Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 649: Tìm kiếm nội gian

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn tiến vào thành Trần Lưu. Tuyên Vĩnh sai người bày một bàn rượu thịt trong nội đường. Bồi tiếp bọn gã còn có Hư Hành Chi, Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu.

Hư Hành Chi báo cáo tình hình Thiếu Soái quân cho Khấu Trọng biết. Nói được nửa chừng, thấy Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn chỉ uống mà không động đũa, y ngạc nhiên hỏi:

– Thiếu Soái không đói sao?

Bạt Phong Hàn khẽ cười đáp:

– Lúc hoàng hôn bọn ta vừa mới ních đầy một bụng, làm sao mà đói nhanh thế được? Còn lý do tại sao vừa rồi Thiếu Soái kêu đói bụng thì chỉ có y và lão thiên gia mới biết.

Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh kinh ngạc nhìn nhau, cả hai đều hiểu sự tình có chỗ khác lạ.

Khấu Trọng từ tốn kính mỗi người thêm một ly rồi mỉm cười nói:

– Trước hết ta muốn hỏi Tuyên tướng quân một vấn đề là tại sao tướng quân lại có ý tấn công Khai Phong?

Bạt Phong Hàn bắt đầu hiểu ra, càng khâm phục khả năng đàm tiếu dụng binh mà vẫn không để lộ tâm ý của Khấu Trọng, làm hắn cũng bị gạt. Thật ra khi biết Tuyên Vĩnh chủ chiến, trong lòng Khấu Trọng đã lập tức nghi ngờ vì gã từng tận mắt nhìn thấy thuyền đội đến Khai Phong của Lý Thế Tích. Gã hiểu rõ thực lực địch nhân chỉ vượt trội chứ không kém Thiếu Soái quân ở Trần Lưu, hơn nữa đối thủ lại là Lý Thế Tích. Đối diện với một mãnh tướng hàng đầu của Lý Thế Dân, cho dù Tuyên Vĩnh tự phụ thế nào đi nữa cũng phải vô cùng cẩn thận để tránh sa cơ lỡ bước như khi đang dẫm trên băng mỏng mới đúng. Vậy mà hắn lại đề nghị tấn công Khai Phong, giải thích hợp lý nhất cho việc này chính là tin tình báo có sai lầm. Khai Phong chỉ cách Trần Lưu nửa ngày đi ngựa nên sự lệch lạc về tin tức như thế là không thể xảy ra.

Tuyên Vĩnh trả lời với vẻ nghi hoặc:

– Tướng phòng thủ Khai Phong là Sử Đại Nại, binh lực khoảng ba đến bốn ngàn. Cộng thêm quân tiếp viện từ Lạc Dương tới thì tổng binh lực cũng không quá vạn người. Nếu có thể nhân lúc trận cước bên địch chưa ổn định, dùng Phi Luân thuyền đánh úp vào ban đêm phá hủy thủy sư của chúng, rồi phong tỏa thượng du Khai Phong, cắt đứt liên hệ của nơi này với các thành khu vực Hổ Lao, vậy thì chúng ta với sự chuẩn bị đầy đủ rất có cơ hội trong thời gian ngắn hơn mười ngày đánh chiếm được thành Khai Phong với sức phòng thủ yếu ớt.

Khấu Trọng điềm đạm hỏi:

– Tin tức đó từ đâu ra?

Hư Hành Chi liền lộ vẻ chú ý. Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu vẫn lơ mơ không biết chuyện gì đang diễn ra.

Có vẻ như đã hiểu, Tuyên Vĩnh do dự đáp:

– Tất nhiên là tin tức do Kỳ Phi thu được. Kỳ Phi không có vấn đề gì chứ?

Bạt Phong Hàn mỉm cười hỏi:

– Thiếu Soái có cần ta xuất thủ thay không?

Bọn Hư Hành Chi ai nấy đều biến sắc. Do Lạc Kỳ Phi nắm toàn bộ mạng lưới tình báo của Thiếu Soái quân nên nếu hắn phản bội thì sẽ liên can rất rộng, không những tiết lộ hết hư thực bố trí của Thiếu Soái quân gây ra hậu quả nghiêm trọng, mà đơn giản như việc tìm người đủ năng lực để thay thế hắn cũng đã là một vấn đề đau đầu rồi.

