Trong thời gian gần hai tháng vừa qua, Cổ Thần ở trong Hiên Viên đế trủng, một lòng nghĩ phương pháp bảo mệnh, sau lại học rất nhiều thứ, một lòng tìm kiếm đường ra, có thể tính được trôi qua bao nhiêu ngày đã là rất không tồi rồi, nào còn suy nghĩ tới vấn đề sinh nhật của chính mình.
Cổ Thương Khung nói:
– Thiên hạ quên đi sinh nhật chính mình có nhiều, nhưng phụ mẫu quên đi sinh nhật nhi tử lại là không có…
Nói xong, Cổ Thương Khung gắp một ít thức ăn vào một bát cơm bên cạnh, vị trí bát cơm này không có người.
Cổ Thương Khung nói tiếp:
– Nếu như mẫu thân con cón sống, tất nhiên sẽ vô cùng hài lòng, đến, U Lan, nàng cũng ăn nhiều một chút…
Cổ Thần cũng gắp một ít thức ăn vào trong cái bát vị trí trống không.
Cổ U Lan tử vong là lúc có tu vi Tiên Thiên cảnh, thân thể vừa chết, ý niệm lập tức tiêu tán trong thiên địa, căn bản không thể tiến vào luân hồi, chuyển thế sống lại.
Ngô Tinh đã giảng giải qua luân hồi cho Cổ Thần nghe, Cổ Thần tự nhiên biết. Tu sĩ vốn nghịch thiên mà đi, bị thiên địa ghét bỏ, nếu thành thì có một đời phong quang thiên hạ, khi chết đi chỉ để lại thân xác, ý niệm tiêu tan, không được vào luân hồi, dù thành dù không cũng đều chung một kết cục, số mệnh vốn tàn khốc như vậy!
Thế nhưng, cho dù Cổ U Lan đã không còn tồn tại trong thiên địa, nhưng Cổ Thần biết rõ, có một chỗ, mẫu thân hắn sẽ vĩnh viên tồn tại, đó là trong lòng phụ thân!
– Mẫu thân, người không cần lo lắng, hài nhi và phụ thân sống rất vui vẻ!
Cổ Thần nói.
Tuy rằng biết làm vậy chỉ là lừa mình dối người, nhưng nói ra lời như vậy, tâm niệm Cổ Thần vẫn thư sướng, hài lòng tới cực điểm, gắp cho Cổ Thương Khung một ít thức ăn nói:
– Phụ thân, người cũng ăn nhiều một chút!
Từ khi rời khỏi Hư Thiên Tông, bắt đầu tiến vào di chỉ ma cung, Cổ Thần vẫn sinh hoạt trong cuộc sống đánh đánh giết chết vô cùng tàn khốc, nếu không chiến đấu thì là bế quant u luyện, sinh hoạt bình đạm yên bình như thế này thực sự đã lâu không hề trải qua.
Giờ khắc này, Cổ Thần có một loại cảm giác phản phác quy chân, tựa hồ như đã quên đi hết tất cả phiền não thế gian, Cổ Thương Khung bình thản kể lại mọi chuyện xảy ra trong mấy năm vừa qua.
Nhưng muốn thực sự quên được tất cả mọi phiền não, nói dễ như vậy sao?
Rượu quá ba tuần, Cổ Thần nói:
– Phụ thân, ngày mai hài nhi sẽ rời đi trong vài ngày!
– Đi làm cái gì?
Cổ Thương Khung có chút kinh hãi.
Cổ Thần nói:
– Hài nhi đã rời khỏi sư môn quá lâu, đến lúc phải trở về rồi, trước khi rời khỏi nhà hài nhi muốn vào Đông Hoang một chuyến, bắt mấy yêu tu trở về, bảo hộ Cổ gia, như vậy hài nhi mới có thể yên lòng rời đi!
Nguyên bản Cổ Thần dự định giải quyết vấn đề gia tộc, trải nghiệm cuộc sống bình thản một tháng, sau đó mới trở về Hư Thiên Tông, thế nhưng thực không ngờ, tại Hiên Viên đế trủng tiêu tốn thời gian gần hai tháng, từ lúc ly biệt tại di chỉ ma cung, sư tỷ đợi một năm, lúc tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, sư tỷ lại chờ đợi một năm, hiện tại đã rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh rồi, sư tỷ vẫn luôn chờ đợi.
Tuy rằng Hư Tử Uyên không nói lời phàn nàn, nhưng Cổ Thần cũng biết, tư vị ngóng trông người trong lòng không hề dễ chịu, hiện tại Cự Linh Môn đã bị tiêu diệt, nguy cơ Cổ gia đã giải, là lúc trở về Hư Thiên Tông rồi.
Cổ Thương Khung là người thông tình đạt lý, gật đầu nói:
– Cổ Hoang rộng lớn mới là vũ đài của con, Cổ gia sẽ không là lồng giam kìm giữ bước chân, lúc rảnh rỗi trở về tham nhà một chút là tốt rồi, lần này con vì gia tộc tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, cũng cần phải trở về tông môn!
– Vâng!
Cổ Thần gật đầu, nói:
– Khi con rời đi, dự định dẫn theo Cổ Lam, Thiên muội tới Hư Thiên Tông, tiếp qua mấy ngày chính là cuối năm, ngày năm tháng giêng là thời điểm Hư Thiên Tông thu đồ đệ, trong lòng Thiên muội mang thiên hạ, để nàng bái nhập vào Hư Thiên Tông! Hai người bọn họ cùng đi cũng sẽ không tịch mịch!
– Tốt, bọn nó còn trẻ, tu vi càng ngày càng cao, tầm mắt cũng càng ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ phải đối mặt với toàn bộ thế giới bên ngoài, sớm một chút để bọn nó ra ngoài trải nghiệm cũng tốt!
———-
Ngày hôm sau, Cổ Thần rời khỏi thành Nhạc Thủy, tiến vào Đông Hoang, hai ngày sau xuất hiện tại hơn bốn mươi vạn dặm chỗ sâu trong Đông Hoang, từ sau mười vạn dặm trong Đông Hoang sẽ có yêu thú Thần Hải cảnh xuất hiện, hơn bốn mươi vạn dặm có thể tìm được yêu thú Kim Đan kỳ rồi.
Tìm kiếm trong vòng một ngày một đêm, Cổ Thần tìm được năm yêu tu Kim Đan hậu kỳ, dùng Ngự Thú Quyển bắt lại, để cho năm yêu thú Kim Đan kỳ ở lại phía sau Linh Phù Sơn, Cổ Thần ban cho một ít đan dược trùng kích Mệnh Tuyền cảnh làm thù lao thủ hộ Cổ gia.
Ngự Thú Quyển là pháp khí chia làm hai bộ, một bộ phong ấn trên người yêu thú, một bộ thì mang theo trên người, đưa bộ phận khống chế Ngự Thú Quyển cho Cổ Thương Khung, sau đó Cổ Thần mang theo Cổ Lam, Cổ Thiền rời khỏi thành Nhạc Thủy. Cổ Thương Khung có Ngự Thú Quyển trong tay, Cổ Thần không sợ năm yêu tu phản loạn, đồng thời hắn cũng không bạc đãi đối với năm yêu tu, không có đan dược hắn cung cấp, năm yêu tu có lẽ cả đời này không có hi vọng tiến thêm, mà hiện tại có đan dược, nói không chừng cuộc đời này thành công bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Không còn lo lắng ở nhà, Cổ Thần rời đi mới an tâm, mấy ngày hôm sau Cổ Thần mang theo Cổ Lam, Cổ Thiền tới thành Thanh Dương, hiện tại Hư Thiên Tông đã bắt đầu tiến hành công khai chiêu mộ đệ tử, sau khi hai người báo danh xong, hắn an bài hai người ở tạm trong một tòa khách sạn.
Cổ Thần không chuyển về nguyên trạng, Cổ Lam, Cổ Thần cũng không biết lão nhân dẫn hai người bọn họ tới đây là ai, bọn họ có hỏi nhưng Cổ Thần không nói, thế nhưng cảnh báo hai người không thể tiết lộ xuất thân của chính mình với bất kỳ ai.
Điểm này trước khi xuất phát Cổ Thương Khung đã sớm dặn dò, hai người Cổ Lam, Cổ Thiền là người thông minh, tự nhiên không có sai lầm.
Số lượng đệ tử Hư Thiên Tông rất lớn, họ Cổ tuy không nhiều nhưng cũng không ít, Cổ Thần không nhận thân với hai người chính là vì không muốn gây cho cả hai phiền phức, miễn cho người nào đó cố tình truy xét xuất xứ Cổ Thần, hạ thủ đối với hai người.
Hai người còn phải chờ ngày năm tháng giêng mới có thể trải qua khảo nghiệm nhất loạt tiến vào Hư Thiên Tông, Cổ Thần trước tiên về tới Bách Thảo Phong.
Tiến vào trong Hư Thiên Tông, Cổ Thần đã chuyển về nguyên trạng, đồng thời còn có lệnh bài Hư Thiên Tông, bằng không sẽ không vào được Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, khi tới Bách Thảo Phong, trạm thứ nhất của Cổ Thần chính là Tử Lâm Tiểu Trúc.
– Sư tỷ…
Vừa mới tiến vào Tử Lâm Tiểu Trúc, Cổ Thần hưng phấn hô to. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Thanh âm truyền xa, cho dù cách nghìn trượng cũng có thể nghe được.
Chỉ là, chờ hồi lâu vẫn không thấy thanh âm của Hư Tử Uyên trong Tử Lâm Tiểu Trúc truyền ra.
– Sư tỷ…
…
Cổ Thần liên tục hô ba tiếng, không thấy có người đáp lại, cuối cùng dùng thần thức tìm kiếm, trong Tử Lâm Tiểu Trúc không có một bóng người, Hư Tử Uyên căn bản không ở bên trong, dùng thần thức điều tra là hành vi không lễ phép, ở trong tông môn phải thu liễm thần thức.
– Hẳn là đang ở Bách Thảo Điện gặp sư phụ!
Tâm niệm Cổ Thần vừa chuyển, hóa thành một đạo quang mang, phi độn về phía Bách Thảo Điện.
Dọc theo đường đi gặp được không ít sư huynh đệ, thấy Cổ Thần tất cả đều hiện vẻ mặt khác thường. Một năm trước Cổ Thần bị Đế Đình phát lệnh truy nã, tất cả mọi người đều biết, đồng thời hiện tại Đế Đình lại bắt đầu công khai phát lệnh truy nã đối với Cổ Thần. Nguyên bản Cổ Thần đoạt được vị trí đệ nhất ngũ mạch, tại Hư Thiên Tông vô cùng nổi danh, hiện tại tuy rằng đã biến mất hai năm, nhưng danh tiếng càng hơn trước kia.
Mới hai năm không thấy, những sư huynh đệ này có chín phần mới chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn của Cổ Thần.
Rất nhanh, Cổ Thần đã tới Bách Thảo Điện, làm thân truyền đệ tử, không cần thông báo, Cổ Thần tới hậu điện tìm kiếm, tìm được Hoàng Dược Tiên, chỉ là không nhìn thấy Hư Tử Uyên ở đây.
Trước tiên thăm hỏi đối với Hoàng Dược Tiên, Cổ Thần tiếp tục hỏi:
– Sư phụ, thế nào không thấy sư tỷ? Nàng đi đâu rồi?