Đối với vật bên trong Phong Bạo Thâm Uyên, Cổ Thần có dục vọng tìm hiểu vô cùng lớn. Nghe ngữ khí của Cổ Thần, tựa hồ chưa từng nghe nói qua Phong Bạo Thâm Uyên. Ngao Liệt giải thích nói:
– Thế nhân đều nói, Đông Hải vô cùng mênh mông, vô cùng vô tận. Trên thực tế Đông Hải cũng có điểm cuối cùng, phía đông tiếp giáp với Yêu vực, phía nam tiếp giáp với Nam Hoang Hỏa Vực. Mà điểm cuối cùng phía đông, là một cái vòng xoáy vô cùng lớn, gọi là Phong Bạo Thâm Uyên.
Phong Bạo Thâm Uyên có phải là điểm cuối cùng của Đông Hải hay không? Không ai biết được, bởi vì ai cũng không thể vượt qua Phong Bạo Thâm Uyên, Bên trong Phong Bạo Thâm Uyên là một cái xoáy nước cực lớn. Lực hấp dẫn tỏa ra bốn phía cho dù là Chư Tử đại tiên thời thượng cổ, cũng sẽ bị hút vào, không cách nào thoát ra được. Theo ghi chép của tổ tiên Long Tộc từ thời thượng cổ. Từ biên giới của Phong Bạo Thâm Uyên, đến biên giới của vòng xoáy chừng hơn hai trăm vạn dặm. Mà từ biên giới của vòng xoáy, đến trung tâm vòng xoáy cũng có khoảng cách hơn hai trăm vạn dặm.
Mặt khác, trên bầu trời của trung tâm vòng xoáy có một cơn cuồng phong lớn vô cùng. Nối thẳng từ mặt biển lên đến chín tầng trời. Phía dưới là một cái vực sâu cực lớn, bên trong một mảng đen kịt, không nhìn thấy đáy, không trông thấy bờ bên kia. Nếu đã tiến vào trung tâm vòng xoáy, cho dù ngươi có tu vi thông thiên, cũng đành phải bó tay. Nếu cố tình vượt qua, lập tức bị vòng xoáy hút vào bên trong vực sâu, thi cốt không còn, biến mất vô ảnh vô tung. Cho nên không có cách nào biết được Phong Bạo Thâm Uyên có phải là điểm cuối cùng của Đông Hải hay không. Bởi vì chưa từng có một ai có thể vượt qua đến bờ bên của Phong Bạo Thâm Uyên, Một nửa xoáy nước đã vượt qua hơn hai trăm vạn dặm rồi, coi như là Chư Tử đại tiên cũng nhìn không ra cảnh tượng của bờ bên kia.
Bán kính bên ngoài của vòng xoáy đã là hai trăm vạn dăm rồi, trung tâm vòng xoáy càng là vô biên vô hạn. Trên bầu trời lại có một trận cuồng phong vô tận nối thẳng bầu trời với mặt biển. Trong đầu Cổ Thần tưởng tượng ra hình dáng của Phong Bạo Thâm Uyên, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh. Đây là cảnh tượng đồ sộ đến bực nào. Đối mặt với lực lượng như vậy ngay cả Đô Hư cường giả cũng cảm thấy nhỏ bé.
Nhân tộc tu sĩ đối với Cổ Hoang hiểu rất rõ, đại bộ phận đều thuộc Trung Thổ, tiếp theo là đông, tây, nam bắc tứ hoang. Nói tóm lại trong ngũ hoang, tứ hải, chỉ có năm hoang, là được ghi chép lại tương đối kĩ càng. Còn đối với tứ hải, ghi chép vô cùng sơ sài. Bởi vì khoảng cách đến tứ hải quá mức xa xôi. Có lẽ thời kỳ thượng cổ từng có Nhân tộc cường giả thăm dò qua tứ hải. Chỉ là không có để lại ghi chép, hoặc là ghi chép phần lớn nằm trong tay các thế lực siêu cấp. Người bình thường, căn bản là không có cách nào biết được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Cho nên, kiếp trước Cổ Thần mặc dù sống hớn năm trăm năm, nhưng cũng chỉ biết được Cổ Hoang thế giới có ngũ hoang tứ hải. Nhưng đối với tin tức chi tiết, một chút cũng không rõ ràng lắm. Điểm cuối cùng của Đông hải, Phong Bạo Thâm Uyên, hắn giờ phút này mới nghe nói qua.
