Thời điểm nghìn năm trước đại chiến cướp đoạt Chiến Thần Lệnh, trong hơn mười vị cường giả Độ Hư cảnh xuất động, cuối cùng tử thương quá nửa mới hoàn toàn đánh chết được Chiến Thần của cổ vu tộc, cuối cùng mới đoạt được Chiến Thần Lệnh từ cổ vu tộc.
Hậu thế không biết Chiến Thần Lệnh kinh khủng như thế nào, nhưng Ngao Thắng biết, hắn từng gặp qua uy lực của Chiến Thần Lệnh, lúc này trong mắt hắn chỉ có sợ hãi thật sâu.
– Ngươi biết được quá muộn rồi!
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Thần vang lên.
Vù vù vù vù…
Quang mang Chiến Thần Lệnh đại thịnh, hoàn toàn hóa thành một đoàn hỏa diễm màu trắng tinh thuần, hỏa diễm màu trắng dần dần biến lớn, nhanh chóng bao phủ phương viên hơn mười trượng, từng tia lưỡi lửa từ trong hỏa diễm màu trắng do Chiến Thần Lệnh hóa thành bay ra, vọt thẳng về phía Ngao Thắng.
Ngọn lửa giống như linh xà nhảy múa, trong sát na đã xuất hiện hơn mười đầu, giống như mưa gió, tốc đọ như tên rời cung.
– Thuần dương chi hỏa, không nên… A, Thuần Dương Chi Tiêm!
Ngao Thắng kinh khủng kêu to, hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí chống lại, hóa thành một đạo độn quang, xoay người chạy trốn.
Thế nhưng lúc này đang ở bên trong bảo tháp, cửa tháp tầng thứ hai từ lâu đã đóng lại, toàn bộ không gian đều bị phong bế, nếu muốn mạnh mẽ phá mở cửa tháp, Ngao Thắng nhất định phải cần công kích toàn lực nhiều lần.
Thế nhưng, thuần dương chi hỏa phía sau so với độn tốc của hắn không hề chậm hơn, Ngao Thắng vừa mới đâm một thương vào cửa tháp, một đầu hỏa xà đã quấn lên thân thể Ngao Thắng.
– A…
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Ngao Thắng vang lên.
Thuần dương chi hỏa vừa mới tiếp xúc với thân thể Ngao Thắng, trong sát na hỏa diễm trương lên, một đạo lại một đạo thuần dương chi hỏa lần lượt ập tới, quấn quanh thân thể Ngao Thắng, chốc lát đã thân thể Ngao Thắng đã biến thành một cây đuốc lửa.
Ngao Thắng kêu lên thê thương thảm thiết, gần như chỉ giằng có trong hai lần chớp mắt liền nhanh chóng dừng lại, chỉ trong hai lần chớp mắt, một vị cường giả Minh Khiếu kỳ đứng đầu dưới sự công kích của thuần dương chi hảo biến thành tro tàn, ngay cả nguyên thần cũng đồng thời bị đốt thành hư vô, ngay cả cặn bã cũng không dừng lại.
Đinh đinh…
Ngao Thắng vừa chết, Bàn Phong Phá Thiên Thương rơi xuống mặt đất.
Tất cả mọi thứ trên người Ngao Thắng, bao gồm cả thân thể, y phục, pháp bảo, Càn Khôn Trạc, toàn bộ đều bị thuần dương chi hỏa đốt cháy thành hư vô, chỉ có duy nhất Bàn Long Phá Thiên thương là chịu đựng được thuần dương chi hỏa đốt cháy, tiên bảo trung phẩm quả nhiên không phải tầm thường.
Pháp lực Cổ Thần vừa thu lại, khẽ nắm tay lại hỏa diễm bên ngoài Chiến Thần Lệnh tan hết, lại biến thành một khối lệnh bài bình thường, trở về bàn tay Cổ Thần. Cổ Thần tỉ mỉ nhìn chín đồ đằng hảo diễm cổ lão khắc trên Chiến Thần Lệnh, trong mắt cảm thấy khiếp sợ không ngớt.
