Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chân Tiên

Chương 101: Tiên Thiên cảnh tầng tám

Tác giả: EK
Chọn tập

Một bóng trắng lóe lên nơi đầu vai Cổ Thần, Tiểu Bạch xuất hiện, hắc hắc cười nói.

Nghĩ đến Tàng Truy Dương bị thiêu cháy thành hư vô, Cổ Thần nhún nhún vai không nói gì, chỉ cảm thấy bên trong thân thể đang có hàng chục dòng năng lượng chảy tán loạn, nói:

– Ta muốn bế quan ở đây một khoảng thời gian, luyện hóa năng lượng hỏa mang trong cơ thể, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán thì cứ ra ngoài động chơi.

Tiểu Bạch ngơ ngác, nói:

– Bế quan bao lâu?

Tàng Truy Dương cảm nhận cường độ năng lượng bên trong cơ thể, nói:

– Chí ít phải bế quan hai tháng.

– Lâu như vậy à?

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói:

– Vậy Cổ Thần cứ ở đây bế quan, Tiểu Bạch tự đi chơi một mình.

Cổ Thần gật gật đầu:

– Cần linh đan thì cứ vào bất cứ lúc nào, ngươi đi đi!

Tu vi hiện tại của Tiểu Bạch chẳng hề thua kém tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, hơn nữa, còn có kì thuật “phân thần”. Nơi này chỉ mới thâm nhập vào Đông Hoang hơn năm vạn, chỉ có Tiên Thiên cảnh trung kì yêu thú qua lại, không có nguy hiểm gì, Cổ Thần không cần lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Bạch, yên tâm bế quan tu luyện.

Sau khi Tiểu Bạch xuất động, Cổ Thần Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trên ngực, sau đó điều chỉnh lại tâm thái, loại bỏ hết tạp niệm ra khỏi đầu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt luyện hóa năng lượng đang hoành hành trong cơ thể.

Mỗi một đường hỏa mang mà Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra đều do Ma tu Tà Băng Tông sử dụng pháp lực điều khiển, nên, ẩn chứa một lượng nhỏ pháp lực năng lượng của Ma tu Tà Băng Tông. Pháp lực của Ma tu Tà Băng Tông, Cổ Thần không thể hấp thụ, nhưng, thông qua Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, lại dẫn vào thân thể Cổ Thần, hóa thành năng lượng mà hắn có thể hấp thu.

Mặc dù pháp lực ẩn hàm trong mỗi một đường hỏa mang vô cùng ít, nhưng đối với một Tiên Thiên cảnh như Cổ Thần mà nói, là một luồng năng lượng cực lớn, hơn nữa, bên trong cơ thể Cổ Thần đang có mấy chục đường năng lượng như vậy. Nếu như luyện hóa toàn bộ, thực lực Cổ Thần sẽ có một bước nhảy vọt lớn.

Hắn vừa mới vào Tiên Thiên cảnh tầng bảy chưa được bao lâu, nói không chừng, sẽ nhanh chóng đột phá Tiên Thiên cảnh tầng tám.

Cổ Thần nuốt một viên nguyên linh đan cực phẩm, bây giờ Cổ Thần phải luyện hóa hỏa mang năng lượng trong cơ thể chứ không phải cố ý luyện hóa nguyên linh đan cực phẩm, tất cả linh lực ẩn chưa trong một viên nguyên linh đan cực phẩm đủ để Cổ Thần không phải ăn uống trong vòng vài tháng.

Mấy chục luồng hỏa mang năng lượng trong người, Cổ Thần dự định sẽ luyện hóa hết một lần, nên chắc phải bế quan trong một thời gian dài.

Trong người có một lượng lớn năng lượng, đợi Cổ Thần tiêu hóa xong, sẽ không cần luyện hóa linh đan hay hấp thu linh thạch gì nữa, chỉ cần luyện hóa năng lượng trong cơ thể, chuyển thành năng lượng của mình, tu vi sẽ đại trướng.

Từng ngày trôi qua, Cổ Thần ngồi trong sơn động, ròng rã ba tháng liền…

Thời gian ba tháng, cả ngày lẫn đêm, Cổ Thần không dừng lại dù chỉ một lúc, không ngừng luyện hóa mấy chục luồng năng lượng cường đại trong cơ thể. Mỗi lần luyện hóa được một luồng, tu vi của Cổ Thần lại tăng lên một ít.

Ba tháng bảy ngày, tròn chín mươi bảy ngày, Cổ Thần mới luyện hóa hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể, tu vi so với chín mươi bảy ngày trước, cao hơn mấy lần.

Một tháng trước, một cách vô thức, Cổ Thần đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng bảy đỉnh phong, căn bản không cố ý trùng kích bức tường Tiên Thiên cảnh tầng bảy. Càng luyện hóa năng lượng trong cơ thể, tu vi càng lúc càng cao, đương nhiên, nhanh chóng đột phá bức tường Tiên Thiên cảnh tầng bảy, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng tám.

– Tiên Thiên cảnh tầng tám… ha ha… không hay không biết, đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng tám rồi.

Cổ Thần mở mắt, cảm nhận tu vi của mình, đột nhiên bất ngờ người nói.