Cổ Thần nói:
– Long huynh tại Phong Bạo Thâm Uyên có điều tra được tin tức gì không?
Ngao Liệt lắc đầu nói:
Chỉ có Hợp Đạo kỳ Chư Tử đại tiên, mới có thực lực, tiến vào bên trong trung tâm xoáy nước, Độ Hư cường giả Hợp Đạo kỳ trở xuống. Chỉ có thể đi đến khu vực biên giới. Khu vực biên giới cũng đã dài chừng hơn hai trăm vạn dặm. Với thực lực của ta, cũng chỉ có thể tiến vào sâu thêm một trăm vạn dặm. Cho nên mới hướng Yêu Tộc cường giả xin trợ giúp, liên thủ tìm kiếm. Bên trong Phong Bạo Thâm Uyên truyền ra linh khí vô cùng phồn thịnh. Hơn nữa nửa tháng trước phát sinh dị tượng cực lớn. Có thể khẳng định, bên trong Phong Bạo Thâm Uyên có lẽ là có trọng bảo hiện thế. Có lẽ là Thượng Cổ, thậm chí Thái Cổ di chỉ xuất hiện.
– Thái Cổ di chỉ…?
Cổ Thần nhịn không được kinh hô một tiếng, hắn từng tiến vào mộ Hiên Viên đế, mộ Xích Đế, mộ Hắc Đế, đều là mộ của năm vị đại đế thời thượng cổ. Coi như là bên trong Thượng Cổ di chỉ đã đạt đến đỉnh điểm rồi. Nhưng Thái Cổ di chỉ, hắn còn chưa từng gặp qua.
Ngao Liệt gật đầu nói:
– Không sai, có khả năng lớn sẽ là Thái Cổ di chỉ. Bởi vì Phạm Âm đã từng tiến vào trong đó, Côn Ngô Tiên Kiếm cũng là được hắn giác tỉnh ở bên trong di chỉ kia. Côn Ngô Tiên Kiếm là một kiện Vô Thượng tiên bảo. Hơn nữa ta đã từng thấy qua Vô thượng tiên bảo, uy lực tuyệt đối không thể so sánh cùng với Côn Ngô Tiên Kiếm. Thanh kiếm này tuyệt đối không phải là do Chư Tử đại tiên thời thượng cổ chế tạo ra. Người đúc ra Côn Ngô Tiên Kiếm chỉ sợ ít nhất cũng là một vị đại năng cấp bậc Tiên Tôn từ thời Thái Cổ….
– Phạm Âm không phải đã đến Đông Hải rồi sao? Hắn ở đâu?
Nghe Ngao Liệt nhắc đến Phạm Âm, Cổ Thần mới nhớ ra. Nửa tháng trước Phạm Âm đã đến Đông Hải rồi, hắn đi cùng Ngạo Nhụy Nhi. Hiên tại Ngao Nhụy Nhi ở đây, nhưng lại không thấy Phạm Âm. Ngao Liệt nói:
– Phạm Âm tu vi càng ngày càng cao, phát huy ra lực lượng của Côn Ngô Tiên Kiếm càng lúc càng lớn. Bảy ngày trước, ta với Phạm Âm cùng đi do thám Phong Bạo Thâm Uyên. Côn Ngô Tiên Kiếm tựa như là nhận được triệu hoán, uy lực đại tăng. Kiếm quang bùng lên, một kiếm bổ ra liền ngăn cản toàn bộ nước biển trước mặt đem Phạm Âm kéo vào bên trong Phong Bạo Thâm Uyên, còn ta thì bị chặn ở ngoài
Ngao Nhụy Nhi có chút lo lắng nới:
– Phạm Âm đã đi vào mấy ngày rồi, một điểm tin tức đều không có. Ta quả thực là lo cho hắn, chỉ sợ hắn gặp chuyện không may….
Cổ Thần nói:
– Phạm Âm đã từng nói qua, hắn từng ngây người bên trong một di chỉ dưới đáy biển hơn hai năm. Cuối cùng, đem Côn Ngô Tiên Kiếm giác tỉnh, nó mới mang hắn ra bên ngoài. Xem ra, Côn Ngô Tiên Kiếm cùng cái di chỉ kia có quan hệ rất lớn. Có Côn Ngô Tiên Kiếm trong tay, Phạm Âm cũng không có chuyện gì đâu!
