Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trần truồng như nhộng, giặt sạch sẽ y phục rồi treo lên một cành cây cạnh bờ suối, để ánh mặt trời buổi chiều sưởi khô. Còn Trường Sinh Quyết thì được đặt trên một tảng đá.
Sau đó hai gã hú vang, trầm mình vào dòng nước, rửa sạch hết những đất bẩn dính vào người khi ở dưới cống ngầm.
Hai gã còn tâm tính thiếu niên, vừa vong mạng trốn đến khu rừng cách Dương Châu thành được bảy tám dặm đã mệt tới mức không thể đi được nữa, lại ngỡ rằng đã rời khỏi hiểm địa, tâm tình lập tức chuyển từ sợ hãi, lo lắng sang vui vẻ như trước.
Cả hai đang đùa giỡn dưới nước thì chợt nghe trên bờ có người hừ nhẹ.
Hai gã thoáng kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một bạch y nữ tử đầu đội mũ tre đang đứng trên bờ, đôi mắt đẹp tuyệt trần nhìn xuyên qua lớp sa mỏng, lạnh lùng dò xét hai thanh niên đang trần như nhộng mà không chút úy kỵ.
Hai tên tiểu tử kêu lên một tiếng, rùn thấp người, đưa tay che phần thân dưới.
Từ Tử Lăng lên tiếng quở rằng:
– Phi lễ chớ nhìn, xin đại tỷ nâng cao quý mục, tha cho chúng tôi đi!
Khấu Trọng cũng mồm năm miệng mười nói:
– Nhìn một cái thu một văn tiền, cô nương vừa rồi ít nhất cũng đã nhìn hơn một trăm cái, số lẻ ta không tính, chỉ cần lưu lại một trăm đồng tiền là có thể đi!
Bạch y nữ nhếch mép cười lạnh lùng, nhẹ nhàng thốt:
– Tiểu quỷ muốn ăn đòn?
Nói đoạn đưa cánh tay trắng nõn nà lên, khẽ búng ra hai chỉ.
“Bụp bụp”.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc kêu thảm, ngã nhào xuống nước, một hồi lâu sau mới bò lên được, nếm đủ khổ đầu.
Bạch y nữ nhạt giọng nói:
– Bản cô nương hỏi các ngươi một câu, thì phải thành thật trả lời một câu, bằng không thì hai tên tiểu tử các ngươi đừng trách ta ra tay độc ác.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lúc này đã lùi đến một chỗ sát bờ suối, song lại không dám để người trần như nhộng bò lên bờ, tiến thoái lưỡng nan, trông tội nghiệp hết sức.
Khấu Trọng rất biết thuận gió đẩy thuyền, cười nịnh nói:
– Tiểu sinh tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận. Tiểu thư xin cứ thoải mái mà hỏi, không phải sợ gì hết!
Bạch y nữ thấy hắn ăn nói xằng bậy, hừ lạnh một tiếng:
– Hỏi xem tên tiểu tử ngươi có bao nhiêu đảm lượng.
Từ Tử Lăng kinh hãi, vội nói:
– Người huynh đệ này của tôi không biết nói chuyện, đại tiểu thư muốn hỏi gì xin cứ tuỳ tiện.
Khuôn mặt Bạch y nữ không chút biểu tình, tịnh như nước hồ thu:
– Các ngươi có phải sống ở gần đây?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, sau đó một gã gật đầu, một gã lắc đầu.
Chỉ phong lại đến, hai người bị đánh trúng huyệt đạo, đầu gối mềm nhũn, ngã cắm đầu xuống nước, một hồi lâu sau mới bò dậy được, dáng vẻ thảm hại vô cùng.
Bạch y nữ nói như không có chuyện gì xảy ra:
– Nếu ta còn nghe thấy nửa câu nói dối thì các ngươi không bò dậy nổi nữa đâu.
Hai tên tiểu tử này đối với thủ pháp dứt khoát của bạch y nữ rất sợ hãi, nhưng những ngày tháng bị Ngôn Khoan áp bức, ăn hiếp đã khiến cho chúng trở nên cứng đầu cứng cổ vô cùng.
