– Hắc hắc.
Tàng Thiên Cơ cười gian tà, nói:
– Chiến Thần đại nhân lúc luyện chế ta, sớm đã nghĩ đến điểm này, hắc hắc… cho nên cố ý tạo cho ta một thân thể mới, giúp ta nguyên thần tàng thân, ta mặc dù là huyết hồn, nhưng lại không phải toàn là huyết hồn, nửa người, nửa huyết hồn, món pháp bảo kia của ngươi chỉ có hiệu quả với huyết hồn, ta có một nửa thân thể, chỉ cần nguyên thần của ta không xuất khiếu, ngươi không đả thương ta được đâu. Ha ha… Cổ Thần, chịu chết đi!
Vừa nói, thân ảnh Tàng Thiên Cơ liên tục chớp động, khoảng cách mấy ngàn trượng chớp mắt đã đến, thân thể lao thẳng về phía Cổ Thần, muốn cùng Cổ Thần cận thân đối chiến.
Cổ Thần khóe miệng nhếch lên, cười khẽ một tiếng, nói:
– Tàng Thiên Cơ, không cần, ngươi tưởng Trấn minh ngọc bài của ta dễ đối phó sao? Ngươi muốn chết, vậy thì chết đi! Lạc tinh Chiến Thần quyền.
Cổ Thần quát lớn một tiếng, thân thể đột nhiên lóe lên, lùi sau vạn trượng, hai tay kết Lạc tinh Chiến Thần chưởng ấn, thiên không đột nhiên cự biến, hóa thành một tinh không hoàn chỉnh, Cổ Thần chưởng ấn vừa động, tinh quang chi chít rơi xuống, hóa thành những đường cương mang, đánh xuống Tàng Thiên Cơ.
Tàng Thiên Cơ mặc dù có “Dương nguyệt âm dương lăng”, cự ly vạn trượng cũng chỉ cần mười giây, tương đương hai cái búng tay là đến. Thời gian dài như vậy, Tinh lạc Chiến Thần chưởng ấn của Cổ Thần sớm đã hoàn toàn kết thành, chưởng cương rơi xuống thiên không, ám hợp quy tắc bao phủ phạm vi một ngàn trượng quanh người Tàng Thiên Cơ.
Bất luận Tàng Thiên Cơ tiếp tục lao vào Cổ Thần cũng được, hay là thuấn dịch chạy sang phương hướng khác cũng được, đều bị Lạc tinh Chiến Thần quyền cương đánh trúng.
Tàng Thiên Cơ nhãn thần âm lạnh, không tránh không né, hai tay kết chưởng ấn, một mảng huyết hồng, lớn tiếng quát:
– Nếu như không phải Độ Hư Bí Cảnh cường giả xuất thủ, mang theo pháp tắc chi lực, thiên hạ còn ai có thể đả thương được ta. Cổ Thần, ngươi cũng quá coi trọng Lạc tinh Chiến Thần quyền của Hư Thiên Tông ngươi đấy, chịu chết đi, á…
Chưa quát xong, Tàng Thiên Cơ đã kêu lên một tiếng thê lương, thân thể đang lao vào Cổ Thần, bị Lạc tinh Chiến Thần quyền cương đánh ngay chính giữa, quyền cương chi chít lập tức chôn vùi Tàng Thiên Cơ, thanh âm thảm thiết kẹt lại trong mũi.
Cổ Thần thu chưởng ấn, tinh không đầy trời quay lại vẻ trong sáng vốn có.
Thân thể Tàng Thiên Cơ đã bị vô số quyền cương đập xuống mặt đất, thần thức Cổ Thần rơi xuống bên cạnh Tàng Thiên Cơ, nói:
– Nói rồi quyền pháp của ta không phải “Lạc tinh thần quyền” mà là “Lạc tinh Chiến Thần quyền”, một quyền đủ lấy mạng ngươi.
Vừa nói, Cổ Thần vừa giơ ngón tay trỏ, điểm lên chân mày Tàng Thiên Cơ, thân thể Tàng Thiên Cơ lập tức nổ tung, như một đống bụi, bị gió thổi bay, hóa thành hư vô.
Lạc tinh Chiến Thần quyền, ám hợp pháp tắc chi lực như tiên bảo công kích, đến đằng vân kì Độ Hư cường giả, bị tiên bảo công kích, thân thể cũng bị thương thậm chí chết, Tàng Thiên Cơ bị luyện thành huyết hồn, thực lực mặc dù đã đạt đến minh khiếu kì cực trí của cực trí, nhưng cuối cùng vẫn không bằng đằng vân kì Độ Hư cường giả.
Cho dù Hỏa Long Vương tu vi đã hồi phục đến đằng vân kì, không thể sử dụng pháp tắc chi lực, thân thể bẩm sinh cường hãn, lân giáp cứng rắn, dưới quyền cương của Lạc tinh Chiến Thần quyền, cũng phải bị thương huống hồ Tàng Thiên Cơ?
Lạc tinh Chiến Thần quyền, ám hợp pháp tắc chi lực, pháp tắc chi lực công kích, bất luận là thân thể hay nguyên thần đều bị thương tổn, Tàng Thiên Cơ nửa thân thể nửa nguyên thần, bị Lạc tinh Chiến Thần quyền như triều thủy đánh trúng, trong nháy mắt bị đánh thành hư vô, chỉ lưu lại một đường hư ảnh theo gió thổi mây tan.