Khấu Trọng cười rộ đáp:

– Ta dám đảm bảo Kỳ Phi không sao, nhưng vấn đề chắc chắn nằm trong những mắt xích do hắn phụ trách.

Gã quay sang nói với Tuyên Vĩnh:

– Gọi Kỳ Phi đến đây.

Trần Lão Mưu vội đứng lên nói:

– Để ta đi gọi hắn.

Khấu Trọng không nhắc tới vấn đề đó nữa mà quay sang nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với mọi người. Đến khi Lạc Kỳ Phi theo lời đến ngồi yên ổn xong, Khấu Trọng mới kể lại chuyện đội vận lương đến Lạc Dương bị quân Đường bám đuôi đánh lén, rồi đến con diều hâu mà địch nhân chuẩn bị để đối phó với chim ưng. Những chi tiết này giúp mọi người hiểu được lí do bọn gã hoài nghi trong Thiếu Soái quân có nội gian.

Khấu Trọng mỉm cười nói tiếp:

– Đúng là lão thiên gia vẫn chưa muốn diệt vong Thiếu Soái quân, thế nên trên đường về đây, ta và lão Bạt đã may mắn gặp được đại quân thủy sư của Lý Thế Dân. Gần hai trăm chiến thuyền lớn nhỏ, binh lực khoảng ba vạn người, khác biệt rất lớn so với tin tình báo của Kỳ Phi. Hơn nữa đại tướng cầm quân chính là Lý Thế Tích, có thể thấy sự trọng thị của Lý Thế Dân đối với chúng ta.

Lạc Kỳ Phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng bước ra quỳ xuống run giọng:

– Phải chăng Thiếu Soái hoài nghi thuộc hạ là nội gian? Có trời cao chứng giám, nếu Lạc Kỳ Phi này mà là loại tiểu nhân đê tiện như thế thì chết không có chỗ chôn thây.

Khấu Trọng rời khỏi chỗ ngồi đỡ hắn đứng lên rồi cười rộ:

– Nếu ta nghi ngờ ngươi thì sao còn gọi tới ngồi cùng bàn uống rượu?

Đưa Lạc Kỳ Phi trở về chỗ ngồi xong, Khấu Trọng chắp tay sau lưng đi vòng quanh bàn. Trừ Hư Hành Chi, sắc mặt mọi người đều nặng nề cho thấy họ vẫn chưa hết nghi kỵ Lạc Kỳ Phi, nhưng vì hắn được Khấu Trọng hoàn toàn tin tưởng nên không ai bày tỏ thái độ.

Khấu Trọng đi đến phía sau Hư Hành Chi, hai tay vịn lưng ghế của hắn rồi hỏi:

– Tại sao Hành Chi lại không đồng ý đề nghị tấn công Khai Phong của tiểu Vĩnh?

Hư Hành Chi vui vẻ đáp:

– Chính vì thuộc hạ cảm thấy sự tình có chỗ khả nghi. Lý Thế Dân đã biết chúng ta dồn binh tập trung ở Trần Lưu, với sự sáng suốt và kinh nghiệm của mình, hắn không thể không đề phòng. Nếu chúng ta tấn công Khai Phong, một khi bị hắn chặt đứt đường rút lui thì sẽ rơi vào kiếp vận toàn quân tiêu diệt.

Bạt Phong Hàn vỗ ghế tán thưởng:

– Hay lắm! Hư tiên sinh không hổ danh là bậc trí giả, Bạt Phong Hàn này bội phục rồi! Giờ Thiếu Soái hãy cho biết tại sao ngươi dám bảo đảm Lạc Kỳ Phi không phản bội?

Đây cũng là câu hỏi mà bọn Tuyên Vĩnh dằn lòng chưa dám nói ra.

Khấu Trọng đi đến sau lưng Lạc Kỳ Phi, hai tay đặt lên vai hắn rồi mỉm cười đáp:

– Việc này phiền Hành Chi phân tích thay ta nhé!

Hư Hành Chi ung dung nói:

– Mấu chốt là ở chiến dịch khe sông Lương Đô mới đây. Lý Tử Thông rõ ràng không biết gì về cánh kỳ binh năm ngàn người của Dương công nên mới quyết định sai lầm. Hắn cho rằng Lương Đô chỉ là một tòa thành trống nên chủ quan khinh địch xua quân tới đánh úp, chút nữa thì toàn quân bị tiêu diệt. Nếu Kỳ Phi là phản đồ thì làm sao Lý Tử Thông lại phạm sai lầm nghiêm trọng đến thế được?

