Mấy người này ra vào tự do, tất cả các tu sĩ đều đưa mắt nhìn về phía ba vị Độ Hư cường giả.
– Khổ Thiện sư thúc, sao không giữ bọn họ lại?
Vị cường giả Giá Vụ sơ kỳ hỏi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Ánh mắt của Khổ Thiện lão tăng nhìn về phía độn quang của Phạm Âm cùng Ngao Liệt biến mất, nói:
– Có Cổ Vu chiến thần ở đây, bọn họ muốn đi, ta chưa chắc đã có thể giữ họ lại, thôi thì cứ thả con săn sắt bắt con cá cờ vậy!
– Thả con săn sắt, bắt con cá rô?
Vị cường giả Giá Vụ trung kỳ hỏi
Hai mắt của Khổ Thiện lão tăng nhắm lại và nói:
– Mục đích của chúng ta là Già La bí tàng, Gia La Trang mặc dù bất kính với Phật tổ, nhưng tu vi thì lại thông thiên triệt địa, hắn thân là tu sĩ phật môn chúng ta, bí tàng lưu lại, theo lí phải thuộc về cho phật môn ta. Phạm Âm không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, có Cổ Vu Chiến Thần bên cạnh, hắn nhất định sẽ mở ra Già La bí tàng, tránh cho việc chúng ta phải bắt hắn tra khảo, không bằng bớt đi một chuyện.
– Già La bí tàng, bây giờ bọn hắn sẽ đi mở ra sao?
Cường giả Giá Vụ sơ kỳ hỏi.
Khổ Thiện lão tăng gật đầu và nói:
– Nhất định sẽ, chúng ta đi, mọi việc đều nằm trong tay bổn tọa cả.
Cách phía đông Đại linh đế đô khoảng năm vạn dặm, có một dãy sơn mạch hoang vắng. Lúc này, Cổ Thần đang đứng bên cạnh vách núi trên đỉnh một ngọn núi cao ngàn trượng, mấy người Hư Tử Uyên đều đang đứng ở bên cạnh
Ngao Liệt cùng Phạm Âm, đang phi độn bên trên không trung, một lần thuấn di vượt qua ngàn dặm, hướng nơi này, phi độn đến. Hư Tử Uyên nói:
– Sư đệ, không phải ngươi định hỏi về “Ức tâm đan” cùng “Hư Không Đan” sao? Vừa nãy, vị Khổ Thiện đại sư kia trong Thiên Thiền Tự địa vị khẳng định là bất phàm, ngươi vì sao lại không hỏi?
Cổ Thần lắc đầu nói:
– Thực lực của Cổ Thiền đại sư, hơn hẳn so với Kim Bằng Vương. Đối phó với ông ấy, không phải là dễ. Thiên Thiền Tự lại ở ngay gần đây, ông ấy muốn đi, ta cũng không giữ nổi. Nếu như ông ấy tiến vào trong Thiên Thiền Tự, cho dù thực lực của ta tăng lên mười lần, cũng không dám xông vào bên trong Phật môn thánh địa. Thiên Thiền Tự từ thời Thái Cổ đã sừng sững, một mực không đổ, ngoại nhân tiến vào, nhất định là cửu tử nhất sinh.
– Hơn nữa….
Dừng một lúc, Cổ Thần lại nói:
– A Cưu La Vương đã chết, bọn họ nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đem tin tức về vô thượng tiên dan nói cho ta biết. Vừa rồi nghe được đạo “tâm niệm thư sướng” mà Phạm Âm nói, ta cũng lĩnh hội được không ít. Cường hoành cướp đoạt, dùng bất kể âm mưu nào cũng muốn đoạt lấy vốn không phải là bản tính của ta. Ba Phật môn cường giả không ngăn trở Phạm Âm, thật khiến cho ta ngac nhiên, trong lòng họ nhất định là đã có tính toán khác. Không bằng thuận theo tự nhiên, nếu như Phật môn tu sĩ động thủ với ta trước, thì ta sẽ có dịp phản kích, danh chính ngôn thuận ra tay. Như vậy ta vừa cảm thấy tâm niệm khoan khoái, lại danh chính ngôn thuận, không sợ phật môn không đem tin tức về nơi hạ lạc của “Ức tâm đan” và “Hư không đan” nói cho ta biết.
– Danh chính, ngôn thuận?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần gật đầu nói:
– Không sai, là danh chính ngôn thuận, đây là lực lượng của danh phận chính thống, tu vi ta càng tăng trưởng, đối với việc lĩnh ngộ pháp tắc càng ngày càng sâu sắc. Càng ngày ta càng phát hiện ra lực lượng của danh phận chính thống. Nếu như Cơ Nghiêu Thánh Hoàng chỉ là một tán tu đơn độc, cho dù hắn có thực lực là Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, ta sử dụng “Cấm Tiên Thần Phù”, tùy thời đều có thể giết chết hắn. Nhưng hắn là Thánh hoàng, là nhân tộc chi chủ, đã có danh phận chính thống. Cho nên, tất cả tu sĩ nhân tộc, đều sẽ nghe theo sai khiến của hắn. Nếu không, chính là đại nghịch bất đạo. Giống như ta, cơ bản đã bị cô lập khỏi nhân tộc, tất cả các cường giả Độ Hư cảnh, đều nghe theo lệnh của Thánh hoàng, triển khai đuổi giết ta. Ta muốn giết Thánh hoàng, thì đầu tiên phải đối mặt với nhân tộc, Thánh đình cùng Phật môn. Đây là một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại. Ngay cả Đạo môn thánh địa năm đó, cũng bị hai cỗ thế lực này, diệt trừ tận gốc. Tu vi hiện tại của ta, chỉ có thể tự bảo vệ mình. Nếu như chính diện đối địch Thánh Đình cùng Phật môn vẫn còn kém t
…….
Không bao lâu sau, Ngao Liệt cùng Phạm Âm, cũng đã đến nơi này, độn quang vừa hạ xuống, cả hai người đã xuất hiện bên vách núi.
– Cổ Thần huynh đệ!
Vừa đáp xuống, hai người đã hướng Cổ Thần đi tới, sau khi trò chuyện hỏi thăm cùng tứ nữ. Phạm Âm trực tiếp đi đến trước mặt Cổ Thần và nói:
– Cổ Thần huynh đệ , lần này cũng may nhờ có ngươi. Vốn ta cùng Ngao Liệt sau khi giết chết A Cưu La Vương sẽ bị cường giả Phật môn đuổi giết. Nhưng ngươi vừa xuất hiện, hết thảy nguy hiểm đều lập tức hóa thành hư vô.
Có “Côn Ngô Tiên Kiếm” trong tay, độn tốc của Ngao Liệt có thể sánh với siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, một lần thuấn di vượt qua ngàn dặm, đương nhiên là có cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cường giả Phật môn
Cổ Thần mỉm cười và nói:
– Là Nam Thiên tiền bối đã gửi phi kiếm truyền âm đến cho Tử Uyên sư tỷ. Nếu không, chúng ta cũng không biết ngươi lại muốn đến Đại Linh. Cường giả Phật môn nhiều như mây, cái này quá nguy hiểm, sau này nếu có chuyện gì, cứ truyền tin cho ta mộ tiếng
Phạm Âm xoa xoa đầu và nói:
– Bây giờ ta quả thực là có chút chuyện nhờ đến ngươi.
– Chuyện gì?
Cổ Thần tinh thần chấn động, thân thể linh mẫn của hắn đã cảm ứng được, Khổ Thiện đại sư cùng hai cường giả Giá Vụ Kỳ khác, đang từ Đại Linh Đế Đô bay ra, đang hướng chỗ của bọn hắn phi độn đến.
Khoảng cách cảm ứng của thân thể Cổ Thần trong không trung có thể đạt đến ngoài sáu bảy vạn dặm, nhất cử nhất động của mấy vị cường giả Phật môn, đều bị Cổ Thần cảm ứng rất rõ ràng.
Phạm Âm nói:
– Trên người ta có địa đồ bí tàng do đệ nhất Kim cương Gia La Trang để lại, địa đồ ghi lại, Gia La Trang có để lại một bí tàng nằm ở trong Hoàng Sa Cao Nguyên( Cao nguyên đầy cát vàng), nằm ở phía tây bắc Đại Linh Đế Đình. Nghe nói, Gia La Trang dùng lực lượng của pháp tắc, ngưng tụ ra một cái thân ngoại hóa thân, gọi là “Kim cương pháp tướng”, phong ấn vĩnh viễn bên trong bí tàng. Chỉ cần đi vào bên trong bí tàng, có thể thấy được “Kim cương pháp tướng” này
Cổ Thần nói:
– Lực lượng pháp tắc ngưng tụ thành thân ngoại hóa thân? Kim cương pháp tướng? Gia La Trang là nhân vật từ thời Thái Cổ, ít nhất đã biến mất hơn mười hai vạn năm. Năm tháng qua đi, lực lượng pháp tắc hắn ngưng tụ vẫn không tiêu tan, quả thực có thể vĩnh hằng sao?