Bên trong cơ thể đang có vô số năng lượng dâng trào, Cổ Thần đánh ra một quyền, quyền cương và bắn ra, chớp mắt đã thấy đánh trúng bức tường đá bên cạnh.

Ầm một tiếng lớn, động sảnh nghiêng ngả, thành động bị quyền cương làm thủng một lỗ lớn, vô số đá vụn rơi xuống, bay tán loạn tứ phía.

Nhìn uy lực một quyền, Cổ Thần trong lòng vô cùng hưng phấn, không lâu trước đây hắn mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng bảy, không ngờ, ba tháng sau, tu vi của hắn lại có đột phá, tiến nhập Tiên Thiên cảnh tầng tám. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tất cả công lao đều là của hỏa mang do Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra.

Đương nhiên, không có Ma tu Tà Băng Tông, Cổ Thần sao có thể bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh công kích? Không bị Tàng Truy Dương đuổi bắt, Cổ Thần sao gặp được Ma tu Tà Băng Tông?

Nói đi nói lại, người Cổ Thần phải cảm tạ vẫn là Tàng Truy Dương, nếu như không phải hắn không ngừng truy đuổi, nơi này cách Đại Doanh hơn năm vạn dặm, Cổ Thần sao có thể chạy đến đây. Cho dù chạy đến đây, không có hắn không ngừng truy đuổi, Cổ Thần sao chạy vào khu rừng rậm này và vô tình phát hiện sơn động.

Mặc dù Cổ Thần không lấy được thứ gì từ Tàng Truy Dương, nhưng vì hắn, tu vi của Cổ Thần tăng lên được một tầng, hơn nữa, giành được Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh – món pháp bảo mà uy lực của nó ngay cả Cổ Thần cũng không thể tính toán. Còn lấy được Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông, mặc dù tạm thời không thể lấy được những thứ bên trong Càn Khôn Trạc, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày lấy được.

Nghĩ lại ngày bị Tàng Truy Dương truy đuổi ba tháng trước, Cổ Thần không khỏi lắc đầu, lúc đó bị Tàng Truy Dương không ngừng truy sát, ai ngờ lại có kết cục này. Tàng Truy Dương thì chết không còn một chút dấu vết, Cổ Thần không chỉ tu vi tăng cao, còn được không ít lợi ích.

Cổ Thần đứng dậy, tiếp tục quan sát động sảnh.

Hả…? Đột nhiên, Cổ Thần hả lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt dừng lại nơi đáy động. Nơi đó, vốn dĩ là chiếc giường băng, sau này giường băng bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan chảy, không còn gì nữa.

Nhưng, bây giờ nơi đó lại kết thành một miếng bắng đá lớn chừng một chiếc bàn, dày độ một thước. Cổ Thần nhanh chóng cảm nhận, không khí bên trong động sảnh, so với lúc bế quan, lạnh hơn rất nhiều. Chút hàn khí này không ảnh hưởng gì đến Cổ Thần, nên lúc nãy hắn không để ý đến.

Chiếc giường băng rõ ràng đã bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan chảy, sao còn có thể kết băng?

Cổ Thần đi đến chỗ miếng băng, cẩn thận quan sát, phát hiện vấn đề không nằm ở miếng băng. Một quyền đánh xuống, cả miếng băng nứt thành bốn năm mảnh, Cổ Thần ngây người, hai mắt sáng rực…

Một đóa băng diễm tử lam sắc vừa xuất hiện trong mắt Cổ Thần, hai mắt Cổ Thần lập tức cảm nhận được một luồng hàn ý.

Đây chỉ là một đóa băng diễm lớn độ nửa bàn tay, nằm ở vị trí hai thước dưới mặt đất, chẳng trách lúc giường băng tan chảy, Cổ Thần không nhìn thấy nó. Nếu như không lại gần, căn bản không thể nhìn thấy.

Khí tức mà Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra mặc dù nóng bỏng, làm tan chảy quan tài và chiếc giường băng, nhưng đóa băng diễm này mới là thủ phạm thực sự khiến sơn động này biến thành băng động, hơi lạnh tỏa ra từ nó còn cường liệt hơn cả giường và cỗ quan tài băng.

Giường và cỗ quan tài băng cũng chính là đóa băng diễm này mà sinh tồn.

Mới thời gian ba tháng, ở đây đã kết thành miếng băng lớn độ chiếc bàn, Cổ Thần có thể tưởng tượng, trăm ngàn năm sau, có lẽ sơn động này, sẽ hồi phục lại vẻ như lúc hắn phát hiện, một chiếc giường băng, một cỗ quan tài băng, cả sơn động hóa thành băng động.

Cổ Thần cười sung sướng, bây giờ hắn đã phát hiện ra đóa băng diễm này rồi, đương nhiên sẽ không để nó lại đây, làm ra giường băng hay quan tài băng gì nữa. Đóa băng diễm này lạnh như vậy, biết cách sử dụng, Thần Hải cảnh tu sĩ cũng phải chịu thua. Nếu như luyện hóa nó vào trong cơ thể, uy lực của băng diễm không hề thua kém một món pháp bảo.

Chọn tập
Bình luận