Mọi người hiểu ra vấn đề, ai cũng bội phục tài trí của Hư Hành Chi.

Vỗ vỗ vai Lạc Kỳ Phi, đoạn Khấu Trọng trở lại chỗ ngồi rồi nâng chén lên nói:

– Chúng ta cùng uống vì đã tìm ra nội gian nào!

Trần Lão Mưu nâng chén lên, miệng cất tiếng hỏi với vẻ hoang mang:

– Vậy thì kẻ nào là nội gian đây?

Khấu Trọng cười nhẹ:

– Uống xong chén rượu này thì Kỳ Phi sẽ nói ra đáp án.

Lạc Kỳ Phi run người, miễn cưỡng uống một ngụm lớn rồi đặt chén xuống chán nản thốt:

– Khả nghi nhất là Tuần quan Lưu Chí Thành, người phụ trách du dặc dưới quyền tại hạ. Tất cả tin tình báo thu thập được đều do y tập hợp lại rồi báo cáo cho ta biết, sau đó ta mới chuyển tới Hư quân sư. Ài! Thật không tưởng nổi. Từ khi còn ở Bành Lương bang cho đến giờ, y luôn là một thủ hạ tâm phúc nhất của Lạc Kỳ Phi này.

Bốc Thiên Chí trầm giọng:

– Có vẻ như Chí Thành không phải là loại người đó. Phải chăng là một người khác, ví dụ như điệp viên thu thập tin tình báo ở tiền tuyến cố ý chuyển tin tức giả về chẳng hạn?

Lạc Kỳ Phi đáp:

– Về mặt đó ta vô cùng cẩn thận. Quân trinh sát tiền phương được chia thành nhiều tổ, bị cách ly hoàn toàn với những nguồn tin khác. Vấn đề chỉ phát sinh ở điểm trung tâm của mạng lưới tình báo là du dặc mà thôi. Nếu muốn lừa gạt thì Chí Thành có thể dễ dàng thay đổi và bịa ra thông tin, bởi vì những người giúp việc cho hắn đều là tâm phúc do hắn lựa chọn. Ài! Đây là lỗi của thuộc hạ, xin Thiếu Soái xử phạt.

Khấu Trọng cười khẽ:

– Kỳ Phi khẳng định là không thoát tội, tuy nhiên những công lao ngươi đã lập được thừa đủ để bù đắp cho lỗi lầm này. Coi như là một bài học đi.

Tiếp đó gã nghiêm mặt nói:

– Ta thường nói kẻ có thể lừa được ngươi tất phải là người mà ngươi tin tưởng, vì nếu là kẻ mà ngươi không tin thì làm sao gạt ngươi được?

Hai mắt Tuyên Vĩnh ngùn ngụt sát cơ, hắn trầm giọng:

– Xin Thiếu Soái giao việc này cho thuộc hạ xử lý. Bọn nội gian cần phải nhổ tận gốc không chừa lại một mống nào.

Nhìn sang Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng ung dung hỏi:

– Lão Bạt thấy sao?

Bạt Phong Hàn điềm đạm đáp:

– Nội gian cũng có thể rất hữu dụng. Hắn đã truyền tin tức giả cho chúng ta được thì đương nhiên cũng có thể cung cấp tin tình báo sai lầm cho quân địch. Vì thế Tuyên đại tướng quân vạn lần không nên tức giận hành sự mà lỡ mất cơ hội tốt.

Tuyên Vĩnh liền trả lời:

– Bạt gia nói đúng lắm!

Khấu Trọng nói:

– Hiện giờ chúng ta hữu ý chống kẻ vô tâm. Kỳ Phi là người hiểu rõ nhất tình hình hoạt động của Lưu Chí Thành và những đồng đảng có thể đã bị y mua chuộc.