– Cho dù là cường giả Minh Khiếu kỳ cũng không thể chịu được trong thời gian hai lần nháy mắt, vậy chẳng phải cường giả Độ Hư cảnh bị thuần dương chi hỏa đốt cháy, dù không chết cũng phải bị thương nặng? Chiến Thần Lệnh a Chiến Thần Lệnh, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu uy lực? Ta hiện tại có thể phát huy ra được lực lượng của ngươi còn chưa bằng một góc băng sơn vậy mà đã lợi hại như vậy, nếu như chờ ta có thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của ngươi, lúc đó sẽ cường hãn tới mức nào?
Nhìn Chiến Thần Lệnh trong tay, Cổ Thần sợ hãi than thở.
Uy lực của Chiến Thần Lệnh thực sự khiến Cổ Thần cảm thấy khiếp sợ, tuy rằng trong lòng hắn đã sớm có nắm chắc, bằng vào Chiến Thần Lệnh có thể đánh chết Ngao Thắng, nhưng thực sự không ngờ tới, chỉ trong thời gian hai lần nháy mắt, hỏa diễm do Chiến Thần Lệnh phóng ra đã thiêu đốt một vị cao thủ Minh Khiếu kỳ thành tro tàn, thần hình câu diệt.
Loại lực lượng này thực sự kinh khủng! Quá mức kinh khủng!
Cổ Thần nhìn ra ngoài một hồi, nhanh chóng buộc lại Chiến Thần Lệnh trước ngực, trong lòng hạ quyết tâm, uy lực của Chiến Thần Lệnh tuy mạnh mẽ vô cùng, nhưng tận lực không nên sử dụng nhiều.
Bảo bối như vậy, sao có thể không bị người trong thiên hạ nhìn trộm?
Nghìn năm trước ngay cả Chiến Thần cổ vu tộc cũng không thể bảo vệ được Chiến Thần Lệnh, Cổ Thần tự nhiên sẽ không cho rằng hắn nắm Chiến Thần Lệnh trong tay là có thể quét ngang thiên hạ, không có thực lực cường đại trước, bản thân có trọng bảo hoàn toàn là rước họa vào thân, cho dù có thực lực cường đại cũng cần phải cẩn thận từng chút, bằng không mà nói, bị người trong thiên hạ tới vây công cũng phải đi vào con đường cũ của Chiến Thần cổ vu tộc nghìn năm trước.
Thu xong Chiến Thần Lệnh, Cổ Thần lại khẽ nắm tay, cương khí pháp lực hóa thành một bàn tay khổng lồ, bắt Bàn Long Phá Thiên Thương vào tay.
– Thực nóng…
Bàn Long Phá Thiên thương vừa vào tay, Cổ Thần thét lên một tiếng kinh hãi, nhất thời thả xuống.
Lấy tu vi của Cổ Thần hiện tại, hỏa diễm bình thường căn bản không thể tạo thành bất cư thương tổn nào đối với hắn, Bàn Long Phá Thiên thương dĩ nhiên khiến hắn có cảm giác nóng, nhiệt độ cao thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Bàn Long Phá Thiên thương bất quá chỉ bị thuần dương chi hỏa do Chiến Thần Lệnh đốt cháy trong thời gian ngắn ngủi hai lần chớp mắt, dĩ nhiên vẫn nóng như vậy, nếu là liên tục đốt cháy lâu hơn, sợ là tiên bảo trung phẩm cũng phải bị thuần dương chi hỏa đốt thành tro tàn, hóa thành hư vô.
Chương phải Cổ Thần phun ra một đoàn hỏa diễm màu tím, chính là huyền băng tử diễm, để huyền băng tử diễm chạy dọc quanh thân Bàn Long Phá Thiên thương một lần, Cổ Thận lại tiếp tục nắm Bàn Long Phá Thiên thương vào tay, tuy rằng còn có chút nóng bỏng, nhưng không còn phỏng tay như trước.
Ngao Thắng đã chết, pháp lực của Cổ Thần rót vào Bàn Long Phá Thiên thương, rất đơn giản xóa đi lạc ấn pháp lực trong Bàn Long Phá Thiên thương, sau đó chuyển thành lạc ấn của chính mình.
Cầm Bàn Long Phá Thiên thương trong tay, Cổ Thần thôi động pháp lực, quang mang thân thương bùng lên, Cổ Thần đâm mạnh về phía trước, trong nháy mắt tạo thành thương cương dài nghìn trượng, ngay cả không gian cũng bị đâm thủng, hình thành vết rách thật lớn.
