Mộc bài trong nháy mắt biến thành trượng rưỡi, bay lên đỉnh đầu Cổ Thần, đồng thời mi tâm Cổ Thần chợt lóe, một tòa tháp nhỏ bay ra, chính là Trấn Thiên Tháp.
Trấn Thiên Tháp cấp tốc biến thành lớn, di động trên đỉnh đầu Cổ Thần. Tuy rằng Trấn Thiên Tháp không phải là pháp bảo phòng ngự, thế nhưng tài liệu vô cùng cứng rắn, so với một số pháp bảo phòng ngự trung phẩm không kém hơn bao nhiêu, pháp bảo phòng ngự đã bị Tàng Thiên Cơ hủy đi ba kiện, lúc này chỉ có thể dựa vào Trấn Thiên Tháp kéo dài chút thời gian.
Lúc này đây, đối mặt với một kích càng mạnh của Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần chỉ phóng ra hai kiện pháp bảo, đồng thời năng lực của hai kiện pháp bảo này so với bất cứ kiện pháp bảo nào trong ba kiện đầu tiên đều yếu hơn một ít, cho dù là ai cũng có thể thấy được, pháp bảo mộc bài và Trấn Thiên Tháp không thể chống đỡ được công kích của Tàng Thiên Cơ.
Thần sắc Cổ Thần ngưng trọng, lẳng lặng nhìn chưởng cương của Tàng Thiên Cơ, tuy rằng hắn chỉ phóng ra hai kiện pháp bảo, nhưng trên thực tế pháp lực của hắn và rất nhiều pháp bảo khác trong Càn Khôn Trạc tương liên chặt chẽ với nhau.
Duy nhất khống chế ba kiện pháp bảo hầu như đã đạt tới cực hạn của Cổ Thần, sau khi phóng ra ba kiện pháp bảo, Cổ Thần đã không còn thời gian phóng ra pháp bảo tiếp theo, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân liều mạng với chưởng cương của Tàng Thiên Cơ. Nếu như chỉ khống chế hai kiện pháp bảo, Cổ Thần còn có pháp lực dư thừa chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hai kiện pháp bảo vừa vỡ lập tức phóng ra pháp bảo phòng ngự mới, cứ như vậy mới có thể ngăn cản được chưởng cương của Tàng Thiên Cơ.
Cự chưởng màu xanh của Tàng Thiên Cơ quả thực không gì không thể phá, Bảo Tháp Thiên Vương Phủ bị một chưởng phá hủy, thạch bi màu đỏ, Hàn Cương Ấn, pháp bảo hình khăn tay cũng bị một chưởng chấn vỡ, lúc này pháp bảo mộc bài cũng không thể tránh thoát được kết cục bị chấn nát bấy. Cổ Thần không có thời gian luyện hóa, tuy là pháp bảo phòng ngự trung phẩm, nhưng lực phòng ngự chỉ tương đương với một kiện pháp bảo phòng ngự hạ phẩm đã luyện hóa mà thôi, vừa mới tiếp xúc với cự chưởng màu xanh liền tan vỡ.
Thế đi của cự chưởng màu xanh không thấy giảm bớt, lại va chạm tới Trấn Thiên Tháp.
Oanh… Trấn Thiên Tháp cứng rắn không gì sánh được bị chưởng cương màu xanh công kích, nhất thời nứt nẻ tầng tầng, trong nháy mắt liền biến thành hư vô.
Chưởng cương màu xanh liên tục hủy đi hai kiện pháp bảo, uy lực tựa hồ như chưa bị ảnh hưởng nhiều, tiếp tục phách về phía Cổ Thần nhanh như thiểm điện.
Uy lực một chưởng này quả nhiên mạnh mẽ hơn chưởng trước rất nhiều.
Cách truyền tống trận chỉ khoảng chừng mười trượng, Cổ Thần chí ít phải tiếp được một chưởng nữa mới có thể thành công bước vào trong truyền tống trận. Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần hiện tại có hai kiện pháp bảo thượng phẩm, một kiện là Côn Ngô Ấn, thế nhưng hắn lại không dám sử dụng Côn Ngô Ấn, nếu như Côn Ngô Ấn bị hủy đi, như vậy Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không cần phải nghĩ tới.
Một kiện khác là Hư Thiên Lệnh, khi gia nhập Hư Thiên Tông, Nam Thiên Đạo Nhân đã đưa cho Cổ Thần, Hư Thiên Lệnh còn cần phải ngăn cản chưởng thứ ba, lúc này nếu sử dụng để chống đỡ chưởng thứ hai, chưởng thứ ba không có gì kháng cự, Cổ Thần bị trúng một chưởng của Tàng Thiên Cơ hẳn là phải chết không cần bàn cãi.
Ngay trong nháy mắt khi Trấn Thiên Tháp bị nghiền nát, hai tay Cổ Thần giương lên, mấy trăm tấm phù chú trong Càn Khôn Trạc đều bị Cổ Thần ném ra ngoài, những phù chú này hầu như đều là phù chú bình thường, không hề có linh phù, tuy rằng một tấm phù chú không nổi lên tác dụng, thế nhưng mấy trăm tấm đồng thời nổ tung, uy lực không phải chuyện đùa.
Đồng thời, mi tâm Cổ Thần chợt lóe quang mang, lại có ba kiện pháp bảo từ trong Càn Khôn Trạc bay ra, chính là vài món pháp bảo hạ phẩm lấy được từ ma tu Tàn Băng Tông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc này chỉ có thể dựa vào chúng để ngăn cản chưởng cương của Tàng Thiên Cơ, một kiện lại một kiện bị Cổ Thần ném ra.