Ngao Liệt nói:
– Không sai! Phạm Âm lần trước tiến vào bên trong di tích kia, giác tỉnh được Côn Ngô Tiên Kiếm, khiến cho hắn tu vi từ Bồi Nguyên kỳ trực tiếp bạo tăng lên bước vào Mệnh Tuyền Cảnh. Hiện tại Phạm Âm đã là cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ, nếu có thêm cơ duyên một lần nữa. Nói không chừng có thể bước vào Độ Hư cảnh. Như vậy Nhân tộc lại xuất hiện thêm một đại thiên tài rồi.
Ngao Nhụy Nhi, cũng bình tâm trở lại, trong nội tâm kinh hỷ.
Cổ Thần nói:
– Bao lâu nữa thì chúng ta xuất phát đi Phong Bạo Thâm Uyên?
Ngao Liệt nói:
– Chờ bọn họ thương thảo một phen, chúng ta sớm là tốt công tác chuẩn bị, đợi chút nữa liền xuất phát.
– Tốt…!
Cổ Thần nhẹ gật đầu, truyền âm nói:
– Long huynh, ta có một chuyện muốn hỏi huynh ?
Thấy Cổ Thần dùng tiên lực truyền âm, Ngao Liệt biết rõ hắn có ẩn tình, thần thức truyền âm nói truyền âm nói:
– Mời nói……..
Cổ Thần truyền âm nói:
– Long huynh có biết cửa vào Thiên Đình ở nơi nào không?
Ngao Liệt vẻ mặt xin lỗi, truyền âm nói truyền âm nói:
– Thiên Đình là địa phương tuyệt mật của Yêu tộc. Chỉ có Yêu tộc Độ Hư cường giả mới có thể biết được đường đi. Long Tộc chúng ta cũng không thể biết được, kể cả Ngô Tinh đại ca. Cổ huynh, ngươi muốn đi Thiên Đình làm gì?
Cổ Thần truyền âm nói:
– Gặp một vị cố nhân. Chín mươi năm trước, bên trong Côn Ngô Bí Cảnh ta và một vi bằng hữu bị Yêu tộc cường giả bắt vào bên trong Thiên Đình. Hiện tại đã có thực lực, ta muốn mang nàng ra ngoài.
Chân Tiên
Phía đông Nhạc Thủy Thành, dưới chân núi Linh Phù Sơn, mưa thu vào đầu đông lất phất rơi.
Bạch chậm rãi mở cây ô ra, đi dưới cơn mưa phùn lất phất.hướng phía trong thành đi đến. Trên đường đi người đi đường tới tấp ghé mắt, ngắm cái thân ảnh thướt tha vũ mị kia. Ria ven đường, bên trong một tòa phong vũ đình có một vị võ sinh công tử tuổi còn rất trẻ đôi mắt lập tức trợn tròn nhìn thẳng về phía trước, bội kiếm trong tay rơi xuống đất lúc nào, hồn nhiên không biết. Khó trách tự cổ đã có câu:
Khả tiếu thi thư không tự cao
Tự cổ thánh hiền giai danh lợi
Ngay cả một tên thiếu niên võ sinh đã phóng đãng dâm ô rồi. Bạch nghĩ thầm, loại người ô uế như vậy, lưu hắn lại làm gì, không bằng để ta thu lấy hồn phách của hắn. Cũng tốt giúp ta hoàn thành chiếc nan hoa thứ tám mươi mốt của chiếc U Minh Bảo Tán ( tán đây nghĩ là cái ô )
Quyết định xong, Bạch cười nhẹ, nụ cười đầy quyền rũ, thân ảnh đi về phía ngoại thành. Người võ sinh nam tử kia đã sớm mê loạn, hai mắt không chớp, chăm chú nhìn thân ảnh tuyệt mĩ trước mắt. Bạch đem cây ô che trên đầu thư sinh, hai người đều im lặng, võ sinh nam tử thì trong lòng có quỷ,còn Bạch tỏng lòng lại nghĩ: muốn mượn linh hồn ngươi làm tán hồn( hồn phách của cây ô) thứ tám mươi mốt của ta.
Chỉ thấy cây ô trên tay nàng nhẹ xoay tròn, những hat mưa xung quay cây ô liền bắn sang một bên. Khung của cây ô làm bằng thnanh ngọc ngọc lập tức tỏa ra một đạo khí tức lạnh thấu xương. Đột nhiên một cái Phương Thiên Bảo ấn thoáng hiện lên. Bạch khẽ quát lên một tiếng, thân hình lập tức bay ngược về phía sau, nhìn thân ảnh thư sinh phía trước, hình ảnh cái Phương Thiên Bảo Ấn liền trở nên mờ nhạt. Hiền nhiên nếu không phải cái bảo ấn kia xuất hiện bảo vệ một tia nguyên thần của hắn, bằng không hắn đã sớm mất mạng rồi
– Ngươi, ngươi, ngươi không ngờ lại là yêu quái? Yêu nghiệt, ta chính là Đại Doanh thái tử, Tàng Thiên Cơ. Bản thái tử có Cửu Long Bảo Ấn hộ thể. Ngươi đừng hòng có thể hãm hại ta, ta mặc dù hiện giờ không diệt trừ được ngươi nhưng sau này sẽ khiến ngươi trả giá đắt.
Nói xong không quan tâm đến thân thể đang bị trọng thương, nhanh chóng bỏ chạy. Bạch nhìn về bóng lưng người nam tử, Thiên Ý như vậy, cũng không cần cưỡng cầu. Tốt nhất vẫn hoàn thành nốt cái tâm nguyện cuối cùng này, sau đó ẩn cư chốn thâm sơn, sớm ly khai cái trần thế phức tạp này.
Nhiều năm về trước, Bạch còn là một con hồ yêu trong chốn thâm sơn. Mùa đông một năm, nàng ra ngoài kiếm ăn vô ý rơi vào bẫy của thợ săn, một đám thiếu niên đã kêu gào bắt đầu muốn giết nàng. Nàng thất kinh trong tai tràn ngập tiếng gọi của đám thiếu niên :
– Cổ Thần, Cổ Thần, chúng ta cùng đi khiêng đá thôi!
Thiếu niên cầm đầu tên là Cổ Thần, lại chỉ đứng im lặng, hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt có chút thương tiếc, nhẹ nói:
– Chỉ là một đầu Bạch hồ mà thôi, tha cho nó!
Trong khoảnh khắc này, nàng nhớ kĩ ánh mắt trong veo, cùng với nốt ruồi màu đỏ nằm ở phía trên vành tai phải của hắn
(1) Xuân ngữ điệu
Tháng ba, bên trong Nhạc Thủy thành, trên đường ấm áp, oanh ca yến hót, trăm hoa đua nhau khoe sắc. Nhưng cho dù xuân sắc đến đâu cũng không hề liên quan đến Bạch . Tràn đầy bên trong trái tim nàng, tất cả đều là sự cô đơn. Một mùa đông nữa qua đi, nàng vẫn chưa tìm được Cổ Thần
Sáng sớm ngày hôm nay, đi qua hiệu thuốc phía tây Nhạc Thủy Thành. Vừa qua góc đường, nàng chợt thấy thân ảnh một thiếu niên tuấn dật trầm mặc ngồi ở đối diện hiệu thuốc. Bên cạnh hắn chất đầy dược thảo: Bạch cúc, đương quy, thược dược, trần bì, …
Chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, bất chợt Bạch liền nhận ra một tia khí tức quen thuộc bên trong ánh mắt vị thiếu niên đó.
Nàng không khỏi dừng lại nhìn thêm một lúc, chỉ thấy động tác bốc thuốc,ước lượng dược liệu, gói thuốc của vị thiếu niên vô cùng thành thục. Các loại dược liệu cần thiết không cần nhìn lập tức đã biết được đặt ở vị trí nào. Trên con phố đông đúc, dòng người tấp nập đi lại, thiếu niên kia vẫn chăm chú vào công việc của mình, không có chút xao nhãng nào, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt trong trẻo mà tràn đầy kiên nghị
Thân hình Bạch run rẩy. Cho dù mưa xuân chợt đổ xuống, nhưng nàng vẫn chưa nhận ra. Thiếu niên kia luống cuống chân tay thu hồi dược liệu, quay người lại, Bạch lập tức nhìn thấy trên vành tai bên phải của hắn có một cái nốt ruồi màu đỏ. Bạch rùng mình, khó trách ánh mắt kia lại quen thuộc như thế—–Hắn đúng là Cổ Thần.