Khấu Trọng cười cười nói:
– Đại sĩ đã hiểu lầm rồi. Tôi gật đầu là bởi vì đích thực tôi sống ở Khưu gia thôn cách đây không xa, hắn lắc đầu là vì hắn sống trong nội thành, Hôm nay tên huynh đệ này của tôi ra ngoài thành rủ tôi đi chơi, vì thế mới có chuyện bị đại sĩ nhìn thấy tấm thân thanh bạch này…
Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận:
Biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết.
Từ Tử Lăng nghe mà chỉ muốn ôm bụng cười một trận, song vì sợ chọc giận đến ác la sát trước mặt nên đành phải cố nén lại.
Bạch y nữ không hề động sắc, lạnh lùng nói:
– Nếu còn nói những lời bần tiện đó nữa, coi chừng ta cắt lưỡi. Tại sao ngươi lại gọi ta là đại sĩ?
Từ Tử Lăng sợ Khấu Trọng lại nói năng hàm hồ, vội tranh nói trước:
– Chỉ tại hắn thấy tiểu thư đẹp giống như Quan Âm đại sĩ vậy nên mới tôn kính gọi là đại sĩ, chỉ hoàn toàn là do tấm lòng thành kính, tuyệt đối không có ý gì khác.
Tình cảnh lúc này quái đị dến cùng cực, một bạch y nữ tử thần bí phi thường, cao thâm mạt trắc mà lãnh tựa băng sơn đối diện với hai tên tiểu tử mình trần như nhộng đứng dưới nước. Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn nghĩ đến nát óc cũng không thể đoán được quan hệ giữa bọn họ là gì.
Bạch y nữ tử lướt mắt nhìn vào cuốn Trường Sinh Quyết đặt trên phiến đá, nói:
– Đó là thứ gì vậy?
Khấu Trọng không để lộ chút tâm ý, cung kính nói:
– Đó là sách thánh hiền mà Bạch lão phu tử bắt chúng tôi đọc, đại sĩ có muốn lấy xem không?
Bạch y nữ tử hiển nhiên không biết quyển sách này quan trọng, mà trên thực tế, nhìn bề ngoài cuốn sách này cũng không khác gì mấy so với các sách khác, vì vậy nàng chỉ nhìn một hai cái rồi lại chuyển động mục quang, lên hai gã tiểu tử:
– Các ngươi có biết ai là Thạch Long hay không?
Hai gã thấy nàng ta không để ý đến “Mật Quyết” của chúng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc lên tiếng đáp:
– Đương nhiên là biết!
Bạch y nữ liền nói:
– Vậy hãy nói cho ta biết, tại sao quan binh lại đóng đầy trong nhà ông ta, thành môn của Dương Châu thành lại bị đóng kín?
Khấu Trọng cố làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
– Có chuyện này sao? Sáng sớm chúng tôi đã đi câu cá rồi! Ê, Tiểu Lăng ngươi chuyến này thảm rồi, làm sao mà về được nhà bây giờ?
Từ Tử Lăng rõ ràng biết hắn đang nói dối, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, suýt nữa thì tin lời, cũng làm ra vẻ khổ não, sợ hãi nói:
– Lần này thì mẹ ta đánh chết mất!
Đột nhiên cảm thấy Khấu Trọng đang đá khẽ vào người hắn, Từ Tử Lăng chợt tỉnh ngộ nói:
– Không được! Ta phải lập tức về thành! À, đại sĩ có thể tạm thời quay mặt lại để chúng tôi lên bờ mặc y phục vào được không?
Bạch y nữ không chút biểu tình, nhìn hai gã dò xét thêm một hồi, đoạn hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy nàng có bất cứ động tác gì, người đã bay vào trong khu rừng rồi biến mất.
Hai người trầm mình xuống nước, sau đó nổi lên. Khấu Trọng thở dài than:
– Mụ xú bà nương này thật lợi hại, sau này chúng ta luyện thành công phu cái thế, nhất định phải bắt mụ ta lột sạch ra mới được.
Từ Tử Lăng sợ nữ tử kia lại quay trở lại, liền đẩy Khấu Trọng một cái, bò lên bờ cười khổ nói:
– Nói không chừng cô ta xấu như xú bát quái thì sao? Ngươi tự đi xem một mình là đủ rồi.