– Đồ tốt…
Cổ Thần hét lớn một tiếng, cười nói:
– Tuy rằng Như Ý Linh Lung bảo tháp rất lợi hại, nhưng không phải chủ công kích, chỉ có thể bằng vào thân tháp đấu đá lung tung, lấy mạnh thủ thắng, chung quy không thể bằng được những loại tiên bảo như đao, thương, kiếm, những loại tiên bảo này sắc bén không gì sánh được, lực công kích tới trực tiếp, Bàn Long Phá Thiên thương, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ đi theo ta, ta cho ngươi một cái tên mới, gọi là Bàn Long Sát Thần thương! Thương này vừa ra, thần cản giết thần, tiên cản tru tiên…
Thu hồi Bàn Long Sát Thần thương vào mi tâm, Cổ Thần lập tức chạy trở lại khu vực thời gian giảm đi phân nửa, sư tỷ đã rời khỏi hồ nước, mặt quần áo gọn gàng.
– Sư tỷ, nơi này không thích hợp ở đâu, hiện tại chúng ta khởi hành, đi tới cấm địa Bắc Hoang.
Cổ thần nhìn Hư Tử Uyên, trong đầu vẫn còn hình ảnh sư tỷ bơi lội trong hồ nước, ánh mắt hiện lên vẻ mờ ám.
Hư Tử Uyên xấu hổ đỏ bừng mặt, gật đầu nói:
– Được rồi, sư đệ, ta biết khuyên ngươi cũng vô dụng, nhưng ngươi nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, lấy an toàn của bản thân làm trọng, cấm địa Bắc Hoang hung danh vang vọng, trăm triệu lần không thể vào sâu.
– Sư tỷ yên tâm, Cổ Thần không phải là người lỗ mãng, tất cả đều hiểu rõ trong lòng, sư tỷ, ta đi ra!
Cổ Thần sờ sờ khuôn mặt sư tỷ, khẽ cười nói.
Rời khỏi Như Ý Linh Lung bảo tháp, lại thu hồi bảo tháp vào trong thân thể, Thiểm Thiên Phong Dực hiện ra, điện quang chợt lóe, Cổ Thần lập tức phóng lên cao, trong sát na liền từ trong hạp cốc hàn băng vọt lên trời cao vạn trượng, tiếp tục phi độn về phương bắc.
Cổ Thần vừa mới rời khỏi hạp cốc hàn băng được nghìn dặm liền có một đạo độn quang từ phía đông phá không bay tới, tôc độ như thiểm điên, hạ xuống hạp cốc bên dưới.
– A…
Chốc lát sau, một tiếng rống giận từ trong hạp cốc vang vọng trời cao:
– Cổ Sát Thần, ngươi giết huynh đệ của ta, ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Thanh âm thật lớn, chấn toàn bộ hạp cốc hàn băng đều bị sụp đổ tan nát, Cổ Thần cách nghìn dặm cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm.
Nhìn lại, chỉ thấy hạp cốc hàn băng đã sụp đổ thành một đống, một đạo độn quang từ trong đống băng vỡ vụn bay lên cao, thoáng xoay chuyển, liền phi độn về phía Cổ Thần.
– Lại là một gã cường giả Minh Khiếu kỳ đứng đầu!
Nhìn tôc độ đoàn quang mang kia, trong lòng Cổ Thần rùng mình, dĩ nhiên so với chính mình dùng Thiểm Thiên Phong Dực không hề chậm hơn, tựa hồ còn nhanh hơn một chút, thầm nghĩ:
“Trời ạ! Chỉ là cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ đứng đầu, tốc độ phi độn sao lại nhanh tới như vậy?”
Khu vực Bắc Hải, không gian tràn ngập sương trắng, Cổ Thần có thể nhìn thấy độn quang cách nghìn trượng, nhưng không thể nhìn thấy thân thể của người trong đoàn độn quang kia, chỉ thấy độn quang lao tới cuồn cuộn, Cổ Thần không nói hai lời, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ mạnh, tăng tốc thẳng về phương bắc.
Hai đạo độn quang giống như thiểm điện tật quang, trên bầu trời cao vạn trượng Bắc Hải, phi độn cực nhanh về phía bắc.
