Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 368: Lạc Dương thủ phủ

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Nhị thiếu gia Sa Thành Công tự mình đưa Khấu Trọng vừa mới trở thành thần y quay lại phòng gã, không những vậy còn ngồi lại nói chuyện giao tình hết sức thân mật, Khấu Trọng thừa cơ hỏi hắn đến chuyện đến Trường An. Sa Thành Công than:

– Ta coi Mạc huynh như người nhà, nên mới nói thật với huynh, chúng ta rời khỏi Lạc Dương là vì Vương Thế Sung khí vận đã tận, chỉ đợi đến lúc quân đội tinh nhuệ của Đại Đường nam hạ, sẽ thu thập lão thôi.

Khấu Trọng nghe thế liền cảm nhận tư vị vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết chuyện này là sự thật, nói:

– Các người hôm nay mới đến Trường An, không hiểu đã an bài địa điểm cư trú thỏa đáng chưa?

Sa Thành Công vẫn tưởng Khấu Trọng muốn ỷ lại vào Sa gia của hắn, vì thế đặc biệt quan tâm đến phương diện này, liền ra vẻ đề phòng, hạ thấp âm thanh như muỗi kêu nói:

– Không dám dối Mạc huynh, Sa gia chúng tôi không những là gia tộc giàu nhất Trường An, trong gia tộc đời nào cũng không hiếm người làm quan, Mạc huynh đã nghe qua Độc Cô phiệt chưa? Phiệt chủ Độc Cô Phong là biểu đệ của cha ta. Hiện tại Độc Cô phiệt được Đường đế Lý Uyên cất nhắc trọng dụng. Tứ muội phu của ta Thường Hà, không những là cao thủ v danh tiếng, mà còn là mãnh tướng trong triều, phụ trách phòng thủ trọng địa trong cung thành Trường An là Huyền Vũ môn. Giờ chúng ta đến Trường An, vốn là được lời mời của đích thân Kiến Thành thái tử. Chuyện này vốn vô cùng hung hiểm, nói ra huynh cũng không tin đâu.

Khấu Trọng giờ đã biết được quan hệ của Sa gia ở Trường An, liền không còn hứng thú cùng hắn tiếp tục trò chuyện, cố ý ngáp dài rồi nói:

– Hôm nay ta được gặp quý nhân rồi, hoá ra gia thế của nhị công tử lại hiển hách như vậy. A! Thi châm không ngờ tổn hại tinh thần như vậy.

Sa Thành Công tuy quen với phong cách thế gia tử đệ, nhưng tịnh không phải là kẻ ngốc, biết ý trục khách của hắn, nói:

– Đến Trường An xong, tiểu đệ có một chuyện muốn cầu, mong Mạc huynh vạn lần đừng từ chối.

Khấu Trọng hận không bắt hắn nói ngay ra rồi cút đi, đành phải giả dạng lão hữu thân thiết nói:

– Ta và nhị công tử gặp nhau đã là có duyên, đã trở nên thân thiết, nhị công tử sao không phóng tâm mà nói ra chuyện gì, chỉ cần Mạc… ta hắc! chỉ cần bỉ nhân có đủ khả năng, tất vì nhị công tử mà làm cho trọn vẹn.

Sa Thành Công mừng lắm nói:

– Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tiểu đệ có một vị hồng nhan tri kỷ, hiện đang ở Trường An. Nàng cũng có chứng đau đầu, hay bất thình lình phát tác. Mạc huynh nếu có thể thi triển hồi xuân diệu thủ, tiểu đệ sẽ vô cùng cảm kích.

Khấu Trọng thầm nghĩ thần y ta đã thực hành rồi, giờ còn sợ gì mà không làm lần nữa, cười nói:

– Chuyện nhỏ đó dễ như nhấc ngón tay vậy, không có vấn đề gì. Ha! Nhị công tử thật là phong lưu.

Song mục Sa Thành Công lộ ra thần sắc nồng nhiệt và tương tư, giống như suy nghĩ trong lòng theo lời nói tuôn hết cả ra ngoài:

– Vị mỹ nhân này có thể nói là tuyệt sắc nhân gian, nam nhân trông thấy không ai có thể không động tâm.

