Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 732: Mùa đông sắp qua

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Khấu Trọng chợt giật mình tỉnh lại giữa giấc ngủ say, ngồi bật dậy trợn mắt nhìn ra.

Một gương mặt rực rỡ như hoa đang mỉm cười tươi rói với gã.

Khấu Trọng chút nữa là không tin nổi vào mắt mình. Gã đang định dụi mắt thì hương thơm ập đến, mỹ nữ vốn đang ngồi im trên ghế kia bỗng tiến đến ngồi bên giường, ghé cái miệng nhỏ nhắn vào bên tai hắn nói:

– Đừng làm ồn! Tử Lăng vẫn đang tìm giấc mộng đẹp của chàng, còn Bạt Phong Hàn thì vừa lên phòng khách rồi.

Khấu Trọng hít sâu một hơi, bực tức nói:

– Mẹ của ta ơi! Loan mỹ nhân, sao nàng lại đột nhiên xuất hiện vậy?

Đó chính là Loan Loan đã mất tích từ lâu. Động tác của nàng nhẹ nhàng không tiếng động, có chút khiến người ta tưởng như đang gặp ma quỷ trong ảo mộng.

Gương mặt của Loan Loan mang vẻ thánh khiết không tì vết khiến người ta khó phân biệt chính tà, làm cho nàng càng ánh lên vẻ xinh đẹp khác thường. Điều đó cho thấy Thiên Ma đại pháp của nàng lại có bước tiến mới.

Đôi môi thơm ngát của nàng khẽ hôn lên vành tai mẫn cảm của Khấu Trọng, lại còn khiêu khích thổi nhẹ một hơi vào tai gã rồi mới nhẹ giọng nói:

– Câu này lẽ ra phải là ta hỏi các ngươi mới đúng. Thiếu soái đến Trường An lại định làm chuyện gì mờ ám gì đây?

Khấu Trọng sợ hãi đáp:

– Thì ra nàng vẫn luôn trốn ở Trường An.

Trong lòng gã thầm kêu khổ. Khả năng phá hoại của Loan Loan còn triệt để hơn Thạch Chi Hiên vì nàng biết được bí mật của Dương Công bảo khố.

Loan Loan mỉm cười nói:

– Trốn cái gì chứ, ngươi ăn nói thật là khó nghe. Trường An vốn là nhà của Loan nhi mà! Hì hì, người ta sớm đã đoán được các ngươi sẽ giả quỉ giả ma trở về, chỉ không ngờ rằng vẫn diễn lại mấy cái mưu kế cũ rích đó thôi. Không sợ Thạch Chi Hiên vạch mặt các ngươi sao?

Khấu Trọng chán nản đáp:

– Việc này không thể nói hết trong một câu được, để ta kể lại kỹ càng sau đi. Trước hết cho ta biết nàng định làm gì bọn ta đây?

Loan Loan nói:

– Người ta có thể làm gì các ngươi chứ? Ồ, đợi người ta nghĩ kĩ rồi nói cho ngươi nhé. Thân thể ngươi cũng quyến rũ thật đấy.

Khấu Trọng nổi gai ốc cúi đầu nhìn Loan Loan đưa tay phải vào trong áo gã dịu dàng đa tình vuốt ve bộ ngực vạm vỡ. Gã ngạc nhiên nói:

– Nàng làm gì vậy? Đàn ông vừa ngủ dậy là lúc nguy hiểm nhất đấy. Nàng còn tiếp tục chọc ta hứng lên thì khó mà giữ được mình đấy.

Loan Loan nhắm đôi mắt đẹp, tựa đầu lên vai hắn, đôi chân trần cũng đưa lên giường, cả người tựa vào hẳn vào gã, tay trái gác lên bộ ngực đầy nam tính của gã mơ màng nói:

– Ngươi muốn phá Loan nhi à, người ta tuyệt đối không cản trở đâu.

Khấu Trọng cố hết sức chống lại sự quyến rũ đầy dụ hoặc của nàng, có điều những nơi ngón tay nhỏ bé của nàng vuốt ve tạo ra cảm giác sảng khoái mê người, khiến gã vô cùng mâu thuẫn vừa muốn nàng dừng lại mà cũng muốn nàng tiếp tục.

Gã cười khổ nói:

– Loan mỹ nhân dường như đã tìm nhầm đối tượng rồi. Người trong tim nàng ở phòng bên kia chứ không phải ở đây mà.

Ngày đã gần hoàng hôn, sắc trời dần tối.

Giọng Loan Loan nhẹ nhàng đáp:

– Thiếu Soái và Tử Lăng đều là những nam nhi khiến Loan nhi phải siêu lòng. Thiếu Soái không muốn người ta đem hết tình yêu với Tử Lăng chuyển sang ngươi sao?

Đến giờ Khấu Trọng vẫn chưa hiểu vì sao Loan Loan xuất hiện, lại còn tỏ ra nhiệt tình, chủ động quyến rũ với mình. Gã thở dài:

– Nếu nàng đột nhiên chuyển sang yêu ta thì lại càng không nên đùa giỡn ta chứ. Đừng quên nữ tử của quý phái chỉ có thể vui vẻ với một người mà mình không thích hoặc không có tình cảm gì thôi. Lẽ nào nàng lại muốn dẫm vào vết xe đổ của lệnh sư?

Loan Loan nói nhẹ nhàng vào tai hắn:

– Thiếu soái à, ngươi phải biết trước một chuyện chứ. Điều cấm kỵ đó của tệ phái chỉ áp dụng cho những người chưa luyện thành Thiên Ma đại pháp thôi. Khi đã luyện thành Thiên ma đại pháp thì chẳng có bất cứ điều cấm kỵ nào nữa, muốn tìm đàn ông thì đương nhiên cũng không cần phải kìm chế mình rồi.

Khấu Trọng kinh ngạc đáp:

– Vậy thì nàng càng nên đến phòng bên kia mới đúng chứ. Bây giờ thì ta chắc chắn là nàng vào nhầm phòng tân hôn rồi.

Loan Loan hơi bực mình nói:

– Ngươi thật sự muốn người ta lên giường của kẻ khác sao?

Khấu Trọng vội cười nịnh:

– Ta chỉ nhịn không được muốn hỏi rõ ràng thôi. Lăng thiếu so ra còn kém nhẫn nại hơn ta, không chịu được kích thích mạnh mà. Ôi, chẳng phải là nàng tìm nam nhi mới đến đây hay sao?

Loan Loan ngồi thẳng dậy nghiêm mặt, rút lại lại bàn tay ngọc ngà đã khiến Khấu Trọng hồn bay phách lạc rồi khẽ nhún vai lườm gã nói:

– Vì sao không thể chứ? Bây giờ có thể vun đắp tình cảm trước để ngươi chuẩn bị tốt tâm lý mà. Yêu cầu của người ta rất đơn giản, chỉ cần ân ái một đêm, xong việc lại không bắt ngươi phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, cũng chẳng nói cho ai biết.

Khấu Trọng nhìn kĩ gương mặt quốc sắc thiên hương của nàng, hoảng sợ nói:

– Đừng doạ ta! Nàng đang đùa giỡn ta phải không?

Loan Loan đáp nửa vời:

– Rồi ngươi sẽ biết đáp án. Đại quân của Thiếu Soái phải chăng đang chia nhỏ lẻn vào Quan Trung, trong đó đội quân tinh nhuệ nhất sẽ trốn trong bảo khố?

Khấu Trọng lập tức quyết định, bất đắc dĩ đáp:

– Nàng chỉ đoán đúng một nửa thôi. Lần này chúng ta đến không phải muốn trong đánh ngoài hợp công hạ thành Trường An mà muốn phát động một đợt chính biến, giúp Lý Thế Dân lên ngôi hoàng đế. Hiện giờ đã khai hết với nàng rồi, đành chờ nàng giết mổ thôi.

Loan Loan không đổi sắc mặt, lạnh nhạt đáp:

– Coi như ngươi thật thà. Nếu không phải vì ta muốn tìm hiểu rõ các ngươi đến Trường An làm gì thì sớm đã xuất hiện gặp gỡ các ngươi rồi. Trầm Lạc Nhạn đi gặp công chúa Tú Ninh, sau đó công chúa Tú Ninh lại đến thăm Trầm Lạc Nhạn, chỉ trừ kẻ ngốc ra ai cũng biết người nàng muốn gặp là nhà ngươi. Khi công chúa Tú Ninh rời đi lại có vẻ như vừa khóc lóc, mấy ngày sau đó đều buồn bực không vui. Ôi, ông Thiếu Soái của ta ơi, ngươi dựa vào cái gì để dám gặp Lý Tú Ninh, và Lý Tú Ninh vì sao không tố cáo ngươi chứ? Người tinh tế nhìn qua là biết có vấn đề rồi.

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

– Nàng nắm rõ những việc phát sinh trong cung như trong lòng bàn tay vậy.

Loan Loan lại đưa làn môi đã hôn gã lúc nãy đến gần, để lộ ra nụ cười mê hồn rồi nói:

– Nội cung của nhà Đường là nơi quan trọng như vậy, sao có thể thiếu người của bọn ta được. Đường dây tình báo đó là do tiên sư tự tay bố trí, bọn họ chỉ trung thành với một người duy nhất là Loan nhi.

Khấu Trọng trầm giọng nói:

– Có vẻ như nàng không phản đối Lý Thế Dân lên làm hoàng đế?

Loan Loan đưa tay lên vuốt ve gương mặt Khấu Trọng, đáp:

– Ai làm hoàng đế thì có gì quan trọng chứ? Đế quốc tương lai càng mạnh thì Loan nhi lại càng thích. Ta không những sẽ không bán đứng ngươi mà còn sẽ dốc sức giúp ngươi. Ôi, người ta làm sao nỡ hại các ngươi chứ, chẳng lẽ còn e các ngươi chưa đủ ghét Loan Loan hay sao?

Khấu Trọng nghe mà há hốc cả miệng. Gã hoàn toàn không nắm được ý định thật của nàng, chỉ biết rằng sự việc thành công hay thất bại nằm cả trong tay nàng.

Loan Loan rút lại bàn tay ngọc ngà, nhẹ nhàng nói:

– Thay ta thăm hỏi Tử Lăng nhé, sau này người ta sẽ quay lại tìm ngươi.

Khi Từ Tử Lăng đến bên mép giường ngồi xuống thì Khấu Trọng vẫn còn đang đờ người ra.

Khấu Trọng dở khóc dở cười đáp:

– Loan đại tỷ vừa đến.

Từ Tử Lăng nghiêm mặt đáp:

– Lúc ngươi giật mình ngồi dậy thì tiếng động cũng khiến ta tỉnh dậy.

Khấu Trọng đáp:

– Ngươi nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta rồi chứ?

Từ Tử Lăng đáp:

– Chỉ nghe thấy mấy câu cuối nàng cố ý nói để ta nghe thấy thôi, còn những lời ngươi nói thì ta chẳng biết gì.

Khấu Trọng đáp:

– Đây là võ công mẹ gì chứ, nàng đâu có tụ thanh âm thành dòng đâu.

Từ Tử Lăng đáp:

– Nàng không những đã thay thế Chúc Ngọc Nghiên trở thành nhân vật hùng bá một phương mà về Thiên Ma đại pháp lại còn giỏi hơn thầy rồi. Nếu ta đoán không nhầm thì tiếng nói của nàng đều bị giữ trong từ trường của Thiên Ma kình, không để lọt ra ngoài.

Khấu Trọng nói vẻ không hiểu:

– Có vẻ nàng đến để trêu đùa ta. Đúng ra thì nàng phải tìm Lăng thiếu chứ không phải ta.

Từ Tử Lăng nhíu mày đáp:

– Loan Loan cũng giống như Thạch Chi Hiên, biến hoá rất đáng sợ. Trước đây nàng đã từng nói tự mình sẽ có cách chấn hưng ma môn. Ôi, ta chỉ sợ nàng khiêu chiến Phi Huyên, gây ra một trận quyết chiến giữa ma môn và Tĩnh Trai.

Khấu Trọng hoảng sợ đáp:

– Vậy phải làm thế nào đây? Với công lực hiện giờ của bọn họ thì chẳng ai can thiệp được.

Từ Tử Lăng đáp:

– Ngươi nói với nàng rằng chúng ta ủng hộ Lý Thế Dân làm hoàng đế, nàng phản ứng ra sao?

Khấu Trọng trầm ngâm:

– Nàng không những không nổi giận mà còn nói đế quốc tương lai càng lớn mạnh thì nàng càng vui. Thật là khiến người khác không thể đoán nổi nàng đang nghĩ gì.

Từ Tử Lăng cười khổ đáp:

– Rồi cũng sẽ có ngày chúng ta hiểu thôi. Ra ngoài rồi nói tiếp đi!

Bạt Phong Hàn chặn bọn họ tại vườn hoa, nói:

– Có khách đến, chúng ta đến góc đình nói chuyện thôi.

Ba người đến chiếc đình vuông xung quanh tuyết trắng, ngồi xuống bên chiếc bàn đá.

Trước tiên Khấu Trọng đem chuyện của Loan Loan một mình xuất hiện ra kể cho hắn. Bạt Phong Hàn nói:

– Chắc nàng đằng xa theo dõi, nếu không ta đã thể cảm ứng được rồi.

Từ Tử Lăng đáp:

– Khó nói lắm. Thiên Ma đại pháp biến hoá khó lường. Phải đến lúc nàng vào phòng ngồi xuống thì Khấu Trọng mới tỉnh dậy cơ mà. Hơn nữa nàng không có ác ý gì với chúng ta nên càng khiến chúng ta khó cảm ứng được.

Khấu Trọng nói:

– Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại chặn bọn ta lại?

Bạt Phong Hàn mỉm cười đáp:

– Thì đồng bọn mới muốn đến gặp mặt mà.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau không hiểu.

Bạt Phong Hàn đáp:

– Chiêu này rất tuyệt, may mà bọn chúng nghĩ ra. Sáng sớm nay Bùi Tịch đến gặp Phúc Vinh gia của chúng ta. Hắn nói Lý Uyên muốn nâng số vốn của tiền trang lên đến một trăm hai mươi vạn lượng vàng, vì vậy muốn Sa Thiên Nam và Độc Cô Phong cùng vào hợp tác, mỗi người bỏ ra mười vạn lượng. Ngoài ra còn ban lệnh thêm đủ loại quy củ, biến tiền trang Trinh Quán thành nơi làm ăn góp cổ phần, mỗi năm dựa vào tỉ lệ tiền vốn đầu tư mà bầu ra người đứng đầu quản lý. Vậy chỉ cần Trì Sanh Xuân được người khác ủng hộ thì có thể cướp lấy quyền quản lý, mà Phúc Vinh Gia của chúng ta cũng chỉ còn cách bằng lòng.

Khấu Trọng cười đáp:

– Thú vị đấy, có điều chỉ sợ Trì Sanh Xuân chẳng kiếm chác được gì mà còn phải đem tài sản mà nhà họ Hương của hắn tích lũy lâu nay nhả bớt ra. Nếu ta đoán không sai thì phần góp vốn của Độc Cô Phong là do Trì Sanh Xuân bỏ tiền ra. Chứ nếu Độc Cô Phong mà còn tiền thì đã chẳng phải đem bức tranh “Hàn Lâm Thanh Viễn” bán cho Trì Sanh Xuân rồi.

Bạt Phong Hàn du nhiên đáp:

– Việc này tạm thời không cần chúng ta xen vào. Điểm tốt là trình độ ứng phó của Tiểu Tuấn ngày càng thành thục và có phương pháp, có thể một mình đối phó rồi, huống gì còn có Tống nhị ca ở bên cạnh giúp đỡ.

Khấu Trọng cười nói:

-Việc của chúng ta sao rồi?

Bạt Phong Hàn nói:

– Tiểu Kiệt đã hoàn thành nhiệm vụ, điều tra ra được vị trí phòng của Xuân Hương trong vườn Thượng Lâm. Đêm nay ta sẽ dùng mấy món tra tấn để hầu hạ Nhĩ Văn Hoán đại nhân, đảm bảo sau khi xong việc hắn sẽ tưởng rằng vì vui vẻ quá mức mà dẫn đến kiệt sức.

Khấu Trọng nói:

– Việc này rất quan trọng. Đêm nay ta sẽ làm một chân tiểu tốt của lão Bạt ngươi, canh chừng đề phòng cho ngươi.

Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:

– Tử Lăng không đi xem trò vui sao?

Từ Tử Lăng nói:

– Ta muốn đi gặp Thạch Chi Hiên, tiện thể xem luôn tình hình của Hi Bạch.

Khấu Trọng đồng ý nói:

– Chúng ta chia nhau làm việc vậy.

Từ Tử Lăng nói:

– Có nên nói cho Thạch Chi Hiên biết Loan Loan hiện đang ở Trường An không?

Khấu Trọng nói:

– Nói cho lão biết cũng chẳng sao, chắc chắn lão không nỡ hại Loan mỹ nhân đâu. Còn có thể nói với lão rằng Phục Khiên là người của chúng ta nữa, để tránh những hiểu lầm không đáng có.

Bạt Phong Hàn nói:

-Vẫn còn một việc chưa nói với các ngươi. Nguyên Cát đã quay về rồi, hắn còn đặt một tiệc rượu ở lầu Phong Nhã, tối nay muốn chơi bời một phen.

Khấu Trọng nhớ đến cảnh Lý Nguyên Cát đã xử tử Đậu Kiến Đức, hai mắt liền hừng hực sát khí, hung hăng nói:

– Để xem hắn còn có thể phong lưu đến bao giờ?

oOo

Thạch Chi Hiên ngồi một mình trong phòng, phía trong lờ mờ vang lên tiếng hít thở nhẹ và dài của Hầu Hi Bạch.

Lão hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên về việc Từ Tử Lăng đột nhiên đến thăm, giống như lòng đã nguội tàn không còn gì trên thế giới này có thể lão động lòng nữa. Từ Tử Lăng vừa bước vào phòng thì trong lòng chợt trỗi lên một cảm giác kì lạ về lão.

Thạch Chi Hiên ôn tồn nói:

– Tử Lăng hãy đến ngồi cạnh bên ta đi.

Từ Tử Lăng ngồi xuống cách lão một chiếc ghế rồi hỏi:

– Tà Vương đang suy nghĩ việc gì vậy?

Thạch Chi Hiên bình tĩnh đáp:

-Từ khi ta ra giang hồ đến nay chưa từng có ai hỏi ta đang nghĩ gì, càng không có kẻ nào dám hỏi những gì đang diễn biến trong đầu ta.

Rồi lão quay sang chăm chú nhìn Từ Tử Lăng, lạnh nhạt nói như không có chuyện gì:

-Tại sao Tử Lăng lại luôn gọi ta là Tà Vương vậy. Phải chăng trong vô thức ngươi sợ sẽ có quan hệ mật thiết với Thạch Chi Hiên ta? Nói cho cùng thì Thanh Tuyền vẫn là con gái ruột của Thạch Chi Hiên này, đó là điều trong trời đất này không ai có thể thay đổi được nữa.

Từ Tử Lăng cười khổ nói:

– Quan hệ giữa chúng ta xưa nay vẫn chưa bao giờ ổn định được. Ta chưa bao giờ dám chắc chỉ trong giây lát nữa là ngài có ra tay giết ta hay không. Đó chính là bản sắc của Tà Vương ngài, ngài bảo ta phải xử lý quan hệ đó như thế nào đây!

Thạch Chi Hiên nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về câu hỏi này.

Từ Tử Lăng không kìm được nói:

– Lúc nãy khi ta vừa tiến vào liền cảm nhận thấy tâm trạng cô độc của ngài.

Thạch Chi Hiên lạnh lùng nói:

– Từ khi ta hiểu mọi chuyện đến giờ là đã cảm nhận được sự cô độc của mình. Đó không phải là do bên cạnh ngươi có nhiều hay ít người, mà khi ngươi hiểu rõ được trần thế này thì bản thân ngươi sẽ biến thành một người ngoài cuộc lãnh đạm đứng nhìn. Bọn họ chúng vấn luôn mê man với cái được cái mất, còn trong mắt ta thì những thứ đó đều chỉ là những ngu muội không đáng chút giá trị gì mà thôi. Muốn chơi trò chơi cuộc đời ư, Thạch Chi Hiên ta dám khẳng định còn xuất sắc hơn bất cứ ai. Ta cũng đã từng hy vọng tôn giáo có thể cho ta một lối thoát trong tù ngục cuộc đời này, để rồi cuối cùng phát hiện ra rằng đó chẳng qua cũng là một loại tự mê hoặc chính mình mà thôi. Cái cảm giác cô độc khi tất cả mọi người đều mê muội chỉ còn mình ta tỉnh ngộ, Tử Lăng có hiểu được không?

Những lời nói tâm huyết đó giống như một tảng đá lớn ném vào biển lòng của Từ Tử Lăng làm nổi lên sóng dữ. Sự lạnh lùng tàn khốc và thiếu nhân tình của của Thạch Chi Hiên không phải là do bản tính của lão vốn ưu giết chóc hay do coi phá hoại là niềm vui, mà vì trí tuệ của lão vượt xa người thường, đã nhìn thấu được bản tính của con người nên từ đó hình thành cho mình một phương thức xử thế mà người khác khó có thể lay động được. Nếu muốn dùng luân thường đạo đức của người phàm để lay động đến lão thì chỉ như há miệng chờ sung, chẳng có tác dụng gì.

Có điều Thạch Chi Hiên chịu thổ lộ tâm sự với Từ Tử Lăng chứng tỏ lão đang ở trong một tâm trạng khác thường.

Từ Tử Lăng nói:

– Thì ra Tà Vương là người hiểu ra trần thế, cảm nhận được sự cô độc khi cách biệt với người thường. Nhưng cho dù thế gian này có vô nghĩa như thế nào thì chúng ta cũng có hai cách lựa chọn hoàn toàn khác nhau là đối địch hoặc coi trọng cơ mà. Huống gì cho dù trên đời có ngàn vạn thứ không đáng giá thì vẫn có những điều tốt khiến chúng ta say đắm và theo đuổi quên mình, giúp chúng ta cảm thấy không uổng sống cuộc đời này.

Thạch Chi Hiên thở dài:

– Ngươi đã quên xuất thân của Thạch Chi Hiên ta rồi! Như Từ Tử Lăng ngươi sinh ra là người Hán, lấy Trung Thổ làm nguồn cội, khi có sự sự áp bức của ngoại tộc thì tất nhiên sẽ vùng lên tranh đấu. Bất kể là ngươi có bình lặng đến đâu thì bản thân là người trong cuộc cũng chẳng thể tránh được điều đó. Ta đã từng có một cơ hội thoát ra khỏi biển khổ không bờ này, nhưng nó lại bị chính tay ta hủy bỏ! Đến bây giờ ta đã chẳng còn gì nữa rồi. Nếu kẻ hỏi ta chẳng phải là kẻ non nớt mới trải qua chưa đầy nửa cuộc đời như người thì Thạch Chi Hiên ta còn chẳng thèm trả lời ấy chứ.

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

– Tà Vương đâu phải là không còn gì nữa.

Thạch Chi Hiên lộ chút cay đắng:

– Ngươi nói đến Thanh Tuyền phải không? Ôi, ngươi bảo ta nói thế nào được mới được đây? Căn bản là ta không có tư cách đi gặp nó. Trước khi Tú Tâm mất, ta vốn nhầm tưởng rằng mình có thể coi thường tất cả những việc sống chết, vinh nhục, mừng giận, chia ly trong cuộc đời này. Sau đó ta mới hiểu rõ rằng mình đã sai lầm biết bao, và ta là kẻ ngu xuẩn đến mức nào. Tú Tâm là người duy nhất trong thiên hạ có thể hiểu được con người của ta, nàng một mực âm thầm nhẫn nại, âm thầm đợi chờ. Ôi!

Thạch Chi Hiên đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra xa.

Đúng lúc này tuyết bắt đầu rơi, nặng trĩu thêm cõi lòng trống vắng lạnh lẽo, hối hận đan xen của Thạch Chi Hiên.

Thạch Chi Hiên bình tĩnh nói:

– Đây có lẽ là đợt tuyết cuối cùng trong mùa đông năm nay.

Từ Tử Lăng hiểu lão không muốn cho gã nhìn thấy ánh mắt rướm lệ của mình nên vẫn ngồi yên bên ghế, trầm giọng nói:

– Từ xưa đến nay những hành động chán đời của ngài đều xuất phát từ góc độ của chính bản thân mình, dựa vào cảm giác yêu ghét của mình mà hành sự. Bây giờ liệu ngài có thể phá lệ một lần, nghĩ cho Thanh Tuyền được không?

Thạch Chi Hiên lắc đầu nói:

– Quá muộn rồi! Bây giờ dù ta có làm thế nào chẳng nữa thì cũng không thể thay đổi nỗi thống hận vô biên của Thanh Tuyền với ta! Không kẻ nào, kể cả Từ Tử Lăng ngươi, có thể thay đổi được những tư tưởng đã in sâu đó của Thanh Tuyền, vì thế ta mới nói rằng Thạch Chi Hiên ta đã không còn gì nữa rồi. Cuộc đời chẳng qua chỉ là một trò chơi tàn nhẫn mạnh được yếu thua, mà trò chơi của ta đã sắp đến hồi kết rồi. Ta phải chứng minh cho một số kẻ biết không ai có thể đánh bại được Thạch Chi Hiên này. Tử Lăng hãy quay về đi, Hi Bạch còn phải ở lại đây thêm ba ngày nữa. Hiện giờ ta đang đứng về phía các ngươi, hi vọng kẻ thành vua xưng bá là Khấu Trọng chứ không phải Lý Thế Dân. Tử Lăng đừng cố nói thêm lời thừa, không ai có thể thay đổi được tư tưởng của ta đâu, bởi vì hơn bất kì kẻ nào khác, ta hiểu mình đang làm gì.

Từ Tử Lăng than thầm rồi đứng dậy, thầm nhủ nếu Thạch Chi Hiên trí tuệ trùm trời này mà phát hiện ra bọn gã đang ủng hộ cho Lý Thế Dân và đứng cùng phe với Từ Hàng tịnh trai thì hậu quả khó mà tưởng tượng được, vì lão sẽ không tiếc sức mình để hủy diệt tất cả.

Gã đành nói:

– Phục Khiên là đồng bọn của chúng ta, sẽ rất có ích khi ám sát Triệu Đức Ngôn.

Thạch Chi Hiên im lặng không nói gì.

Từ Tử Lăng lại nói:

– Loan Loan vừa mới gặp bọn ta, nàng vẫn luôn trốn trong thành.

Cuối cùng Thạch Chi Hiên cũng có phản ứng, lão gật đầu nói:

– Hy vọng Thạch mỗ không nhìn nhầm nó. Tâm nguyện mà Thạch Chi Hiên ta chưa làm được rồi sẽ có một ngày được nó hoàn thành.

Từ Tử Lăng chấn động mạnh, trong lòng nổi lên một nỗi sợ hãi khó giải thích. Cách nghĩ của Thạch Chi Hiên và những lời Loan Loan đã nói khá giống nhau, rốt cuộc là việc gì đây?

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky