Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 313: Thử địa nhất biệt

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Tống Ngọc Trí tiễn Khấu Trọng đến cầu thuyền, một chiếc thuyền nhỏ đang gương buồm đợi sẵn. Suốt dọc đường Tống Ngọc Trí không nói nửa câu, Khấu Trọng biết tính nàng nên cũng không dám chọc ghẹo.

Khấu Trọng than:

– Chia tay ở đây không biết bao giờ mới có ngày gặp lại Trí Trí. Giả như ta tại Quan Trung tìm không được Dương Công Bảo Khố, thì ta căn bản chẳng đủ tài lực để cùng Lý tiểu tử tranh thiên hạ, theo hiệp nghị cha nàng sẽ không gả nàng cho ta. Dù ta có tìm được Dương Công Bảo Khố, so với thực lực của Lý tiểu tử mà nói, ta cũng là thua nhiều thắng ít. Bởi vì chiến tranh không thể xem ai nhiều tiền tài mà quyết định thắng thua, bằng không Dương Quảng cũng không mất thiên hạ.

Tống Ngọc Trí bình tĩnh nói:

– Ngươi vốn không nên đến đây, chuyện đến nước này, Ngọc Trí còn biết nói gì hơn.

Khấu Trọng cười khổ nói:

– Chuyện đến nước này Trí Trí cũng không nói với ta được một câu thật lòng sao?

Tống Ngọc Trí mắt nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn lắc đầu:

– Cha chắc chắn biết ngươi bất khả vi nhi vi (biết không làm được mà làm) nên mới không trực tiếp phái binh tương trợ ngươi. Thanh thế Lý phiệt mỗi ngày một tăng còn ngươi chỉ toàn si tâm mộng tưởng đến Dương Công Bảo Khố mà thôi. Được rồi! Giả thiết cho là ngươi tìm được bảo tàng đi, ngươi làm sao vận chuyển đồ vật trong đó ra khỏi vùng đất của Lý phiệt chứ? Thiếu Soái à! Tính toán thực tế một chút được không? Coi như người ta xin ngươi đi!

Tiếng Khấu Trọng tuy nhỏ nhưng thập phần khẳng định truyền vào tai nàng:

– Nàng đừng xem bộ dạng ta lúc nào cũng cợt nhả, tỏ vẻ khinh bạc vô lại mà là kẻ đùa dỡn với tình cảm! Tình cảm của ta với Trí Trí đời này không đổi, Trí Trí nhất định trách ta vì tranh thiên hạ mà rời xa nàng. Thế nhưng ta hiện tại chân đã lún sâu trong bùn, khó mà rút lui được nữa. Nguyên nhân chân chính là nam nhân phải có đại chí, tự mình xác lập một mục tiêu to lớn, sau đó thì tuyệt không hối hận bất kể thành bại được thua vì mục tiêu đó mà phấn đấu. Tử Lăng và ta có phân biệt chỉ là do mục tiêu khác nhau. Hãy xem xem những người xung quanh nàng, có ai thực sự cảm thấy vui vẻ và đầy đủ đâu chứ? Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là tìm vui trong nỗi khổ, chỉ trách Khấu Trọng ta vô duyên. Chỉ có trong thời đại kinh thiên hãi lãng này phấn đấu tranh giành, có khi trong chớp mắt đại họa lâm đầu mà mất mạng, mới khiến ta cảm thụ được giá trị tồn tại của mình. Hiện tại trong cảnh yếu thế này, ta chỉ còn cách tận lực làm cho tốt nhất. Trên giang hồ cùng vài người tranh hùng đấu thắng đơn giản như vậy đã không làm ta động tâm nữa rồi, chỉ có thiên quân vạn mã quyết thắng trên sa trường, loại thắng bại đó mới khiến người ta điên đảo. Ta vốn là kẻ tay trắng, cũng không sợ lại một lần nữa trắng tay, nhưng chỉ cần ta biết được trong lòng Trí Trí có ta, Khấu Trọng đã không uổng kiếp này!

Nói xong nhưng lời từ đáy lòng này, Khấu Trọng lập tức tung mình rời đi, phi thân về phía đầu thuyền.