Tính tò mò của Khấu Trọng nổi lên, hỏi:

– Không hiểu nữ tử có thể khiến nhị công tử mơ mộng mất hồn như vậy là tiểu thư ở nhà nào?

Sa Thành Công thần trí vẫn đang bay bổng nói:

– Nàng có sắc nghệ song tuyệt, danh vang đại giang nam bắc, chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ Thượng Tú Phương.

Khấu Trọng thất thanh nói:

– Cái gì?

Sa Thành Công vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào bộ mặt xấu xí của gã nói:

– Mạc huynh đã gặp nàng rồi ư?

Khấu Trọng tự biết mình vừa thất thố, nói ngay:

– Làm sao mà người thô bỉ đê tiện như ta được gặp nàng chứ, bỉ nhân có thể được trị bệnh cho nàng, không phải là đại vinh hạnh sao.

Sa Thành Công cười nói:

– Khi Mạc huynh trở thành Trường An đệ nhất danh y, lập tức dưới trướng sẽ có ba bốn người. Nói chân thành, lúc đầu tiểu đệ không thấy ở Mạc huynh điểm đáng nói nào, nhưng hiện tại Mạc huynh chính là hảo bằng hữu ta tôn kính nhất. Chỉ cần có chân tài thực học, cộng thêm vào mấy phần cơ duyên may mắn, tự sẽ có ngày nổi tiếng. Muộn rồi! Thành Công không dám cản trở Mạc huynh nghỉ ngơi nữa.

Khấu Trọng đứng dậy tiễn khách, Sa Thành Công đi rồi, hắn quay lại giường nằm, nhớ đến Thượng Tú Phương, rồi lại nhớ Từ Tử Lăng. Sáng mai có thể nhập quan, Đại Đường ở Trường An thành sẽ như mãnh thú đang rình con mồi là hai gã, tuy nhiên có thể phá vỡ ý chí tranh bá thiên hạ như hòn đá tảng của hắn không?

o0o

Tiếu Tư Minh vội nhanh chóng bước đến bên cạnh Từ Tử Lăng nói:

– Bên trái Nhĩ Văn Hoán chính là Trường Lâm quân giáo úy Kiều Công Sơn, bên phải là “Kiếm Lang Quân” Vệ Gia Thanh đại đệ tửưởng môn Lũng Tây Phái Kim Thái Tung, ba người này đều là cao thủ nổi danh ở Trường An. Mạc huynh hãy cẩn thận.

Trong lúc nói, bọn Nhĩ Văn Hoán đã phát hiện ra Tiếu Tư Minh và Tạ Gia Vinh đang từ dưới cầu đi lên đối mặt, lập tức dừng ngay nói chuyện cười đùa, đứng dàn hàng ngang mắt nhìn không chớp. Bên lan can của đại thạch kiều đi về phía bắc chỉ có một lối cho người đi bộ, trừ phi ba người theo lối đi ở giữa cho xe ngựa, hoặc theo lối của người đi bộ về phía nam, bằng không chỉ có cách đi thẳng vào trận thế của bọn chúng mà thôi. Những người đi bộ vãng lai khác, thấy vậy vội quay sang lối đi của xe ngựa hoặc lánh sang lối đi bộ bên kia để qua cầu, không ai dám đứng lại đó mà xem nhiệt náo, cục diện biến thành hai phe đối mặt nhau.

Mục quang của Từ Tử Lăng nhanh chóng quét qua bọn chúng một lượt.

Nhĩ Văn Hoán thân hình cao lớn, tướng mạo hung dữ, hình dạng giống như côn đồ háo dũng. Kiều Công Sơn niên kỷ khoảng hai mươi, thể hình khá thấp bé, tóc dài râu ngắn, chân tay thô tráng, thái dương huyệt tả hữu gồ cao, hiển thị là hảo thủ nội ngoại kiêm tu, võ công không dưới Nhĩ Văn Hoán. “Kiếm Lang Quân” Vệ Gia Thanh tướng người phong lưu tiêu sái, tuy vẫn còn kém xa thần thái bay bổng của “Đa Tình Công Tử” Hầu Hi Bạch, nhưng cũng nho nhã bất phàm, không hổ là tiếu lang quân khiến cho các cô gái phải ngưỡng mộ.