Gã nhìn Tuyên Vĩnh rồi nói tiếp:

– Việc này phải tiến hành kín đáo. Tuyên Vĩnh ngươi hãy đích thân lựa chọn những hảo thủ trung thành, làm việc nhanh nhẹn lại tinh thông việc ẩn thân trinh sát. Nhóm này tạm thời giao cho Kỳ Phi chỉ huy để triển khai việc giám thị ngày đêm đối với Lưu Chí Thành xem hắn dùng thủ pháp truyền tin nào. Cần nắm rõ thủ đoạn và chứng cứ xác thực để không làm người tốt bị oan. Mặt khác, chúng ta có thể sử dụng hắn để truyền đi tin tình báo giả, chưa biết chừng có thể khiến Lý Thế Tích đại bại một trận, giảm thiểu sự uy hiếp của y đối với Thiếu Soái quốc. Nếu không, chúng ta sẽ phải khổ sở đối phó với tình trạng địch trong tối mà ta ngoài sáng, trước mặt sau lưng đều có kẻ thù.

Hư Hành Chi chợt hỏi:

– Thiếu Soái vẫn giữ nguyên kế hoạch cùng Bạt gia trở lại Lạc Dương sao?

Hai mắt ánh lên thần quang lấp loáng, Khấu Trọng trả lời:

– Ít nhất Lạc Dương cũng có thể tồn tại được một tháng nên trong thời gian này chúng ta không cần lo lắng. Chỉ một mình lão Bạt trở lại đó hội hợp với Lăng thiếu gia là đủ, sau đó huynh ấy sẽ quay về đây giúp chúng ta đánh Khai Phong.

Bọn Tuyên Vĩnh vô cùng ngạc nhiên. Nếu tình hình Khai Phong đúng như Khấu Trọng đã nói thì với thực lực của họ căn bản không có tư cách tấn công.

Khấu Trọng giải thích thêm:

– Đó gọi là tạo hiện tượng giả khiến Lưu Chí Thành không hiểu chuyện gì. Chỉ những tin tình báo quan trọng thì hắn mới truyền đi. Vậy chúng ta cần cung cấp một tin tức mà hắn không thể không báo cáo, thế là có cơ hội bắt quả tang tại trận. Sau đó chúng ta sẽ ung dung định kế.

Bạt Phong Hàn cười lạnh:

– Loại người bán chủ cầu vinh đó tất là phường tham sống sợ chết, cứ dùng đại hình hầu hạ thì sợ gì không ngoan ngoãn nghe lời.

Lời lẽ của hắn lạnh lẽo vô tình làm người ta không rét mà run, cảm thấy mình may mắn vì là bằng hữu chứ không phải địch nhân của hắn.

Lạc Kỳ Phi nghiến răng nói:

– Nếu tại hạ đoán không sai thì hắn ngấm ngầm sử dụng phi cáp truyền thư để truyền tin cho địch nhân.

Trần Lão Mưu cười nói:

– Vậy thì trong số những người được lựa chọn để giám sát hắn không thể thiếu xạ thủ bách phát bách trúng rồi.

Khấu Trọng kết luận:

– Mọi việc cứ quyết định như thế. Lần này vận mệnh chúng ta cực tốt nên chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể tìm ra nội gian. Một đại đầu mục nắm toàn bộ hệ thống tình báo mà phản bội cũng giống như nhát dao đâm vào trái tim Thiếu Soái quân vậy, nó làm cho chúng ta chết một cách đau khổ mà vẫn không hiểu sai lầm ở chỗ nào.

Đoạn gã nâng chén cười nói:

– Tiệc rượu tối nay để tiễn chân Bạt gia. Khi Lý Thế Tích còn đang nghĩ rằng bọn ta trúng kế của hắn và ngu xuẩn đến mức ngược sông đánh lên phía Bắc với mơ ước hão huyền là hội sư với Đậu quân ở Hổ Lao cũng là lúc chúng ta khóa chặt hắn.

Mọi người hò reo nâng chén, sỹ khí dâng tràn. Bất kể là rơi vào tình thế ác liệt thế nào thì Khấu Trọng vẫn có thể mang tới sinh cơ và hy vọng cho họ.

o0o

Mấy ngày qua tình hình vây hãm thành Lạc Dương càng lúc càng chặt chẽ. Mọi điểm cao đều bị chiếm, quân địch xây dựng trại lũy bằng gỗ có sức phòng thủ kiên cố, hào chống kỵ binh được đào xung quanh chỉ chừa lại lối ra vào. Bốn phía bên ngoài Lạc Dương cũng đều có hào sâu rộng từ vài trượng cho tới mấy chục trượng, hạn chế rất lớn cơ hội phản kích hoặc đột vây bỏ chạy của quân thủ thành.

