– Là ngươi? Ngươi là Cổ Thần?
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, người nói chính là thành chủ Hướng Nguyên Thiệu.
Cổ Thần từng bị Tàng Thiên Cơ phát lệnh truy nã, tuy rằng thành Nam Dương xa xa tại tây nam, thế nhưng dù sao cũng là thành lớn, tự nhiên có bứa họa phát lệnh truy nã của Cổ Thần, Hướng Nguyên Thiệu là thành chủ. Tàng Thiên Cơ tự mình hạ mệnh lệnh truy nã, hắn làm sao có thể không thèm để ý tới?
– Là Cổ Thần? Là truy nã phạm mà thái tử điện hạ tự mình phát lệnh?
Không ít người bắt đầu kinh hô, tuy rằng lệnh truy nã đối với Cổ Thần đã bị rút lại hơn một năm, thế nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ kỹ.
Trong lòng bọn họ mừng thầm, nghĩ:
“Truy nã phạm bị phát lệnh này tự mình đưa tới cửa, thực sự không muốn lập công lớn cũng không được.”
Cổ Thần mỉm cười, nói:
– Không sai, ta chính là Cổ Thần, ngày hôm nay ta cho các ngươi truyền lời tới Tàng Thiên Cơ. Các ngươi cứ nghe là được rồi, phải truyền nguyên bản lời của ta tới Tàng Thiên Cơ!
– Lớn mật! Dám hô thẳng tên thái tử điện hạ, ngươi muốn chết…
– Ngươi tính là cái gì? Tên của thái tử điện hạ cũng là ngươi xứng gọi?
Cổ Thần hiển lộ ra ngoài tu vi Kim Đan kỳ, mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều há miệng mắng mỏ Cổ Thần. Trên mặt Cổ Thần chỉ nở nụ cười nhạt, không thèm để ý tới đám người tranh đua miệng lưỡi, nói tiếp:
– Nói Tàng Thiên Cơ rửa cái cổ cho sạch, sớm muộn có một ngày ta sẽ chặt bỏ cái đầu chó Tàng Thiên Cơ, các ngươi đều nhớ kỹ!
Cổ Thần nói xong, hai chưởng đều xuất hiện, rồi đột nhiên xuất thủ, đạo đạo chưởng cương bổ ra, tất cả tu sĩ có mặt đều bị chấn động đè bẹp xuống dưới mặt đất.
Hướng Nguyên Thiệu chống lại một chưởng của Cổ Thần thiếu chút nữa phun máu tươi, nằm sấp dưới mặt đất, tạo thành một hố lớn.
Trong nháy mắt, hơn mười tu sĩ Thần Hải cảnh đều bị Cổ Thần đập xuống dưới mặt đất, nếu không phải Cổ Thần hạ thủ lưu tình, vậy thì chỉ cần một chưởng cũng đủ đánh chết toàn bộ tu sĩ Thần Hải cảnh ở đây.
Cổ Thần không phải là người thị sát, xông vào thành Nam Dương chỉ là vì muốn hấp dẫn ánh mắt Tàng Thiên Cơ, không thương tổn tới tính mệnh những người này.
– Nhớ kỹ truyền lời cho Tàng Thiên Cơ!
Đánh mọi người xuống dưới mặt đất, hai cánh rung lên, Cổ Thần phóng lên cao. Một quyền đánh ra, oanh kích cấm chế tạo thành một lỗ thủng lớn. Cổ Thần hóa thành một đạo điện quang, trong nháy mắt từ trong lỗ thủng bay ra ngoài. Cấp tốc bỏ chạy về hướng chính nam, rất nhanh liền biến mất không còn hình bóng.
Một đường phi độn về hướng nam hơn nghìn dặm, Cổ Thần hạ xuống dưới một ngọn núi hoang, tốc độ phi độn của hắn không thể có người nào truy tung được.
Biến thành bộ dáng tóc tai trắng xóa kiếp trước, Cổ Thần từ trên đỉnh núi đạp lên phi kiếm, phi độn về hướng đông.
Một thiếu niên, một lão nhân tóc trắng xóa, trừ phi là cường giả Độ Hư cảnh, bằng không không người nào nhận ra được, hai người đều là Cổ Thần dùng chân nhân đan biến hóa thành.
Cổ Thần hiện thân trong thành Nam Dương, chuyện này nhất định sẽ truyền khắp Đế Đình. Tàng Thiên Cơ trở lại trung thổ nhất định sẽ nhận được tin tức này, nếu như chuyển trọng điểm về phía nam, vậy thì đám người Nam Thiên đạo nhân có thể dễ dàng trở lại Hư Thiên Tông!
Dù sao đi nữa Cổ Thần muốn tốc độ có tốc độ, muốn thay đổi hình dạng có thay đổi hình dạng, ai cũng không bắt được hắn!
Biến thành bộ dáng kiếp trước, tóc trắng xóa, nhất phái tiên phong đạo cốt, Cổ Thần bảo trì độn tốc Kim Đan kỳ, bay vùn vụt về hướng đông hơn một vạn dặm, sau đó quay sang phía bắc, giữ tốc độ hiện tại, khoảng hai ngày là có thể tới thành Nhạc Thủy.
Tin tức Cổ Thần xông vào thành Nam Dương quả nhiên gây nên sóng gió ngập trời, không ít đại nhân vật Mệnh Tuyền cảnh đều tụi tập tới thành Nam Dương, truy sát Cổ Thần. Kết quả ngay cả bóng lưng của Cổ Thần cũng không hề thấy.
Cổ Thần tựa như một hòn đá nhỏ chìm vào đáy biển, ngay cả chút gợn sóng cũng không bốc lên, cứ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi như vậy.
Buổi chiều ngày thứ hai, cách thành Nhạc Thủy chỉ còn hơn một vạn dặm, Cổ Thần bay qua bầu trời một thôn nhỏ, chỉ thấy phía trước cuộn lên một trận khói đen, tiếng khóc vang trời.
Mặc dù đang ở trên cao mấy nghìn trượng, thế nhưng Cổ Thần tai tinh mắt thính, cảnh tượng, thanh âm của thôn nhỏ mấy chục hộ gia đình bên dưới đều truyền hết vào tai mắt Cổ Thần rất rõ ràng.
Chỉ thấy trong thôn nhỏ, ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đen mù mịt, thường xuyên có bóng kiếm quang thoáng hiện, đồng thời cũng có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên!
Già trẻ trong thôn, không phân biệt nam nữ đều bị kiếm quang chém giết, nam nữ từ hơn mười tuổi tới bốn mươi tuổi đều bị lôi tới một chỗ đất trong bên cạnh sơn thôn, tiếng than khóc rung trời xuất phát từ trong miệng những người này.
Bốn phía xung quanh đám người này có không ít tu sĩ đạp phi kiếm đứng giữa hư không, mặt đất cũng có không ít người đứng theo dõi.
Nam nữ thôn dân bị chia sang hai bên, nam nhỏ nhất cũng có mười lăm mười sáu tuổi, lớn chừng hơn bốn mươi tuổi, nữ nhỏ nhất mới mười hai mười ba buổi, lớn chừng hơn ba mươi tuổi! Tổng cộng có hơn ba mươi người.
– Khóc cái gì mà khóc? Lại khóc lão tử một kiếm bổ ngươi…
Một gã tu sĩ tuổi chừng hơn hai mươi quơ trường kiếm trong tay, một cước đá văng một gã nam tử chừng hơn ba mươi tuổi lảo đảo nằm ngửa mình trên mặt đất, mở trừng hai mắt nhìn quét qua mọi người.
Bên kia, một tên tu sĩ tuổi chừng hơn ba mươi đang đè lên một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, không hề để ý tới thiếu nữ giãy dụa kịch liệt, hai tay thì sờ loạn lên người nàng, quát lớn:
– Tiểu mỹ nhân, hầu hạ lão tử vui sướng, lão tử truyền cho nàng tiên pháp, cho nàng trường mệnh trăm tuổi!
Thôn dân không phân biệt nam nữ đều quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng, không dám phản kháng, chỉ thê thảm cầu xin:
– Các vị đại tiên, van cầu các ngươi, các ngươi là thần tiên bay lượn trên bầu trời, chúng ta chỉ là con người bình thường đi lại dưới mặt đất, các ngươi hãy buông tha chúng ta! Van cầu các ngươi…
Xoạt… Kiếm quang chợt lóe, một cái đầu văng lên trời cao.
– Ai dám khóc lóc, làm lão tử phiền muộn, đây là kết quả!
Một gã tu sĩ tuổi hơn hai mươi lúc trước mạnh mẽ quát to. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi bị gã tu sĩ này một kiếm chém đứt đầu, máu tươi giống như suối mạnh mẽ phun trào từ cái cổ không đầu.
– A…
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ôm chặt đầu co lại thành một đoàn, thân thể không ngừng run rẩy.
– Vương ma tử, đừng giết người nữa, giết sạch rồi ngươi đi đào quáng cho lão tử?
Gã tu sĩ ôm thiếu nữ quát lên.
Gã tu sĩ tuổi trẻ tên Vương ma tử tựa hồ có bối cảnh rất lớn, không thèm quan tâm đối với quát nạt của tu sĩ kia, nói:
– Một phàm nhân mà thôi, giống như con sâu cái kiến, ta muốn đạp chết một con thì đạp chết một con!
Gã tu sĩ ôm thiếu nữ nói:
– Một thôn trang nhỏ không tiếp xúc với bên ngoài như vậy không phải là dễ tìm, mọi người bị ngươi giết rồi, đến đâu để lấy người? Giết người thường là trái với công ước tu sĩ, không phải là thôn trang nhỏ như vậy, đi nơi nào bắt thợ mỏ?
Vương ma tử không thèm để ý, nói:
– Cho dù bắt ở trong thôn trấn lớn, xem ai dám quản chuyện của Cự Linh Môn chúng ta!
Cổ Thần vừa mới bay tới đây, trùng hợp nhìn thấy gã tu sĩ tuổi trẻ Vương ma tử một kiếm chém đứt đầu thôn dân hơn bốn mươi tuổi, lại nghe hai người nói chuyện với nhau, nhất thời nổi giận lôi đình!
Thân là tu sĩ, dĩ nhiên đến thôn trang tàn sát con người bình thường, Thánh Đình có công ước tu sĩ, cấm tu sĩ tàn sát con người, nếu thấy kẻ nào làm vậy, giết không tha!
Trong lòng Cổ Thần bùng phát sát ý như nước thủy triều, không vì công ước tu sĩ kia, chỉ là cơn giận trong lòng không tiêu được!
Đúng lúc này, mấy người từ trong sơn thôn cuồn cuộn khói đen kia trở về, bước tới trước mặt tu sĩ ôm thiếu nữ, nói:
– Trưởng lão, không có một người sống, toàn bộ đều cháy sạch một mảnh, không lưu lại chút đầu mối nào.
Tên tu sĩ ôm thiếu nữ kia cười lớn một tiếng, nói:
– Tốt, để bọn chúng mang người đi, chúng ta xuất phát… Tiểu mỹ nhân, lão tử thương nàng!
– Các ngươi không cần phải đi nữa!
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng từ trên đỉnh đầu mọi người truyền dến, giống như tuyên án của tử thần!