Thiếu niên tuyệt mỹ như thế lại phải lưu lạc nơi phố phường, dựa vào việc buôn bán dược liệu mà mưu sinh. Bạch chợt cảm thấy trong lòng chua sót. Cổ Thần đột nhiên phát hiện trên phố có một nữ tử mặc bạch y đang kinh ngạc nhìn hắn, cho dù trời đang đổ mưa vẫn hồn nhiên không biết.
– Cô nương, có phải cô không mang theo ô hay không?
Hắn ân cần hỏi
Bạch ngẩn người, không đợi nàng hồi phục tinh thần, Cổ Thần đã tiến về phía trước. Cầm một chiếc ô cũ nát không chịu nổi nhét vào trong tay nàng, quay người đẩy xe, rất nhanh đã biến mất dưới cơn mưa.
Bạch chợt bừng tỉnh. Trên cán chiếc ô vẫn còn hơi ấm hắn lưu lại. Chỉ là một chiếc ô cũ nát, lại khiến nàng có cảm giác hoa mỹ xinh đẹp không gì sánh được. Giống y như thiếu niên kia, cho dù phải luân lạc nơi phố phường, vẫn giống như một bông hoa sen xinh đẹp mà u tĩnh.
Nàng, không có nhận lầm. Mấy ngày sau Bạch hỏi thăm mọi người. Nam tử buôn bán dược liệu kia, đúng là Cổ Thần. Tuổi vừa đôi mươi, là một thiếu niên tuấn mỹ, trời sinh tài hoa, bất đắc dĩ vì gia cảnh bần hàn, không thể không gác lại nhàn sự, tiến vào trong rừng rậm kiếm dược thảo tìm đường mưu sinh. Chỉ là trong nhà thỉnh thoảng vẫn ngâm thơ, làm phú tự than thở:
– Phong nhã chích vi đạo lương mưu ( kẻ nhã nhặn thì vẫn cần cơm để sống)
Ngoại trừ chua xót, Bạch còn cảm thấy vô cùng không cam lòng—Cổ thần đã có thê tử, thê tử của hắn là người phụ nữ bán đậu hủ ở tây thành tên là Hư Tử Huyền. Lần đầu tiên nghe thấy tin này, Bạch cảm thấy giống như tâm can bị thiêu đốt. Một nữ nhân bán đậu hũ thô bỉ, cũng xứng đôi với Cổ Thần của ta?
Bạch quyết định thu lấy hồn phách của Hư Tử Uyên, vừa vặn là tán hồn thứ tám mốt của cây U Minh Bảo Tán. Chợ phía tây thành, dòng người qua lại náo nhiệt, Bạch đứng đối diện tiệm bán đậu hũ, quan sát nữ nhân gọi là Hư Tử Uyên kia. Lúc này, bên trong tiệm đậu hũ là một nữ tử còn rất trẻ đang bố thí hai cái bánh bao nóng cho hai người hành khất. Bạch ý niệm thoáng động., nàng kia ánh mắt trong sáng, gương mặt xinh đẹp, tuy chỉ mặc bộ y phục bình thường nhất, nhưng lại toát ra vẻ thanh thoát, nhã nhặn, hiền lương.
Bạch chỉ cần thu lấy hồn phách của nàng, Cổ Thần sẽ thuộc về Bạch
– Tỷ tỷ, ta mua hai khối đậu hũ.
Trong tay không có tiền, Bạch vẫn trực tiếp đưa cánh tay thon dài của mình ra. Rõ ràng là đang muốn trêu chọc. Nhìn lòng bàn tay trống không, Hư Tử Uyên giật mình nói:
– Vị cô nương này, nếu là quên mang theo ngân lượng, cứ mang đồ đi, sau đó quay lại trả tiền cũng không muộn.
Vừa nói vừa nhanh nhẹn dùng lá sen gói kỹ hai khối đậu hũ, nhiệt tình đưa qua. Bạch nhìn thấy bàn tay nàng thô ráp, đầy mỡ, tuế nguyệt phong trần cùng vất vả để lại dấu vết hằn sâu trên đôi tay của nàng. Đôi tay của Hư Tử Uyên càng tôn lên vẻ rực rỡ linh lung tỏa ra từ đôi tay ngọc ngà của nàng. Chỉ là nàng không cảm thấy chút vui vẻ nào, trong lòng giống như là bị kim đâm. Hai khối đậu hũ trong lòng bàn tay như hai thanh sắt lung đốt cháy tâm can nàng. Bạch đột nhiên không thể hạ thủ
Nếu Hư Tử Uyên nếu là một nữ tử thô tục, Bạch sẽ không ngần ngại thu lấy hồn phách của nàng. Chỉ là hết lần này tới lần khac nàng không làm được. Bên trong nhân gian chìm nổi, nhuộm tuế nguyệt phong trần, không ngờ còn xuất hiện một đóa bách hợp chốn hoang dã tỏa ra vẻ đẹp siêu thoát như vậy.
