Chung Âm Thiên Ma bị Chung Âm Như Đào oanh kích trúng thân thể, một tầng sóng âm lại một tầng sóng âm trong nháy mắt truyền đi khắp tứ chi bách hài, liên tục không ngừng chấn kích khiến kinh mạch sương cốt toàn thân hắn từng khúc từng khúc đứt đoạn tan vỡ, thân thể trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, thự thương nặng không hề kém hơn so với Cổ Âm Thiên Ma.
Tiêu Âm Thiên Ma bị Tiêu Âm Hóa Kiếm bổ trúng thân thể, vô số đạo kiếm cương hầu như chém thân thể hắn thành vô số mảnh nhỏ, trái tim bị chém thành mấy phần, mệnh tuyền cũng bị chém tan nát, giống như Lôi Âm Thiên Ma, thân thể trong nháy mắt tử vong.
Cầm Âm Thiên Ma bị Cầm Âm Tru Hồn bắn trúng mi tâm, nguyên anh đã bị Tru Hồn Âm trực tiếp công kích. “Tấu tru hồn một khúc, diệt thiên hạ thần hồn”. Tru Hồn Âm đối với quỷ hồn nguyên thần có lực sát thương vô cùng to lớn, Cầm Âm Thiên Ma bị Tru Hồn Âm trực tiếp tru giết nguyên anh, nguyên anh bị diệt, cho dù thân thể có hoàn hảo thì cũng coi như chết không thể chết lại được nữa.
Thiên Âm Thiên Ma bị Thiên Âm Mê Thần bắn trúng đầu, tiếng nổ vang kịch liệt chấn động đại não trống rỗng, nguyên anh bị trói buộc, trong sát na nàng giống như bị trúng định thân thuật, thân thể trong nháy mắt tĩnh lặng, đứng tại nơi đó không hề nhúc nhích, hai mắt vô thần!
Linh Âm Thiên Ma bị Linh Âm Như Huyễn dẫn vào ảo cảnh, toàn bộ thiên địa biến thành hư không, nàng giống như một con ruồi không đầu không mục đích, ngay trong phương viên mười trượng nhiều lần chạy đi chạy lại, nhưng vô luận thế nào đi nữa cũng không chạy ra khỏi phạm vi mười trượng này, vị vây khốn trong ảo cảnh hư không.
Ma Âm Thiên Ma, Ma Âm Như Dục phản phệ, lý trí trong mắt lập tức tan biết, chỉ còn lại nhục dục vô cùng vô tận, lần lượt cởi hết quần áo trên người, thân thể xích lõa bại lộ trong thiên địa, hồn hiên không biết một tay vuốt bộ ngực sữa, một tay thò xuống u động mật tuyền mê người, một ngón tay tiến vào trong u động, miệng càng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm dục.
Thanh âm Kình Ca ẩn chứa đại đạo vừa ra, Thiên Ma Bát Âm trong nháy mắt bị phá.
Ầm ầm…
Cửa Như Ý Linh Lung bảo tháp vừa mở ra, Cổ Thần và Mông Tiên Âm trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài bảo tháp, kim quang vạn trượng từ cửa tháp tầng thứ nhất chiếu rọi, kim quang ẩn chứa khí tức pháp tắc hệ kim trong nháy mắt bao phủ thân thể bốn người Lôi Âm Thiên Ma, Cổ Âm Thiên Ma, Chung Âm Thiên Ma, Tiêu Âm Thiên Ma.
Kim quang giống như một kiện pháp bảo cực phẩm lợi hại nhất, bổ trúng vào bốn người, Lôi Âm Thiên Ma và Tiêu Âm Thiên Ma nguyên bản thân thể đã chết, nguyên anh từ trong mi tâm bay đi, muốn chạy trốn, đoạt xá sống lại, thế nhưng vừa vặn bị kim quang bao phủ, hai nguyên ảnh đều bốc lên khói xanh.
Chương phải Cổ Thần vỗ nhẹ, Trấn Minh Ngọc Bi từ lòng bàn tay phát ra quang mang chói sáng không gì sánh được, nhanh như thiểm điện, nguyên anh Lôi Âm Thiên Ma và Tiêu Âm Thiên Ma nguyên bản dưới kim quang bảo tháp đã gặp phải nguy cơ ngập đầu, lại bị Trấn Minh Ngọc Bi công kích, trong nháy mắt biến thành hư vô.
Cổ Âm Thiên Ma cũng như Chung Âm Thiên Ma, thân thể trọng thương, cho dù không có người quấy rối cũng cần phải có thời gian rất lâu mới có thể khôi phục được, hiện tại kim quang bảo tháp chiếu rọi, thân thể lập tức mất mạng, nguyên anh bỏ chạy, nhưng không chống đỡ được hiệu quả mạt sát đối với quỷ hồn nguyên thần của Trấn Minh Ngọc Bbi, theo bước chân Lôi Âm Thiên Ma và Tiêu Âm Thiên Ma, tiến vào hoàng tuyền.
Hầu như trong nháy mắt, Bát Âm Thiên Ma có năm vị mất mạng, chỉ còn lại Thiên Âm Thiên Ma, Linh Âm Thiên Ma và Ma Âm Thiên Ma, cả đáp đều bị âm ba gây khó khăn, muốn thoát cũng không được.
Giết chết bốn vị thiên ma, Trấn Minh Ngọc Bi thu vào lòng bàn tay, mi tâm cổ thần chợt lóe ô quang, Thần Hình Câu Diệt kiếm xuất hiện, Thiên Âm Thiên Ma còn đang trong mê thần, ngẩn người đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, đã bị Thần Hình Câu Diệt kiếm đâm xuyên qua mệnh truyền, phá nát đan điền, thân thể tử vong.
Không đợi nguyên anh rời khỏi cơ thể, Thần Hình Câu Diệt kiếm nhanh như thiểm điện bay lên rồi chém xuống mi thâm, chi thành hai nửa, không gian bị phá vỡ, nguyên anh chưa ra khỏi cơ thể đã bị Thần Hình Câu Diệt kiếm chém thành hai nửa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thần Hình Câu Diệt kiếm đối với nguyên thần có lực công kích tương đối mạnh, liên tục mấy kém chém xuống, Thiên Âm Thiên Ma thần hình câu diệt.
Lưu tình không hạ thủ, hạ thủ không lưu tình!
Cổ Thần vừa ra tay, sẽ không có dự định lưu lại người sống, thế nhân đối với hắn đặt biệt danh Cổ Sát Thần không phải không có căn cứ. Cổ Thần tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sát lục chi tâm đích xác rất nặng, không hạ thủ thì thôi, đã hạ thủ không để lại hậu họa.
Linh Âm Thiên Ma bị vây trong ảo cảnh cùng với Ma Âm Thiên Ma trầm luân trong bể dục dưới Thần Hình Câu Diệt kiếm công kích, hoàn toàn không có hành động ngăn cản nào, thần hình câu diệt.
Bát Âm Thiên Ma, chỉ trong nửa khắc, tất cả đều chết.
Thần Hình Câu Diệt kiếm thu vào mi tâm, Như Ý Linh Lung bảo tháp thu hồi bàn tay, thần thức Cổ Thần tuôn ra dò xét bốn phía, rất nhanh liền cảm ứng được vị trí của hai người Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân, đang cách hơn bốn nghìn trượng phía đông bắc.
Trải qua đoạn thời gian dài như vậy, Nam Thiên đạo nhân đã thụ thương rất nặng, theo lý thuyết hẳn không thể chống đỡ được công kích của địch nhân mới đúng, thế nhưng không biết vì sao người nọ tựa hồ không muốn đả thương tính mệnh của Nam Thiên đạo nhân, ngược lại đối với Hư Tử Uyên ngay bên cạnh liên tục thi triển thủ đoạn phải giết!
– Hư Nam Thiên, huynh không bảo vệ được nó đâu, hôm nay ta phải giết chết tiện loại này!
Mông Ngưng băng công kích như thủy triều đều nhằm vào Hư Tử Uyên, lớn tiếng kêu lên:
– Tiện loại này hai mươi năm trước nên theo con tiện nhân kia chết cùng mới đúng, ta không cho phép tiện loại của con tiện nhân kia tiếp tục ở lại trên đời, không cho phép…
– Trừ phi ngươi chết chết ta trước, bằng không ta sẽ không cho ngươi động tới một cọng lông tơ của Uyên nhi!
Nam Thiên đạo nhân chảy máu như suối, trong miệng không ngừng có máu tươi trào lên, bảo hộ Hư Tử Uyên phía sau, nói:
– Hai mươi năm trước là ta xin lỗi ngươi, ngươi giận ta cũng được, hận ta cũng được, đều là đúng, thế nhưng ngươi không nên để cơn tức giận trút lên đầu người khác, Uyên nhi từ khi ra đời đã bị ngươi hại hình thành huyền âm tuyệt mạch, chịu dằn vặt bao nhiêu năm, vì sao ngươi lại không chịu buông tha?
– Buông tha? Ha ha ha ha…
Mông Ngưng Băng cười thê lương, quát lớn:
– Hai mươi năm trước, Hư Thiên Tông vì sao không buông tha hài nhi của ta? Vì sao? A…
Nam Thiên đạo nhân đang muốn nói, Mông Ngưng Băng tựa hồ nhớ lại hồi ức cực kỳ đau xót trước kia, lại đột nhiên gào thét chói tai, tâm tình cực độ điên cuồng, quát lớn:
– Nó phải chết, ai cũng không cứu được nó, phải chết…
Một cỗ khí tức mạnh mẽ tới cực điểm từ thân thể Mông Ngưng Băng tuôn ra, trong những thời điểm điên cuồng, lực lượng so với bình thường bị kích thích trở nên cường đại hơn rất nhiều, lúc này Mông Ngưng Băng chính là như vậy, tu vi pháp lực tựa hồ như đề cao hẳn một cấp bậc.
Nguyên bản Nam Thiên đạo nhân dã bị thương nặng, không phải là địch thủ của Mông Ngưng Băng, tu vi pháp lực của Mông Ngưng Băng lại đột ngột tăng tiến trên diện rộng, băng phách hàn khí đánh ra trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể Nam Thiên đạo nhân, trong sát na đóng băng nửa thân thể Nam Thiên đạo nhân, một chưởng đánh mạnh vào trước ngực.
– A…
Nam Thiên đạo nhân giống như diều dứt dây, bị Mông Ngưng Băng đánh một chưởng văng đi hơn mười trượng, nàng cùng với Hư Tử Uyên đã không còn bất cứ lẻ nào ngăn cách.