Đạo độn quang phía sau quả nhiên nhanh hơn một chút so với độn tốc của Cổ Thần, nhưng cũng không nhanh hơn quá nhiều, đuổi suốt nửa ngày rốt cuộc cũng rút ngắn được phân nửa khoảng cách, Cổ Thần vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy rõ tướng mạo đối phương.
Cổ Thần nhận ra được người này, thời điểm rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh từng gặp mặt người này một lần, chính là tam thái tử Đông Hải Ngao Hoằng, theo như lời Ngao Nhị Nhi, Ngao Hoằng chính là một trong hai vị thái tử Đông Hải có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ.
Cổ Thần còn nhớ rất rõ, ở bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh, Ngao Hoằng nhẹ nhàng vung tay lên đã đánh hai đại cao thủ Đoạt Xá kỳ là Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực phải trọng thương, thực lực của người này vô cùng cường hãn, tính cách cuồng nộ, vừa nhìn đã biết là hạng người thủ đoạn độc ác.
Cổ Thần cũng không muốn bị Ngao Hoằng đuổi theo, nếu như bị đuổi kịp, vậy chính là cuộc chiến sinh tử không phải ngươi chết thì là ta chết.
Tuy rằng có Chiến Thần Lệnh trong tay, thế nhưng Cổ Thần càng không muốn sử dụng Chiến Thần Lệnh quá nhiều, đồng thời từ tình cảnh đánh chết Ngao Thắng vừa rồi xem xét, thuần dương chi hỏa do Chiến Thần Lệnh phát ra tuy lợi hại vô cùng, thế nhưng nếu không thiêu trúng người thì hoàn toàn không có tác dụng. Nếu như Ngao Thắng không phải ở trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, không có chỗ chạy trốn, nói không chừng còn có hi vọng né tránh thành công.
Ngao Hoằng là cao thủ Minh Khiếu hậu kỳ đứng đầu, thực lực so với Ngao Thắng càng mạnh mẽ hơn không chỉ mười lần, trừ phi là dụ dỗ hắn vào trong bảo tháp rồi đánh chết, nếu như ở bên ngoài, lấy tốc độ phản ứng của Ngao Hoằng, tránh thoát công kích của Chiến Thần Lệnh không phải là việc khó.
Đến lúc đó, giết không giết thành, ngược lại còn bị bại lộ Chiến Thần Lệnh, như vậy mệt lớn.
Thấy Ngao Hoằng đã tới gần năm trăm dặm, Cổ Thần lập tức sử dụng Phong Ảnh Độn, thuấn di về phía trước khoảng cách một trăm dặm, liên tục sử dụng năm lần, lại kéo dãn khoảng cách giữa hai người lên nghìn dặm.
Pháp lực của Cổ Thần hiện tại rất thâm hậu, có thể liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn mấy chục lần, thi triển năm lần chỉ tiêu hao chừng một phần mười pháp lực của hắn, nhìn Ngao Hoằng đằng sau đuổi theo không bỏ, bộ dáng thề không bỏ qua, Cổ Thần biết người này không đạt mục đích sợ là không thể bỏ qua, đồng thời trận chiến truy đuổi này cũng là trận chiến kéo dài.
Thời điểm Cổ Thần phi độn, tay cầm hai khối linh thạch thượng phẩm, hấp thu linh khí, hóa thành pháp lực, có thể bổ sung pháp lực tiêu hao, nếu chỉ là phi độn, Cổ Thần phi độn liên tục vài ngày cũng không vấn đề.
Như vậy một đuổi một chạy một ngày đêm, hai người hướng về phía Bắc Hoang, đã phi độn được hơn bốn mươi vạn dặm!
Mỗi một lần Ngao Hoằng đuổi theo gần kịp, Cổ Thần liền sử dụng Phong Ảnh Độn, bỏ lại hắn xa xa phía sau, để hắn chỉ truy đuổi trong khoảng cách từ năm trăm dặm tới một nghìn dặm.
Nhưng Ngao Hoằng này cũng là hạng người tâm trí kiên định, biết rõ không đuổi kịp, nhưng vẫn không hề rút lui, tiếp tục truy đuổi không bỏ.
Hai người không hề nghỉ ngơi, liên tục cuồn cuộn phi độn về phía cực bắc.