Bây giờ, nguyên thần của Tàng Thiên Cơ đã thực sự biến mất trong thiên địa, từ nay về sau, bất luận âm dương nhị giới, đều không còn Tàng Thiên Cơ tồn tại nữa.
Tàng Thiên Cơ đã trở thành lịch sử, rồi một ngày hắn sẽ bị chôn vùi trong lớp bụi lịch sử, mấy năm nữa, có thể có người vẫn còn nhớ một đệ nhất thiên tài đại thắng thái tử, nhưng lâu dẫn, không còn ai nhớ đến nhân vật chẳng liên quan gì đến lịch sử này nữa.
Vô địch tồn tại dưới Độ Hư Bí Cảnh bị Cổ Thần một thức quyền ấn nhẹ nhàng đánh thành hư vô, thần hình đều diệt, điều này khiến Chúc Hỏa Dung bên cạnh không khỏi trợn mắt há mồm, càng tin Cổ Thần là Độ Hư Bí Cảnh cường giả, coi Cổ Thần như thần minh.
Ban đầu còn có chút lo lắng Cổ Thần không phải đối thủ của đại ma đầu, nhưng nhìn biểu hiện này, niềm tin nhất thời đại tăng.
Hư Tử Uyên và Chúc Hỏa Dung đi vào Như ý lung linh bảo tháp tầng thứ ba, Cổ Thần thu Như ý lung linh bảo tháp vào trong chân mày, thân ảnh lóe lên, xuất hiện cách đó vạn trượng, thuấn di phi độn về phía Chiến Thần điện.
Từ đây đến Chiến Thần điện còn hơn bốn mươi vạn dặm, Tàng Thiên Cơ là thông qua truyền tống trận trực tiếp truyền tống đến đây, nhưng Cổ Thần muốn đi Chiến Thần điện, không có thông hành lệnh xác định thân phận, đành phải phi độn.
Cự lý hơn bốn mươi vạn dặm, dù Cổ Thần thuấn tức vạn trượng thì cũng cần khoảng một canh giờ mới đến được.
Một canh giờ nữa, hôn lễ của Tự Ngọc cũng sẽ bắt đầu.
Chiến Thần điện, hôm nạy khí thế ngất trời.
Hôm nay, Hỏa Huỳnh đại vu sẽ lên ngôi Thượng Cổ Vu tộc Chiến Thần, hơn nữa, hắn sẽ cưới cô gái hoàn mỹ nhất thiên địa, Chiến Thần điện Thần Nữ Tự Ngọc làm vợ.
Mặc dù vu sĩ vu dân Cổ Vu tộc biết Thần Nữ trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng nhiều người ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ, họ không cần thương hại người khác mà chỉ muốn nghĩ cho mình.
Ai cũng biết Hỏa Huỳnh đại vu bị cướp đoạt, nhưng vẫn giả câm giả điếc, coi như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ cần Hỏa Huỳnh đại vu không động đến lợi ích của họ, để họ thoải mái tiêu dao thì cần gì phải lo cho Cổ Vu tộc?
Hỏa Huỳnh đại vu thành thân, rất nhiều người trên mặt đều nở nụ cười, trang trí Chiến Thần điện bằng những chữ “hỉ” màu đỏ, treo khắp mọi ngóc ngách.
Bài trí tươi tắn, nụ cười rạng rỡ, chữ “hỉ” màu đỏ, đèn lồng ấm áp, trong Chiến Thần điện, đâu đâu cũng hân hoan.
Nhưng có một người trên mặt vẫn còn nguyên vệt nước mắt.
Dương Dập đại vu đứng sau lưng Tự Ngọc, nói:
– Thần nữ, người vì những con người này hi sinh chính mình, đáng hay không?
Một lúc sau, Tự Ngọc mới gật gật đầu, nói:
– Ta là hậu nhân của Chiến Thần, trước khi Chiến Thần mới xuất hiện, bảo vệ Cổ Vu tộc là sứ mệnh của ta, chỉ cần bảo vệ được Cổ Vu tộc, hi sinh bất cứ cái gì cũng đáng giá.
– Haizzz….
Dương Dập đại vu thở dài một tiếng, nói:
– Tên ma đầu có có đáng tin không? Chỉ sợ Thần Nữ hi sinh bản thân, sau này cũng không bảo vệ được hàng tỉ vu dân Cổ Vu Tộc, vận mệnh Cổ Vu tộc phụ thuộc vào tâm trạng ma đầu. Thần Nữ tại sao không dùng bổn tộc truyền thừa chi bảo bỏ trốn, để lại thanh sơn, không sợ không có củi, chỉ sợ Thần Nữ còn, Cổ Vu tộc ta sau này có thể Đông Sơn tái khởi.
Thần Nữ Tự Ngọc nói:
– Ta nếu như đi, ma đầu sẽ giận, chỉ sợ thanh sơn không còn, thì lấy đâu ra củi đốt, sau này chỉ còn lại ta cô đơn một mình thì có tác dụng gì. Thôi thì kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Dương Dập đại vu nói:
– Kéo dài có tác dụng gì? Nhân yêu lưỡng tộc đều là kẻ thù của Cổ Vu tộc ta, ai dám nhảy vào lửa cứu bổn tộc đây.
Thần Nữ Tự Ngọc kiên định nói:
– Sẽ có người, Chiến Thần nhất định sẽ bảo vệ bổn tộc.
– Người đang nói nhân tộc vu sĩ đó?
Dương Dập đại vu hỏi. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn
Thần Nữ Tự Ngọc gật gật đầu.