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp vang lên tiếng nổ, mấy trăm tấm phù chú liên tục oanh kích vào chưởng cương của Tàng Thiên Cơ, trong nháy mắt bị bạo tạc toàn bộ, mấy trăm tấm phù chú bạo tạc sản sinh ra phản ứng dây chuyền, khiến uy lực tăng nhiều, khiến chưởng cương của Tàng Thiên Cơ bị rút đi không ít. Thế nhưng uy lực của cự chưởng màu xanh vẫn mạnh vượt quá sức chịu đựng của Cổ Thần, tiếp tục chụp xuống, liên tục ba tiếng nổ vang, ba kiện pháp bảo hạ phẩm Cổ Thần tung ra đã bị cự chưởng màu xanh hủy diệt toàn bộ.
Cự chưởng màu xanh biến thành hơn mười trượng, tiếp tục oanh kích vào Cổ Thần.
Cổ Thần vẫn dùng cách cũ, lòng bàn tay phải đẩy vào mu bàn tay trái, lòng bàn tay trái đánh ra, tử diễm băng viêm hóa thành một băng chưởng lớn mười tượng, đón tiếp cự chưởng màu xanh chụp xuống.
Băng chưởng một lần nữa vỡ vụn, cực hưởng màu xanh một lần nữa đánh vào người Cổ Thần.
Long lân màu vàng trên người Cổ Thần hầu như đã bị hủy diệt sạch sẽ, toàn thân là máu tươi, loại đau đớn như bị lột da này khiến hắn nhịn không được phụt một tiếng thảm thiết, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này đây, Cổ Thần liên tục lui về phía sau ba bước mới đứng vững thân thể, hồng quang trong mắt diệt hết, hai long giác trên đầu biến mất trong nháy mắt, đã bị Tàng Thiên Cơ đánh một chưởng trở về nguyên hình.
Long lần toàn thân bị đánh bật ra khiến thân thể Cổ Thần theo bản năng co rút, thế nhưng thân thể Cổ Thần vẫn đứng thẳng tắp như trước, quang mang màu hồng trong mắt tan đi hết nhưng sát khí lại không hề giảm thiểu, căm tức nhìn Tàng Thiên Cơ, hét lớn một tiếng:
– Tàng Thiên Cơ, ngươi không giết được ta!
Đồng thời hét lên, dưới chân Cổ Thần đạp mạnh, một lần nữa chạy về phía truyền tống trận.
Lời Cổ Thần rơi vào trong tai Tàng Thiên Cơ nhất thời khiến hắn lửa giận thiêu đốt, hai mắt giống như có hai đóa hỏa diễm màu xanh, Tàng Thiên Cơ tức giận hừ một tiếng, nói:
– Con kiến nho nhỏ cũng dám buông lời cuồng ngạo trước mặt ta, tìm chết cho ta! Mộc Lôi Ấn!
Theo một tiếng hét lên của Tàng Thiên Cơ, đột nhiên thân thể hắn động, hai tay kết một loại pháp ấn kỳ quái, đánh mạnh về phía trước.
Hai chưởng lúc trước Tàng Thiên Cơ hoàn toàn là vung hai tay lên, gần như dùng pháp lực ngưng tụ thành chưởng.
Mà một chưởng này lại kết xuất thành một loại pháp ấn cổ quái, chính là công pháp vô thượng Ngũ Hành Phân Thần Ấn của Tàng gia, Mộc Lôi Ấn, Hắc Thủy Ấn, Kim Cương Ấn, Thổ Sát Ấn, Xích Hỏa Ấn, mỗi một lấn đều có uy lực vô cùng to lớn, lấy tu vi của Tàng Thiên Cơ hiện tại mới chỉ tu luyện thành Mộc Lôi Ấn mà thôi.
Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang vọng, trên bầu trời đột nhiên sáng ngời, thân thể Cổ Thần vừa mới tới gần truyền tống trận một thước, một cự chưởng ẩn chứa lôi quang trong sát na xuất hiện cách đỉnh đầu Cổ Thần mười trượng.
Mộc Lôi Ấn vừa ra, không gian phương viên trăm trượng lập tức bị phong tỏa, trong nháy mắt Cổ Thần khó đi một bước, cách truyền tống trận chỉ còn một thước cuối cùng, thế nhưng một bước này giống như vượt qua khe trời, không thể hạ xuống.
Mộc Lôi Ấn vừa ra, thiên địa đột nhiên biến sắc, bầu trời phương viên mấy nghìn trượng nhất thời mây đen ùn ùn, đạo đạo lôi quang xuất hiện, nhất tề oanh kích về phía Mộc Lôi Ấn, được hấp thu thêm thiên lôi, uy lực Mộc Lôi Ấn càng tăng thêm mạnh mẽ.
Nhìn qua Mộc Lôi Ân hấp thu thiên lôi so với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết của Ẩn Kiếm Phong Hư Thiên Tông có chút tương tự, thế nhưng uy lực so với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Sắc mặt Cổ Thần nhất thời trắng bệch, trong lòng chấn động, kiếp trước Cổ Thần chết dưới chiêu Mộc Lôi Ấn này, tại thời khắc nguy hiểm trước mắt, hắn lại một lần nữa phải đối mặt với Mộc Lôi Ấn của Tàng Thiên Cơ.