Hai người mặc xong y phục, Khấu Trọng liền giấu quyển sách vào chỗ kín đáo, sau đó chau mày nói:
– Không biết Thạch Long đã phạm tội gì nhỉ? Chẳng những võ đường bị niêm phong mà cả nhà cửa cũng bị tịch thu.
Từ Tử Lăng thở dài:
– Xem ra biết võ công cũng chẳng làm được gì! Mau đi thôi! Chỉ cần nghĩ đến đám người đánh Ngôn lão đại kia là ta đã phát run lên rồi!
Khấu Trọng cười ha hả nói:
– Võ công có gì không hay, xem lục địa đề tung thuật của ta đây. Ai da…!
Hắn vừa nhảy lên được hai bước thì đã vấp phải một hòn đá, ngã chổng cả tứ chi lên trời.
Từ Tử Lăng cười đến gập của người lại, không đứng dậy nổi.
Hai tên tiểu tử nấp trong một bụi cây trên gò đất nhỏ, tròn mắt nhìn ba chiếc quân hạm lớn và hơn trăm chiếc khoái thuyền ở đoạn sông Trường Giang gần thành Dương Châu, đang kiểm tra chuẩn bị khai thuyền.
Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh, nói:
– Ối mẹ ơi! Cuốn sách này đúng là thiên thư rồi!
Từ Tử Lăng ghé vào tai hắn nói:
– Xin Trọng thiếu gia thấp giọng một chút cho ta nhờ, cẩn thận làm phiền người khác! Nói không chừng có nghĩa quân trà trộn vào thành nên mới dàn trận lớn như vậy!
Khấu Trọng xoa xoa chiếc bụng trống không, sợ hãi nói:
– Trên sông đã thế này, trên đất liền chỉ sợ cũng không thể đi được, chi bằng đi tìm một chỗ nào để ẩn nấp trước đã. Ồ! Ông trời của tôi ơi, đây không phải tiếng chó sủa đấy chứ?
Hai gã tiểu tử nghiêng tai lắng nghe, cùng lúc biến sắc, tiếng chó sủa đang từ phía bờ suối truyền lại, tiếp đó là tiếng vó ngựa dồn dập chạy theo.
Thì ra đám người kia đã cho chó săn ngửi mùi của bọn chúng rồi truy theo đến tận đây.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng rùng mình một cái, hét lớn một tiếng, rồi chạy thục mạng vào trong rừng.
Hai tên tiểu tử lại trèo lên một mô đất cao, khi xuống dốc, Từ Tử Lăng không cẩn thận trượt chân, khẽ hự một tiếng, ngã lăn lông lốc xuống dốc.
Khấu Trọng vội chạy tới đỡ hắn dậy:
– Chạy mau!
Từ Tử Lăng thê lương nói:
– Ta không đi nổi rồi, ngươi mau đem bảo thư chạy đi! Sau này luyện được thần công cái thế rồi thì trở lại báo thù cho ta. Chúng ta thế nào cũng không thể chạy được với chó săn và ngựa đâu, bây giờ chỉ dựa vào ta dẫn dụ bọn chúng, thì ngươi mới có cơ hội chạy thoát thôi…
Khấu Trọng không hề nghĩ ngợi, nằng nặc đỡ Từ Tử Lăng chạy vào khu rừng phía trước:
– Có chết thì cùng chết chung, bằng không không phải là huynh đệ.
Tâm niệm chuyển động, thay đổi phương hướng, chạy về phía bờ sông. Lúc này tiếng vó ngựa và chó sủa đã nghe hết sức rõ ràng rồi.
Từ Tử Lăng kinh hãi nói:
– Không phải chúng ta sẽ nhảy sông tự tử chứ?
Khấu Trọng thở hổn hển nói:
– Đó là sinh lộ duy nhất của chúng ta. Sau khi xuống nước, thế nào ngươi cũng phải ôm chặt lấy ta, bằng không nếu để nước cuốn ngươi trở lại Dương Châu thì chẳng khác gì đem dê vào miệng hổ.