Tám ngày sau, hai người liên tục phi độn về phía bắc, đã vượt qua được khoảng cách hơn ba nghìn vạn dặm.
Tám ngày tám đêm không hề nghỉ ngơi, hai người đều mệt mỏi bất kham, nhưng Ngao Hoằng vẫn truy đuổi theo không bỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn
Cổ Thần nguyên bản đang ở trung bộ thiên bắc Bắc Hoang, chỉ cần phi độn tiếp khoảng hai nghìn vạn dặm là có thể vượt qua khu vực cực bắc Bắc Hải, tới gần phạm vi cấm địa.
Cổ Thần căn cứ vào tin tức Ngô Tinh cung cấp, từ phương vị trưởng lão Cực Băng Tông thượng cổ tiến vào cấm địa, trực tiếp phi độn vào trong.
Thẳng cho tới lúc này, Cổ Thần dĩ nhiên tiến vào trong cấm địa, Ngao Hoằng mới dừng truy kích, cấm địa Bắc Hoang đối với bất cứ tu sĩ nào trong thiên hạ mà nói, đều là địa phương cực độ nguy hiểm.
Cổ Thần càng phi độn vào sâu trong cấm địa càng cảm giác được có một cỗ lực lượng quỷ dị trói buộc hắn, khiến lực lượng pháp lực hắn có thể sử dụng càng lúc càng ít hơn.
Dần dần, pháp lực của Cổ Thần đã bị trói buộc toàn bộ, rơi xuống dưới mặt đất.
Cổ Thần nhìn cảnh tượng phía trước, một toàn băng phong đứng thẳng, cao tới mấy nghìn trượng, giống như một lưỡi dao sắc bén từ bên dưới mặt đất nhô lên cao, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Tất cả mọi thứ dưới mặt đất đều bị đóng băng, không nhìn thấy bất cứ điểm gì khác biệt.
Ở đây chính là một thế giới hàn băng, nhiệt độ cực thấp, so với Bắc Hải còn thấp hơn vài lần, ngay cả Cổ Thần cũng cảm giác lạnh lẽo.
– Ở đây chính là cấm địa Bắc Hoang sao?
Nhìn thế giới hàn băng trước mắt, Cổ Thần thì thào nói.
Tuy rằng bị trói buộc pháp lực, thế nhưng lực lượng thân thể của Cổ Thần vô cùng cường đại, hàn băng bình thường không thể khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo, ví dụ như tại Bắc Hải, tuy rằng cũng là một mảnh băng tuyết, thế nhưng Cổ Thần chưa bao giờ cảm thấy lạnh qua. Thế nhưng lúc này lại có một tia cảm giác băng hàn thấu xương, từng đợt hàn khí truyền sâu vào từng thớ thịt, ngay cả xương cốt cũng run rẩy.
Cổ Thần nhanh chóng mở rộng tứ chi, bảo trì trạng thái hoạt động, khiến huyết mạch vận chuyển nhanh hơn, lúc này mới có thể bảo chứng tại nơi hàn băng bao phủ này, thân thể không đến mức bị đông lạnh. Nếu như vẫn đứng nguyên bất động, Cổ Thần tin tưởng, không cần quá lâu hắn sẽ bị khí tức hàn băng nơi này đồng hóa, biến thành một bức tượng băng.
Nơi này mới chỉ là rìa ngoài cấm địa, cách cấm địa chân khí còn gần vạn dặm mà đã lạnh lẽo tới như vậy, chỉ cần nhiệt độ lạnh lão trong cấm địa cũng đã là một mối nguy hiểm vô cùng to lớn rồi.
Cổ Thần tiếp tục mở rộng cước bộ, đi tiếp về phía trước, đi được vài bước đột nhiên nhảy lên, trực tiếp hạ xuống một khối băng cao mấy trượng, rộng tới hơn mười trượng.
Tại nơi hàn băng này, bằng vào lực lượng thân thể nhảy được mười trượng đã là cực hạn của Cổ Thần rồi.
Đưa mắt nhìn lại, phía trước là một hạp cốc rất dài, hai bên hạp cốc là hai tòa đỉnh cao hơn nghìn trượng, chặn đứng đường nhìn của Cổ Thần, đầu cùng hạp cốc có băng phong như ẩn như hiện.