ngày một dày. Thường Hà ngồi bên cạnh gã, lấy làm lạ hỏi:

– Sao trông dáng vẻ Mạc huynh như đang chất chứa đầy tâm sự?

Khấu Trọng buột miệng đáp:

– Ta đang nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.

Thường Hà kêu lên thất thanh:

– Cái gì?

Khấu Trọng chợt tỉnh ra, vội vàng nghĩ cách lấp liếm, đoạn than thở:

– Ta vốn không quen xã giao. Mấy ngày nay không những thân thể bị ràng buộc mà tinh thần cũng bị gò bó.

Thường Hà tỏ vẻ thông cảm:

– Ta hiểu rồi! Thật ra bây giờ ước nguyện lớn nhất của ta là được ngủ một giấc thoải mái, muốn ngủ đến lúc nào dậy cũng được. Thế này đi, ta thay tiên sinh mang lễ phẩm đến Tề Vương phủ, như vậy tiên sinh có thể sớm về nghỉ ngơi.

Khấu Trọng như được Hoàng ân đại xá, vội nói:

– Thường đại nhân thật đúng là hảo bằng hữu, biết được nỗi khổ của tiểu đệ. Vậy cho tiểu đệ xuống xe ở đây được rồi.

o0o

Từ Tử Lăng nhảy xuống đầu tường, dừng lại trước cửa lớn của kho rượu. Chỉ thấy vạt đất phía trước nhà kho đầy tuyết, tuyệt không hề có lấy nửa bóng người. Vu Ô Quyển, một trong Tà đạo bát đại cao thủ, càng biệt tăm biệt tích.

Thoạt tiên, Từ Tử Lăng nghĩ đây có thể chính là cạm bẫy Vu Ô Quyển thông đồng với An Long để đối phó gã. Gã bèn suy nghĩ, tính toán lại một lượt. Vừa rồi gã tập trung sự chú ý vào trong kho, không hề phát giác bất cứ một tiếng động đáng kể nào vang lên. Giả nhược Vu Ô Quyển đột nhiên bị ám toán, khi đó bên trong chỉ phát ra tiếng động khẽ của thân người rớt xuống đất, có thể khiến người ta không dễ nhận ra. Thêm vào đó, tiếng các bông tuyết rơi xuống trong gió rét có thể đã khiến gã bỏ sót mất một tiếng động nhỏ như vậy.

Nhưng nếu như Vu Ô Quyển bị phục kích, dựa vào khả năng ứng biến của hắn, đúng ra cũng đủ thời gian kêu cứu. Rốt cuộc là ai mà lợi hại như vậy? Có thể khiến Vu Ô Quyển ngay cả kêu cứu cũng không kịp?

Trong đầu Từ Tử Lăng chợt xuất hiện khuôn mặt sắc sảo góc cạnh đẹp đẽ của Thạch Chi Hiên, vừa như sung mãn tình cảm, lại như khắc nghiệt lạnh lùng. Gã từ từ đưa tay đẩy một cánh cửa. Ánh đèn yếu ớt từ trong kho hắt ra.

Từ Tử Lăng cảnh giác cao độ, nhìn lướt vào bên trong. Từ chỗ gã nhìn vào có thể thấy một góc rộng của kho chất đầy những sọt tre. Gã khẽ mở rộng cánh cửa thêm chút nữa, quá nửa số hàng hóa đã nằm trong tầm nhìn của gã. Khung cảnh trước mắt, cho dù Từ Tử Lăng rất bình tĩnh, cũng làm cho gã tâm can lạnh buốt, kinh hãi khủng khiếp.

o0o

Khấu Trọng mơ mơ hồ hồ chạy một mạch trở về sào huyệt, trong lòng căn bản cũng không biết về để làm gì.

Từ Tử Lăng đã đi, tiến hành theo đại kế để giết An Long. Lôi Cửu Chỉ cũng đã đi, nhằm sắp xếp để Vân soái và Lý Thế Dân gặp mặt. Khi Khấu Trọng về tới sào huyệt, một mình ngơ ngác, càng khiến gã suy nghĩ lo lắng lung tung. Nhưng Khấu Trọng không muốn trở về Sa phủ trong bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế này.

Trong hoàn cảnh này, dù gã có cố hết sức cũng không thể có được giấc ngủ thoải mái bất kể thiên hạ có sập xuống như Thường Hà nói.

Vừa vào nhà, lập tức thu hút sự chú ý của Khấu Trọng chính là một hộp gấm rất đẹp đặt trên bàn ở giữa sảnh.

Trong lòng Khấu Trọng rúng động dữ dội. Gã nhảy phắt về phía trước, đến bên chiếc hộp. Lúc nãy Từ Tử Lăng đi trước, sau đó gã và Lôi Cửu Chỉ cũng rời khỏi. Trừ phi Từ Tử Lăng hoặc Lôi cửu Chỉ từng trở về, nếu không thì không có lý nào chiếc hộp gấm tinh mỹ này lại xuất hiện ở đây.

Khấu Trọng có thể nghe thấy tiếng mình tim đập gấp rút, cảm giác bất an lan tỏa khắp toàn thân không có cách nào khống chế. Gã hít một hơi thở thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, từ từ mở nắp hộp.

Bên trong đặt một chiếc áo khoác đã được xếp chỉnh tề ngay ngắn, kèm theo mẩu tin nhắn – “Xin Thiếu Soái vui lòng nhận lấy! Triệu Đức Ngôn kính dâng!” – Mấy chữ kinh tâm động phách, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp.

Khấu Trọng gầm lên một tiếng điên cuồng, lôi chiếc áo khoác từ trong hộp ra. Đây chính là chiếc áo Lôi Cửu Chỉ mặc trước khi đi.

oOo

Bên trong, gần cửa lớn của kho rượu, bày một chiếc bàn và ba chiếc ghế. Mặt bàn đặt một ngọn đèn dầu. Ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ chiếu sáng không gian chật hẹp trên bàn, cách một quãng ngắn mọi vật đều chìm trong tối tăm.

Điều kỳ dị khiến người ta kinh sợ nhất chính là trong một trong những chiếc ghế có người đang ngồi quay lưng về phía cửa chính. Chỉ cần liếc mắt qua, Từ Tử Lăng đã nhận ra người đó chính là kẻ mới biến mất không chút dấu vết, Vu Ô Quyển. Giờ đây kẻ cực kỳ hung ác này lại không hề có chút dấu hiệu của sự sống, đỉnh đầu ngoẹo về một bên không tự nhiên, rũ xuống vai trái, hai tay bất lực buông xuôi.

Từ Tử Lăng bình tĩnh trở lại, cảm giác hơi áy náy. Cái chết của Vu Ô Quyển ít nhiều cũng có liên quan tới gã, là do gã tính nhầm một bước. Lúc trước gã đã không suy xét cẩn thận việc Kim Hoàn Chân xuất hiện trên thuyền của Dương Hư Ngạn, thật là một sai lầm lớn.

Bây giờ Từ Tử Lăng có thể hoàn toàn khẳng định, Thạch Chi Hiên đã từ Kim Hoàn Chân biết về mật pháp cảm ứng Tà Đế Xá Lợi, cho nên hắn quyết định hạ độc thủ giết chết Vu Ô Quyển. Có lẽ giờ đây chỉ còn Kim Hoàn Chân và tên tình nhân sư huynh của ả, Chu Lão Thán, là có bản lĩnh này.

Kim Hoàn Chân hiện giờ chắc đang ở trong tay Dương Hư Ngạn, còn Chu Lão Thán thì sinh tử khó lường.

Chỉ cần Khấu Trọng và Tử Lăng thành công trong việc tầm bảo, dựa vào ma công cái thế của Thạch Chi Hiên, lại thêm bản lĩnh đặc biệt này, có thể nói Tà Đế Xá Lợi coi như đã nằm gọn trong tay Tà Vương.

Rất có khả năng từ lúc Vu Ô Quyển rời khỏi chỗ ở bí mật của Ma Soái Triệu Đức Ngôn đến Đông Lai khách sạn tìm Từ Tử Lăng, Thạch Chi Hiên đã luôn theo sát Vu Ô Quyển. Thạch Chi Hiên kiên nhẫn đợi đến lúc này mới đối phó Vu Ô Quyển đương nhiên là vì “Nhạc Sơn” gã. Lão nhân lúc gã đang toàn tâm chú ý trong kho, dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai giết chết Vu Ô Quyển trước khi Vu Ô Quyển kịp bước vào kho. Sau đó trong lúc Từ Tử Lăng đang cảm thấy kinh hãi bất ổn, đến trước cửa chính điều tra tìm hiểu thì lão đưa thi thể của Vu Ô Quyển vào kho bằng một lối khác, đặt ngồi trên ghế. Thân thủ, tài trí như vậy, Từ Tử Lăng thật không thể ngờ tới.

Thạch Chi Hiên có phải vẫn còn ở trong kho không?

Từ Tử Lăng từ từ quay người lại.

Tà Vương Thạch Chi Hiên tay chắp sau lưng đang đứng trong mưa tuyết cách khoảng hai trượng, bạch y tựa tuyết. Nếu như cạo sạch tóc, mặc tăng bào, không ai có thể phủ nhận ngoại mạo của lão chính là của một đắc đạo thế ngoại cao tăng. Song mục lão lấp lánh tinh mang, thâm sâu khôn lường. Thạch Chi Hiên chăm chú quan sát từng động tác cử chỉ của Từ Tử Lăng, rồi lắc đầu than khẽ:

– Thật không ngờ, không ngờ! Đường đường một Bá Đao Nhạc Sơn, rốt cuộc lại hợp tác với một tên tiểu nhân hạ đẳng. Có thể thấy ngươi khí số đã tận, không thể có hy vọng cũng như tư cách quyết đấu cùng Thiên Đao Tống Khuyết rồi.

Từ Tử Lăng thầm than trong lòng, giờ phút sinh tử này, có cần liều mạng đóng vai Nhạc Sơn đến cùng không?

Nếu là Nhạc Sơn, dù thế nào cũng không thể chuồn đi.

Nếu là Từ Tử Lăng, ngoài kế tốt nhất trong tam thập lục kế thì không có cách ứng phó nào khác.

Trong sát na ấy, Từ Tử Lăng cắn răng hạ quyết tâm, quyết ý tử chiến. Không phải gã là ngựa non háu đá. Chỉ là gã nhận ra không thể thắng nổi Huyễn Ma thân pháp, một khi trốn chạy, càng mau bại vong mà thôi.

Từ Tử Lăng ngửa mặt lên trời cười lớn:

– Nhạc Sơn ta chỉ có cái mạng thối vứt đi này thôi, có bản lĩnh thì đến lấy đi.

Trong chớp mắt đã thấy Thạch Chi Hiên hiện thân ngay sát bên trái, khuỷu tay thúc tới.

o0o

Nếu như có thể làm lại từ đầu, Khấu Trọng tuyệt đối không lơ là Triệu Đức Ngôn. Sau khi đến Trường An, những sự việc phát sinh thật quá nhiều, mỗi khắc gã đều phải đối phó với những vấn đề mới nảy sinh.

Khấu Trọng chưa từng chính diện giao đấu với Triệu Đức Ngôn, chính là vì Triệu Đức Ngôn chưa hề thể hiện bất cứ bản lĩnh kinh nhân gì. Lão lại hành sự vô cùng lặng lẽ, vậy nên Khấu Trọng chưa để ý tới, thậm chí còn có ý xem thường.

Có điều, chỉ cần suy xét kỹ lưỡng một chút, dựa vào sự cường mạnh của Đông Đột Quyết, vào việc một người đầy mưu lược tài trí, tâm ngoan thủ lạt như Hiệt Lợi vẫn trọng dụng một người Hán như lão làm quốc sư, là có thể thấy Triệu Đức Ngôn rõ ràng không phải hạng dễ đối phó.

Bỏ qua những điểm này, ngay với việc Triệu Đức Ngôn trong Bát Đại Cao Thủ của Tà Đạo chỉ đứng sau Chúc Ngọc Nghiên và Thạch Chi Hiên, cũng đủ thấy thực lực của người này.

Kẻ đánh tráo Tỉnh Trung Nguyệt rất có khả năng chính là Triệu Đức Ngôn. Đó có thể coi như một cảnh báo. Đáng tiếc Khấu Trọng lại sai lầm cho rằng đó là do Loan Loan làm, bỏ qua một cách bất cẩn.

Triệu Đức Ngôn ngay từ đầu có lẽ đã nhận ra thân phận của Khấu Trọng, do đó luôn lấy tĩnh chế động, lặng lẽ ngấm ngầm quan sát, rình rập tìm sơ hở và điểm yếu của bọn họ.

Cuối cùng Triệu Đức Ngôn cũng thành công.

Dựa vào tính cách của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, cho dù hy sinh cỡ nào cũng muốn lấy lại tính mệnh của Lôi Cửu Chỉ.

Tại sao lại chọn thời điểm này mà bắt cóc Lôi Cửu Chỉ?

Rất có khả năng liên quan đến việc Mạc Vi lưu thư bỏ đi. Điều này khiến cho người khác nghĩ rằng bọn họ sắp tiến vào bảo khố. Vì thế Triệu Đức Ngôn mới tiên hạ thủ vi cường, một tay nắm ngay yết hầu của bọn họ.

Rốt cuộc Triệu Đức Ngôn đã giấu Lôi Cửu Chỉ ở đâu?

Sau cơn chấn động, Khấu Trọng dần dần bình tĩnh trở lại, lặng lẽ suy nghĩ tìm cách bổ cứu và phản kích. Gã tựa hồ có cảm giác biết đâu phen này giữa đường chuồn xuống xe, không đến Tề vương phủ, nên sớm phát hiện ra sự việc, lại là điểm then chốt để chuyển bại thành thắng.

Dựa vào sự giảo hoạt của Triệu Đức Ngôn, chắc chắn hắn sẽ không giấu Lôi Cửu Chỉ trong Ngoại Tân quán. Không phải lão e ngại Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, chỉ là không đáng để trọng binh phòng thủ ở Ngoại Tân quán.

Trong đầu Khấu Trọng chợt hiện ra cảnh Hương Ngọc Sơn rời Ngoại Tân quán. Gã trong lòng chấn động, nghĩ đến việc Triệu Đức Ngôn nếu như không được Hương Ngọc Sơn tương trợ, tuyệt không thể từ xem đao mà khẳng định được thân phận của gã.

Nghĩ đến đây, Khấu Trọng đứng phắt dậy.

Gã cần lập tức đi tìm Lý Tịnh. Y chính là hy vọng duy nhất để Khấu Trọng có thể cứu được Lôi Cửu Chỉ. Nếu không chuyến đi đến Trường An này sẽ là thất bại thảm hại.

(

Chọn tập
Bình luận