Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 682: Trời diệt ta rồi

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Ba lớp hào sâu lần lượt bị lấp đầy trong nửa canh giờ. Quân Đường lấp hào xong lùi nhanh về doanh trại. Thực tế là bọn chúng cũng đã kiệt sức vì phải chịu mưa quất gió giật, nếm hết nỗi khổ của cảm giác ướt át và giá lạnh.

Mưa hơi giảm, gió phương Bắc từ từ thổi tới, đất trời vẫn là một mảng mưa gió mịt mù, tiếng gió tiếng mưa vẫn rào rào át cả tiếng kêu gào của binh sĩ cùng tiếng bánh xe. Toán bộ binh thứ hai bắt đầu đội mưa tiến tới. Lính dùng đao, thuẫn, cung thủ và cánh công binh hợp thành năm đội, trên khắp sườn đồi tiến tới sát lớp hào sâu đã sớm bị lấp đầy, mục tiêu là bức tường vây bên ngoài sơn trại.

Mỗi cánh quân công trại do mười cỗ chiến xa hạng nặng có thể chắn tên cũng như phá tường dẫn đầu, cùng với lôi mộc xa chở thang trèo tường, giống như năm con rồng hung dữ lừ lừ tiến lại gần.

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Hơn trăm chiếc trống trận đồng thời được gõ vang để chỉ huy năm cánh quân với binh lực tổng cộng lên tới hai vạn năm ngàn người. Đất trời như càng thêm u ám trong bầu không khí sát phạt đến nghẹt thở.

Từ lầu chủ và doanh trại trong hẻm núi, Thiếu Soái quân với sự thống lĩnh của Ma Thường, Úc Nguyên Chân, Bạt Dã Cương, Bạch Văn Nguyên và Vương Huyền Thứ tiến ra không chút do dự. Khấu Trọng đối với thuộc hạ rất quan tâm, trong mỗi cuộc chiến gã đều là người đi đầu, thế nên tướng sĩ đều cảm động sâu sắc mà cam tâm hi sinh vì gã.

Nhìn tám ngàn huynh đệ quên cả nguy hiểm lần lượt nhảy lên đầu tường thành, trèo lên chòi phóng tên, dọn đá chuyển gỗ, chuẩn bị máy ném đá, sẵn sàng nghênh đón cuộc tấn công trực diện của địch nhân với binh lực gấp ba lần bên mình, Khấu Trọng cười ha hả:

– Quân khỏe mạnh chống quân khỏe mạnh, bọn ta có sơn trại hiểm trở để dựa vào mà phòng thủ, mục tiêu lại càng rõ ràng phân minh, giống như lực chiến đấu được tăng lên gấp ba lần, cho nên mỗi cá nhân có thể địch lại ba người, thực lực hai bên coi như cân bằng.

Vỗ lên Thâu Thiên kiếm, Bạt Phong Hàn cười nói:

– Thêm vào Thích Nhật, Xạ Nguyệt, Thâu Thiên và Tỉnh Trung Nguyệt, rõ ràng ưu thế vượt quá địch nhân, bọn ta còn sợ cái gì nữa?

Đúng lúc này bọn đám tướng lĩnh cũng vừa kịp đi tới bên cạnh Khấu Trọng. Bạch Văn Nguyên nói:

– Trần Công phụ trách trấn thủ cửa khẩu eo núi phía Nam, thuộc hạ đã cấp cho lão bốn trăm người, Thiếu Soái yên tâm.

Khấu Trọng vui vẻ gật đầu rồi bất ngờ hỏi Vương Huyền Thứ đang đứng phía sau Bạch Văn Nguyên:

– Ngươi đem Tiểu Hạc Nhi an trí nơi nào rồi?

Không kịp đỏ mặt, Vương Huyền Thứ nhìn ra bên ngoài sơn trại nơi địch nhân đang tiến lại còn cách lớp hào sâu không quá ngàn bước. Thấy đội hình của chúng mang theo uy thế kinh thiên động địa, hắn hít sâu một hơi khí lạnh rồi đáp:

– Tiểu Hạc muội ở trong lâu chủ, có Vô Danh làm bạn với nàng. Ài! Hạc Nhi vốn đòi đệ cho tới giúp sức, nhưng Huyền Thứ sao dám để nàng phải mạo hiểm dưới làn tên mũi kiếm.

Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhìn xuyên qua làn mưa mù mịt hướng về phía tiền phương xa xa, mình hổ đột nhiên rúng động, hắn trầm giọng nói:

– Huynh đệ! Bọn ta tính sai một điểm, binh lực đối phương không phải là gấp ba mà là gấp sáu lần.

Khấu Trọng toàn thân chấn động, ánh mắt rời ra phía sườn đồi bên ngoài trại, miệng gã chửi lạc giọng:

– Con bà nó là con gấu, còn có xe Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo.

Ma Thường bước tới sau lưng hai gã, tiếp lời:

– Khẳng định là từ Lạc Dương chuyển tới bằng đường thủy.

Cơn mưa như trút nước đã qua, bất quá lão trời già vẫn chưa hết hứng thú, mưa phùn vẫn rơi mãi không ngừng. Những đám mây đen dày đặc đã tiêu tan nhưng trên trời vẫn chỉ thấy một màu xám xịt, cả chiến trường bị bao phủ trong màn mưa bụi như sương khói.

Ở phía sau đoàn quân tấn công trại khói mưa mịt mù, quân Đường xuất hiện khắp nơi. Chúng chia thành hai cánh quân tiến lại, mỗi cánh quân đều có mười cỗ xe Bát Nỗ tiễn, năm tòa Phi Thạch đại pháo cùng hàng trăm chiếc thang vượt tường gọn nhẹ dễ lắp, hai cánh quân này do mâu thuẫn thủ, đao thủ và cung thủ hợp thành. Phía xa hơn nữa mông lung nhìn không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy kỵ binh đã bày thành trận thế.

Lòng Khấu Trọng chùng xuống.

Trận này không thể không đánh, nhưng gã biết đánh thế nào đây? Chỉ riêng ứng phó với hai vạn năm ngàn quân công trại của đối phương cũng đủ khiến Thiếu Soái quân kiệt lực, tường phá trại hủy, thương vong nặng nề. Làm sao kham thêm nổi uy lực vô cùng lớn của xe phóng tên Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo từ cánh quân khác thực lực còn hùng mạnh hơn cánh bộ binh trang bị tồi tàn này?

Gã cảm thấy tử vong đang theo địch nhân từng bước từng bước tiến lại gần.

oOo

Lôi Cửu Chỉ vào trong khoang bàn chuyện với vợ chồng Hàn Trạch Nam, Từ Tử Lăng ra ngoài ngồi bên cạnh Hầu Hy Bạch đang đánh xe. Gã khẽ hỏi:

– Có nghe được tin tức gì của Khấu Trọng không?

Hầu Hy Bạch đáp:

– Không ai thật sự biết được giữa Lý Thế Dân và Khấu Trọng phát sinh chuyện gì. Bất quá Khấu Trọng vẫn còn ngoan cường chống cự, Lý Thế Tích cùng Thiếu Soái quân ở Bành Lương vẫn đang phân tranh chưa rõ, tuy nhiên quân Đường ở Lạc Dương đang không ngừng theo đường thủy tiến xuống phương Nam. Hiện tại ai nấy đều không dám đặt niềm tin vào Khấu Trọng.

Liếc mắt nhìn Từ Tử Lăng, thấy gã thần sắc bình tĩnh, trong lòng Hầu Hy Bạch có chút yên tâm, hắn tiếp tục nói:

– Lý Nguyên Cát xử tử Đậu Kiến Đức trước mặt mọi người thật là một hành động cực kỳ sai lầm, việc này khiến tàn quân của Đậu Kiến Đức vô cùng bất mãn, quyết tâm ủng hộ Lưu Hắc Thát quyết tử với quân Đường.

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

– Quân tinh nhuệ nhất của Đậu Kiến Đức đã bị Lý Thế Dân đánh cho tan tành, điều này khiến ta tự hỏi vì sao Lưu đại ca lại bất trí như vậy, ở vào thế chết mà vẫn quyết đấu như con thú cùng đường. Ài! Bất quá hắn chính là loại anh hùng hảo hán có chết cũng không khuất phục.

Hầu Hy Bạch nói:

– Về mặt này Lý Nguyên Cát lại mắc thêm một sai lầm nữa. Lý Thế Dân vắng mặt, là người chủ trì Lạc Dương, hắn chẳng những không vỗ yên quân Hà Bắc mà còn hạ lệnh lùng bắt người cũ của Kiến Đức trên quy mô rộng. Việc này càng làm cho quần chúng Hà Bắc nổi giận, đồng thời bức bách bọn họ phải đoàn kết dưới cờ của Lưu Hắc Thát. Việc Đậu Kiến Đức vì nghĩa phóng thích Hoài An vương Lý Thần Thông cùng công chúa Tú Ninh thiên hạ đều biết. Lý Nguyên Cát giết Đậu Kiến Đức đã là không nên, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Lưu Hắc Thát duy trì được sự ủng hộ rộng lớn sau khi Đậu Kiến Đức chết đi cũng là có nguyên nhân của nó.

Từ Tử Lăng thầm thở dài. Nếu để loại người như Lý Nguyên Cát nắm quyền, thiên hạ sẽ không có ngày nào yên, mà bất kể Lý Kiến Thành hay Lý Nguyên Cát đều không có tài trị quốc, càng không phải địch thủ của Hiệt Lợi.

Hầu Hy Bạch nói tiếp:

– Nghe nói Lưu Hắc Thát với sự ủng hộ của tướng cũ quân Hà Bắc là Phạm Nguyện, Tào Trạm và Cao Nhã Hiền đã nổi dậy ở Chương Nam, tàn quân đều về theo, xem ra Hà Bắc lại nổi lên một phen sóng gió.

Từ Tử Lăng thầm nghĩ nếu Khấu Trọng quả thật có thể kéo dài tới khi đại quân của Tống Khuyết tiến lên phía Bắc, lúc đó tình cảnh của Lý Thế Dân sẽ không ổn chút nào, sẽ phải ứng phó với chiến tranh ở hai mặt trận.

Hầu Hy Bạch nói tiếp:

– Lưu Hắc Thát không phải là không có phiền phức ở phía sau, bởi vì Cao Khai Đạo ở vùng Đông Bắc thấy thành Lạc Dương thất thủ bèn đầu hàng nhà Đường. Việc này khiến cho Lưu Hắc Thát trước sau đều thụ địch.

Từ Tử Lăng nhớ tới đại tướng Trương Kim Thụ của Cao Khai Đạo, lại liên tưởng tới Đỗ Hưng ở Sơn Hải quan. Gã nói tránh sang chuyện khác:

– Bọn ta hiện tại đã đi tới đâu rồi?

Hầu Hy Bạch đáp:

– Để khiến địch nhân không tra ra hành tung, Lôi đại ca đã sắp xếp cho bọn ta tiến thẳng tới Đại Giang, lên thuyền thuận dòng đi về phía Đông, sau đó chuyển qua một con kênh để ngược lên phía Bắc tới Chung Ly. Nơi đó là phạm vi thế lực của Thiếu Soái quân, một nhà ba miệng của Hàn huynh sẽ được bảo vệ an toàn.

Từ Tử Lăng nói không nên lời. Nếu như Khấu Trọng thua trận, Chung Ly sẽ bị Lý Tử Thông đánh phá sớm hơn Bành Lương một bước. Nghĩ vậy nhưng gã không muốn nói ra.

Gã hy vọng có thể lập tức trở về bên cạnh Khấu Trọng, có chết thì cùng chết chung một chỗ. Tuy nhiên việc trước mắt chẳng thể không quan tâm, ít nhất cũng đưa vợ chồng Hàn Trạch Nam và Vân Ngọc Chân tới nơi tới chốn rồi gã mới có thể đi đâu thì đi. Lại còn Âm Hiển Hạc vẫn cần gã quan tâm chiếu cố, một khi bệnh cũ tái phát, dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi hắn.

oOo

Mây tan mưa tạnh, bầu trời lại bị khói đen dày đặc phát ra từ hơn mười đống lửa trong ngoài sơn trại bao phủ, khắp nơi chỉ thấy một màu ảm đạm.

Lính tiên phong của quân Đường rút xuống sườn đồi như nước lũ. Bọn chúng quay về trận địa của mình, bỏ lại phía sau những chiếc chiến xa phá tường không phải bị phá hủy nghiêm trọng thì cũng là bị lửa đốt cháy, mười một chiếc trong số đó là bị hủy sau khi đã lọt vào trong trại chứ không phải bị phá ở bên ngoài.

Bên phía Khấu Trọng lúc này cũng không nhàn rỗi gì. Đội quân của gã phải đem hơn ngàn người bị thương vào nơi an toàn trong hẻm núi để chạy chữa, công binh thì đang dập lửa, lầu chủ bị thiêu hủy gần nửa, tất cả các chòi phóng tên đều sụp đổ, hoàn toàn mất đi khả năng phòng ngự.

Tường trại không còn hoàn chỉnh vì bị xe phá tường của địch nhân húc đổ ba chỗ, cửa chính kiên cố cũng bị lôi mộc phá hủy, khắp nơi gỗ nát đá vụn như muốn nhắc nhở mọi người về tình trạng kịch liệt của cuộc chiến vừa rồi.

Quân Đường thương vong hơn ba ngàn người, hơn gấp ba lần số thương vong bên phía Khấu Trọng. Vấn đề ở chỗ quân tham chiến vốn chỉ là ba phần binh lực của Lý Thế Dân, số quân còn lại đã được nghỉ ngơi giờ bắt đầu tiến hành cuộc công kích mạnh mẽ thứ hai.

Khấu Trọng toàn thân tắm trong máu đứng trên một đoạn tường trại có thể xem là hoàn chỉnh. Gã nhớ lại trận đánh giống như cơn ác mộng vừa rồi, hận một điều là cơn ác mộng vẫn chưa chịu qua đi, chỉ có cái chết mới có thể kết thúc nó.

Trong nửa canh giờ vừa qua, trước tiên bọn gã dùng lôi mộc ngăn cản địch nhân đánh lên, sau đó dùng tên cứng đá tảng từ trên cao bắn và ném xuống khiến đối phương không sao vượt lên nửa bước.

Bất quá ưu thế đó không duy trì được bao lâu. Quân Đường dùng dây thừng buộc gỗ vào phía sau xe do la kéo, phe Khấu Trọng ném bao nhiêu xuống đều bị kéo đi bấy nhiêu. Tới khi chiến thuật ném gỗ của Thiếu Soái quân không còn tác dụng, quân Đường dùng thế lôi đình vạn quân ào lên tấn công bất kể đá ném xuống, sau đó triển khai cuộc chiến phá tường vượt tường. Thiếu Soái quân liều chết phản kích, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn ở phía trước sĩ tốt toàn lực thi triển võ nghệ bản thân, thế nhưng vẫn bị địch nhân ba lần tiến vào trong trại.

Tới khi mưa tạnh, dưới sự chỉ huy của Khấu Trọng, Thiếu Soái quân ngoan cường ra sức tử thủ trên đầu tường trại và lầu chủ. Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn tự mình dẫn hai cánh quân đánh bật địch nhân ra khỏi trại. Lúc này hỏa khí lại được phát huy tác dụng, quân địch kinh hoàng rút lui xuống dưới chân đồi, Lý Thế Dân đành cho nổi trống thu binh.

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Một vạn bộ binh tăng cường có sự yểm trợ của Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo kéo tới cách chân đồi trăm bước thì dừng lại, bám theo sau là năm ngàn kỵ binh.

Khấu Trọng thuận miệng hỏi:

– Còn lại bao nhiêu hỏa khí?

Cố nhịn đau từ vết thương do đao chém nơi ngực trái, Ma Thường trầm giọng đáp:

– Đã sử dụng hết rồi!

Khấu Trọng toàn thân chấn động. Bạt Phong Hàn từ bên cạnh tiến lại, ánh mắt nhìn về phía hậu phương của địch nhân ở phía xa. Hắn nói:

– Lý Thế Dân cuối cùng cũng tới rồi!

Khấu Trọng giật mình ngưng thần nhìn về phía trước. Lý Thế Dân cờ xí dương cao, hai vạn đại quân chủ lực lấy kỵ binh làm chủ, bộ binh làm phó, bắt đầu tiến về nơi tiền tuyến.

Ma Thường nói:

– Nếu bọn ta lui vào trong hẻm núi sẽ có thể cầm cự được vài ngày.

Khấu Trọng cười lớn:

– Cho dù phải chết ta cũng chết oanh oanh liệt liệt. Mẹ nó chứ! Hà huống chưa chắc ta đã thua.

Bạt Phong Hàn hỏi:

– Cơ hội của con đường phía Nam thế nào?

Ma Thường lắc đầu đáp:

– Sớm đã bị Vương Quân Khuếch dùng đất đá phong kín, bên ngoài lại dùng rào đá hoàn toàn phong bế đường ra. Muốn đột vây chỉ có thể tiến về phía trước.

Khấu Trọng lắc đầu kiên quyết rồi nói:

– Cơ hội duy nhất của bọn ta là giữ vững sơn trại, đánh chặn địch nhân. Ngày mai lập tức tìm cách tu bổ những chỗ bị phá hỏng.

Bạt Dã Cương đứng phía sau lên tiếng hỏi:

– Nhưng ứng phó với Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo của đối phương như thế nào?

Khấu Trọng thầm thở dài trong lòng, trầm giọng đáp:

– Phương pháp duy nhất là chủ động xuất kích. Ta và lão Bạt dùng tên cứng từ xa tập kích, sau đó dùng ba ngàn kỵ binh đánh sâu vào trận địch. Chỉ cần có thể phá hủy Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo, sức công phá của địch nhân sẽ giảm đi rất nhiều.

Mọi người không nói nên lời.

Để ứng phó với cuộc tấn công như thủy triều lên vừa rồi của địch, sự thực là mọi người trong trại đã sớm kiệt sức. Hà huống địch nhân có năm ngàn kỵ binh áp trận, chúng đâu có sợ sự đột kích của kỵ binh bên mình? Nghĩ vậy nhưng không ai có thể tìm ra biện pháp nào tốt hơn, tất cả chỉ đành ngậm miệng.

Khấu Trọng hiểu được bên mình thế cùng lực kiệt, nhưng với tính cách của gã, cho dù biết rõ sẽ chết cũng vẫn phải ra sức tranh đấu cho tới hơi thở cuối cùng.

Đại quân chủ lực của Lý Thế Dân tiến tới cách bộ binh nơi tiền tuyến chừng năm trăm bước thì dừng lại.

Đối phương đốt lên hàng ngàn bó đuốc khiến cho vùng nguyên dã bên ngoài sơn trại sáng rực một màu đỏ như máu. Binh lực áp đảo, thế như cầu vồng, thật có thể khiến quân trấn thủ bên trong trại tim lạnh chân run, tự nhủ ngày tận thế đang tới.

Khấu Trọng gượng cười rồi nói:

– Đây có lẽ gọi là trời không chiều lòng người. Nếu vừa rồi không phải mưa lớn mà là tuyết rơi, trước mắt sẽ không phải là cục diện như thế này.

Đúng lúc này Úc Nguyên Chân và Vương Huyền Thứ bất ngờ cùng nhau quỳ xuống trên đầu tường trại. Hai mắt rưng rưng lệ, Úc Nguyên Chân bi thiết nói:

– Thỉnh Thiếu Soái cùng Bạt gia lập tức đột vây đào tẩu, Lý Thế Dân do bọn thuộc hạ ứng phó. Thiếu Soái và Bạt gia sau này hãy vì bọn ta mà trả mối huyết thù này.

Khấu Trọng ngạc nhiên quay người lại, chỉ thấy những người khác cũng đã sớm quỳ hết cả xuống. Gã ngẩn người nhìn về phía Bạt Phong Hàn.

Họ Bạt mỉm cười nói:

– Không phải nhìn, ta và ngươi tuyệt không bao giờ bỏ rơi huynh đệ của mình mà sống trộm.

Khấu Trọng nhìn trời cười lớn:

– Tốt! Các ngươi đứng dậy đi, ta không biết nói thế nào để biểu lộ hết sự kích động trong lòng. Nếu phải chết tất cả sẽ cùng chết, nhưng ta sẽ không chết, ta vẫn nắm chắc mình sẽ thắng trận này.

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Quân tiên phong của địch theo tiếng trống trận bắt đầu theo triền dốc tiến về phía sơn trại đã bị phá hỏng nặng nề.

(

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky