Cổ Thần nói:
– Sư huynh không sợ đệ báo lại chuyện này cho Tôn sư thúc sao?
Ánh mắt Vệ Tử Kì đanh lại, nói:
– Đệ cứ đi báo, nhưng, hắc hắc… Ta phải nhắc đệ một điểm, đệ sẽ bị các sư huynh trong Hư Thiên Tông trừng phạt, hừ hừ, đệ sẽ trở thành kẻ thù chung, đừng nói Tôn sư thúc, cho dù thủ tọa sư bá cũng không thể bảo vệ được đệ.
Cổ Thần nhìn vào mắt Vệ Tử Kì, nói:
– Vệ sư huynh, rốt cục huynh bị ai khiêu khích, đến đây làm khó đệ? Đệ cảm thấy đây không phải là một lựa chọn khôn ngoan đâu.
Chát…
Tử Vệ Kì đập tay lên bàn, nói:
– Đừng phí lời, hai mươi linh thạch.
Trước thái độ đầy khó chịu của Vệ Tử Kì, Cổ Thần chẳng có chút phản ứng, bình tĩnh nói:
– Nếu như đệ đoán không lầm, có lẽ là Hoàng Phủ Cực! Vệ sư huynh, đệ nghĩ huynh đi thu hai mươi linh thạch của Hoàng Phủ Cực dễ hơn thu của đệ đấy.
– Đây là lời khuyên chân thành, nể tình huynh dạy đệ Hư Viêm quyết, dạy đệ nhận biết thảo dược, mặc dù huynh dạy rất tệ…
– Đệ nói gì?
Vệ Tử Kì trừng mắt, những lời Cổ Thần nói hoàn toàn khiến hắn chấn động, một đệ tử vừa mới nhập môn mà lại dám nói với hắn như vậy?
Vệ Tử Kì giận dữ nói:
– Xem ra không dạy dỗ thì đệ không hiểu quy tắc…
Vù…
Vệ Tử Kì còn chưa nói xong, một nắm đấm đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đập trúng sống mũi, máu tươi trào ra, thân thể Vệ Tử Kì nhất thời ngã ngửa ra sau.
Một bóng đen ào trườn đến, quấn chục vòng quanh Vệ Tử Kì, là pháp khí thượng phẩm Tù Linh Tác, hai tay Cổ Thần như điện, điểm hết các huyệt trên người Vệ Tử Kì, khiến hắn không thể động đậy cũng không thể nói.
Một cái bóng trắng nhảy lên vai Cổ Thần, chính là Tiểu Bạch, chỉ vào Vệ Tử Kì, ha ha cười lớn:
– Đồ ngốc… Ha ha ha, đồ ngốc….
Cổ Thần đứng dậy, cài cửa phòng, đến trước mặt Vệ Tử Kì.
Ánh mắt Vệ Tử Kì tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn không ngờ, một tu sĩ Tiên Thiên tầng tám như hắn lại không có nửa phần năng lực phản kháng trong tay một đệ tử mới nhập môn.
– Mẹ kiếp Hoàng Phủ Cực, ngươi hại lão tử rồi.
Vệ Tử Kì rủa thầm trong bụng, đồng thời sợ hãi nghĩ:
– Đừng giết ta, đừng có giết ta! Giết ta rồi ngươi cũng không chạy thoát được đâu!
Tất cả những gì Vệ Tử Kì nghĩ đều đang lộ rõ trong mắt hắn, Cổ Thần nói:
– Vệ sư huynh, đệ tốt bụng khuyên huynh thì huynh không nghe, đệ nói, bây giờ thành ra thế này rồi, huynh định xử lý thế nào đây?
Hai con ngươi của Vệ Tử Kì không ngừng đảo qua đảo lại, ý như muốn nói:
– Không… Ta sẽ không nói ra đâu, tuyệt đối không nói ra.
Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:
– Haizzz, ta không dễ tin người như huynh đâu, huynh trả lời đệ mấy câu hỏi, đệ sẽ suy nghĩ việc thả huynh.
Hai con ngươi nhảy lên mấy cái, mặt hiện lên một tia kinh hỉ.
Cổ Thần nói:
– Là Hoàng Phủ Cực xui huynh đúng không?
Hai con ngươi lại nhảy lên.
– Còn có người khác không?
Cổ Thần hỏi tiếp.
Vệ Tử Kì đảo mắt.
Khóe miệng Cổ Thần nhếch lên, nói:
– Tiểu Bạch, mê hồn.
– Tiểu Bạch đợi lâu lắm rồi, hắc hắc…
Tiểu Bạch cười sung sướng, mắt bắn ra một đường lục quang kì dị, nhin thẳng vào mắt Vệ Tử Kì, rất nhanh, mắt Vệ Tử Kì dần mất đi thần sắc, mặt đầy vẻ ngây ngô.
– Là ai xui huynh đến?
Cổ Thần hỏi.
– Hoàng Phủ Cực…
– Còn ai tham gia nữa không?
– Văn sư thúc…
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng,
– Văn sư thúc, xem ra là tác dụng của vị trưởng lão Hoàng Phủ gia bên Ẩn Kiếm Phong, Lâm Nhược Phong chắc chắn cũng có một phần, hừ… Mọi chuyện đều do tên tiểu tử Hoàng Phủ Hạo mà ra.
Cổ Thần đã đoán ra bảy tám phần câu chuyện, nếu như không có người chống lưng, Vệ Tử Kì đâu có dám mở miệng đòi hai mươi linh thạch, nếu như là hắn tự giở trò, Cổ Thần chỉ cần báo lại cho trưởng lão bên trên, hắn sẽ xong ngay.
Nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi, hắn căn bản không sợ Cổ Thần đi báo, rõ ràng có trưởng lão đứng sau chống lưng, trưởng lão chống lưng chính là Văn Sư Hào.
Lại hỏi thêm mấy câu, thấy không có tin tức gì mới, Cổ Thần nói:
– Tiểu Bạch, xóa kí ức.
Quang mang kì dị trong mắt Tiểu Bạch không ngừng biến huyễn, sau chín lần, kí ức vừa diễn ra hoàn toàn bị xóa sạch khỏi đầu Vệ Tử Kì.
Sau đó, Tiểu Bạch lại mê hồn Vệ Tử Kì, Cổ Thần nói:
– Vệ Tử Kì, huynh nhớ, Cổ Thần nói, cái gì cũng đúng, huynh chỉ nghe lời Cổ Thần, nhớ kĩ, huynh chỉ nghe lời Cổ Thần…
– Rõ, ta chỉ nghe lời Cổ Thần.
Vệ Tử Kì mơ màng nói.
– Được rồi, Tiểu Bạch.
Cổ Thần nói.
Tiểu Bạch thu lại ánh mắt kì dị, Vệ Tử lập tức lăn ra ngất, nửa canh giờ sau mới tỉnh dậy, lúc này Tiểu Bạch sớm đã nấp đi chỗ khác.
Vệ Tử Kì ngẩng đầu, nghi hoặc nói:
– Cổ Thần sư đệ, sao ta lại ở trong phòng đệ.
Cổ Thần cười nói:
– Vệ sư huynh, đa tạ huynh buối tối còn đến dạy đệ, chắc huynh mệt quá nên lúc nãy mới chợp mắt một lúc.
– Vậy sao?
Vệ Tử Kì dụi dụi mắt, nói:
– Xem ra đúng là mệt thật.
Cổ Thần nói:
– Vệ sư huynh, hôm nay cảm ơn huynh, huynh về nghỉ ngơi đi!
– Ừ…
Vệ Tử Kì gật gật đầu, đi ra khỏi phòng, ra đến cửa, đột nhiên quay đầu hỏi:
– Cổ sư đệ, đệ còn gì dặn dò không?
Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, phẩy phẩy tay nói:
– Không có gì, huynh về đi!
Vệ Tử Kì mở cửa, bước ra khỏi phòng, sau đó còn không quên đóng lại cửa phòng. Tiểu Bạch nhảy ra, cười nói:
– Cổ Thần, thế nào? Mê hồn thuật của Tiểu Bạch lợi hại chứ?
Cổ Thần ôm Tiểu Bạch vào lòng, vui vẻ vuốt ve bộ lông trắng tuyết, nói:
– Lợi hại, ha ha, quá lợi hại. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
…
Sau khi Vệ Tử Kì rời đi, Cổ Thần cài chặt cửa phòng, ngồi lên giường, nuốt một viên nguyên linh đan cực phẩm, hai tay cầm một viên linh thạch, bắt đầu tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết.
Có Phệ Linh quyết nhanh chóng hấp thu linh khí trong linh thạch, cộng thêm dược lực cường đại của nguyên linh đan cực phẩm, tốc độ tăng trưởng Tiên Thiên chân khí của Cổ Thần vô cùng nhanh, Tiên Thiên chân khí, hùng hậu trông thấy.
Nguyên linh đan, phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm bốn loại. Trong đó hạ, trung, thượng tam phẩm nguyên linh đan tăng cường Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kì ba giai đoạn tu vi.
Hư Thiên Tông Tiên Thiên cảnh đệ tử phân chia đơn dược với hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm ba loại nguyên linh đan làm chủ.
Nguyên linh đan cực phẩm, hàm lượng linh khí so với thượng phẩm nguyên linh đan còn cao hơn một bậc, cần phải có tử nguyên hoa, linh tâm thảo, hoàng tinh chi hoàn toàn trưởng thành mới có thể luyện ra. Ba loại dược thảo này muốn trưởng thành hoàn toàn, cần mất năm trăm năm, đâu có nhiều dược thảo hơn năm trăm năm như vậy để người ta hái?
Cho nên, ngay cả một đại tiên tông như Hư Thiên Tông cũng không luyện được bao nhiêu, trừ phi là đệ tử tu vi đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín, có cống hiến cho tông môn mới có tư cách được một hai viên, tu sĩ còn lại, đến nhìn còn không được nhìn.
Nguyên linh đan hạ phẩm, đệ tử Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, cần ba tháng mới được phân cho một viên, trung phẩm nguyên linh đan, đệ tử Tiên Thiên cảnh trung kỳ, bốn tháng rưỡi mới được phát một viên, nguyên linh đan thượng phẩm, đệ tử Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, sáu tháng mới phát một viên.
Mặc dù phân chia dựa theo tiêu chuẩn, số lượng đệ tử Hư Thiên Tông lên tới vài ngàn, số lượng đơn dược cần thiết cũng là một con số không nhỏ, huống hồ, còn có không ít đệ tử ưu tú, số lượng tài nguyên được phân chia trên thực tế còn cao hơn tiêu chuẩn rất nhiều, và còn bao nhiêu trưởng lão, tài nguyên phân phối của họ, nhiều hơn đệ tử ưu tú.