Từ Tử Lăng nhớ lại hôm trước lúc ở dịch trạm ngoài Hán Nam thành, cùng Lý Nguyên Cát giao đấu, Khấu Trọng trong ba đao đã đánh trọng thương cao thủ Lũng Tây Phái là “Liễu Điệp Đao” Điêu Ngang, không ngờ khi vừa tới Trường An, đã gặp phải tay Vệ Gia Thanh này

Tạ Gia Vinh đi đến bên cạnh hạ giọng nói:

– Chúng ta tuyệt không thể tỏ ra sợ hãi, nếu không đối phương sẽ càng lấn tới, ngày sau sẽ càng khó khăn hơn. Vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần đạo lý thuộc về chúng ta, Tần Vương phủ sẽ có thể vì chúng ta mà lộ diện tác chủ.

Từ Tử Lăng nghe hắn nói vậy, trong lòng liền có chủ ý, hơi lùi lại sau nửa bước, theo đằng sau hai người đi đến trước bọn người Trường Lâm quân của Nhĩ Văn Hoán khoảng một trượng thì dừng lại.

Nhĩ Văn Hoán bên hông đang đeo một thanh bội đao, cười hắc hắc nói:

– Thì ra là Tiêu huynh và Tạ huynh ở Quan Trung kiếm phái, đã lâu không gặp, Nhĩ mỗ cứ tưởng hai người đã phong kiếm quy ẩn, nghe nói Hưng Xương Long năm vừa rồi làm ăn trúng lắm, sau khi hai vị du phong ngoạn thủy, lại bắt chước huynh đệ chúng tôi đến Bình Khang Lý thế này, thật là khoái hoạt… khoái hoạt…

Lời hắn vừa nói ra, tức thì bên đối phương nổ lên một tràng cười rộ để phụ họa.

Kiều Công Sơn cười lạnh nói:

– Nếu như người không đề cập đến Quan Trung kiếm phái, ta chút nữa đã quên, Khâu Văn Thịnh sau Bốc Đình không thu nạp thêm đệ tử, sao lại còn đổi nghề của đồ đệ sang bán muối?

Bọn người Trường Lâm quân được thểười to hơn, chuyện này có thể nói là cực kỳ trào phúng và sỉ nhục. Tiêu Tư Minh và Tạ Gia Vinh hiểu rõ bọn chúng vốn đã có ý khiêu khích gây hấn, nhưng cũng không ngờ đối phương lại không khách khí, vũ nhục sư môn của mình như vậy, giận quá sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào.

“Kiếm Lang Quân” Vệ Gia Thanh nhếch miệng cười rất đểu giả, từ từ nói:

– Tiêu huynh và Tạ huynh đừng nghi ngờ bụng dạ của Nhĩ huynh và Kiều huynh, sở dĩ họ nói ra những lời như vậy, tất cả chỉ vì quý phái hai năm nay chỉ xu nịnh Tần Vương phủ, hơn nữa lại còn biến thành thương gia, từ lâu đã làm người ta công phẫn.

Tiêu Tư Minh, lúc này đã nổi giận, nói:

– Vệ huynh nói vậy là có ý tứ gì đây?

Vệ Gia Thanh có người chống lưng, liền trào lộng nói:

– Vệ Gia Thanh nói rõ ràng như vậy, ngươi vẫn không hiểu ư? Mất công lão tử giải thích cho ngươi nghe, người của Quan Trung kiếm phái đúng là ngu như ngựa như trùng.

Đối phương lại được thể cười một trận lớn.

Tạ Gia Vinh tay đã sờ vào binh khí thì Từ Tử Lăng bước lên một bước, cười nhẹ nói:

– Xin lỗi! Xin lỗi! Lão tử không có thời gian nghe các ngươi cuồng ngôn loạn ngữ.

“Keng! Keng!”

Nhĩ Văn Hoán, Kiều Công Sơn, Vệ Gia Thanh và hơn mười đại hán khác, lần lượt rút binh khí ra, chuẩn bị đánh nhau.

Từ Tử Lăng thân kinh bách chiến, ác nhân nào mà chẳng gặp qua, đối phương tuy người đông thế mạnh, nhưng hắn có coi bọn chúng vào đâu. Liền vung tay chém kiếm ra, liên tiếp bước tới, cước bộ ổn định, ngưng tụ khí thế cường đại không kẽ hở, nhằm thằng định nhân chém tới.

Nhĩ Văn Hoán kêu lớn lên một tiếng:

– Ngươi là yêu nhân nơi nào!

Đồng thời xuất đao, trường đao vạch một đường trên không trung, chém thẳng về phía Từ Tử Lăng.

Kiều Công Sơn cũng là cao thủ, cuối cùng đã cảm giác ra được khí thế uy hiếp đáng sợ của Từ Tử Lăng, liền phối hợp với công kích của Nhĩ Văn Hoán, đánh một chưởng về phía trái của Từ Tử Lăng, kình khí nóng bỏng cuồng nhiệt, uy thế kinh nhân.

Vệ Gia Thanh là người duy nhất trong ba tên không rút kiếm khỏi bao, miệng vẫn cười lạnh, ở ngoài tập trung theo dõi chiến sự phát triển không rời.

Từ Tử Lăng cười nói:

– Tạ huynh và Tiêu huynh xin vì ta áp trận.

Tiếng cu cùng vừa nói ra, trường kiếm như thiểm điện tế xuất, nghênh đón bội đao của Nhĩ Văn Hoán.

– Keng!

Nhĩ Văn Hoán không những cảm thấy kình khí bị hút ra ngoài, mà trường kiếm của đối phương còn sinh ra một cỗ lực hút không thể kháng cự, khiến hắn bị lôi đi một vòng, giống như thay Từ Tử Lăng đỡ hộ một chưởng của Kiều Công Sơn vậy.

Kiều Công Sơn kinh hãi thu chưởng lại, Từ Tử Lăng đã đến bên trái Nhĩ Văn Hoán, đầu vai đánh mạnh vào vai trái của Nhĩ Văn Hoán, kình lực như núi lửa bạo phát, kiếm trong tay cũng xuất ra, vẽ lên thành hình vòng cung, như một đạo cầu vồng, bạt về phía Vệ Gia Thanh.

Chuyển biến đột ngột như thế, những người khác căn bản không có cách nào để trợ giúp.

Nhĩ Văn Hoán cũng có thể tính là cao thủ, chịu thua thiệt vì quá khinh địch cộng với không biết kĩ thuật tá kình kỳ lạ của Từ Tử Lăng, nên mới một chiêu đã thua to, còn nếu hắn biết đối phương chính là Từ Tử Lăng danh chấn thiên hạ, xem ra sẽ không khinh xuất mà ra tay như thế.

Một tiếng la thảm vang lên, Nhĩ Văn Hoán bắn văng ra lối đi của xe ngựa, đâm sầm vào một cỗ xe ngựa, đánh “ầm” một tiếng, rồi lại bị bắn văng lại, gần như lộn mấy vòng dưới đất, trông cực kỳ mất mặt.

– Keng!

Vệ Gia Thanh cuối cùng cũng xuất kiếm, đỡ lấy trường kiếm của Từ Tử Lăng, cũng kêu lên một tiếng thất thanh, trường kiếm nhanh chóng xoắn lấy tay hắn, chưa kịp biến chiêu, ngực đã như bị đại chuỳ kích trúng, sắc mặt lập tức trắng bệch, bắn về về phía sau, đụng vào hai tay thủ hạ đang đứng đằng sau, cả bọn cùng ngã dúi dụi.

Tiêu Tư Minh và Tạ Gia Vinh cũng không ngờ Từ Tử Lăng lại lợi hại như thế, đứng xem nhất thời há miệng cứng lưỡi, quên biến mất mình phải ở bên áp trận cho gã.

Trường kiếm của Từ Tử Lăng quay một vòng nhanh như bão táp, phân biệt trước sau đỡ lấy đao kiếm của năm kẻ địch công đến, bao gồm cả Kiều Công Sơn, tất cả đều bị gã dùng mười thành kình đạo, phát ra kình phong lẫm liệt, uy mãnh như cuồng đào nộ triều bức bọn chúng phải lui lại.

Nhĩ Văn Hoán lúc này đã đứng dậy, xấu hổ quá, hét lớn:

– Chúng ta lấy mạng hắn đi!

Đang định xông vào vây đánh Từ Tử Lăng, bỗng nhiên có người hét lớn:

– Dừng tay!

Chúng nhân còn đang ngạc nhiên, quay đầu về phía âm thanh, thấy năm sáu người ngựa dừng ở trên lối đi của xe ngựa, người đi đầu đội pháp quan, thân mặc quan phục màu xanh, ngoài mặc áo ngự hàn, râu dài năm chỏm, tuổi chừng bốn năm mươi, thân hình cao dong dỏng ra dáng tiên phong đạo cốt, hổ mục có uy đang chăm chú nhìn Từ Tử Lăng.

Nhĩ Văn Hoán vừa nhìn thấy người này, lập tức nén khí giận và thu binh khí lại, thi lễ nói:

– Ty chức bái kiến Phong đại nhân.

Từ Tử Lăng cũng cho kiếm vào vỏ, ác nhân Kiều Công Sơn liền làm cáo trạng trước:

– Người này rõ ràng đến kinh thành để gây náo loạn, xin Phong đại nhân vì chúng ta chủ trì công đạo, làm theo pháp luật.

Tiêu Tu Minh giận quá đang định nói, thì Phong đại nhân đã ra hiệu để lão nói, lạnh lùng hướng tới Từ Tử Lăng hỏi:

– Không hiểu vị nhân huynh đây cao tính đại danh là gì? Là nhân sỹ phương nào?

Từ Tử Lăng ung dung điềm tĩnh đáp:

– Tiểu dân là Mạc Vi, đến từ Ba Thục, đến đây để trợ lực cho Hưng Xương Long.

Mục quang của Phong đại nhân quét qua Tiêu Tư Minh và Tạ Gia Vinh, sau đó lại nhìn vào Từ Tử Lăng, nhè nhẹ gật đầu, điềm đạm nói:

– Kiếm pháp của ngươi thật xuất sắc phi thường, vốn lý như vậy phải rất nổi danh, tại sao bổn quan chưa từng nghe đến tên ngươi nhỉ?

Từ Tử Lăng nói:

– Kiếm thuật của tiểu dân được chân truyền từ gia phụ Mạc Nhất Tâm, mới xuất đạo hành tẩu giang hồ được hai năm, đại nhân minh x

Phong đại nhân lại nhè nhẹ gật đầu, rồi ngẩng lên thấy mục quang vô cùng ngạc nhiên của bọn Nhĩ Văn Hoán, nghiêm mặt nói:

– Chuyện này đúng sai thế nào, bổn quan đã quan sát từ đầu tới cuối, bọn ngươi chặn đường gây hấn đúng là ngông cuồng, rõ ràng đã sai, nếu như không nể mặt Kiến Thành thái tử, tối nay ta đã dạy cho các ngươi một bài học. Còn không cuốn xéo đi!

Nhĩ Văn Hoán lập tức mắt lộ hung quang, nhưng Kiều Công Sơn ở bên cạnh vội kéo tay áo hắn, cuối cùng cũng không dám phát tác, sau khi ném một cái nhìn oán độc về phía Từ Tử Lăng, cả bọn bực bội bỏ đi.

Khi Nhĩ Văn Hoán đã đi xa, Phong đại nhân lại lộ vẻ tươi cười nói:

– Mạc huynh đệ tuy kiếm thuật cao minh, nhưng Trường Lâm quân cao thủ như mây, tạm thời tốt nhất là tránh đối đầu. Tái kiến!

Nói xong cưỡi ngựa phóng đi.

Từ Tử Lăng nhìn theo sau lưng lão, trong lòng nảy sinh hảo cảm hói:

– Người này là ai?

Tiếu Tư Minh đi đến bên cạnh gã nói:

– Mạc huynh đúng là hồng phúc đến nhà, đó chính là đại thần thân tín của hoàng thượng Thượng thư tỉnh Phong Đức Di, ngay cả Kiến Thành thái tử cũng phải nể mặt ông ấy.

Tâm trí oạn của Từ Tử Lăng đã hết, nói:

– Chúng ta quay về lên giường ngủ một giấc thôi!

Hai người kia cũng có cùng cảm xúc, vội vàng quay về phủ, không rẽ vào nơi nào nữa.

o0o

Khấu Trọng ngủ được một giấc tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng rõ, liền nhìn qua cửa sổ, hai con thuyền lớn một trước một sau ngược dòng Đại Hà đi về phía tây. Ngoài hành lang có tiếng bước chân nhẹ nhàng, có thể thấy gia nhân tỳ nữ Sa gia đã thức dậy làm các công việc chuẩn bị thị hầu lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư của Sa gia.

Hắn đeo mặt nạ lên, quàng phía ngoài một chiếc áo bào, vệ sinh xong, Khấu Trọng nhấc thanh Tỉnh Trung Nguyệt đã được bọc kỹ bằng nhiều lần vải lên, mở cửa đi ra, định lên trên mặt thuyền. Vừa ra ngoài thấy gia nhân đều hướng đến gã cung kính hữu lễ, có thế thấy gã ở Sa gia đã đạt được địa vị nhất định. Tỉnh Trung Nguyệt vẫn nắm chặt trong tay, thầm nghĩ Tiêu Tiễn tặng mình một bảo vật như vậy, có ngày lại dùng nó lấy cái đầu của Tiêu Tiễn xuống, vị hoàng đế của Đại Lương triều này không hiểu có nghĩ tới không.

Bỗng nhiên có người tiến đến phía sau lưng gã, hoá ra là đại quản gia Sa Phúc, lão hảo nhân cực kỳ trung thành với Sa Gia này đến bên cạnh Khấu Trọng, thần sắc có vẻ khẩn trương nói:

– Mạc tiên sinh muốn đi ra ngoài ư?

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

– Có chuyện gì hay sao?

Sa Phúc nhỏ giọng nói:

– Từ nửa đêm hôm qua, có năm con đại thuyền đuổi theo phía sau, hiện tại chỉ còn cách chúng ta không quá nửa dặm, Trần lão sư, Mạc lão sư và những người khác đều lên trên mặt thuyền cảnh giới.

Tuy nói là có năm con đại thuyền, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy hải đạo mênh mông, trong lòng Khấu Trọng chợt nghĩ đến một chuyện, trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi:

– Tên của ta là gì?

Sa Phúc ngạc nhiên nói:

– Tên của ngươi là gì?

Khấu Trọng cười ha ha nói:

– Chuyện này nói ra thật buồn cười, gia thúc lúc nào cũng bảo cái tên Mạc Đại Ngưu của ta nghe không được hay lắm, vì thế khi ra ngoài đã cải tên cho ta, toàn chọn nhưng cái tên thật đẹp, tự tôn tự đại, lấy làm tên mới, cứ như vậy liên tục thay đổi danh tự, khi nào thấy không thích nữa lại hoán đổi danh tính, đến nỗi hiện giờ khiến ta cũng không biến nên đổi thành cái tên nào nữa, vì thế mới quyết tâm lấy lại cái tên mà gia thúc đặt cho ta hôm gặp tam thiếu phu nhân. Không hiểu hôm đó gia thúc giới thiệu tên của tiểu đệ với tam thiếu phu nhân là gì vậy?

Sa Phúc là người chân thật, không nghĩ ra được Khấu Trọng đến cái tên của mình cũng không biết, thật thà nói:

– Lúc đó Mạc tiên sinh tên là Mạc Nhất Tâm!

Khấu Trọng mừng lắm nói:

– Ha! Mạc Nhất Tâm!

Vừa nói vừa bước ra cửa, lên trên mặt thuyền.

Hơn mười võ sư của Sa gia đều tập trung trên mặt thuyền, Trần Lai Mãn và Mao Thế Xương đứng ở đuôi thuyền nhìn về một tòa đại thuyền xuất hiện ở phía sau khoảng nửa dặm.

Trên mặt thuyền của con thuyền còn lại của Sa gia cũng có đầy võ sư, nhân số so với trên thuyền của gã có khi còn gấp ba.

Khấu Trọng nắm chặt Tỉnh Trung Nguyệt, đến bên cạnh hai người Trần Lai Mãn, nói:

– Có thể thuyền này cũng giống chúng ta muốn vào Quan Trung thôi!

Thần sắc Mao Thế Xương có vẻ khẩn trương, nói:

– Đây là thuyền đi biển, ngấn nước rất sâu, nếu như không có chuyện, sao lại bắt chước chúng ta mà đi trong đêm, theo ta thấy việc này rất khả nghi.

Khấu Trọng vận công lên song mục, dụng thần nhìn kỹ, đột nhiên trong lòng chấn động, không kìm được kêu lên một tiếng thất thanh.

Mao Thế Xương và Trần Lai Mãn cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn gã

Khấu Trọng biết mình thất thố, vội vàng khỏa lấp nói:

– Nhìn tốc độ của con thuyền này, chắc chỉ chút nữa là bắt kịp chúng ta.

Mao Thế Xương nghe vậy không nghi ngờ gì nữa.

Khấu Trọng vờ ho khan mấy tiếng nói:

– Thuyền này không phải vì chúng ta mà đến đâu. Nếu không máy bắn đá trên thuyền phải sẵn sàng bắn đá chứ. Hắc! Ta phải quay lại trị bệnh cho lão gia đây!

Vừa rồi hắn nhìn mấy con thuyền này, lập tức nhận ra chính là Đông Minh Hiệu của Đông Minh công chúa Đơn Uyển Tinh, có tật giật mình, ổn thỏa nhất là chuồn về trốn trong phòng.

o0o

Từ Tử Lăng đi đến thính đường nơi hậu viện, muốn theo cửa sau đi ra tới Đông Lai khách sạn trên Chu Tước đại nhai để tìm Lôi Cửu Chỉ, thì gặp phải Điền Tam Đường.

Điền Tam Đường thi lễ xong, thân thiết nói:

– Có Mạc lão sư tương trợ, đúng là phúc khí của Hưng Xương Long chúng ta. Đêm nay Mạc lão sư đại phát thần uy, dạy cho bọn ác đồ Trường Lâm quân Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn một bài học, không những vì chúng ta mà xả cơn giận bấy lâu, lại còn khiến cho Phong đại nhân chú ý, thật là một chuyện may mắn.

Từ Tử Lăng không hiểu nói:

– Ta chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện không hay cho Điền gia.

Điền Tam Đường lạnh giọng nói:

– Theo như lời của Đỗ Công, chuyện xấu sẽ tới, không thể tránh được, Đoạn gia thì nói không thể thoái nhượng một bước nào nữa, binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn. Nhất thiết đã có Tần Vương chi trì.

Từ Tử Lăng trong lòng thầm than, Lý Thế Dân đúng là Lý Thế Dân, biết lùi lại một bước thì càng làm khí thế của Kiến Thành và Nguyên Cát tăng lên, đến cuối cùng sẽ đẩy hắn vào tình thế không còn chỗ dung thân.

Điền Tam Đường lại nói:

– Như Đoạn gia phân tích, do vừa rồi chúng ta đánh một trận đại thắng, làm trọng thương Nghiễm Thịnh Hành và Kinh Triệu liên minh, vì thế chúng ta đã trở thành mục tiêu báo phục chủ yếu của Kiến Thành thái tử, chuyện xảy ra đêm nay hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

– Đoạn gia có phương pháp nào để ứng phó.

Điền Tam Đường hưng phấn nói:

– Đoạn gia đã điều hơn mười hảo thủ ở Quan Trung kiếm phái đến trợ giúp chúng ta, đem hết muối trong thương khố vào để ở nhà kho của Tần Vương phủ, dù Lý Kiến Thành có gan lớn bằng trời, xem ra cũng không dám giao tranh chính diện với Tần Vương, nhưng chúng ta đối với mọi chuyện vẫn phải rất cẩn thận.

Rồi vỗ vỗ vai hắn nói:

– Mạc huynh giờ đã thành chủ lực của chúng ta, ngàn vạn lần xin cẩn thận. Thủ hạ của Lý Kiến Thành còn nhiều người hơn xa bọn Nhĩ Văn Hoán, Kiều Công Sơn, nếu như không có chuyện gì, tốt nhất là ở yên trong này.

Từ Tử Lăng thầm nghĩ ta làm như vậy thế nào được, cười nói:

– Lẩn tránh chỉ thể hiện yếu điểm của mình! Điền gia cứ yên tâm, Mạc Vi tuyệt không làm hỏng uy phong của Hưng Xương Long đâu.

Nói xong liền ra khỏi cửa mà đi.

(

Chọn tập
Bình luận