Chỉ là, thế nhân vốn đã đầy nhỏ nhen, giả dối, đã chỉ có một Cổ Thần, ta cần gì phải khác khí với nàng. Bạch trong lòng khẽ động: ta ngược lại muốn xem một mặt thô tục chân thật nhất của ngươi, ta muốn cùng ngươi đọ sức một phen
– Tỷ tỷ ta cùng với cha mẹ từ quê lên đây, không ngờ phụ mẫu đều mất, ta tha hương lưu lạc, sống qua ngày, ngay cả lộ phí về quê cũng không có. Tỷ tỷ người tốt bụng không biết có thể cho ta ở tạm mấy ngày?
Tử Uyên thất thần. Hai con mắt Bạch đồng thời rơi xuống hai dòng nước mắt
Trầm tư một lát. Tử Uyên dùng vải lau sạch đôi tay, nói:
– Nếu như không chê, muội có thể tạm đến ở nhà ta, đợi gom đủ tiền lộ phí, về quê cũng không muộn
– Tỷ tỷ người thật tốt
Bạch tiến lên nhẹ ôm lấy Tử Uyên, thân mật không khác gì hai tỷ muội ruột thịt.
– Từ hôm nay trở đi, ta gọi người là tỷ tỷ nha?
Khóe miệng nở một nụ cười lạnh: Cổ Thần, nhất định thuộc về ta rồi!
(2) hạ chi tình
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, rất nhanh đã sang mùa hạ. Vợ chồng Cổ Thần Tử Uyên đối đãi với Bạch giống như thân muội muội. Bọn họ cả ngày lam lũ, khiến cho Bạch cảm thấy rất không đành lòng. Vợ chồng trên thế gian, Bạch gặp qua không ít, có người ân ái chưa được trăm ngày đã cạn tình trở mặt, có người vụng trộm có tư tình bên ngoài, có người thì đánh cãi lộn nhau kêu trời kêu đất. Giống như vợ chồng Cổ Thần cùng Tử Uyên ôn hòa lễ phép, nghiêm khắc với bản thân, lịch thiệp với người khác quả đúng là hiếm thấy
Mùa hạ, sau bữa cơm chiều, Bạch liền ngồi trước của, uống chén canh của Tử Uyên tỷ nấu, nhìn Cổ Thần dọn thảo dược. Trong mắt Bạch, Cổ Thần quả thực là thiên tài.
Nàng vốn chỉ là một con yêu quái vô tình, cũng không thể đành lòng dành lấy Cổ Thần—Tử Uyên tỷ xem nàng như thân muội muội, luôn dốc bầu tâm sự cùng nàng phân ưu. Càng ngày đối với Hạ Tử Uyên nàng lại tôn kính nhiều thêm một phần
Nàng biết rõ Cổ Thần đối với nàng không có tình yêu, chỉ coi nàng như em gái của hắn. Hắn một lòng chỉ coi Tử Uyên là thê tử duy nhất. Mà thu lấy hồn phách của Tử Uyên thì nàng lại không đành lòng.
Bất lực, tự trách, Bạch càng ngày càng đau khổ. Một ngày sau, một cơn mưa rào mùa hạ chợt ập xuống. Tử Uyên dặn dò Bạch mang cho Cổ Thần một chiếc ô
Nhẹ mở cây ô ra, Bạch thầm nghĩ: “Ta không tin không dụ hoặc được chàng”
Lúc đến cửa nhà, một cơn gió chợt thổi tới, Bạch chợt bày ra bộ dạng yếu đuối. Cổ Thần bất chấp nam nữ khác biệt , liền đỡ lấy nàng. Cây ô bị thổi bay, nước mưa rơi xuống như những bông hoa, bông hoa nhấp nháy như ánh sao trên trời, quả thực là một hồi mộng đẹp. Tâm thần Bạch say mê. Nước mưa ướt đẫm y phục, dán chặt lên thân thể nàng. Một khắc này, Bạch đầy đắc ý—–Tử Uyên tỷ mặc dù hiền thục, sợ cũng khó chống được một nụ cười phong tình của ta
– Cổ Thân, ta có thể cho huynh vinh hoa phú quý, huynh có thể tận tâm ngâm thơ làm phú.
