Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 332: Khinh công cái thế

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Khấu Trọng quyết đoán nói:

– Tử Lăng bắt ả một lần nữa.

ừa nói hắn vừa nhảy lên không trung khoảng vài trượng, phóng tầm mắt về phía sườn núi đầy cỏ dại bên cạnh, rồi phóng người về phía bóng người đang nhẹ nhàng như khói đang hướng theo bóng Liên Nhu vừa chạy khỏi đỉnh đồi.

Khấu Trọng cười lớn một tiếng, lập tức xuất kích kỳ chiêu trong “ Tỉnh Trung Bát Pháp”. Tỉnh Trung Nguyệt như một ánh chớp rực sáng trong đêm, hướng về đối phương đang bay đến.

Sự tương giao giữa Từ Tử Lăng và Khấu Trọng quả thật thiên hạ vô song, Khấu Trọng chưa kịp nói ra lời thì Từ Tử Lăng đã bay người rượt theo Liên Nhu. Do hắn đã có kinh nghiệm trong giao đấu với Liên Nhu nên công việc này phải do hắn đảm nhận. Chỉ cần khắc chế được Liên Nhu thì sẽ có thể đặt điều kiện với Vân Soái và đám cao thủ. Nếu không thì cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, để cho Đột Lợi tỉnh lại, lúc ấy sẽ có lợi hơn khi đối đầu với địch thủ.

Thiếu nữ này có khinh công rất cao, Từ Từ Lăng đã từng lĩnh giáo qua. Mặc dù trong mật thất nàng ta khó lòng phát huy Đằng Na Công Pháp, nhưng hắn vẫn phải đau đầu suy nghĩ nhằm tìm ra yếu điểm trong thân pháp của Liên Nhu mà lợi dụng sao cho có thể tốc chiến tốc thắng trong lúc thị lại tìm cách tránh xa nhằm đợi sự trợ giúp của phụ thân.

Hắn và Khấu Trọng có một điểm rất giống nhau đó là không bao giờ đầu hàng khó khăn và thử thách, đối mặt những việc gần như không làm nổi thì tinh thần của hắn lại càng lên cao như đỉnh núi.

Mặc dù vậy khi thấy Đột Lợi đột nhiên bất tỉnh y cũng thấy kinh hãi, nếu vài ngày trước có người dự đoán tình trạng như thế này thì hắn sẽ hỉ mũi khinh thường.

Liên Nhu có chút hoang mang, toàn tâm chú ý vào cách thức tiếp cận của từ Tử Lăng, thị ngưng thần nhìn đến nỗi mày chau mục nhíu.

Chỉ thấy Từ Tử Lăng lúc trái lúc phải như chạy trên dây, uốn lượn một cách đầy kĩ xảo, trên thân pháp dường như xuất hiện sự xuất thủ của binh khí, thật đã phát huy gần;t tới cảnh giới cao nhất. Y khiến cho Liên Nhu dù được chân truyền khinh công tuyệt thế của phụ thân cũng phải kinh hãi không biết tháoi lui đường nào.

Từ Tử Lăng lúc nhanh lúc chậm, khiến cho nàng ta bất luận chạy về hướng nào đều có thể bị trúng kế của hắn. Sinh lộ duy nhất đó là lùi chạy thật nhanh, rồi nhảy về phía sườn núi, để cùng hắn thi thố thân pháp khinh công. Tuy nhiên khi đó nếu Từ Tử lăng lại không đuổi theo mà quay lạI liên thủ với Khấu Trọng để đối phó với Vân Soái thì thật không có lợi chút nào.

Mặc dù rất tin tưởng tài năng và công lực của phụ thân nhưng Liên Nhu vẫn biết rõ thiên hạ khó có ai địch nổi sự liên thủ của Từ Tử Lăng và Khấu Trọng. Hơn nữa đổi lại nếu cha con nàng có thể liên thủ, rồi đợi thêm trợ thủ đến thì đây sẽ là đất chết của cả ba người bọn Tử Lăng và Khấu Trọng. Chỉ biết rằng nếu có xảy ra kịch chiến thì không có bút mực nào có thể miêu tả nổi sự quyết liệt.

Từ Tử Lăng cũng hiểu rất rõ tình thế này nên hắn càng ép cho Liên Nhu phải ra tay. Ở một mức độ nào đó, trong hoàn cảnh đặc biệt này không gian thi triển cũng giống như một mật thất mở rộng mà thôi.

Trong nháy mắt, hắn nhảy sang phía trái Liên Nhu, rồI vút người lên phiến đá cách cô ta vài trượng, song thủ khum lại, song chưởng múa lên tạo thành một trường hấp lực mãnh liệt, khí thế kinh người. Toàn thân hắn tiến về phía cô gái có tư thế như Ngự Phong Nữ Thần đang bị chân khí áp chế đến mức tóc và áo đều cuộn bay lên.

Cùng lúc ấy ở phía đỉnh đồi cách đấy hơn mười trượng, đao khí của Khấu Trọng đã vây chặt lấy Vân Soái.

Hắn đã từng thấy thân pháp thiên hạ vô song của Vân Soái, biết rằng đọ khinh công với Vân Soái là việc vô tưởng, cách duy nhất là dùng kế lôi kéo khiến lão phải ra tay xuất thủ không thể truy đuổi. Tốc độ của hắn dù không bằng Vân Soái nhưng đao khí khẳng định có thể đuổi kịp bất kì sự biến hóa thân pháp nào, t nhưng nếu Vân Soái không phảI đang nóng lòng muốn cứu ái nữ, hắn cũng không có tình thế có lợi này.

Vân Soái lập tức lập định, tĩnh như sơn cốc.

Cần biết rằng, hắn nhanh vút như sao rơi từ gần sườn núi nhảy sang đỉnh đồi. Khinh công như vậy thì Khấu Trọng cố sức cũng có thể làm như thế nhưng không thể thực hiện một cách nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy. Chỉ từ điểm này có thể thấy so với Khấu Trọng dù đã có đột phá trong khinh công nhưng thua lão một bậc.

Vân Soái vươn tay phải, trong tay đã xuất hiện món binh khí kì lạ hình trăng khuyết sáng chói, vừa giống đao lại giống kiếm lao về phía Khấu Trọng.

Hai người mặt đối mặt.

Vân Soái là loại người gặp một lần khó quên, thân hình y không khôi ngô nhưng cao và phong độ, khoáng đạt, toàn thân có sức mạnh phi phàm, khí chất cao quý, diện mạo giống như vị huynh trưởng chỉ hơn Liên Nhu vài tuổi.

Nhưng điểm thu hút thực sự của gã là đôi mắt hơi xanh, dịu dàng sâu thẳm đối xứng với sống mũi cao như sống mũi chim ưng cùng với khóe môi đầy kiên nghị khiến người ta cảm thấy hắn vừa có bề ngoài cứng như thép và nội tại đa tình.

Khấu Trọng một đao chém xuống.

Nguyệt Loan Đao của Vân Soái lập tức biến thành một đường sáng rực như chớp xé tan Tỉnh Trung Nguyệt, bóng đao lập tức tiêu tan.

Vân Soái chấn động mãnh liệt ngoảnh lại ngước nhìn, Khấu Trọng cũng bị chấn động mãnh liệt không kém, lập tức lùi về sau. Chiến quả thế này thật ngoài dự liệu của song phương.

Với Khấu Trọng mà nói, hắn muốn xuất ra bách đao chiến định bao vây đối phương khiến đối phương không thể nhanh chóng thoát thân được vì hắn cho rằng bất luận Vân Soái lợi hại thế nào đánh nhiều cũng chỉ có thể làm giảm đi kỳ chiêu đao pháp cương mãnh mà hắn tung ra.

Tuy nhiên đao này của Vân Soái bề ngoài giống như quyết chiến nhưng thật ra lại là chiêu rút lui rất cao minh. Nhưng do hai bên cùng ra sức quá mạnh nên khiến hắn phải lùi lại phía sau sườn đồi vài bước. Hắn vội vàng điều chỉnh lại tư thế đề công vận khí.

Tính toán của Vân Soái cũng bị sai lệch nhiều, lúc đầu hắn cũng đánh giá rất cao Khấu Trọng nhưng trong lòng nghĩ rằng dù công phu của Khấu Trọng có cao đến mức nào cũng khó lòng cản nổi công lực 60 năm mà hắn tập trung xuất thủ. Vì vậy khi nghĩ đến việc phải đọ sức khó khăn trước mắt trong lòng lão kinh hãi không nói cũng có thể tưởng tượng ra.

Trong thời gian rất ngắn, hắn đã hóa giải được khí thế tiến công của Khấu Trọng. Lúc này, Khấu Trọng cũng vụt lên cành cây ngang, phục hồi tư thế khiến cho lão mất đi cơ hội quý giá cứu ái nữ.