Nghe những lời tựa vô tình nhưng lại đa tình của gã, nhìn bóng lưng hùng vĩ, khí thế hiên ngang không ai sánh được của gã, ánh mắt Tống Ngọc Trí chợt trở nên mơ hồ, không biết do nước mắt che mờ hay do thủy quang trên mặt sông. Nàng muốn kêu gã quay lại bên mình nhưng thanh âm lên đến cổ họng thì nghẹn tắc. Chẳng hiểu sau lần phân ly này còn có ngày gặp lại nhau không?

o0o

Từ Tử Lăng vội chạy ra khỏi khoang thuyền thấy Hàn Trạch Nam phu thê đang ôm nhi tử vội vã từ thương phòng theo hành lang chạy lên thông đạo, nói lớn:

– Hàn huynh không nên ra ngoài, mọi việc để ta ứng phó.

Cả hai ngạc nhiên quay đầu nhìn gã, Từ Tử Lăng đến bên cạnh họ đưa tay vuốt nhẹ lên má Tiểu Kiệt, quay lại nói với Lôi Cửu Chỉ vừa mới chạy đến:

– Lôi huynh cũng không cần lộ diện

Hàn Trạch Nam lắc đầu than:

– Cung huynh ngàn vạn lần đừng can thiệp chuyện này, Cung huynh chắc là không để hai người này trong mắt, nhưng gia phái xuất thân của họ thì không phải tầm thường, trừ phi là chết đi, nếu không sẽ không có được một ngày yên lành.

Lôi Cửu Chỉ đến bên bọn họ nói:

– Một người là “Ác Tăng” Pháp Nạn, người kia là “Diễm Ni” Thường Chân, nhưng không ai biết lai lịch xuất thân của bọn họ.

Lúc đó Pháp Nạn ở bên ngoài khoang thuyền lớn tiếng quát:

– Hồng Tiểu Thường, ngươi hôm nay có mọc thêm cánh cũng đừng hòng thoát, nếu còn không ngoan ngoãn đi theo bọn ta thì đừng trách bọn ta đại khai sát giới!

Hồng Tiểu Thường thê lương nói:

– Nam ca trân trọng, hãy cố chăm sóc Kiệt Nhi.

Lại quay sang Từ Tử Lăng nói:

– Đại ân không thể cảm tạ bằng lời, xin Cung gia hãy đưa bọn họ đến nơi an toàn.

nắm chặt tay Hồng Tiểu Thường, nhiệt lệ trào dâng nói:

– Muốn chết thì chết chung, chúng ta vĩnh viễn không phân li!

Tiểu Kiệt ngẩn ngơ nhìn cha mẹ, nét mặt ngây thơ, hiển nhiên không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Từ Tử Lăng thản nhiên nói:

– Hàn huynh và tẩu phu nhân xin yên tâm. Pháp Nạn Thường Chân chỉ là bọn lâu la ưng khuyển của Chúc Ngọc Nghiên mà thôi, bổn nhân vốn đã biết rõ, bản thân ta cũng đã mắc vào vòng phiền phức này rồi. Để ta thu thập bọn chúng rồi mới cùng Hàn huynh và tẩu phu nhân thương lượng xem bước tiếp theo phải làm thế nào.

Phu phụ Hàn Trạch Nam nhất thời không thể tin được chỉ trợn mắt nhìn gã, Từ Tử Lăng thuận tay đoạt lấy trường kiếm trên tay họ, nhảy qua cửa khoang lên đến sàn thuyền, chỉ thấy Lâm Lãng và hơn mười tay thủ hạ lăm lăm binh khí, ở đuôi thuyền tạo thành thế đối lập với Thường Chân và Pháp Nạn.

Nhìn thấy “Cung Thần Xuân” bước ra chủ trì đại cục, Lâm Lãng hít vào một hơi nói:

– Cung gia xin vì Ô Giang Bang bọn ta chủ trì công đạo!