Những sự bố trí đó đương nhiên không làm khó được Từ Tử Lăng. Với linh giác hơn người, gã an toàn tránh khỏi những đội quân tuần tiễu và trạm canh của quân Đường rồi vượt tường vào thành.

Trước tiên Từ Tử Lăng được “người bạn cũ” là Lang Phụng dẫn vào cung gặp Vương Thế Sung để báo tin mừng cho lão. Sau đó gã mới đến khu tường thành mặt Bắc gặp Dương Công Khanh.

Lão tướng này đang nghỉ ngơi, hiện tại phụ trách phòng thủ là Ma Thường. Mặt mũi y đầy vẻ ưu tư, cho thấy tình hình tiến triển không tốt.

Ánh đèn lửa trong doanh trại quân Đường bên ngoài sáng rực trời, tiếng ngựa hý không ngớt vọng tới. Tuy nhiên cục diện nhìn chung vẫn yên tĩnh, không có vẻ gì là địch chuẩn bị đánh thành.

Vẫn cho rằng quân của họ Dương đã tổn thất nghiêm trọng trong cuộc chiến phòng thủ Lạc Dương, Từ Tử Lăng ướm hỏi:

– Tình hình thế nào?

Ma Thường than thở:

– Nặng nề đến khó thở! Từ khi Thiếu Soái và hai vị đột vây đi gặp Đậu Kiến Đức thì quân Đường ngừng công thành, chỉ đào hào dựng lũy bốn xung quanh. Nguy hiểm nhất là những dãy hào sâu cản ngựa. Nếu bọn chúng đủ nhân lực thì trong hai ngày có thể đào được đường hào rộng tới nửa dặm, thật làm người ta lạnh cả mình.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên thốt:

– Thì ra chuyện này làm ngươi lo lắng.

Ma Thường bực bội nói:

– Tại hạ từng chủ trương xuất kích, lấy nhanh đánh chậm, làm quân Đường không thể đào hào khắp nơi. Địch nhân thì phân tán còn bên ta thì tập trung. Lý Thế Dân không thể đoán được chúng ta xuất kích từ cửa thành nào nên quyền chủ động nằm trong tay Thiếu Soái quân. Đáng tiếc là gan Vương Thế Sung quá bé, Dương công lại niệm tình chủ cũ nên không muốn bức bách, điều đó làm cho bọn ta mất cơ hội tốt. Lý Thế Dân rất giỏi nắm thời cơ, tuy nhiên nếu như Thiếu Soái còn ở đây thì khẳng định là hắn không dám hỗn xược như thế.

Từ Tử Lăng cảm nhận được kiến thức và đảm lược của Ma Thường tuyệt không dưới Tuyên Vĩnh và Dương Công Khanh. Nhưng chuyện đã qua không thể làm lại được nữa, gã bèn an ủi hắn:

– Đậu Kiến Đức đáp ứng xuất quân đến cứu viện rồi. Chúng ta chỉ cần giữ vững Lạc Dương, kiềm chế đại quân của nhà Đường ở đây.

Ma Thường đưa mắt nhìn dòng Lạc Thủy chảy từ trong thành Lạc Dương ra phía Đông bên ngoài thành. Thấp thoáng trên một khúc sông cách chừng hai dặm dày đặc bóng buồm. Hắn trầm giọng:

– Hai ngày nay, thủy sư nhà Đường qua lại tấp nập, việc này cho thấy Lý Thế Dân đang điều binh khiển tướng để ứng phó với quân Hạ vượt sông đánh sang và ngăn Thiếu Soái quân bọn ta ngược Bắc. Từ đó mà bọn tại hạ biết Thiếu Soái đã thuyết phục được Đậu Kiến Đức. Hiện giờ Hạ quân trở thành niềm hy vọng duy nhất của chúng ta. Có Thiếu Soái giúp Đậu Kiến Đức lập mưu tính kế cũng như xung phong đánh trận thì vòng vây Lạc Dương có thể hy vọng được giải khai.

Từ Tử Lăng cười khổ:

– Thiếu Soái không tham gia hành động của quân Hạ đâu.

Ma Thường biến sắc hỏi lạc giọng:

– Thiếu Soái làm sao lại thất sách vậy?

Từ Tử Lăng giải thích chỗ khó xử của Khấu Trọng. Không phải gã thất sách, mà là không thể làm gì khác.

