Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chân Tiên

Chương 610: Vu biến

Tác giả: EK
Chọn tập

Nam Thiên đạo nhân tại Lam Không Sơn, rốt cuộc chân chính sống cuộc đời ẩn sĩ. Mỗi ngày đều tại trong tiểu sơn cốc, ở trong một tòa nhà gỗ, cùng một cái mộ phần, lại vui vẻ.

Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân nhiều năm không gặp. Kinh qua một đoạn thời gian rất dài đem mấy chục năm kinh lịch của Cổ Thần, giản lược kể lại cùng Nam Thiên đạo nhân một lần.

Ngay cả Nam Thiên đạo nhân ẩn cư hơn mười năm, trong lòng từ lâu bình tĩnh như nước, nghe xong kinh lịch hơn tám mươi năm qua của Cổ Thần, cũng nhịn không được mà biến sắc, thực lo lắng vì Cổ Thần một phen.

Đợi nói quá tam tuần, Cổ Thần hỏi:

– Nam Thiên tiền bối, sao không thấy Phạm Âm và Nhị Nhi cô nương, bọn họ có còn ở đây không?

Nam Thiên đạo nhân hướng đông phương nhìn lại, nói:

– Nửa tháng trước, Côn Ngô Tiên Kiếm của Phạm Âm đột nhiên lộ vẻ dị thường, bay thẳng về phương đông, tựa hồ nơi đó xảy ra chuyện gì. Do đó, Phạm Âm và Nhị Nhi từ nửa tháng trước đã đi tới đông phương rồi.

Trong mắt Cổ Thần giật mình, nói:

– Phạm Âm cũng cảm giác được đông phương có biến hóa?

Nói đến chỗ này, Cổ Thần đột nhiên nhớ tới, Côn Ngô Tiên Kiếm của Phạm Âm là lấy được từ đáy biển sâu ở đông hải, Côn Ngô Tiên Kiếm đột nhiên lộ vẻ dị thường, chẳng lẽ địa phương có chuyện xảy ra, là trong vực sâu đông hải mà Phạm Âm đạt được Côn Ngô Tiên Kiếm.

Nghĩ tới đây, Cổ Thần hỏi:

– Nam Thiên tiền bối, Phạm Âm có nói lại lời nào không? Có đề cập tới đáy biển đông hải không? Hay địa phương hắn thu được Côn Ngô Tiên Kiếm không?

Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:

– Ân, Phạm Âm nói “Côn Ngô Tiên Kiếm, dị động, tất nhiên là tại Côn Ngô Giới xảy ra chuyện gì, Côn Ngô Bí Cảnh ta đã từng nghe nói qua, Côn Ngô Giới lại là mới nghe lần đầu, theo Phạm Âm nói chính là trong một vực sâu nào đó tại đông hải.

– Xem ra đông hải đích thật là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cổ Thần nói:

– Nam Thiên tiền bối, ta cũng dự định đi vào đông hải một chuyến, đi thăm dò một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước khi đi còn muốn đi Nam Hoang vu cương một chuyến, cáo từ trước!

Cáo biệt Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần tiếp tục đem hai người Hư Tử Uyên, Tiên Âm thu nhập trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, sau đó ly khai Lam Không Sơn, đi về hướng đông nam.

Từ Lam Không Sơn đi Nam Hoang vu cương trực tiếp đi về phía nam là được. Thế nhưng, Cổ Thần lại theo bản năng phóng đi về phía đông nam, không bao lâu, hắn đã tới thành Nhạc Thủy ngày trước.

Cái chưởng ấn to lớn hơn nghìn trượng kia vẫn như cũ in trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình, hai bên trái phải Linh Phù Sơn như trước tĩnh mịch, tú lệ, và có khác chỉ là chưởng ấn lúc này đã tràn đầy nước, hình thành một hồ nước thật lớn, vừa vặn là một thủ chưởng.

Khi thành Nhạc Thủy bị đánh xuống đất, người ở mấy thành phụ cận liền đem Nhạc Thủy Hà ở gần đó đào thành một con kênh, tới trong chưởng ấn kia làm thành một cái hồ nước thật lớn, lấy làm nguồn nước.

Bởi vì hồ nước đúng như một bàn tay, nên được mệnh danh là Đại Chưởng Hồ. Nhiều năm qua, gặp phải khô hạn, cho dù Nhạc Thủy Hà khô cạn, Đại Chưởng Hồ cũng chưa bao giờ khô hạn qua, do đó, rất được người dân ở gần đó yêu thích.

Thành Nhạc Thủy ngày trước chí có lão nhân qua tuổi hoa giáp cũng có nghe thấy, dần dần đạm mạc trong mắt thế nhân, cho tới bây giờ, người dân ở phụ cận chỉ biết Đại Chưởng Hồ, chứ nói đến thành Nhạc Thủy cũng rất ít người biết được.

Nơi đây đã là vật không người không, Cổ Thần nhìn Đại Chưởng Hồ phía dưới, tất cả đều trở nên xa lạ, trong mắt không còn có lưu luyến, thân ảnh chợt lóe, thuấn di đi về phương nam. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Ba canh giờ, Cổ Thần liền đã phi tiêu được hai trăm vạn lý, thâm nhập Nam Hoang vu cương, đi tới bầu trời Chiến Thần Điện.

Cổ Thần kinh ngạc phát hiện, trong toàn bộ Chiến Thần Điện tĩnh mịch như mộ địa, dĩ nhiên không có bất kỳ động tĩnh gì từ trong Chiến Thần Điện truyền ra, tựa hồ không có một ai ở bên trong.

Chiến Thần Điện tình trạng như vậy, Cổ Thần nhớ tới dọc theo đường đi đến, toàn bộ vu cương đại địa, dĩ nhiên không nhìn thấy bao nhiêu tu sĩ, đồng thời, đại bộ phận các nơi, thôn xóm đều phi thường tiêu điều, thậm chí có thôn xóm toàn bộ đều hóa thành phế tích, không hề có người ở lại, số lượng vu dân so với số muỗi bay qua còn thua xa.

Lẽ nào vu tộc đã xảy ra biến cố gì trọng đại?

Cổ Thần nhướng mày, tuy rằng cổ vu tộc cùng hắn cũng không trực tiếp quan hệ, thế nhưng làm chiến thần cổ vu tộc, Cổ Thần lại hướng Tự Ngọc bảo chứng, thủ hộ cổ vu tộc. Hôm nay thấy cổ vu tộc tiêu điều, tĩnh mịch, trong lòng hắn sinh ra một cổ cảm giác tự trách, thầm nghĩ ngay cả Đại Mông đế đô đều bị Tàng gia lão tổ và Trịnh gia lão tổ đồ sát, sợ rằng cổ vu tộc cũng đã bị mấy Độ Hư cường giả tập kích, bằng không cổ vu tộc không có khả năng tiêu điều như vậy.

Giờ khắc này, trong lòng Cổ Thần đối với Tàng gia, Trịnh gia cùng với toàn bộ Thánh Đình sản sinh cổ cường đại sát ý cổ cường đại.

Cổ Thần hạ xuống đám mây, tiến nhập trong Chiến Thần Điện, quả nhiên, toàn bộ Chiến Thần Điện trống trơn.

Đem toàn bộ Chiến Thần Điện kiểm tra một lần, cuối cùng Cổ Thần lại nhớ tới trong đại điện Chiến Thần Điện, ánh mắt rơi vào trên thần tượng nhận bái tế. Thần tượng kia ba đầu sáu tay, mặc lân giáp đỏ đậm, bay cánh tay nắm lại, hai cánh tay cầm búa, còn có một bàn tay rỗng tuếch.

Thần tượng trong Chiến Thần Điện này là từ chiến thần “Xi” đời thứ nhất đã có rồi. Chí ít là một vị cổ thần thời đại Thái Cổ, Cổ Thần xem xét một hồi, có chút suy nghĩ, đem Chiến Thần Lệnh ra, ném về phía trước, bay tới trong bàn tay không có gì của thần tượng kia.

Thần tượng kia vừa tiếp lấy Chiến Thần Lệnh, ầm ầm một tiếng, quả nhiên có điều biến hóa, nguyên bản trong chiến thần đại điện đang trống trơn, mặt đất đột nhiên hiện ra một phù mân cổ xưa mà tang thương, sau đó những phù mân này lan tràn ra tứ phía, tràn đầy chiến thần đại điện.

Phù mân phát quang lập lòe, bối cảnh cũng một mảnh đen kịt, Cổ Thần đứng trong chiến thần đại điện, lúc này bốn phía một mảnh đen kịt, vô số phù mân phát quang liên tục thoáng hiện. Nhãn thần Cổ Thần sáng ngời, hắn từng nghe tự ngọc nói về trận pháp này, đưa tay Hư Không một trảo, đem Chiến Thần Lệnh thu trở về, dưới chân khẽ động bước, án theo trận thế của cổ trận mà đi, rất nhanh một trận thiên toàn địa chuyển, Cổ Thần lại bước trên thực địa, thân thể đã xuất hiện trong một cái thông đạo.

– Là ai?

Cổ Thần vừa mới xuất hiện, chợt nghe thấy mấy tiếng quát lớn, ngay sau đó, có thanh âm của một kiện pháp bảo oanh ra truyền tới.

Cổ Thần không dùng con mắt quan khán, mà dựa vào cảm giác của thân thể, đã đem vài tên vu sĩ ở phía trước, tu vi ra sao, pháp bảo oanh ra có phẩm giai thế nào, vị trí của họ đều cảm ứng ra. Khi kiện pháp bảo oanh tới trước mặt Cổ Thần, đột nhiên thời gian như tĩnh lặng, pháp bảo oanh ra đều dừng lại trong không trung, chẳng thể nhúc nhích được nữa.

– A… Là Độ Hư cường giả!

Trong sát na, mấy đạo tiếng gọi, tiếng hô thật lớn vang lên, theo thanh âm của mọi người, Cổ Thần nghe được vô số tiếng bước chân từ phía trước vang lên, đang vọt về phía này. Thông qua pháp lực ba động truyền đến, hầu hết người tới đều là cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn.

Người không thấy, một đạo âm thanh tự nhiên truyền tới:

– Nhanh, kết Cửu Sát Đô Thiên Đại Trận!

Nghe thấy thanh âm này, trong mắt Cổ Thần sáng ngời, thiên hạ người có thể nói ra âm thanh tự nhiên này, chỉ duy có thần nữ Tự Ngọc của cổ vu tộc.

Chọn tập
Bình luận