Hảo cảm của Từ Tử Lăng đối với Lâm lãng và Ô Giang Bang chợt tăng lên rất nhiều, chẳng trách kiêu ngạo như Hầu Hi Bạch cũng ca ngợi danh tiếng của Ô Giang Bang. Giả như Pháp Nạn và Thường Chân y theo quy củ giang hồ, tiên lễ hậu binh, chịu nói rõ nguyên ủy với Lâm Lãng, muốn cùng phu phụ Hàn Trạch Nam giải quyết ân oán cá nhân, thì Lâm Lãng tuyệt không xen vào. Nói cho cùng phu phụ Hàn Trạch Nam chỉ là khách đi thuyền của họ, không phải thân thích gì. Nhưng Pháp Nạn Thường Chân lại ỷ mạnh lên thuyền, không coi Ô Giang Bang ra gì, lại mở miệng ra là nói đại khai sát giới, thật là đã phạm vào đại kị giang hồ. Người trên giang hồ luôn trọng thể diện, biết chắc không phải là đối thủ của đối phương nhưng Lâm Lãng cũng quyết khôngvì sợ mà thối lui.

Mục quang của Pháp Nạn Thường Chân đồng thời chuyển lên mình hắn, thần sắc lập tức cảnh giới.

Từ Tử Lăng nói nhỏ với Lâm Lãng

– Chuyện này hãy để ta lo liệu, Lâm hương chủ ngàn vạn lần đừng xen vào, hãy mau bảo các huynh đệ thu binh khí lại đi.

Lâm Lãng trong lòng hết sức cảm kích, Ác Tăng Diễm Ni tại Trường Giang tiếng xấu đồn xa, ai nghe cũng sợ, nếu không phải bắt buộc, ai dám kết oán với họ chứ.

Sau khi nghe vậy Lâm Lãng quát lớn:

– Chuyện hôm nay Ô Giang Bang chúng ta không xen vào nữa, mau thu binh khí lại.

Bọn thủ hạ tuân mệnh lui ra, tập trung sau lưng Từ Tử Lăng biến thành đứng ngoài quan sát.

Cặp mắt to như chuông đồng của “Ác Tăng” Pháp Nạn lóe lên những tia hung ác, nhìn Từ Tử Lăng từ đầu tới chân cười lạnh

– Người đến là ai? Có phải muốn đưa đầu chịu chết không?

” Diễm Ni ” Thường Chân lộ ra thần thái kiều mị cười nói:

– Có phải vì ngươi dung mạo xấu xí đầy thẹo không nữ nhân nào thích nên mới không ngại phiền phức không?

Từ Tử Lăng bước lên một bước bình tĩnh cười nói:

– Đừng nói nhảm nữa, nhát gan thì cút đi cho ta!

Thường Chân cười đến rung người, liếc mắt đưa tình với Pháp Nạn một cái mới nói:

– Sư huynh đã nghe qua những lời đại ngôn không biết mắc cỡ này bao giờ chưa?

Dứt lời toàn thân xoay tròn, Tiêu Hồn Thải Y trên người như một đám mây từ bay lên để lộ hai cánh tay trắng như tuyết và cả thân hình tuyệt mỹ của thị, phối hợp với cái đầu trọc thật là tạo ra sự tương phản kì dị nửa tăng nửa yêu. Tuy nhiên ai cũng biết thị toàn thân độc ác như rắn rết nên cũng không bị mê hoặc.

Pháp Nạn nện thiết trượng vừa dài vừa nặng xuống sàn thuyền, lập tức nhiều miếng gỗ nhỏ bị bắn tung lên, sàn thuyền xuất hiện vết nứt.

Lúc đó ng trên mười mấy chiếc thuyền đang bốc hàng dỡ hàng ở cầu cảng đều dừng tay để xem nhiệt náo. Bọn người Hàn Trạch Nam cũng di chuyển ra đến cửa khoang, đương nhiên ai cũng ngưỡng mộ đảm lược của “Cung Thần Xuân”, so với Hợp Nhất Phái, Thông Thiên Mỗ Mỗ Hạ Diệu Oanh và Mỹ Cơ Ti Na, hai người này ác danh tuy thịnh nhưng cũng còn kém rất xa.

– Lên!

Thường Chân sau khi xoay người vung Tiêu Hồn Thải Y lên thì hai tay phân biệt nắm cổ áo và gấu áo miệng nói:

– Để nô gia chơi với ngươi vài chiêu trước.