Bạch nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai hắn, hơi thở thơm như mùi hoa lan.
– Ta biết muội gia cảnh không tầm thường, muội một thân gấm phục, há có thể là con cái nhà thường dân
Cổ Thần than nhẹ Bạch đem eo nhỏ dán chặt lên người hắn—nữ tử thế gian ai có thể vũ mị hơn thiên niên hồ tu?
Ai ngờ Cổ Thần chợt bừng tỉnh, đẩy nàng ra nghiêm mặt nói:
– Tuổi còn trẻ, như thế nào đã học được một thân mị cốt, lại không quản ta là người có vợ hay chưa?
Trong chốc lát Bạch mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng vô cùng nhục nhã. Trước kia nàng nhẹ nhàng giết người, mặc sức trêu ghẹo, mị hoặc vô cùng, mê hoặc đủ loại nam nhân, nàng cũng chưa từng có loại cảm giác này. Một khắc này Bạch chợt nhận ra: Chính mình đã có tình cảm của phàm nhân, trái tim đã biết cảm thấy xấu hổ. Nàng không còn là một con yêu tu thanh tâm quả dục, tâm tĩnh lặng như mặt nước hồ nữa.
Màn đêm buông xuống, Bạch không thể nào ngủ được. Sắc trời dần sáng, nàng hạ quyết tâm, nữ tử thế gian, bắt phải bỏ đi người mình yêu thương thì làm sao chịu được?
Bỏ đi hay thu hồn phách của nàng?
Ai ngờ lúc này chợt thấy Tử Uyên nói mơ. Bạch nín thở tập trung suy nghĩ, nghiêng tai lắng nghe:
– Ngày mai cố bán thêm một chút đậu hũ, liền tiết kiệm đủ lộ phí cho Bạch muội muội về quê rồi!
Giọng nói rất nhỏ, lại giống như sét đánh bên tai Bạch
Bạch khóe mắt chảy xuống vài giọt nước óng ánh. Cái này chẳng lẽ chính là nước mắt mà thế nhân thường nói? Không ngờ trên thế gian này vẫn có chân tình, có thể khiến cho Hồ Yêu chảy nước mắt.
Cổ Thần, ta yêu chàng sâu đậm hơn, cũng không có cách nào dành lấy một góc trong tâm chàng. Tử Uyên ta hận tỷ sâu đâm hơn, cũng không chống nổi tấm chân tình này.
Lưu lại một phong thư, Bạch ra đi.
Dãy dụa, trầm luần thêm cũng đã không còn ý nghĩa, chỉ khiến cho nàng càng thêm đau khổ, bất lức mà thôi. Trái tim nàng tan vỡ.
Trên đường gặp phải tu sĩ phật môn ngăn cản. Song phương bắt đầu đánh nhau. Bạch ra chiêu trí mạng đối phương lại thành thạo phá giải. Bach càng ra chiêu, tâm trạng càng thêm phiền muộn. Chợt cây thiền trượng của tăng nhân kia đã đặt lên trên cổ nàng
– Vì sao không giết ta?
Bạch bi thương hỏi
– Tâm nguyện của ngươi chưa hoàn thành, tình duyên chưa dứt
– Tỉnh duyên?
Bạch nở nụ cười thê lương
– Cuộc đời này, ta đã không còn cách nào dành được tình yêu thuộc về mình rồi
– Không ngươi sai rồi. Trên thế gian này, tình yêu cực hạn không phải là sự chiếm hữu, mà đó là sự thành toàn
Sáng sớm, tia sáng đầu tiên chiếu rọi lên người Bạch. Nàng lập tức ngộ ra triết lý vị tăng nhân vừa nói
Nàng suy nghĩ sau đó nói:
– Ta có thể vì chàng mà bỏ qua kiếp trước cùng kiếp này của mình, ngươi nguyện ý giúp ta sao?
– Ngươi cần biết rõ. Vứt bỏ kiếp trước cùng kiếp này của mình, sẽ đem ngươi biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ
Bạch lắc đầu nói:
– Ta còn cần kiếp trước cùng kiếp này làm gì?