Vân Soái đằng thân tiến tới toàn lực xuất thủ.

Trận chiến giữa Từ Tử Lăng và Liên Nhu cũng vào giai đoạn quyết liệt, nếu Từ Tử Lăng muốn toàn tâm giết chết Liên Nhu thì mỹ nữ Ba Tư không chết cũng trong thương.

Trong trận chiến ngày đó ở mật thất, Từ Tử Lăng đã chiếm ưu thế vượt trội so vớI Lien Nhu, huống hồ bây giờ sau khi bất ngờ học được Chân ngôn thủ ấn của Phật môn và đả bại Thiên quân Tịch Ứng, khoảng cách giữa hai người lại càng lớn ra. Thế nhưng muốn bắt sống Liên Nhu lại không hề dễ dàng, hơn nữa kì công quái chiêu mà nàng ta xuất thủ không ngừng phối hợp với khinh công thân pháp do Vân Soái thân truyền khiến Từ Tử Lăng cũng rất đau đầu.

Tránh được cuồng phong vũ bão, sau khi tung mười tám chiêu kiếm vừa cương vừa nhu từ các vị trí khác nhau, Từ Tử Lăng giữ tâm tĩnh như chờ vân tán nguyệt tỏ rồi mới xuất chiêu số của Dịch kiếm thuật, ”dĩ nhân dịch kiếm dĩ kiếm dịch nhân”, đột nhiên xuất thủ chém ngang, Liên Nhu hét lên, nhu kiếm bị chém trúng văng khỏi tay rơi vào khe đá.

Từ Tử Lăng cười lớn một tràng dài, xuất thủ như ánh chớp lóe lên,ưởng thành chỉ kiếm đâm vào trọng huyệt ở vai trái Liên Nhu.

Liên Nhu không hổ là đệ tử chân truyền của Vân Soái, dù máu chảy đầm đìa, nửa người đau đớn vô cùng, tấm thân yêu kiều vẫn băng mình thóai hậu, tránh khỏi chỉ phong, rồi bay lướt lên không trung lách qua hai nhánh cây thông dài phía sau, lùi về phía sườn núi trong tư thế vô cùng đẹp mắt.

Từ Tử Lăng đâu có thời gian để chiêm ngưỡng, lập tức vút người lên vượt qua ngọn cây thông già, truy kích Liên Nhu đang đứng cách đó vài trượng. Chỉ cần tiến đến vị trí có thể xuất thủ, hắn khẳng định trong vài chiêu nữa là có thể tóm được Liên Nhu.

*

Khấu Trọng và Vân Soái sau khi giao đấu ba chiêu nhanh như thiểm điện trong không trung, rồI cả hai đều bay lộn về thạch địa để tiếp tục cuộc chiến. Với tài năng của Khấu Trọng mà vẫn bị chiêu số cùng thân pháp biến ảo quỷ mị của Vân Soái làm cho mồ hôi đẫm áo.

Nếu Khấu Trọng không từng được Thiên đao Tống Khuyết chỉ bảo cẩn thận e rằng đã sớm đại bại vong thân.

Vân Soái không những công lực thâm hậu mà điểm khó đoán nhất của lão là thân pháp bất tri kết hợp cùng với quái đao Loan Nguyệt, mỗi lần xuất chiêu đều có biến hóa khôn lường khiến hắn đối phó tốn rất nhiều sức lực.

Loan Nguyệt Đao giống như một phiến đoạt mệnh kim vân, lúc phải lúc trái như cuồng phong vũ bão có thể công kích từ trước từ sau khiến hắn không còn thời gian mà thở.

Có điều người ngạc nhiên nhất lại là Vân Soái. Mặc dù lão chiếm thế thượng phong nhưng mỗi lần sắp kích trúng Khấu Trọng thì trong khoảnh khắc với thân pháp kì dị hắn lại tránh được chiêu thức kỳ bí mà lão đã tận mỹ sử dụng. Nhãn lực của lão cũng rất cao minh, phán đoán ra Khấu Trọng uyển chuyển thay đổi vị trí nhờ vào việc sinh ra hai dòng lực âm dương chính phụ rồi qua đó có thể dễ dàng di hình hoán vị. Nhưng dù vậy thì biết vẫn chỉ là biết mà lão không có cách gì đối phó đư̖c, như thế không kinh ngạc mới là lạ.

Cần biết rằng Vân Sóai chính là tôn sư của võ đạo Ba Tư, gia nhập phái Đột Quyết rồi làm người đứng đầu phái, thế lực của hắn không hề nhỏ, vậy mà khi gặp một tên tiểu tử như Khấu Trọng, lão phảI toàn lực xuất thủ vẫn không hàng phục được. Nghĩ đến đây, lão lại càng thâm hỏa nộ muốn hạ sát Khấu Trọng ngay lập tức.

Khấu Trọng lách thân tránh đường đao đang chém xuống, rồi xoay thân nhảy lên, ánh đao phủ đầu chém xuống liên miên bất tuyệt.

Vân Soái rút đao lại thì thấy công lực của Khấu Trọng lại bạo phát như dâng lên đỉnh điểm, lão liền kêu lên một tiếng rồi phát đao xuất lực đồng thời xoay chuyển thân hình.

Khấu Trọng ha ha cười lớn:

– Sớm biết ngươi sẽ ra chiêu này!

Vân Soái chỉ thấy Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đang tràn đầy khí công nặng ngàn cân bỗng chuyển sang thế hư ảo tựa không hề xuất lực làm cho lão dùng sai lực đạo, trong lòng kinh hãi lập tức lùi lại tránh đao tiếp theo của Khấu Trọng. Chỉ thấy Loan Nguyệt Đao trên tay Vân Soái lập tức biến thành luồng ánh sáng chói rực chiếu rọi mặt đất, tấn công mãnh liệt về phía Khấu Trọng.

Bộ đao pháp này chính là bản lĩnh cất giấu kĩ càng của Vân Sư tên gọi là ”Diễm Dương Nhẫn Pháp” tức là đao pháp như ánh sáng mặt trời phổ chiếu thiên hạ, ánh đao quang minh sáng chói tựa không thể tránh khỏi. Cả bộ nhẫn pháp bao gồm một ngàn lẻ ba chiêu thức, mỗi chiêu thức đều có tâm pháp đặc biệt kết hợp với thân pháp và bộ pháp. Từ năm bốn mươi tuổi lão đã luyện thành bộ đao pháp này mà chưa hề gặp đối thủ. Điều đặc biệt nhất của đao pháp là mỗi lần đề chân khí sẽ liên tiếp xuất ra mười đao sau đó mới hoán khí vì thế đao pháp cực nhanh lóe sáng khiến cho đối phương dù công phu thâm hậu hơn cũng bại vong vì tốc độ đao quá nhanh.

Khấu Trọng có thể khiến lão không tiếc chân nguyên hao phí mà giở bộ đao pháp “Diễm Dương Nhẫn Pháp” quảng để kiêu ngạo.

Thực tế thì Khấu Trọng chưa kịp đắc ý, một chút ưu thế miễn cưỡng mà hắn vừa giành lại được lập tức tiêu tan. Trong khoảnh khắc nơi nơi sáng rực đao khí vút tới nghênh diện. Đừng nói là nhìn rõ chiêu số và thân pháp của đối thủ, đến xác định đâu là thực chiêu đâu là hư chiêu cũng quá khó.

Vân Soái thì giống như đám khói vô trọng lượng, vút tới cùng với gió núi, liên tục thay đổi vị trí tấn công vào những điểm yếu mà đối phương không hề nghĩ tới.

Khấu Trọng không thể dựa vào song mục để phán đoán, mà chỉ dựa vào cảm giác vận toàn lực để phá giải chống đỡ với lưỡi đao kì lạ đang vù vù lướt tới đỡ lấy sức mạnh phản kích của đối phương, rồI từng bước tăng cường áp lực tấn công.

Tiếng đao va vào nhau liên miên bất tuyệt. Khấu Trọng giống như chiếc đinh đóng chặt vào mặt đất dẫu chết cũng không lùi một bước. Trong thâm tâm hắn biết rõ nếu đọ thân pháp với đối thủ đáng gờm này chỉ làm cho thời gian thất bại càng ngắn đi.

Vân Soái khi chuyển sang khẩu đao thứ năm xuất chiêu thứ bốn mươi thì chợt nghe tiếng gọi của ái nữ Liên Nhu liền phân tâm bèn chém bừa một đao, ngay lúc đó Khấu Trọng liền thừa cơ phi thân bay lên. Vân Soái miệng khẽ nói tiếc quá. Nhưng cho dù lão có giết được Khấu Trọng mà tiểu mạng của ái nữ không giữ được thì thật không đáng chút nào.

Từ trước đến nay lão đều dựa vào nhãn lực cao minh nhanh chóng đoán được thực hư của đối thủ rồi dùng kì chiêu đánh bại đối thủ. Nhưng trong lúc này Khấu Trọng vẫn như một cái đầm lặng không đáy luôn khiến hắn dù đã dùng đến những kỳ chiêu sát thủ để tấn công mà kết quả vẫn là vô ích, không tổn hại đến sợi tóc của đối phương. Cảm giác uất ức tức giận này càng khiến con người tự phụ của lão cảm thấy khó chịu đến chết đi được.

Tuy nhiên lão hoàn toàn chiếm thế chủ động muốn lui, muốn tiến Khấu Trọng không thể ngăn cản được.

*

Từ Tử Lăng rượt theo Liene Nhu tới trên sườn núi, y bay vút lên cao rồi lao xuống.

Liên Nhu tự biết không phải là đối thủ, bèn tiến về phía sườn núi, hạ giọng nói:

– Đừng tiến tới nữa nếu không nô gia sẽ nhảy xuống tự vẫn cho người xem.

Từ Tử Lăng dừng lại cách cô gái vài trượng, chưa kịp xuất khẩu gì thì Liên Nhu đã tiến lên song thủ ra đòn phản công toàn lực.

Cùng lúc đó từ phía sau Khấu Trọng hét lớn:

– Tử Lăng cẩn thận, lão Vân đang tới đó!

Trong một khoảnh khắc rất ngắn Từ Tử Lăng đang từ thế chiếm thượng phong đã phải rơi vào cảnh chống đỡ địch thủ từ lưỡng bề tiền hậu.

Đối phương lại là một đại cao thủ nên để tránh khỏi Từ Tử Lăng sẽ phải lập tức xoay người thoát khỏi sự tấn công bất ngờ từ phía sau. Nhưng cứ thế này nếu cha con họ thừa cơ mà liên thủ thì rất khó chống đỡ, vả lạI nếu không có sự trợ giúp của Khấu Trọng thì hắn chắc chắn sẽ mất mạng. Hơn nữa, hắn biết rõ chỉ cần đỡ được đòn tiến của hai cha con họ Khấu Trọng sẽ kịp thời lao tới ứng cứu.

Từ Tử Lăng hừ một tiếng xoay người quay lưng lùi nhanh về phía Liên Nhu đang đứng ở gần sườn núi. Tư thế của gã giống như lao tới giơ lưng cho Liên Nhu luyện chưởng. Ngay cả Liên Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên, thiên hạ không ngờ lại có chiêu số tự tận thức như thế này.

Đôi mắt của Từ Tử Lăng trong khoảnh khắc chói lên do ánh sáng từ lưỡi đao Loan Nguyệt của Vân Soái. Lưỡi đao cong quái dị này lướt theo một đường cong kì dị có thể phát huy hết uy lực khi từ trên lao xuống mang theo khí công mãnh liệt có thể chém đứt mọi vật cản trên đường tiến của Vân Soái.

Từ Tử Lăng tự trong tâm cảm thấay mắn nếu hắn phân tâm không tập trung tinh thần và trí lực ứng phó một đao toàn lực của Vân Soái thì kết cục dù không chết thì cũng bị trọng thương.

Nhưng song thủ của Liên Nhu cũng mang theo kình lực bài sơn đảo hải nhằm vào hậu bối của hắn, nếu để cô ta đánh trúng thì đảm bảo bất kì chân khí hộ thân nào đều sẽ vô dụng.

Từ Tử Lăng vận công hét lên một tiếng. Chân ngôn bật ra tựa như truyền tới từ chốn cửu thiên mà lại giống như sấm động từ mặt đất. Vân Soái và Liên Nhu không kịp phòng bị, bị tiếng thét làm chói tai tâm thần điên đảo.

Liên Nhu bị ảnh hưởng rõ rệt hơn Vân Soái, tấm thân kiều diễm của nàng chao đảo, thân pháp không còn vững vàng, tốc độ chậm lại hơn rất nhiều.

Từ Tử Lăng ổn định lại tư thế, sử dụng chiêu La Hán vươn thân trong Đại Thạch tự, hắn vận chân khí từ trong cơ thể thoát ra tứ chi rồi lại chuyển mình tiến lại phía sau Liên Nhu một cách thần bí.

Liên Nhu đột nhiên hồn siêu phách lạc, nãy giờ trong tiếng thét song thủ của nàng ta vẫn tấn công vào đôi vai to lớn của Từ Tử Lăng, vậy mà điều làm cô ta khó hiểu nhất đã xảy ra.

Áo choàng của Từ Tử Lăng trong chớp mắt dường như phất nhẹ lên ba lần. Bàn tay nhạy cảm của Liên Nhu cảm nhận rất rõ chiếc áo của chàng cao thủ Hán nhân thanh tú mê người này kì thực đã co giãn, thả hấp lực đến hơn ba lần, mỗi lần đều làm tiêu giảm lực công kích của nàng ta. Khi mà đôi tay Liên Nhu chạm vào vai của Từ Tử Lăng thì chưởng lực đã giảm chỉ còn năm phần. Càng cố thì lạI càng không có kết quả, giống như việc dùng tay đi tóm một con lươn, dùng lực càng mạnh thì con lươn lại càng dễ trườn ra khỏi bàn tay.

Liên Nhu còn chưa kịp chuyển chiêu thức, thì thấy trước mắt sáng chói lên, lần này nàng ta không phải đối diện với Từ Tử Lăng mà là với Loan Nguyệt Đao của chính phụ thân đang ầm ầm lao tới.

Từ Tử Lăng cảm thấy quá may mắn, nếu hắn mà chưa học qua Đại Kim Cương Luân Ấn Pháp, không dù phi thường trong cơ thể, xoay chuyển Đại Kim Cương Luân Ấn ba lần tuyệt không thể phá giải được chưởng lực của Liên Nhu. Rồi lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi khi Liên Nhu còn đang tìm cách tránh đòn của Vân Soái, hắn vận lại nội công để tiêu tán tất cả khí công nhập thân từ chưởng lực của Liên Nhu. Khi cách Liên Nhu khoảng năm tấc thì tất cả chân khí của gã đã hoàn toàn hồi phục. Không để mất đi cơ hội nghìn năm có một để sinh cầm Liên Nhu, hắn ngay lập tức quay người lại, hữu thủ vươn về phía Liên Nhu đang tránh đòn, ngũ chỉ sinh ra hấp lực kì lạ chỉ cần Liên Nhu theo bản năng lùi lại tránh đao của cha nàng, hắn sẽ thừa cơ tóm gọn nàng ta.

Trong tình cảnh gần như không thể hắn đã hoàn hảo đột xuất kỳ chiêu chuyển thủ thành công.

Khấu Trọng người và đao hợp nhất vút tới như sao băng từ khoảng cách ba trượng trên không trung.

Vân Soái rơi vào tình cảnh trở tay không kịp, lão không hề nghĩ tới Từ Tử Lăng ngay tức khắc đã chuyển đổi cục diện. Tuy vậy là đại tông sư võ học lão nhìn ra ngay mưu đồ của Từ Tử Lăng nhằm bắt ái nữ. Lâm nguy bất loạn, trường bào của lão phất động, lập tức xoay người chuyển hướng phi theo đường cong tránh khỏi ái nữ và ngay tức thì chuyển hường tấn công địch thủ từ phía sau.

Ánh sáng chấn động hướng thẳng Từ Tử Lăng mà tiến.

Do đã nhìn qua tuyệt kĩ của Vân Sóai nên Từ Tử Lăng đã không phán đóan sai, trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Hắn lập tức chuyển vận song thủ ngầm vận Bảo Bình Ấn Quyết, khí công đổi hẳn, Bảo Bình Khí công dâng lên từ trong tâm chưởng đẩy Liên Nhu ra xa vài bước.

Tiếp đến hắn lại hét một tiếng lớn, hai tay biến hóa thiên hình vạn dạng, cuối cùng xuất ra chiêu thức Sư Tử Ấn đỡ lấy lưỡi đao vàng của Vân Soái.

– Tang tang tang!

Âm thanh vang lên bất tuyệt, trong khoảnh khắc Từ Tử Lăng liên tiếp đỡ được mười đao của Vân Soái. Y đối phó với đại sư võ học của Ba Tưkhinh công cái thế mà không lùi một bước.

Có tiếng kêu thất thanh của Liên Nhu truyền tới.

Vân Soái dùng cước lực đạp đất bay lên không trung, rồi lại lao xuống ứng cứu nhưng đã quá muộn. Liên Nhu sớm đã bị rơi vào tay của Khấu Trọng.

Có tiếng gió rít lên ầm ầm, rồi bóng dáng của khoảng hơn mười nhân thủ xuất hiện ở phía sau sườn núi. Tuy nhiên chúng đã đến chậm một bước.

Chọn tập
Bình luận