Thị vừa dứt lời thì Tiêu hồn thải y đột nhiên như hóa thành một đám mây nhiều màu bay xeo xéo về hướng Từ Tử Lăng, vừa kỳ dị vừa đẹp mắt.

Nghe lời thị nói, ai ai cũng tưởng thị đơn độc đối phó Từ Tử Lăng, nào ngờ Pháp Nạn không nói một lời nhưng người theo trượng mà tiến, y vận trượng đánh vào ngực Từ Tử Lăng thập phần uy thế. Chỗ lợi hại nhất là áo mềm trượng cứng, một nặng một nhẹ, phối hợp kín kẽ như áo trời không thấy đường may.

Từ Tử Lăng nhìn mà tựa không nhìn, tay phải huơ trường kiếm hướng lên, tay trái vận chưởng vỗ ra. Trong con mắt của người bàng quan tại đương trường thì thế công của gã không có gì kì lạ, thậm chí vô cùng đơn giản bình thường, nhưng là người trong cuộc thì Thường Chân và Pháp Nạn cảm thấy đối phương như thể biết trước được góc độ và thời gian tấn công của chúng, xuất chưởng biến chiêu không sai chút nào.

Hai kẻ hung ác này đã hợp tác trên hai mươi năm, ứng phó cường địch vô số, tức thời trong lòng kêu bất diệu, vội tập trung chân khí toàn thân, xuất thủ toàn lực, không lưu lại dư lực hòng một chiêu giết địch. Trong lòng chúng thầm tính rằng người này dù cao minh cách mấy cũng không địch lại một đòn sáu mươi năm công lực của cả hai liên thủ đánh ra. Huống hồ đòn đánh còn là một cương một nhu, rất khó chống đỡ. Nào hay Từ Tử Lăng chính là muốn dụ bọn chúng đánh ra

Nếu không liên thủ tác chiến hai người này đều không bằng Mỹ Cơ Ti Na, nhưng nếu hợp lại thì lợi hại hơn Ti Na rất nhiều. Hơn nữa ma công của chúng bất tuyệt, dùng mãi không hết, thật là đánh đến chết mới thôi, nói không chừng Từ Tử Lăng phải dùng đến công phu thật sự để thủ thắng, gã đã từng giao thủ với Thường Chân và Pháp Nạn, rất có khả năng là bọn chúng sẽ “cảm ra” gã là Từ Tử Lăng, lúc đó thì thật không ổn.

Có thể nói công phu hiện tại mà Từ Tử Lăng đang sử dụng khác nhiều so với võ công trước đây của gã. Để che dấu thân phận “Từ Tử Lăng”, gã đã nghĩ nát óc để sáng tạo ra chiêu thức mới, tránh đám người này liên tưởng ra gã có phong cách của Từ Tử Lăng. Chuyện tưởng như vô tình này đã khiến hắn có được những nỗ lực và đột phá mới về một phương diện khác của võ học.

Nói đến vận dụng chân khí trong cơ thể, gã đã biến thành một pháp sư ảo thuật nhiều buag phép, có thể biểu diễn nhiều loại ảo thuật biến hóa phi thường. Lần này hắn không thể dùng Thiên Ma Đại Pháp nửa mùa nữa mà dùng phương pháp hành khí lãnh ngộ được lúc hấp thu dị năng của Hòa Thị Bích.

– Xoẹt!

Trường kiếm trước tiên đâm trúng Tiêu Hồn Thải Y đang tung đến, sau đó tả chưởng lại đánh trúng đầu thiết trượng của Pháp Nạn.

Chính điểm sai biệt đó đã quyết định ai thắng ai thua.

Trong thời điểm thích hợp Từ Tử Lăng đã ra tay hết sức chính xác không sai một li, bằng không người chịu thiệt thòi chính là gã.

Lấy nhu chế nhu, lấy cương chế cương.

Tiêu Hồn Thải Y của Thường Chân lúc bị trường kiếm đâm trúng không còn chỗ để dụng lực, giống như là ném đá xuống biển vậy. Thường Chân đang muốn phi thân thối lui thì trường kiếm bỗng hóa thành muôn đóa kiếm hoa như cuồng phong bại vũ hướng về thị phóng đến. Do căn bản không có chỗ mượn lực, Thường Chân đang ở trên không đành nghiế chặt răng thi xuất tuyệt kĩ sư môn, Thải Y toàn lực bay đến quấn vào thân kiếm.

Tả chưởng Từ Tử Lăng đánh mạnh vào thiết trượng, đồng thời nội thể ám kết Đại Kim Cương Can Động Luân ấn.

Thường Chân thấy hắn toàn lực ứng phó Pháp Nạn thì cả mừng. Ả chợt thấy kiếm hoa thu liễm liền dùng Thải Y quấn kết thành một nút thật chặt quanh thân kiếm, đoạn vận kình kéo mạnh, trong lòng nghĩ chỉ cần đối phương phân xuất một phần lực đạo đối phó ả thì chắc chắn sẽ bị trọng trượng của Pháp Nạn đánh trọng thương.

Nào hay trường kiếm lại theo Thải ý rời tay khỏi tay đối thủ, nhẹ như không có chút lực đạo nào. Ả trong lòng biết là trúng kế nhưng cũng đã muộn rồi.

-Bình!

Một luồng tiên thiên chân khí cường mạnh thâm ảo ập vào đầu trượng, đem toàn bộ kình khí của Pháp Nạn trả về nguyên chủ, lại còn tăng thêm mấy lần, Pháp Nạn la thảm một tiếng, loạng choạng lùi ra, liên tiếp phun ra hai búng máu, “phịch” một tiếng nện mông xuống sàn thuyền, mặt trắng như xác chết.

Thường Chân quấn được trường kiếm mà thiếu chút nữa cũng thổ huyết, tức khắc tung mình nhảy lên. Thị hoảng sợ, nhìn thấy Pháp Nạn trúng chiêu, phất Thải Y lên, trường kiếm hóa thành cầu vồng, bay về phía Từ Tử Lăng, còn thị thì xoay người trên không hạ xuống trước mặt Pháp Nạn.

Những người đứng xem trên thuyền đều trợn to mắt mà ngó, ai cũng nghĩ không ngờ danh chấn Trường Giang lưu vực, hoành hành vô kị Ác Tăng Diễm Ni chỉ một chiêu đã phải chịu thiệt thòi rồi.

Từ Tử Lăng hết sức tiêu sái tùy tiện xoay người cho trường kiếm lướt qua thân mình, rồi giơ tay chụp chuôi kiếm, quay lại chỉ kiếm vào hai người cười lạnh:

– Hãy mau cút đi cho ta càng xa càng tốt, nếu không đừng trách ta đại khai sát giới.

“Đại khai sát giới “ chính là lời Pháp Nạn vừa rồi đã nói, nay Từ Tử Lăng theo đó lặp lại, những người đứng xem đều cảm thấy thỏa dạ.

Trong mắt Thường Chân xạ ra tia nhìn đầy oán độc cừu hận gật đầu nói

– Được lắm! Hôm nay cho dù là ngươi thắng. Bất quá ngươi đã rước lấy phiền phức lớn rồi đó, để sau này ngươi mới biết cái gì kêu bằng hối hận.

Nói xong ngọc thủ vòng qua bên trái Pháp Nạn, đỡ cả thân người to lớn của hắn đứng dậy, lại quát lên một tiếng, nhảy lên cầu thuyền, chớp mắt đã đi mất.

Từ Tử Lăng than thầm trong lòng, Âm Quý phái nổi danh âm hồn bất tán, bám theo dai dẳng. Trận chiến này tuy thắng được dễ dàng nhưng nếu nguyên lão cao thủ của đối phương kéo đến, gã còn phải bảo hộ Hàn Trạch Nam một nhà ba người, tình thế thật không thể lạc quan.

*

Khấu Trọng yên lặng ngồi tựa vào song cửa sổ, luồng tư tưởng chuyển từ hoài niệm đối với Tống Ngọc Trí sang khoảng thời gian hai đêm so tài với Tống Khuyết.

– Keng!

Gã rút Tỉnh Trung Nguyệt ra khỏi vỏ đao, dưới ánh mặt trời xiên xiên chiếu qua khung cửa, thân đao phát ra ánh sáng lấp lánh.

Bất chợt gã hoàn toàn minh bạch rằng nhờ sự chỉ bảo tận tình theo một đường lối riêng của Tống Khuyết, tu vi của gã trong đao đạo đã tiến một bước dài chưa từng có.

Khấu Trọng khi bước vào Tống Gia Sơn Thành và Khấu Trọng lúc rời thành khác nhau như đá cuội và bảo ngọc vậy. Tuy ngoại hình lớn nhỏ hoàn toàn tương đồng nhưng nội hàm bên trong thì hoàn toàn khác biệt.

Tinh khí của gã và bảo đao trong tay đã kết hợp với nhau, hòa thành một thể, đạt đến cảnh giới thần diệu “ý tức đao, đao tức ý”.

Tống Khuyết và gã tuy không có danh sư đồ nhưng thực sự đã là sư đồ rồi. Giả như Thiên Đao của Tống Khuyết từ đầu thực sự tấn công gã chỉ e gã đã sớm bị bại mà chếhảm.

Tống Khuyết trước tiên ép Khấu Trọng vào thế tất bại, tạo áp lực uy hiếp sinh tử, rồi cứ theo cách đó mà kích thích làm phát huy hết tiềm năng và linh trí gã, khiến cho gã từ hòn đá thoát thai thành mỹ ngọc. Cách huấn luyện kiểu địa ngục đó đã toàn diện cải tiến nội công và đao pháp của gã.

Sau khi đến Cửu Giang, gã sẽ tiếp tục bắc thượng đến Tương Dương cùng Từ Tử Lăng hội hợp. Gã vốn có thể theo thuyền này bắc thượng, chuyển ở Hán Thủy mà đến Tương Dương, nhưng vậy thì quá phô trương, hiện tại gã cần nhất là bảo mật hành tung

Lợi dụng những ngày an nhàn trên thuyền, hắn chăm chỉ luyện tập, đem những tâm đắc về tuyệt thế đao pháp học được ở Tống Khuyết dung vị quán thông, vì gã cần chuẩn bị cho tốt cuộc tầm bảo ở Quan Trung. Trong sát na đó, hắn hoàn toàn quên hết đem mọi việc, ngoài Tỉnh Trung Nguyệt ra thì trong lòng không còn gì cả.

*

Từ Tử Lăng mất một hồi lâu mới nghe hết mọi lời ca tụng công đức của mọi người, rồi mới cùng Lôi Cửu Chỉ vào được trong thuyền, nhưng phu phụ Hàn thị đã sớm rời đi. Hai người quay mặt nhìn nhau, không biết nói gì.

Lôi Cửu Chỉ thõng tay cười khổ nói

– Bọn họ đều là người tốt, có thể là không muốn liên lụy chúng ta nên đã bỏ đi rồi!

Từ Tử Lăng ủ rũ nói:

– Sớm đã liên lụy rồi, bây giờ chỉ hi vọng bọn họ cát nhân thiên tướng mà thôi.

Lâm Lãng ở phía sau thò đầu vào nhìn một cái rồi bước vào nói:

– Có người thấy họ len lén lên bờ từ phía mũi tàu, dọc theo sông mà chạy, đoạn đường đó thật không dễ đi. Bọn họ thật ngốc quá, có Cung gia chiếu cố, còn có gì đáng sợ chứ!

Lôi Cửu Chỉ đảo mắt hỏi Lâm Lãng

– Ba Đông quận có đổ trường nào tốt không?

Lâm Lãng đáp:

– Muốn đánh bạc đương nhiên đến Cửu Giang Nhân Như Các là tốt nhất, không chỉ các con bạc từ Đại giang Nam Bắc đổ xô đến, mà những người không thích đánh bạc cũng tới xem để mở rộng kiến thức. Hiện tại chính là thời gian cử hành đổ hội mỗi năm một lần của Nhân Như Các

Từ Tử Lăng cau mày hỏi:

– Chúng ta lưu lại đây chỉ có một thời thần, có đủ để đi đánh bạc không?

Lôi Cửu Chỉ cười cười:

– Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, chỉ cần đủ thời gian, chúng ta đi đến đâu đổ đến đó, để ngươi có cơ hội luyện tập.

Lâm Lãng ngứa miệng chen vào:

– Muốn đánh bạc cũng đâu phải khó, trên thuyền có đầy đủ đổ cụ, hay để chúng ta hai người đánh bạc với nhau.

Lôi Cửu Chỉ cười nói:

– Làm sao dám thắng tiền Lâm Hương chủ cực khổ mới kiếm được chứ. Đến Trịnh Quận chúng ta ba người kết bạn đi đánh một trận thiên hôn địa ám, vô luận thắng bao nhiêu cũng chia làm ba phần, bảo đảm Lâm hương chủ về Ô Giang có thể xây nhà to lấy vợ đẹp!

Lâm Lãng hoài nghi nói:

– Nếu dễ thắng tiền như vậy, lão ca ngươi sao còn bôn ba cực khổ chứ?

Từ Tử Lăng không muốn bị họ quấn lấy mãi, đang muốn về phòng mình thì đột nhiên có người chặn lại nói:

– Cung gia có thể bước qua nói vài câu không?

Từ Tử Lăng nhận ra người này là một khách trên thuyền, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh thanh tú văn nhược, thân hình tầm thước, chắc là một thương nhân buôn bán đường sông, gật đầu đáp:

– Vào phòng hãy nói!

Người đó sau khi theo hắn vào phòng thì tự giới thiệu:

– Tiểu nhân họ Công Lương, tên một chữ Ký, người quận Thanh Hóa. Hôm nay đến Cửu Giang để thu hồi một món nợ, nếu Cung gia chịu giúp đỡ, tiểu nhân nguyện chia cho Cung gia một nửa. Ôi! Nếu không thu được món nợ này, tiểu nhân cũng không biết phải xoay xở thế nào nữa.

Từ Tử Lăng trong lòng cười khổ, bất quá nghe hắn ngữ khí chân thành, ánh mắt chính trực, giống như người thực thà cũng không nỡ đoạn nhiên cự tuyệt hắn bèn ôn tồn hỏi han:

– Tóm lại là có chuyện gì, Công Lương huynh xin hãy kể tường tận, nhưng mong huynh ngàn vạn lần đừng dấu diếm gì.

Công Lương Ký than:

– Sự tình là thế này, Công Lương gia chúng tôi mấy đời tương truyền đều bán thảo dược để mưu sinh, năm tháng trước có người xưng là người của Cổ Sung tới chỗ chúng tôi mua một số thảo dược quý, dùng hoàng kim giao dịch rõ ràng. Khi chúng tôi thu mua đủ hàng, thì một tay giao hàng một tay thu vàng. Nào ngờ khi nhận rõ ràng là hoàng kim nhưng sau đó lại hóa ra là đá, nên biết là bị lừa. “Cổ” Sung kì thực là “Giả” Sung. Vì phải trả tiền mua số thuốc đó đã khiến tiểu nhân khuynh gia bại sản biến thành kẻ trắng tay.

Từ Tử Lăng chau mày nói:

– Hắn đã là kẻ lừa gạt, làm sao để cho huynh biết hắn ngụ tại Cửu Giang chứ?

Công Lương Kí sầu khổ nói:

– Tiểu nhân cũng không biết là mình vận tốt hay vận xấu mà được một người bạn hữu giang hồ cho hay kẻ đó là kẻ lường gạt trứ danh Cửu Giang, ngoại hiệu “Điểm thạch thành kim” Lại Triệu Quý. Cung gia xin hãy vì tiểu nhân mà chủ trì công đạo.

Từ Tử Lăng đang muốn lên tiếng thì Lôi Cửu Chỉ mở cửa bước vào nói:

– Lại Triệu Quý không những là một tên lừa bịp mà còn là một tên lưu manh cờ gian bạc lận, đến Cửu Giang chúng ta hãy thuận tay mà thu thập hắn đi!

Chọn tập
Bình luận