(3) Thu hồn
Trung thu, Cổ Thần cùng Tử Uyên đều muốn tặng cho đối phương một món quà. Từ Uyên muốn tặng cho hắn một chiếc ô mới. Gia cảnh bần hàn, chỉ có duy nhất một chiếc ô cũ, Cổ Thần đã đem tặng cho một người qua đường. Mỗi khi trời mưa, hắn chỉ có thể trú dưới tàng cây. Mà Cổ Thần muốn tặng cho Tử Uyên một chiếc trâm cài ngọc. Thê tử người khác đều có, duy chỉ mình màng không có. Nàng luôn trong trắng, thuần khiết như thế
Hội Trung thu, Cổ Thần cùng Tử Uyên trong lòng mỗi người đều có một bí mật, sớm đã đi ra ngoài. Tử Uyên trong lòng tràn đầy hi vọng sớm có thể bán hết đậu hũ, như vậy nàng có thể mua một chiếc ô mới, trượng phu cũng không cần sợ trời mưa nữa. Mà Cổ Thần chờ mong hắn có thể bán thêm một ít đồ tre, như vậy hắn sớm có thể mua được một cái trâm cài tóc, sớm chút về nhà cùng Tử Uyên ngắm trăng ăn bánh trung thu
Hoàng hôn buông xuống, một vị tăng nhân đi ra từ tiệm đậu hũ của Tử Uyên. Hắn một hơi ăn hết hai chén đậu hũ, lúc tính tiền mới phát hiện ra trên người mình không có đồng nào, vì vậy để lại cây ô của bản thân.
Tử uyên nhìn chiếc ô, trong tâm đầy vui sướng. Là một cây ô chuôi làm bằng một thanh trúc tía, xinh đẹp chắc chắn, khung có tám mươi mốt chiếc nan hoa bằng ngọc, ôn nhuận trong suốt. Duy khiến nàng thấy có chút kỳ quái chính là trong tám mươi mốt chiếc nam hoa kia có tám mươi chiếc làm từ thanh ngọc, duy chỉ có một chiếc nan hoa làm từ bạch ngọc lại tỏa ra màu bích lục. Tử Uyên thu quán đem cây ô cất kỹ, vô cùng cao hứng đi về nha
Cùng lúc đó quán dược liệu của Cổ Thần sinh ý thưa thớt. Sắc trời dần dần chuyển tối Cổ Thần chán nản,thất vọng bắt đầu thu thập sạp hàng. Đúng lúc này một vị tăng nhân chợt đi qua, trọn lấy một kiện ống đựng bút bằng trúc. Sau đó hỏi Cổ Thần:
– Ta không có ngân lượng, có thể đổi bằng chiếc trâm cài tóc này được không?
Cổ Thần nhận lấy trâm cài tóc. Là một chiếc trâm làm bằng bạch ngọc, có hình một con miêu ly, thanh nhã bất phàm. Tử Uyên nhất định sẽ rất thích, Cổ Thần cao hứng thầm nghĩ. Hắn cẩn thận đem trâm cái tóc bỏ vào trong ngực, thu thập sạp hàng, vô cùng cao hứng đi về nhà
Trước cửa nhà, Tử Uyên cùng Cổ Thần gặp nhau. Cả hai vẻ mặt đều quỷ dị đi vào bên trong phòng khách, nói muốn cho đối phương một cái kinh hỷ
Tử Uyên nói:
– Tết trung thu năm nay, ta tặng huynh một cây ô mới
Cổ Thần cầm chặt cây ô, phảng phát như nắm hạnh phúc một đời. Hắn nghẹn ngào để cho Tử Uyên ngồi ngay ngắn trước gương đồng, nhẹ dặn nàng nhắm chặt hai mắt. Đợi đến lúc Tử Uyên mở mắt ra, nàng phát hiện trên búi tóc mình có một chiếc trâm cài rất chi thanh lệ. Cổ Thần đứng trước kính cười, ánh mắt đầy thâm tình
Trong thiên địa, vầng trăng tròn chầm chậm bay lên. Một tàn hồn liếc nhìn bọn họ. Trâm cài nàng kia mang trên đầu chính là tiền kiếp của nàng, còn cây ô trong tay nam tử là kiếp này của nàng.
Tàn hồn cười thoải mái, khóe mắt có hai hàng nước mắt tuôn rơi. Ánh trăng rọi xuống, tàn hồn trong tuế nguyệt thở dài tịch mịch, sau đó qua người biến mất, lưu lại trong hồng trần cuồn cuộn một bóng lưng đầy cô tịch.