Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 506: Hiến lễ trên đường

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Sư Phi Huyên đứng nhìn qua cửa sổ, ánh tà dương rọi vào trong phòng làm thân hình nàng hiện lên như một bức điêu khắc không chút tì vết, tiên tư vô cùng kỳ mỹ, chỉ có thể dùng bốn chữ “siêu phàm thoát tục” để hình dung tất cả.

Từ Tử Lăng đến bên cạnh, bất giác tâm hồn bị vẻ đẹp mỹ lệ hài hòa như thiên nhiên của nàng cuốn hút. Đôi mắt đẹp của nàng vẫn hướng ra ngoài cửa sổ chăm chú ngắm nhìn đôi hồ điệp đang bay lượn vờn nhau trong hoa viên, tựa như hoàn toàn không biết Từ Tử Lăng đã đến bên mình.

Nàng vẫn đang vận nam trang, gương mặt trắng trẻo như mỹ ngọc, sung mãn tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.

Chỉ cần nàng trút bỏ những chuyện thế tục, phàm gian sẽ trở thành tiên giới.

Từ Tử Lăng thầm trách mình đã khuấy động cuộc sống tịch mịch nhưng thanh tịnh của nàng, những vẫn không kìm được bèn hỏi:

– Sư tiểu thư ngắm nhìn đôi hồ điệp kia có tham thấu ra được lẽ thiền và đạo lý gì trong đó không?

Sư Phi Huyên điềm tĩnh đáp:

– Chàng muốn nghe đáp án nào đây? Thực chất hay giả dối.

Từ Tử Lăng cười khẽ:

– Cả hai đều không có kết quả tốt đẹp gì, chỉ hy vọng tiểu thư cho biết đáp án thực chất và giả dối có gì khác biệt.

Đôi mắt đẹp của Sư Phi Huyên lấp lánh ẩn hiện những tia sáng thâm thúy mạt trắc, thong thả nói:

– Đáp án thực chất là người ta không cố gắng từ đôi hồ điệp đó mà tầm cầu lẽ thiền nào cả, bởi vì sự tồn tại của chúng vốn đã là chuyện đáng quý nhất rồi.

Từ Tử Lăng cũng ngắm nhìn đôi hồ điệp đang bay lượn vờn hoa, gật đầu:

– Ta đã hiểu ý tứ của tiểu thư. Khi ta không có thành kiến, vứt bỏ vạn niệm ra khỏi đầu, vô tư ngắm nhìn đôi hồ điệp kia, trong lòng sẽ có một cảm giác kỳ dị giống như tìm được một loại chân lý huyền diệu vậy. Thế còn đáp án giả là sao?

Sư Phi Huyên bình tĩnh dịu dàng nói:

– Tử Lăng huynh đúng là người lúc nào cũng muốn truy đến cội nguồn, chẳng trách chàng thân lại kiêm được sở trường hai nhà Phật Đạo. Chuyện đáp án giả, xin thứ cho Phi Huyên dừng ở đây, tạm thời không thể nói được. Tử Lăng huynh đến đây tìm Phi Huyên, chắc là có tin tức gì hay phải không?

Từ Tử Lăng bỗng nhiên bật cười:

– Tiểu đệ đã sớm đầu hàng nhận thua, đúng là ta tới để cầu tiểu thư chỉ điểm cho.

Sư Phi Huyên than nhẹ:

– Tử Lăng huynh có biết tại sao Phi Huyên lại có cảm giác Chu Lão Thán khẩu bất đối tâm không?

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi lại:

– Loại trực giác thần bí đậm chất linh tính đó, chẳng lẽ lại có thể tìm hiểu sao?

Sư Phi Huyên làm như chuyện đương nhiên nói:

– Đó là cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.

Từ Tử Lăng kịch chấn:

– Không ngờ Sư tiểu thư đã đạt đến canh giới tối cao Kiếm Tâm Thông Minh trong Từ Hàng Kiếm Điển.

Sư Phi Huyên cuối cùng cũng thu hồi mục quang đang hướng ra ngoài cửa sổ, đưa đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Từ Tử Lăng. Một bên mặt nàng bị ánh tà dương che khuất, tạo nên hai nửa sáng tối đối lập, càng tôn thêm vẻ mỹ lệ vốn dĩ không gì có thể so sánh của nàng, khiến cho khung cảnh thêm phần thần bí, rất khó dùng lời diễn tả. Tiếng nói nhu nhã thoát ra từ đôi môi hơi hé mở:

– Kiếm Tâm Thông Minh của Phi Huyên vẫn còn một điểm sơ hở, đó chính là Từ Tử Lăng chàng.

Đôi mắt anh tuấn của Từ Tử Lăng rực sáng, gã nhìn thẳng vào mục quang của Sư Phi Huyên, mắt không hề chớp, chậm rãi nói từng chữ một:

– Tiểu thư khẳng khái nói ra như vậy, Từ Tử Lăng cảm thấy vinh hạnh và cảm kích, chẳng trách tiểu thư hay nói ải tình khó qua. Ta muốn tập dượt ái tình, không hiểu có miễn cưỡng vượt qua ải này không? Nếu có thể giúp tiểu thư bổ cứu điểm sơ hở này, tiểu đệ sẽ dốc hết sức.

Sư Phi Huyên cười nhẹ:

– Chàng sao lại hóa ra là người khiêm tốn thế? Sự thật chàng là người vô cùng cao ngạo, còn may chỉ là sự cao ngạo của một kẻ nhàn vân dã hạc.

Từ Tử Lăng gượng cười:

– Thì ra xưa nay không ai nhận ra sự khiêm tốn của tiểu đệ. Tệ nhất là ngay cả bản thân mình cũng không có khả năng tự mình xem xét điều chỉnh được.

Sư Phi Huyên nở nụ cười hàm tiếu:

– Chàng cứ làm như là có nhiều thời gian lắm vậy, mặt trời xuống núi rồi kìa! Người ta còn có một chuyện muốn nói, câu chuyện “Đạp cóc đạp cà” kia là do Phi Huyên nhờ Thánh Quang đại sư nói cho chàng nghe đó.

—o0o—

Song đao rời vỏ, giống như hai đạo thiểm điện giao kích. Cả hai đều huy đao mãnh công, hoàn toàn không câu nệ chiêu số, lấy nhanh đánh nhanh, đao tới đao lui, khí lực và tốc độ đều không thua kém, người công ta thủ, ta thủ ngươi công. Cuộc tỷ võ vô cùng kịch liệt, người xem đều như nín thở, tứ phía vốn náo nhiệt giờ im lặng không một tiếng động, tiếng người ngựa từ phía xa vọng tới thật là tương phản.

Tiếng “leng keng” phát ra liên miên không dứt như tiếng pháo nổ, rồi chợt lắng mất vào không gian.

Chỉ có những tay cao minh như Đỗ Hưng, Hứa Khai Sơn đang ở trên lầu quan chiến là nhìn ra đao pháp của hai người đã đạt đến cảnh giới “vô chiêu thắng hữu chiêu, biến phức tạp thành đơn giản, kín đáo đến mức tát nước không vào. Thế của hai bên cũng khá tương đồng, công một đao xong lại phải thủ một đao, không bên nào có cơ hội liên công hai đao. Mỗi đao phát ra đều như lấy mạng đổi mạng, tình thế cực kỳ kịch liệt hung hiểm, người xem toàn thân phát lạnh, tay đẫm mồ hôi.

“Đang!”

Hai đao hốt nhiên lại chạm nhau, Khấu Trọng cười ha hả nói:

– Hảo đao pháp, chẳng trách Khả huynh có thể đánh khắp Trường An mà không có đối thủ.

Khả Đạt Chí cũng cao ngạo cười nói:

– Một ngày còn chưa đánh bại được Thiếu Soái, tiểu đệ đâu dám khoa ngôn là không đối thủ.

Hai người đồng thời xuất phát kình khí, “keng” một tiếng, cả hai cùng lùi lại.

Tỉnh Trung Nguyệt trên tay Khấu Trọng hóa thành một luồng sáng vàng rực, đao phong hướng thẳng vào Khả Đạt Chí, đấu chí trong lòng bốc lên cuồn cuộn. Gã thầm nghĩ Cuồng Sa Đao Pháp của đối phương quả thật lợi hại, hôm nay nếu không tận dụng cơ hội này trừ hắn đi, có ngày tất hậu hoạn vô cùng.

Đúng vào lúc này, một âm thanh của nữ nhân vang lên lanh lảnh:

– Còn không dừng lại cho ta!

Khả Đạt Chí cũng đang đánh đến lúc hưng phấn, thực không hề muốn bãi chiến.

Vừa rồi hai bên cuồng công một lúc, mới chỉ là muốn thăm dò hư thật của đối phương, giờ nếu tiếp tục khai chiến, sẽ là cuộc đấu giữa ý chí, tâm pháp, chiến thuật và tài trí.

Vào đúng thời khắc đại chiến chuẩn bị bộc phát thì âm thanh động lòng người đó vọng lại. Khả Đạt Chí miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ sở, Khấu Trọng mình hổ cũng chấn động, ngạc nhiên nhìn qua phía đó.

Thượng Tú Phương không hề thoa chút son phấn, đơn giản tự nhiên nhưng sắc đẹp vẫn khiến người ta ngừng thở. Nàng mặc áo khoác dài che kín thân hình, nhưng không vì thế mà giảm đi sự hấp dẫn, ngược lại còn thêm vào một thứ cảm giác thần bí nữa.

Đi bên cạnh nàng là một nữ võ sĩ trẻ tuổi người Mạt Hạt, hông đeo trường kiếm, chiều cao thậm chí ngang với Khả Đạt Chí và Khấu Trọng. Điểm đặc sắc nhất là tóc được tết thành hai bím, đầu tiên hạ xuống hai bên, sau đó vòng về phía sau hợp lại thành một, để thẳng dọc theo sống lưng, sắc đẹp tuy không bằng Thượng Tú Phương đang đứng bên cạnh, nhưng hoạt bát linh động, khí tức và sinh lực sung mãn, cũng rất hấp dẫn.

Tuy khuôn mặt nàng hơi dài một chút, nhưng thân hình vừa cao vừa cân đối hết sức thu hút, cộng thêm đôi mắt đẹp vừa sáng vừa đen khiến người ta không còn để ý tới khuyết điểm đó của nàng.

Bất quá, lúc này mục quang của nữ võ sĩ Mạt Hạt đang trừng trừng nhìn Khấu Trọng tràn đầy địch ý, nhưng cũng ẩn chứa sự tò mò.

“Keng!”

Khấu Trọng và Khả Đạt Chí tuy không tình nguyện nhưng cũng đành phải cho đao vào vỏ.

Người người trên đường đã đoán ra mỹ nhân mới đến là Thượng Tú Phương, lập tức tiếng reo hò nổi lên.

Thượng Tú Phương nhướng đôi mi đẹp lên, cơn giận vẫn chưa tan hỏi:

– Các người ngoài việc dùng vũ lực giải quyết ra, không còn phương pháp nào khác sao?

Nữ võ sĩ giơ tay ra hiệu, cỗ xe ngựa hoa lệ từ từ lại gần.

Khấu Trọng làm sao nghĩ ra được mình lại gặp Thượng Tú Phương trong tình huống thế này, trong lòng ngấm ngầm cảm thấy nàng với Khả Đạt Chí không phải không có hảo cảm, vì thế mới trách cả hai người cùng lúc, trong lòng tự nhiên cảm thấy tư vị khó chịu.

Khả Đạt Chí hắng giọng, lúng túng nhìn qua Khấu Trọng một cái, nói:

– Ta và Thiếu Soái chỉ là đánh vài chiêu chào hỏi đùa giỡn thôi, không phải đánh thật đâu.

Lần đầu tiên trong lòng Khấu Trọng cảm thấy muốn tán thưởng Khả Đạt Chí, là vì y hoàn toàn có thể đem chuyện gã khai chiến mà đổ tội, bất giác mặt đỏ lên, tiến lên vái chào Thượng Tú Phương rồi nói:

– Là ta không phải, đã làm kinh động đến Tú Phương tiểu thư, xin thứ tội.

Xe ngựa dừng lại sau lưng Thượng Tú Phương, nữ võ sĩ Mạt Hạt bèn mở cửa xe cho nàng. Thượng Tú Phương bỏ mũ ra, chỉ thấy mái tóc đen tuyền nhu nhuyễn tựa dòng suối buông xuống một cách tự nhiên, chảy qua đôi vai rủ xuống chiếc eo thon thả. Đôi môi khẽ hé, nụ cười kiều mị quyến rũ lan tỏa khiến mọi người xung quanh đều phải nín thở. Trên ngọc dung vẫn còn vương tiếu ý, nghe thấy những thanh âm mê người bậc nhất đương kim vang lên:

– Tạm tin các ngươi! Tối mai gặp lại.

Nàng vừa mới hiển lộ một chút phương dung tuyệt thế thì hồn phách Khấu Trọng đã tan biến đi mất. Gã còn đang hồi tưởng lại khung cảnh khi nói chuyện với nàng trước kia thì có người kêu lớn:

– Tú Phương đại tiểu thư xin dừng bước!

Thượng Tú Phương đang định lên xe, nghe thấy tiếng gọi liền chuyển mình nhìn sang phía có người vừa nói.

Một người từ trong đám đông đi ra, tay nâng một chiếc hộp sắt, dáng vẻ cực kỳ cung kính bước về phía Thượng Tú Phương.

Khả Đạt Chí và bọn võ sĩ Đột Quyết đồng thanh quát lớn, lập thành một tường người chặn kẻ đó lại.

Nữ võ sĩ Mạt Hạt cũng đến sát bên cạnh Thượng Tú Phương để sẵn sàng bảo vệ cho nàng.

Người mới đến toàn thân tà khí, mị lực yêu dị mạnh mẽ, chính là Liệt Hà, kẻ đứng đầu Ngũ Minh Tử của Đại Minh tôn giáo.

Liệt Hà đứng phía bọn người Khả Đạt Chí đang chặn đường nói lớn:

– Xin đừng hiểu lầm! Liệt Hà ta là người vô cùng ngưỡng mộ Tú Phương tiểu thư, đặc biệt đến đây hiến tặng Thần Kỳ bí phổ, xin tiểu thư thu nhận. Tiểu đệ còn là bằng hữu của Khấu Thiếu soái, Thiếu Soái có thể bảo chứng tiểu đệ không thể và cũng không dám mạo phạm tiểu thư.

Thượng Tú Phương giật mình nói:

– Thần Kỳ bí phổ?

Khấu Trọng đương nhiên không hiểu được “Thần Kỳ bí phổ” là cái thứ quỷ quái gì, nhưng xem thần sắc của Thượng Tú Phương cũng đoán được rằng đây là bảo vật mà người nào yêu âm nhạc đều mơ tưởng đến. Dựa vào thân phận và địa vị của Liệt Hà, lễ vật kiến diện mà hắn đưa ra vào lúc này sẽ không lạc đi đâu được.

Tiểu tử này thật sự rất có phương pháp, theo đuổi người đẹp trước tiên phải kiếm được thứ nàng thích, bước đầu khiến đối phương sinh ra ấn tượng sâu đậm trong lòng, lại còn kéo bản thân Khấu Trọng xuống nước nữa. Gã cười khổ nói:

– Liệt huynh chắc là bất trí đến mức ngu xuẩn rồi!

Khả Đạt Chí hiển nhiên đã nghe qua đại danh của Liệt Hà, động dung nói:

– Thì ra là Liệt Hà của Hồi Hột, muốn dâng lễ cho Tú Phương tiểu thư, đưa Khả Đạt Chí ta là được rồi.

Nét mặt Liệt Hà lộ vẻ khó xử, sau đó lại giở giọng cầu xin:

– Khả huynh có thể ân chuẩn tiểu đệ tự mình đem Bí phổ trình Tú Phương tiểu thư không, nhân tiện giải thích thêm vài câu về Bí phổ không?

Thượng Tú Phương nói:

– Xin hãy để Liệt công tử qua đây!

Khả Đạt Chí không thể không đáp ứng, đột nhiên hắn có cảm giác mình và Khấu Trọng đều thành kẻ thứ ba.

Liệt Hà vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn lộ vẻ rụt rè e ngại sẽ làm Thượng Tú Phương cảm thấy đường đột, hắn tiến đến cách Thượng Tú Phương cách chừng năm bước, quỳ một chân xuống, nâng hộp sắt lên cao quá đầu, run giọng nói:

– Bí phổ dâng lên, mong Tú Phương tiểu thư nhận cho.

Cả một đoạn đại nhai tĩnh lặng đến mức cho dù cây kim xuống cũng có thể nghe thấy, nhưng thật sự không có ai lộ thần sắc khó chịu. Việc đi lại trên Chu Tước đại nhai hoàn toàn đình trệ, người người tranh nhau xem có chuyện gì xẩy ra.

Khấu Trọng không quên quay đầu nhìn lên hai người Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn trên tầng hai, đương nhiên đặc biệt lưu ý phản ứng của họ Hứa đối với Liệt Hà, chỉ thấy hai người mắt không hề chớp ngắm nhìn vẻ đẹp của Thượng Tú Phương, dường như đối với Liệt Hà không có nửa phần hứng thú.

Nữ võ sĩ Mạt Hạt thay Thượng Tú Phương nhận lấy hộp sắt trên tay Liệt Hà, mở ra rồi đưa ra cho nàng xem.

Chỉ có Thượng Tú Phương và nữ võ sĩ là có thể nhìn thấy trong hộp chứa cái gì.

Thượng Tú Phương đưa bàn tay băng cơ ngọc cốt, trắng như sương tuyết và vô cùng mềm mại lật qua Bí phổ trong hộp, thần sắc trên mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ nói:

– Đây là Quy Tư quyển, Liệt công tử lấy được ở chỗ nào vậy?

Liệt Hà đứng dậy, cúi đầu chắp tay nói:

– Bí phổ tổng cộng có mười quyển, ngoài Quy Tư quyển còn có Cao Xương, Xa Sư, Hồi Hột, Đột Quyết, Thất Vi, Thổ Lỗ Hồn, Đảng Hạng, Khiết Đan, Thiết Lặc chín quyển nữa, trong đó bao quát các loại nhạc vũ nổi tiếng, năm mươi năm trước do một người ở Quy Tư kêu là “Nhạc Vũ Chi Thần” Hô Cáp Nhân dùng tinh lực cả đời sưu tầm, ghi chép lại. Bất quá nhạc phổ và những lời bình được viết bằng phương pháp phổ nhạc và văn tự Quy Tư, may mắn là tiểu đệ đối với chuyện này cũng đã từng bỏ ra một chút công phu. Chỉ cần Tú Phương tiểu thư không chê, tiểu đệ sẽ nói ra hết.

Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, Liệt Hà có thể nói là đã điểm trúng chỗ yếu của Thượng Tú Phương. Tuy chưa chắc bằng việc này chiếm được lòng nàng, nhưng chỉ cần giúp tài nữ này hoàn thành mong ước cả đời, rõ ràng là hắn đã tiến được một bước lớn.

Quả nhiên Thượng Tú Phương như quên ngay sự tồn tại của Khấu Trọng, tươi cười vui vẻ nói:

– Chúng ta lên xe nói chuyện cho kỹ.

Liệt Hà mừng rỡ như điên, hướng tới Khấu Trọng nói:

– Sau này sẽ tìm Thiếu Soái uống rượu nói chuyện.

Khấu Trọng trong lòng thầm chửi, nhìn tên tiểu tử kia theo Thượng Tú Phương lên xe, nữ võ sĩ Mạt Hạt đương nhiên cũng đi theo sát.

Xe ngựa khởi hành, Khả Đạt Chí và bọn võ sĩ Đột Quyết cũng lần lượt lên ngựa.

Khả Đạt Chí cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Khấu Trọng, lướt mắt nhìn về phía Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn, cười khổ nói:

– Ta cũng hẹn Thiếu Soái lát nữa uống rượu nói chuyện vậy.

Tiếp đó hạ giọng nói:

– Hiện giờ điều ta muốn làm nhất là một đao chém chết tên khốn Liệt Hà này.

Hai người đồng thời cười lớn, tiếng cười lồng lộng hàm chứa cả sự cam chịu và cay đắng.

Vừa mới rồi bọn gã đúng là ngươi không chết thì ta chết, đến giờ lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân.

—o0o—

Từ Tử Lăng rời khỏi Thánh Quang tự, trên không một đàn chim từ phía thành thị bay qua, lại thấy một đám mây hồng phản chiếu ráng chiều đang trôi lững lờ, cảnh tượng khiến trong thâm tâm gã nảy sinh những cảm giác xúc động khó mà hình dung, không phải mừng rỡ, cũng không phải sầu muộn.

Từ Tử Lăng thở hắt ra một hơi dài, việc tiếp xúc với tâm tư ẩn sâu trong lòng Sư Phi Huyên khiến gã vô cùng kích động, nhưng trái tim của gã vẫn một vẻ tịch mịch yên bình.

Lúc đối mặt với Sư Phi Huyên, mỗi khắc trải qua đều “kinh tâm động phách”, như gảy lên dây đàn trong tim. Gã chưa hề nghĩ mình dám dũng cảm mạo phạm và đường đột với một tiên tử như thế, nhưng cảm giác đó có thể khiến gã điên đảo mê say, khó mà tự mình khống chế.

Đối với Sư Phi Huyên mà nói, ái tình nam nữ chỉ là một phần trong tu hành của nàng, là “ma chướng” trên con đường đạt đến tiên đạo. Nhưng trong những lời nói của nàng, sự tồn tại này có ý nghĩa sâu sắc, chỉ khi ở bên cạnh nhau, nàng mới hiểu được chân lý của sinh mệnh, cảm thụ được ý nghĩa của nó.

Đồng thời, trong thâm tâm Từ Tử Lăng cũng hiểu rõ, nếu gã không thể vượt qua tình cảm nam nữ đời thường, thì vĩnh viễn không thể cùng Sư Phi Huyên đạt đến trạng thái liên hệ tinh thần hòa hợp hoàn toàn được. Tựa như có người biết mình đạp phải trái cà, nhưng mặt khác lại cứ nghĩ đã đạp trúng một con cóc.

Trong lúc gã đang thầm than thở, chợt có người gọi:

– Từ huynh!

Từ Tử Lăng dừng bước ở chân cầu, cười nhẹ:

– Điệp công tử khỏe chứ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.

Âm Hiển Hạc đến bên cạnh gã, lạnh lùng nói:

– Hứa Khai Sơn ở đây, đương nhiên ta phải đến rồi.

Từ Tử Lăng nhìn hắn, Âm Hiển Hạc vẫn lạnh lùng như trước, tựa hồ nhân thế không có sự vật gì khiến hắn động tâm, bao gồm cả Hứa Khai Sơn ở trong đó.

Gã liền hỏi:

– Âm huynh chuẩn bị ám sát Hứa Khai Sơn ư?

Âm Hiển Hạc lạnh lùng không nói, chỉ nhẹ gật đầu.

Từ Tử Lăng trong lòng chợt động nói:

– Âm huynh có thể giúp tiểu đệ, tạm thời hoãn hành động ám sát được không?

Âm Hiển Hạc nhíu mày hỏi:

– Từ huynh có việc gì cần ta làm vậy?

Từ Tử Lăng nói:

– Âm huynh có thể giúp ta âm thầm giám thị Hứa Khai Sơn, xem hắn từ bây giờ đến sáng mai có hành động gì không?

Âm Hiển Hạc nhìn gã một hồi lâu, từ từ gật đầu nói:

– Từ huynh đã bảo ta làm thế, đương nhiên là có thâm ý.

Từ Tử Lăng cười nhẹ:

– Ta muốn xem hắn có phải người của Đại Minh tôn giáo không?

Âm Hiển Hạc hơi ngạc nhiên hỏi lại:

– Đại Minh tôn giáo? Các ngươi không phải từng nói Tao Nương tử và lang tặc là do bọn chúng sai khiến đó chứ? Còn cần chứng tỏ điều gì nữa?

Từ Tử Lăng nghiêm mặt nói:

– Hy vọng Âm huynh cũng giống bọn ta, trước khi có chứng cứ xác đáng sẽ không đoán bừa. Vì chúng ta có tin tức, lang tặc rất có khả năng là người của Bái Tử Đình.

Âm Hiển Hạc thất thanh kêu:

– Bái Tử Đình!

Từ Tử Lăng nói:

– Vì thế tiểu đệ mới dám nhờ Âm huynh giúp cho việc này.

Âm Hiển Hạc gật đầu nói:

– Ta nhất định không phụ ủy thác của Từ huynh.

Sau khi hỏi kỹ địa điểm liên lạc, Âm Hiển Hạc dưới ánh hoa đăng như u linh biến mất vào bóng tối trong thành.

(

Chọn tập
Bình luận