Nếu không phải Cổ Thần thực sự thoát lực, mà là lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế trong thân thể hắn theo sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyề oanh ra đã biến mất không còn.
Dường như một siêu cấp đại lực sĩ có lực lượng nghìn cân, đột nhiên yếu đi, biến thành lực lượng trăm cân, thân thể cũng có cảm giác hư thoát như vậy.
Lực lượng chiếm được từ Hắc Thủy Đại Đế biến mất, tu vi của Cổ Thần cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, thế nhưng, Cổ Thần kinh hỉ phát hiện. Hắn đối với lĩnh ngộ pháp tắc, dĩ nhiên thâm sâu hơn không ít, thực lực còn mạnh hơn so với trước khi thu được thủy chi bản nguyên đến mấy lần.
Lúc này tu vi của Cổ Thần dĩ nhiên đề cao một tầng thứ, đạt tới Đằng Vân trung kỳ.
Thủy chi bản nguyên, hỏa chi bản nguyên lưỡng chủng bổn nguyên trải qua thủy hỏa bất dung ban đầu, tương hỗ bài xích, hiện tại đã tương hỗ dung hợp, cùng tồn tại trong Mệnh Tuyền của Cổ Thần. Chỉ là một đoàn hỏa chi bản nguyên khiến Cổ Thần lĩnh ngộ không ít hỏa chi pháp tắc, thêm một đoàn Thủy chi bản nguyên, Cổ Thần đối với lĩnh ngộ ngũ hành pháp tắc không còn hạn chế ở hỏa chi pháp tắc nữa, mà đối với thủy chi tắc cũng có lĩnh ngộ nhất định.
Ngũ hành tắc là tắc chi nguyên, theo Cổ Thần đối với lĩnh ngộ thủy, hỏa chi tắc càng thêm tinh thâm, thì cũng hiểu ra được một chút, lúc này mới tu vi tiến nhanh, bước vào Đằng Vân trung kỳ.
Cổ Thần rất là kinh hỉ, bước vào Độ Hư bí cảnh, tu vi đề thăng nói nhanh có thể nhanh, nói chậm có thể chậm, chỉ cần lĩnh ngộ pháp tắc, tu vi sẽ nâng cao một bước, thế nhưng, đối với lĩnh ngộ pháp tắc cũng so với bất kỳ một cảnh giới nào trước Độ Hư bí cảnh đều khó khăn hơn nhiều.
Lĩnh ngộ pháp tắc, người lĩnh ngộ ít, theo năm tháng dài dằng dặc, người đột nhiên tỉnh ngộ chiếm đa số, bước vào Độ Hư cường giả Đằng Vân kỳ, có trăm năm, có hai trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới đột nhiên một ngày tỉnh ngộ, tu vi đề thăng tới Đằng Vân trung kỳ.
Mà Cổ Thần ngộ đạo, bước vào Độ Hư, bất quá nửa tháng, tốc độ lĩnh ngộ cực nhanh thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Cổ Thần biết rõ ràng, ngộ tính của bản thân cao tới đâu, cũng không có khả năng đối với pháp tắc có tốc độ lĩnh ngộ nhanh như vậy. Sở dĩ tu vi đột phá Đằng Vân trung kỳ, là nhờ Hỏa chi bản nguyên và thủy chi bản nguyên trong Mệnh Tuyền.
Độ Hư cường giả khác cần hao hết tâm lực lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc, mà trong cơ thể Cổ Thần đã có hai loại bổn nguyên, chỉ cần luyện hóa lực lượng của bản nguyên là có thể thu được tắc lực cuồn cuộn không ngừng. Chẳng phải so với Độ Hư cường giả khác tu luyện nhanh hơn rất nhiều lần?
Ba người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng nặng nề ngã trên mặt đất, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư một tay lấy một tay lấy Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát thu hồi trong mi tâm, sau đó, ba người tựa như tên dời cung, kéo thân thể trọng thương nhanh chóng phóng về phía quang trụ ở trung ương lăng mộ.
Trong nháy mắt, ba vị nhân tộc cường giả cũng đã nhảy vào trong quang trụ, thân thể nhanh chóng biến mất không thấy Tiếp theo liền xuất hiện ở tại mặt đất của Mộ phần Hắc Đế.
Lần này tiến nhập Mộ phần Hắc Đế, nhân tộc cường giả tổng cộng có mười một vị. Kết quả chỉ còn lại có ba vị cường giả là cường giả Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng trốn thoát. Chư tử thế gia ba vị lão tổ Hạ Phi Trần, Hậu Vô Duyên, Thương Vũ Văn; Tàng gia hai vị lão tổ Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn; còn có phật môn hai vị cường giả Giá Vụ kỳ, tất cả đều vẫn lạc trong Mộ phần Hắc Đế.
Trong đó, Thánh Tử Cơ Thần Không, Tàng gia hai vị lão tổ Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, phật môn một vị cường giả Giá Vụ trung kỳ, bốn vị cường giả đều vẫn lạc dưới tay Cổ Thần.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, khóe miệng còn hiện ra vết máu, ra tới mặt đất, vẫn như trước không dám dừng lại, sợ hãi Cổ Thần đuổi theo ra, nhất thời thân thể chợt lóe, liền biến mất không thấy
Cổ Thần tự nhiên sẽ không đuổi theo, lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế trong cơ thể đã biến mất, cho dù Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư bị trọng thương, Cổ Thần cũng không phải đối thủ của hai vị cường giả Hư Không kỳ. Tu sĩ long, yêu nhị tộc cũng hầu hết bị thương, tuy rằng còn có ba vị cường giả là Kim Bằng Vương, Thạch Hầu Vương Long Đào Long Đào, bất quá, muốn lưu lại Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng hiển nhiên hi vọng không lớn.
Tu sĩ long, yêu nhị tộc, tất cả đều quái dị nhìn Cổ Thần, không biết vì sao hắn không có ngăn cản, để ba vị nhân tộc cường giả trốn khỏi lăng mộ Hắc Đế.
Người thực lực cường đại đã nhìn ra lực lượng trong cơ thể Cổ Thần biến mất. Cổ Thần không có giải thích nhiều, hướng Thủy chi bí thuật trên tường Hắc Thủy Đại Đế lưu lại, nhìn thoáng qua, rồi đi tới Ngô Tinh đang bị trọng thương.
Ba đầu sáu tay biến mất, Cổ Thần biến trở về trạng thái bình thường, rất nhanh đã đi tới trước mặt Ngô Tinh nói:
– Ngô Tinh đại ca, ngươi thương thế sao rồi?
Ngô Tinh vẻ mặt tiếu ý, lắc đầu biểu thị chính mình không có chuyện gì, cười nói:
– Cổ Thần lão đệ, ngươi quả thực làm ta mở rộng tầm mắt a, ha ha ha ha. Lúc này đây, Cơ phong tử tức giận đến thổ huyết. Ngươi không chỉ có một kiếm chém Thánh Tử Cơ Thần Không, mà ngay cả Cơ phong tử và Độ Thiện lão hòa thượng cũng thiếu chút nữa vẫn lạc trên tay ngươi, ha ha ha ha. Thiên hạ tu sĩ nếu biết ngươi công tích lớn như vậy, sẽ bội phục ngươi sát đất a, ha ha ha… Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Tu sĩ long, yêu nhị tộc, tất cả đều cười ha hả, hiển nhiên, Thánh Tử Cơ Thần Không bị trảm, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu trọng thương, đối với bọn họ mà nói là một chuyện vui sướng đáng giả để vui cười.
Tuy nói Ngô Tinh lắc đầu, nhưng Cổ Thần nhìn ra được sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt.
Lúc này đây e là thương thế căn bản cần một đoạn thời gian rất dài dưỡng thương mới có thể phục nguyên được.
Cổ Thần lấy ra một viên Sinh Sinh tiên linh đan Kim Bằng Vương đột nhiên hừ lạnh một tiếng vang lên. Chúng tu sĩ đang cười vang, nghe cực kỳ chói tai.
Ánh mắt của chúng tu sĩ lập tức bị tiếng hừ lạnh hấp dẫn. Tất cả đều nhìn về phía Kim Bằng Vương.
Lúc này nhân tộc cường giả diệt hết. Cường giả long, yêu nhị tộc, Ngô Tinh bản thân bị trọng thương, còn Long Thương cũng thụ thương không nhẹ, sắc mặt Kim Bằng Vương có chút vênh váo tự đắc.
Thấy chúng tu sĩ nhìn lại. Kim Bằng Vương vểnh miệng, lóe ra một tia tiếu ý, nói:
– Bất quá là mượn lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Hừ hừ, nếu là lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế bám vào trên người bản vương, nhân tộc cường giả một người đều trốn không thoát. Sao lại để ba người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện hòa thượng, Trịnh Diệc Hùng chạy trốn…
Nghe một lời của Kim Bằng Vương, chúng tu sĩ long tộc trên mặt lộ vẻ không vui, Thạch Hầu Vương cũng nhíu mày, Ma Đằng Vương thì vẻ mặt lạnh như băng, nhìn không ra một chút biến hóa nào.
Ánh mắt Ngô Tinh nhìn chăm chú vào Kim Bằng Vương, nói:
– Kim Bằng Vương, nếu không có Cổ Thần lão đệ đẩy lùi nhân tộc cường giả, lúc này ngươi sớm đã bị bọn chúng đánh cho thần hình câu diệt. Ngươi sao còn ở đây chém gió.
Thường ngày Kim Bằng Vương ở trước mặt Ngô Tinh, không dám làm càn gì, hôm nay lại đón ánh mắt của Ngô Tinh, mà nói:
– Ngô thống lĩnh, chẳng lẽ ta nói không phải sự thực sao?