Từ Tử Lăng nghĩ đến đám đại hán hung ác đánh đập Ngôn lão đại, thầm nhủ thà chết chìm còn hơn là bị đánh chết, bèn không nói gì nữa, tận hết chút khí lực còn lại ôm chặt Khấu Trọng, cả hai cùng tiến về phía bờ sông.
Khấu Trọng hét lớn một tiếng, nắm chặt tay Từ Tử Lăng, phấn chấn hô lớn:
– Không cần nhìn, chỉ cần liều mạng nhảy là được rồi!
Tiếng nước sông cuồn cuộn chảy bên dưới truyền lên, thật khiến người ta phải rùng mình.
“A…”.
Hai kẻ liều mạng trốn chạy nhảy từ bên trên bờ cao xuống dòng sông cuồn cuộn dưới đó hơn mười trượng.
Gió rít bên tai vù vù.
“Tủm tủm!” Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lần lượt rơi xuống làm hoa nước bắn tung toé, sau đó chìm vào trong nước.
Nước sông chảy cuồn cuộn, hai gã tiểu tử dãy dụa chìm chìm nổi nổi trên mặt nước.
Từ Tử Lăng mắt hoa đầu váng, vất vưỡng bám trên vai Khấu Trọng. Khấu Trọng cũng chẳng hơn hắn là bao nhiêu, chìm chìm nổi nổi uống một ngụm nước lớn, bị nước sông cuốn trôi về hạ lưu hơn mười trượng. Đừng nói là qua sông, mà ngay cả giữ cho bản thân hắn và Từ Tử Lăng không bị chìm xuống cũng đã khó lắm rồi.
Mắt thấy tiểu mệnh sắp không giữ nổi, thì đột nhiên xuất hiện một chiếc ngư thuyền, cùng lúc một sợi dây thừng bay ra, quấn chặt vào cổ Khấu Trọng.
Khấu Trọng vốn đã bị Từ Tử Lăng ôm đến khó thở, lại bị nước sông ọc vào mũi miệng, bây giờ lại bị dây thừng quấn cổ lại càng khó thở hơn, tưởng rằng quan binh đến bắt, trong lòng đang thầm kêu khổ thì bên tai chợt vang lên tiếng nói của bạch y nữ tử hồi nãy:
– Đồ ngu! Còn không mau nắm lấy dây thừng!
Khấu Trọng cả mừng, vội vươn tay cố gắng nắm chặt sợi dây.
Một luồng sức mạnh kỳ dị truyền qua, hai người bốc lên khỏi mặt nước như có kỳ tích, tà tà bay đến chỗ chiếc ngư thuyền.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lăn lông lốc như hai trái hồ lô trên sàn thuyền, chỉ còn lại nửa tính mạng.
Bạch y nữ một tay điều khiển cánh buồm, ngồi trợn mắt nhìn hai tên tiểu tử ướt như chuột lột.
Khấu Trọng bò dậy trước, thấy Từ Tử Lăng vẫn còn sống, rên rỉ một tiếng, rồi cất giọng cầu xin:
– Quan âm đại sĩ nữ bồ tát của tôi ơi, làm ơn cứu người thì cứu cho trót, mau mau khai thuyền đi! Ác nhân sắp đến rồi!
Bạch y nữ nghiêng tai lắng nghe tiếng vó ngựa và chó sủa, cười lạnh nói:
– Các ngươi có tư cách gì mà khiến lũ cẩu binh của nhà Tùy đuổi theo? Bọn chúng đến đây là vì bản cô nương đó thôi!
Khấu Trọng nhớ đến một chuyện, hốt hoảng nói:
– Trời ơi! Bảo thư của ta!
Nói đoạn đưa tay sờ ra sau lưng.
Nữ tử biết hắn lo lắng quyển sách “thánh hiền” bị nước làm hỏng, đối với hai chữ “bảo thư” hoàn toàn không để ý, chỉ thúc động cánh buồm, hướng về phía thượng du.
Từ Tử Lăng thổ ra hai miếng ngụm nước, bò dậy kinh hãi nói:
– Sách làm sao?
Chỉ thấy Khấu Trọng thò tay ra sau lưng sờ mó một hồi, trên mặt lộ ra thần tình thập phần cổ quái, quay sang nháy mắt với hắn một cái, rồi ngồi dậy nói:
– Sách ướt hết rồi, lần này chắc bị Bạch lão phu tử đánh cho trăm tát tay ra mất thôi!
Bạch y nữ hừ một tiếng nói:
– Còn muốn lừa gạt ta nữa sao? Có muốn ta ném hai tên tiểu quỷ ngươi xuống nước không?
Khấu Trọng cả kinh, ngỡ rằng đối phương đã nhìn ra bí mật của bảo thư, vội quay người lại nói:
– Thật sự không dám lừa cô nương! Quyển sách đó hỏng rồi!
Bạch y nữ cười khảy nói:
– Ta không nói quyển sách đó, mà nói hai tên tiểu quỷ ngươi. Các ngươi đang làm trò gì vậy, không phải nói là về thành sao? Tại sao càng đi lại càng xa thế?
Cả hai đang không biết đối đáp thế nào thì trên bờ chợt truyền đến tiếng chửi mắng.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hơn mười kỵ sĩ đang chạy dọc theo bờ sông, miệng quát lớn:
– Dừng thuyền!
Bạch y nữ không hề động đậy, ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm ngẩng mặt lên nhìn.
Đột nhiên có tiếng hú dài từ xa lại gần, tốc độ nhanh đến kinh người.
Bạch y nữ ngạc nhiên nói:
– Không ngờ ở trung thổ cũng có nhân vật cao minh thế này!
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe xong thì ngẩn người, lẽ nào bạch y nữ tử này lại là người dị tộc ở vực ngoại.
Bạch y nữ chợt đứng phắt dậy, tay nắm chuôi kiếm, trầm giọng nói:
– Hai tên tiểu tử ngươi lái thuyền cho ta.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
– Chúng tôi không biết…
Bạch y nữ mất kiên nhẫn nói:
– Không biết cũng phải biết, đến đây!
Hai gã tiểu tử kinh hãi nhìn lên trên, chỉ thấy một đạo nhân ảnh, từ nhỏ hóa to, giống như một cánh chim khổng lồ bổ xuống chiếc ngư thuyền, thanh thế như muốn bao trùm tất cả!
Cả hai vội bổ nhào đến giữ bánh lái, người kia đã chỉ còn cách chiếc thuyền nhỏ khoảng hơn trượng, kình khí cương mãnh áp thẳng xuống.
Không khí xung quanh lạnh đến mức ngưng kết thành băng, hàn khí tràn ngập khắp nơi, hai hàm răng của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng va vào nhau lập cập, người cũng đổ nghiêng đổ ngửa.
Tấm sa che mặt khiến người ta không nhìn được biểu tình trên mặt của bạch y nữ tử, nhưng dáng vẻ của nàng đã không còn tự nhiên tiêu sái như lúc đối đầu với bọn Tiêu Tà nữa, toàn thân y phục phất phơ phiêu phiêu, nhưng vẫn không hề ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Hóa Cập đang phi thân lao tới như ưng thần giáng hạ kia.
Chiếc thuyền nhỏ bị nước sông dồn ép, cánh buồm lại bị mất đi khống chế, thêm vào khí kình kỳ dị Băng Huyền Kình của Vũ Văn Hóa Cập, nên nghiêng nghiêng ngã ngã, lúc nào cũng có thể bị lật úp.
“Cheng!” Bạch y nữ tử rút kiếm khỏi bao, tung người nhảy lên không.
Muôn vạn đạo kiếm quang lao vọt lên trời, nghênh tiếp thế công của Vũ Văn Hóa Cập.
Hàn khí lập tức tiêu tán quá nửa, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng như kẻ sắp chết cóng được khôi phục thần thức, hai đại cao thủ đã bắt đầu giao phong chính diện.
Vũ Văn Hóa Cập biết nếu một kích bất thành, chiếc ngư thuyền sẽ lập tức rời khỏi, vì vậy y đã đem hết bản lĩnh ra đánh một kích này.
Y là đệ nhất cao thủ dưới tay Vũ Văn Thương phiệt chủ của Vũ Văn phiệt trong tứ đại môn phiệt, ngay cả Dương Châu đệ nhất cao thủ Thạch Long cũng phải táng mạng trong tay, lần này toàn lực xuất thủ, uy lực thế nào ắt hẳn không cần nói cũng rõ.
“Ầm!” Kiếm chưởng giao kích.
Trong nháy mắt, bạch y nữ đã đâm y mười hai kiếm, y cũng phản kích mười hai chưởng.
Hai người hợp lại rồi phân ra trong nháy mắt.
Vũ Văn Hóa Cập hú dài một tiếng, mượn lực tung người về phía dải đất bên bờ sông.
Bạch y nữ rơi trở lại vào trong thuyền, trường kiếm rung rung chỉ về phía Vũ Văn Hóa Cập.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cảm thấy lúc hai người này giao thủ, cả chiếc thuyền nhỏ như bị dìm xuống, một lúc sau mới nổi lên lại, vậy mới biết chưởng lực của Vũ Văn Hóa Cập lợi hại thế nào.
Lúc này những kẻ truy đuổi trên bờ đã lần lượt tung mình lao ra, Khấu, Từ hai người mới sực tỉnh, phát hiện ngư thuyền đang bị dòng nước đẩy về phía hạ du, vội vàng bổ người đến chỗ bánh lái, chân tay lúng túng điều khiển chiếc bánh lái.
Bạch y nữ tựa như hoàn toàn không biết chuyện gì khác, chỉ ngưng thần chuyên chú nhìn vào Vũ Văn Hóa Cập đang hạ thân bên cạnh một tảng đá lớn.
Ngư thuyền đột nhiên khôi phục cân bằng, vừa hay có một trận gió mạnh thổi đến, ngư thuyền tà tà lướt trên mặt nước, tiến về phía bờ bên kia. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang vui mừng hoan hô ầm ĩ, đắc ý dương dương thì chợt nghe tiếng Vũ Văn Hóa Cập truyền tới:
– Kiếm thuật như vậy quả là thế gian hiếm thấy! Cô nương và Dịch Kiếm Đại Sư Phó Thái Lâm ở Cao Lệ có quan hệ gì?
Khấu Trọng để mặc bánh lái, chiếc ngư thuyền được sức gió trợ giúp, lao ngược dòng sông như một mũi tên.
Bạch y nữ không đáp trả câu hỏi của Vũ Văn Hóa Cập, khiến người ta có một cảm giác cao thâm mạt trắc, thâm sâu khó dò.
Thanh âm Vũ Văn Hóa Cập lại truyền đến một lần nữa:
– Nếu cô nương bảo vệ hai tên tiểu tử này, Vũ Văn Hóa Cập ta nhất định sẽ thỉnh giáo cao chiêu lần nữa!
Ngư thuyền càng lướt càng nhanh, trong nháy mắt đã bỏ địch nhân ở tít đằng sau.
Bạch y nữ vẫn đứng thẳng trên đầu thuyền, y phục phất phơ, tựa hồ như một nữ thần đến từ tiên giới.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng sớm đã kính nàng như thần minh, chút nữa thì quỳ xuống bái lạy.
Chính vào lúc này, chiếc mũ tre của bạch y nữ tử vỡ ra làm bốn năm mảnh, rơi xuống sàn thuyền, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ vô bì mà nhợt nhạt xanh trắng của nàng.
Nàng hự nhẹ một tiếng, há miệng thổ ra một búng máu, ngồi phịch xuống sàn thuyền.
Khấu, Từ cả kinh, vội song song lao đến đỡ lấy nàng.
Khấu Trọng hét lớn:
– Ngươi giữ thuyền! Ta phụ trách cứu cô ta!
“Bịch!” Nữ tử đột nhiên ngồi bật dậy, đánh một chưởng đẩy Khấu Trọng bật về phía bánh lái, lạnh giọng nói:
– Không được chạm vào ta!
Tiếp đó thì nhắm mắt lại điều tức.
Hai gã ngây người nhìn bạch y nữ tử, cùng biết nàng tuy đã đánh lui được Vũ Văn Hóa Cập nhưng cũng đã trọng thương, nhất thời không biết làm sao mới phải.
Chiếc ngư thuyền càng lúc càng rời xa Dương Châu.