Ma Thường thản nhiên nói:

– Ma Thường này từ năm mười sáu tuổi theo Dương công đi khởi nghĩa, đã tham gia vài trăm chiến dịch lớn nhỏ nhưng chưa từng thấy ai dụng binh trầm ổn mà tàn độc bằng Lý Thế Dân. Trong thiên hạ này e rằng chỉ Thiếu Soái mới có thể chống lại được hắn. Đậu Kiến Đức tài trí kém hơn, Lý Thế Dân lại có Hổ Lao hiểm trở để phòng thủ, tại hạ không còn ảo tưởng gì đối với quân Đậu nữa.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Ma tướng quân có đề nghị gì không?

Ma Thường nhăn nhó cười đáp:

– Hiện giờ, vấn đề tại hạ lo lắng nhất là sỹ khí. Chúng ta giống như đang bị khốn đốn trong nhà tù lớn là thành Lạc Dương này. Đường vận lượng bị phong tỏa triệt để, không còn chỗ nào mà đi, chỉ còn cách ngồi chờ người tới cứu. Tuy nhiên quân cứu viện thì chậm trễ, mà bọn ta lại không dám lơi lỏng việc phòng thủ, đó chính là việc đau đầu nhất. Thà rằng địch nhân ngày đêm đánh phá tại hạ còn thích hơn.

Từ Tử Lăng thắc mắc:

– Lương thảo của chúng ta vẫn có thể duy trì được một tháng nữa, tại sao lại có vấn đề về sỹ khí?

Ma Thường thấp giọng:

– Vấn đề là ở Thiếu Soái quân chúng ta. Quân Trịnh của Vương Thế Sung gia đình đều ở Lạc Dương, để bảo vệ nhà của mình họ có thể hy sinh bất cứ điều gì, kiên trì tới cùng. Tình hình Thiếu Soái quân lại khác, họ chỉ coi mình là khách, đánh không được thì có thể đột phá vòng vây trở về Lương Đô. Nhưng hiện giờ, Lý Thế Dân đã cắt đứt mọi tuyến đường rút chạy, chúng ta bị bức phải cùng tồn vong với Lạc Dương. Vậy nên dù là người có ý chí kiên cường nhất cũng không chịu nổi. Nếu chẳng phải Thiếu Soái có vị trí gần như thiên thần trong lòng binh sĩ thì chỉ sợ tối nào cũng có kẻ trèo tường bỏ trốn rồi. Càng chết người hơn nữa là Lý Thế Dân luôn đối xử rất nhân từ với những người đầu hàng. Chỉ cần họ ra ngoài thành bỏ khí giới đầu hàng là đảm đảm có thể giữ được mạng. Giờ chắc Từ gia đã rõ nguyên nhân khiến tại hạ lo lắng rồi.

Từ Tử Lăng cuối cùng đã hiểu ra. Gã trầm ngâm một lát, đoạn cất tiếng hỏi:

– Nếu chúng ta có thể đoạt được một vài lũy trại bên ngoài thì lòng quân sẽ được vực dậy rất nhiều đúng không?

Ma Thường động dung đáp:

– Chắc chắn là sỹ khí sẽ tăng mạnh, bởi vì việc đó cho thấy chúng ta đủ lực lượng để đột vây, lại dư sức để tiến có thể công, thoái có thể thủ.

Từ Tử Lăng nói:

– Vừa rồi ta vào thành từ phía Nam nên hiểu rõ những doanh trại mạn đó như lòng bàn tay. Chúng ta sẽ tập trung đánh phía đó, được chứ?

Ma Thường do dự hỏi:

– Có cần thương lượng với Dương công không? Hoặc đợi Thiếu Soái trở lại rồi quyết định?

Từ Tử Lăng liền phân tích:

– Lòng người là một thứ kỳ quái và rất dễ bị ảnh hưởng. Giống như bầy dê ngoài thảo nguyên, nhìn thấy sói xuất hiện thì nỗi khiếp sợ sẽ lan tràn. Một khi có vài con bỏ chạy thì tình hình ko thể kiểm soát được nữa. Về phía Vương Thế Sung và Dương Công Khanh cứ để ta đối phó, còn như toàn bộ các hành động chi tiết thì phải nhờ ngươi động não cho.

Hai mắt lộ vẻ kiên quyết, Ma Thường gật đầu đáp:

– Từ gia đã coi trọng như vậy thì Ma Thường này sẽ không làm ngài thất vọng đâu.

Thiên hạ ai cũng biết tài trí Từ Tử Lăng không dưới Khấu Trọng, cả hai lại là huynh đệ sinh tử. Những gì gã nói cũng giống như chính miệng Khấu Trọng nói ra. Ma Thường đã được gã ủng hộ thì có thể thoải mái hiển lộ hết mưu trí và tài năng trong lòng.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Giờ nên làm gì?

Ma Thường hít sâu một hơi rồi đáp:

– Xin Từ gia đừng trách Ma Thường vô lễ. Tại hạ muốn nhờ Từ gia ra bên ngoài làm thám tử. Nhân khi còn cách trời sáng ba giờ, trước hết Từ gia hãy nắm rõ sự phân bổ quân lực của địch, sau đó vẽ thành một bức đồ họa đơn giản nhưng chính xác. Tại hạ lập tức sai người chế tạo Bí Ôn xa. Đây là loại xe cỡ lớn có bốn bánh, nóc dùng gỗ lớn chế thành, ngoài phủ thêm da trâu tươi, bên dưới có thể chứa bảy chục quân. Đẩy xe này đi thì có thể yểm hộ cho quân sỹ lấp hào. Trong thành sẵn có rất nhiều gỗ nên việc tìm nguyên liệu không thành vấn đề. Hà! Đúng là cái gì cũng có hai mặt lợi hại, hào cản ngựa của quân Đường cũng chính là sự yểm hộ tốt nhất cho chúng ta.

Thấy hắn phấn chấn trở lại, nét mặt cũng đã hết sạch vẻ chán nản lúc trước, Từ Tử Lăng vui vẻ nói:

– Ma tướng quân không cần khách khí. Ta sẽ lập tức làm một tiểu thám tử cho tướng quân.

Ma Thường lúng túng nói:

– Việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cả thành Lạc Dương này chỉ mình Từ gia là có bản sự và thân thủ dù bị phát hiện vẫn có thể dễ dàng thoát thân.

Từ Tử Lăng đỡ lời:

– Trong lòng Ma tướng quân nếu đã có kế hoạch rồi thì nói qua cho ta nghe, điều đó sẽ giúp ta biết phải lưu ý thám thính cái gì khi trinh sát.

Ma Thường đưa mắt nhìn ra ngoài thành, sắc mặt lộ vẻ tự tin, đoạn trầm giọng:

– Thủ thành mà không cướp trại thì chỉ là chờ chết mà thôi. Trong lúc phòng thủ cũng phải biết tiến hành các mũi tiến công đối với quân vây thành bên ngoài, biến bị động thành chủ động. Binh pháp có câu “phàm thành nội khí giới bị, thủ ngự dĩ đắc, đương xuất kì dụng trá, dĩ chiến đại thủ, dĩ kích giải vây”. Hiện giờ Lý Thế Dân đã dẫn quân đi giữ Hổ Lao đế đón đánh Đậu quân, người ở lại giữ nơi này đương nhiên là Lý Nguyên Cát. Chúng ta phải đổi từ phòng thủ sang tấn công để giải vây. Trước hết làm loạn trận cước địch, khi chúng không biết nên giữ chỗ nào thì ta mau lẹ cướp trại đoạt lũy. Thời Tam Quốc, tướng Ngụy là Trương Liêu chỉ có bảy ngàn quân phòng thủ Hợp Phì, bị Tôn Quyền dùng mười vạn quân bao vây. Tuân theo chỉ thị của Tào Tháo rằng trước hết cần làm giảm khí thế quân địch thì mới có thể phòng thủ, Trương Liêu tổ chức một đội cảm tử hơn tám trăm người, sau đó rời thành đột kích Tôn Quyền, đoạt sỹ khí quân Ngô, làm sỹ khí quân Ngụy dâng cao. Sau hơn hơn mười ngày bao vậy, Tôn Quyền biết thành này không thể phá nên đã lui binh. Đó chính là kế hoạch hoàn chỉnh của ta, xin Từ gia xem xét.

Cho tới lúc này, Từ Tử Lăng đã không hề hoài nghi tư cách đảm đương một mặt trận của Ma Thường nữa. Vỗ nhẹ vai hắn, gã cười nói:

– Xin Ma tướng quân cứ y kế tiến hành. Sớm mai khi chúng ta ăn sáng sẽ bàn tiếp!

(

Chọn tập
Bình luận