Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chân Tiên

Chương 448: Trọng trấn danh hào Sát Thần

Tác giả: EK
Chọn tập

Ánh mắt của chúng tu sĩ đều tập trung lên người Cổ Thần. Bốn ngàn vạn linh thạch! Người này còn có bốn ngàn vạn linh thạch sao?

Một khoả …. hai khoả … ba khoả …

Cổ Thần lần lượt đem từng khoả linh thạch ra đến khi vừa tròn bốn ngàn khoả mới thôi.

Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần chỉ có hơn một ngàn hai trăm khoả thượng phẩm linh thạch, lần đấu giá này đã dùng hơn một nửa số thượng phẩm linh thạch của Cổ Thần. Thượng phẩm linh thạch đối với việc tu luyện của Cổ Thần cũng rất quan trọng nhưng vì dược liệu điều chế của Thuần Dương Tiên đan cho dù có tiêu hết, Cổ Thần cũng không cảm thấy tiếc.

Dưới ánh mắt của chúng tu sĩ, lần này Cổ Thần đã tiêu chín ngàn vạn linh thạch. Đây là số linh thạch đủ cho một đại thế lực dùng trong gần mười năm lại dĩ nhiên có người toàn bộ dùng trong một cuộc đấu giá!

Thiên Tuyền Các thu được thêm bốn ngàn vạn linh thạch và Cổ Thần thu được thêm Kim Diễm thảo!

Lúc này không ít ánh mắt tu sĩ hướng về phía Cổ Thần hiện lên vẻ tham lam!

Cổ Thần biết từ lúc này trở đi, chỉ cần hắn bước chân ra khỏi Thiên Tuyền Các thì nguy hiểm sẽ tới gặp hắn ngay lập tức!

Nếu sử dụng Phong ảnh độn thuật Cổ Thần có thể trong nháy mắt độn ra ngoài trăm dặm, sau đó tiếp tục sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực bỏ trốn thì cho dù là Minh Khiếu kỳ cao thủ cũng đừng mơ đuổi kịp!

Đây là cách hành sự từ trước tới nay của Cổ Thần bởi vì từ trước tới nay Cổ Thần thực lực không đủ cho nên đây là biện pháp duy nhất.

Nhưng hiện tại, ngoài biện pháp đó, Cổ Thần còn có biện pháp khác. Đó chính là CHIẾN!

Trước đây, khi gặp nguy hiểm Cổ Thần liền bỏ trốn vì bất đắc dĩ không đánh lại người ta, không trốn chính là chết!

Nhưng hiện tại Cổ Thần đã có đủ thực lực, còn cần phải như chó chạy nhà tang sao? Không! Tuyệt đối không!

Hôm nay linh dược cần lấy Cổ Thần đã thu lấy đủ, mục đích tham gia đấu giá hội đã hoàn thành thì CHIẾn có vấn đề gì chứ?

“Cổ Sát Thần ta đã sáu năm chưa hiện thân, có lẽ thiên hạ đã quên mất oai danh của Cổ Sát Thần rồi! Hôm nay nếu có người can đảm cản đường cướp đồ thì ta sẽ lợi dụng cơ hội này trùng lập uy danh Cổ Sát Thần!”

Cổ Thần thầm nghĩ.

Khi Cổ Thần đem Kim Diễm thảo thu vào tay thì đã có không ít tu sĩ ly khai Thiên Tuyền các. Tàng Tiêu Vân lúc này cũng đã không thấy bóng dáng. Cổ Thần cũng cảm giác được lúc có không ít thần thức đang tập trung lên người hắn.

Xem ra có không ít tu sĩ đang chờ hắn ở bên ngoài!

Khoé miệng Cổ Thần khẽ nhếch lên, thần sắc vẫn kiên định bước chân chậm rãi hướng ra ngoài Thiên Tuyền Các. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vừa ra khỏi Thiên Tuyền Các, Thiểm Thiên Phong Dực liền mở ra, Cổ Thần phi lên không trung hướng phía đông bắc phi độn mà đi. Mấy trăm Mệnh Tuyền tu sĩ đều hướng theo hướng Cổ Thần phi động động thân theo.

Trong lòng bọn họ đều minh bạch, vị Nguyên Thần kỳ cao thủ này sợ là khó có thể rời khỏi Bắc Đẩu thành như vậy được!

Quả nhiên, giống như dự đoán của mọi người!

Cổ Thần vừa mới phi độn được hơn 3000 trượng, mới ra khỏi phạm vi của Bắc Đẩu thành không xa, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một hắc sắc cự chưởng to gần ngàn trượng.

Cự chưởng gần ngàn trượng này từ phía chân trời đánh thẳng xuống. Trong chốc lát đã phách thẳng tới đỉnh đầu của Cổ Thần.

Cự chưởng đánh xuống, không gian như bị chia làm hai phần, phát sinh tiếng bạo tạc chói tai.

Động tĩnh lớn như vậy xuất hiện tại phụ cận Bắc Đẩu thành liền khiến tất cả tu sĩ trong Bắc Đẩu thành nhanh chóng bay lên không trung chăm chú quan sát.

Một cưởng này đầy khí tức huỷ diệt như vậy trên chín thành là do Mệnh Tuyền cao thủ xuất ra.

Cổ Thần đã sớm dự liệu sẽ gặp phải tập kích nên cũng đã sớm có chuẩn bị sẵn. Đối mặt với hắc chưởng đang tới, Cổ Thần kết quyền ấn Kim Cương thần quyền hướng thiên không đánh tới, một kim sắc cự chưởng, một hắc sắc cự chưởng trong nháy mắt liền chạm vào nhau.

Một tiếng bạo hưởng kịch kiệt vang lên, pháp lực hướng bốn phương tám hướng toả ra khiến không gian xung quanh cũng bị trảm nứt vô số. Ngay cả đám tu sĩ ở trong thành phía xa xa cũng cảm thấy một cơn gió mãnh liệt thổi tới, tu sĩ Thần Hải cảnh thậm chí còn bị thổi rớt xuống đất.

Không gian xung quanh rất nhanh khôi phục lại, Thiểm Thiên Phong Dực sau lưng Cổ Thần nhanh chóng mở ra lăng không mà đứng. Trên người không hề có chút tổn thương nào, cũng không hề bị đánh rơi xuống đất.

Cách Cổ Thần khoảng hơn nghìn trượng có một vị lão giả mặc tử bào chân đạp hư không, trong mắt thoáng có chút kinh hãi vì Cổ Thần có thể tiếp được hắn một chưởng mà không tổn thương gì.

Người này ngoài Tàng Tiêu Vân ra thì còn ai!

Chúng tu sĩ thấy thế nhịn không được kinh hô. Vị Nguyên Thần kỳ cao thủ kia thực lực kinh khủng như vậy! Có thể đối chưởng trực tiếp với cao thủ Minh Khiếu trung kỳ như Tàng Tiêu Vân?

Trong đám tu sĩ đột nhiên có một người kinh hô lên:

– Các ngươi còn nhớ tám năm trước có một vị cái thế thiên tài danh chấn thiên hạ không?

Tu sĩ đứng hai bên người nay đột nhiên cả kinh hô lên:

– Ý ngươi nói là …

– Không sai, nghe nói Cổ Sát Thần có một cặp phi hành pháp bảo Thiểm Thiên Phong Dực, khi trải ra có thể dài tới mười trượng, trên cánh ẩn hiện thiểm điện lôi quang cùng với cặp cánh của vị tu sĩ kia rất giống nhau.

– A! Đúng rồi đúng rồi. Ta cũng từng nghe người ta nhắc qua. Khó tin thật, người này lại chính là Cổ Sát Thần? Tám năm trước ta ở tại Đại Mông đế đô có gặp qua Cổ Sát Thần một lần, hắn không phải tướng mạo như lúc này! Cổ Sát Thần bước vào Mệnh Tuyền cảnh khi mới có mười tám tuổi, chắc chắn tướng mạo không thể như thế này!

– Có thể Cổ Sát Thần có bí thuật cải biến dung mạo nào đó. Ta nhớ khoảng sáu năm trước, có nghe nói Cổ Sát Thần tại Đại Mông đế đô độ kiếp bước vào Đoạt Xá kỳ, với tốc độ tu luyện kinh khủng của Cổ Sát Thần thì sáu năm qua bước vào Nguyên Thần kỳ cũng không phải là không có khả năng.

– Lẽ nào thực sự là Cổ Sát Thần? Hắn đã yên lặng hơn sáu năm, bây giờ muốn trọng xuất thiên hạ sao?

– Ta đoán chính thành là vậy. Ta cũng không nghe nói qua có tu sĩ nào khác có Thiểm Thiên Phong Dực. Những cao thủ Nguyên Thần kỳ khác có ai khi ra ngoài mà không có ít nhất một hai tuỳ tùng đi theo chứ? Chỉ có người này là độc hành giả, so với Cổ Sát Thần rất tương tự.

Tàng Tiêu Vân có chút hơi giật mình, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Cẩu tặc! Là ngươi?

Hiển nhiên Tàng Tiêu Vân cũng đã nhận ra Cổ Thần.

Cổ Thần giết chết bốn tên hoàng tử của Đại Doanh đế đình, Tàng Tiêu Vân là trưởng bối của Tàng gia, làm sao có thể không biết đến Cổ Thần được chứ!

Cổ Thần đã biến mất khỏi đại lực hơn sáu năm rồi. Mới đầu Tàng Tiêu Vân cũng không có kịp để ý, nhưng vừa nãy nghe các tu sĩ bàn luận, Tàng Tiêu Vân liền biết người này chính là cừu nhân của Tàng gia – Cổ Sát Thần!

Tám năm trước, Đại Doanh đế đình thảo luận phương án đối phó với Cổ Sát Thần: các hoàng tử còn lại thì chủ chiến nhưng đám trưởng bối Tàng Tiêu Vân lại muốn “nhẫn”. Lúc đó các trưởng lão của Tàng gia cho rằng Cổ Thần thế đang lên, thực lực mạnh cho nên không thể đả thảo kinh xà, chờ Tiêu Thần đế quân hoàn toàn khôi phục thương thế rồi mới tiếp tục tính sổ với Cổ Thần, mục đích là muốn một lần phải diệt gọn luôn!

Gần tám năm thời gian mà Cổ Thần có thể liên tục đột phá hai cảnh giới bước vào Nguyên Thần kỳ. Ngay cả Tàng Tiêu Vân đối với tốc độ tu luyện của Cổ Thần cũng nhịn không được cảm thấy lạnh gáy.

Nếu đã bị nhận ra thì Cổ Thần cũng không cần giấu diếm nữa. Tướng mạo Cổ Thần khẽ thay đổi một chút, trở lại thành hình dáng của một thanh niên nhìn chằm chằm Tàng Tiêu Vân, lạnh lùng nói:

– Tàng Tiêu Vân – Đại Doanh đế đình khâm sát sử, Minh Khiếu trung kỳ, người cho là chỉ bằng một mình người là có thể ngăn cản được Cổ Thần ta sao?

Lời Cổ Thần vừa nói ra, chúng tu sĩ trong Bắc Đẩu thành liền kích động hẳn lên. Nhìn ra thân phận của cũng không nhiều nhưng cái tên Cổ Thần này lại không người không biết!

Tên của Cổ Thần giống như có ma lực rất cường đại, mọi người vừa nghe liền lập tức liên tưởng tới uy danh của Cổ Sát Thần tám năm trước.

Tàng Tiêu Vân ngực phập phồng, tức giận nhìn Cổ Thần, cả thù mới hân cũ đều khiến sự tức giận trong lòng hắn bành trướng, quát lên:

– Chỉ mới sáu năm qua mà ngươi đã bước vào Nguyên Thần kỳ, hừ, xem ra bản đế đình lần trước buông tha cho ngươi là đã thả hổ về rừng. Bất quá, hôm nay ngươi đã gặp phải ta thì ta liền lưu lại cái đầu của ngươi để thanh toán cả thù mới hận cũ …

– Khoác lác!

Khí thế của Cổ Thần không chút nào yếu kém nói:

– Đừng nói là ngươi, cho dù là Tiêu Thần tự mình đến đây cũng không dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy. Hôm nay ta đến Bắc Đẩu thành mua linh dược là mua bán sòng phẳng, người tình ta nguyện. Tàng Tiêu Vân ngươi lại muốn gây khó dễ với ta, muốn cướp tiên thảo trong tay ta? Hừ, hôm nay Cổ Thần ta trùng hiện thiên hạ, liền lấy cái đầu chó của ngươi để chứng nhận danh hiệu Cổ Sát Thần này. Để người trong thiên hạ biết, Cổ Thần ta không phải là một người dễ khi dễ như vậy!

Cổ Thần nhìn chằm chằm vào Tàng Tiêu Vân, thanh âm phát ra ẩn hàm Kình ca, người ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe thấy được lời hắn. Mà hắn thực sự cũng muốn cho những tu sĩ khác có ý định bất thiện biết khó mà lui bước.

Lời Cổ Thần vừa nói ra cũng khiến Tàng Tiêu Vân tức muốn hộc máu. Hắn đường đường là một cao thủ Minh Khiếu trung kỳ, bước vào Mệnh Tuyền cảnh cũng đã hơn năm trăm năm, là một trong những nhân vật phong vân hàng đầu của trung thổ. Vậy mà rơi vào trong mắt Cổ Thần lại không đáng một đồng, biểu sao hắn không phẫn nộ cho được?

– Cẩu tặc làm càn! Hừ, nhận lấy cái chết cho ta!

Tàng Tiêu Vân tay kết chưởng ấn hướng Cổ Thần phách xuống rồi tiếp tục hét to một tiếng:

– Kim Cương ấn!

Kim Cương ấn trong Ngũ Hành Phân Thần Ấn có lực cônh kích mạnh nhất.

Chưởng ấn của Tàng Tiêu Vân vừa ra, trên bầu trời lập tức xuất hiện một kim sắc chưởng cương nghìn trượng. Toàn bộ cự chưởng đều giống như từ hoàng kim đúc thành, vừa lóng lánh vừa toả ra kim quang vạn trượng, trông rất đẹp.

Kim sắc chưởng cương vừa ra, tựa như vô kiên bất tồi, không gì có thể phá được.

Không gian trong nháy mắt như bị cự chưởng này đánh vỡ nát rồi cự chưởng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Cổ Thần.

Một kích Kim Cương ấn này uy lực rất mạnh, đừng nói Linh Anh kỳ, Đoạt Xá kỳ tu sĩ, mà ngay cả Nguyên Thần kỳ tu sĩ đối diện với một ấn này thân thể cũng không nhịn được mà run lên.

Kim Cương ấn truyền đến lực lượng khiến cho các cao thủ Nguyên Thần kỳ đều cảm giác vô lực ngăn trở, ngoại trừ xoay người bỏ chạy cũng không thể làm gì khác được!

– Bàn Long Sát Thần thương!

Cổ Thần không hề tránh nè, hét lớn một tiếng, trong tay ngay lập tức nhiều hơn một thanh hắc sắc trường thương dài đến gần ngàn trượng.

Đối mặt với Kim Cương ấn của Tàng Tiêu Vân, Cổ Thần hai tay nắm Bàn Long Sát Thần thương bước tới một bước.

Bàn Long Sát Thần thương đột nhiên bắn ra một đạo hắc sắc thương cương, đâm thẳng về phía trước hướng lòng bàn tay của chưởng ấn mà tới.

Song song lúc đó, mi tâm Cổ Thần chợt loé lên kim quang, một toàn bảo tháp cao chín tầng hiện ra, theo thần thức khống chế của Cổ Thần nhanh chóng phóng lên cao.

– Ầm ầm!

Thương cương của Bàn Long Sát Thần thương trong nháy mắt đâm trúng lòng bàn tay của kim sắc cự chưởng, thanh âm như sắt théo bị nghiền nát vang lên, rồi hắc sắc thương cương tiếp tục đâm xuyên ra phía sau chưởng cương tiếp tục đi tới.

Sau khi đâm xuyên chưởng cương, hắc sắc thương cương liền biến thành một thanh hắc sắc trường thương dài ngàn trượng nhanh chóng đâm tới trước mặt Tàng Tiêu Vân. Kim Cương ấn uy lực tuyệt luân, cho dù là cao thủ Nguyên Thần kỳ cũng không thể đón đỡ, nhưng Bàn Long Sát Thần thương của Cổ Thần vừa ra liền đâm xuyên qua chưởng ấn, cho dù Kim Cương ấn có cường đại cỡ nào nhưng ở giữa bị đâm thủng một cái lỗ như cái động to gần trăm trượng, không thể đánh trúng Cổ Thần thì cũng chỉ phí công.

Ngược lại, Bàn Long Sát Thần thương mang theo một cỗ sát ý mãnh liệt đâm thẳng vào mệnh tuyền của Tàng Tiêu Vân khiến hắn trong nháy mắt rơi vào trong tình cảnh nguy cấp.

Màn giao thủ chỉ trong nháy mắt đã khiến chúng Nguyên Thần kỳ cao thủ cho tới Tiên Thiên cao thủ ở trong Bắc Đẩu thành chấn kinh vì thực lực của Cổ Thần. Ngay cả Minh Khiếu kỳ cao thủ mà mới một lần giao thủ đã rơi vào tình thế nguy hiểm tới tính mạng!

Tàng Tiêu Vân dù sao cũng là một cao thủ Minh Khiếu trung kỳ, khiếu huyệt cũng đã kích hoạt hơn 300 cái, thân thể câu thông với thiên địa lực, đối với công kích của địch nhân, không cần dùng mắt nhìn cũng có thể cảm giác được.

Tàng Tiêu Vân bước ra một bước liền quỷ dị di chuyển cách xa đó mấy trăm trượng, một thương này Cổ Thần liền đâm vào khoảng không.

Dưới chân Tàng Tiêu Vân có mang Thanh Long hài nên ở trong không trung rất linh hoạt di chuyển, so với chân đạp pháp bảo thì tiện lợi hơn rất nhiều. Do đó hắn mới có thể nhanh chóng tránh thoát một kích trí mạng vừa rồi như vậy.

Cổ Thần cũng đã sớm có dự liệu, nên khi Tàng Tiêu Vân vừa tránh né, trên bầu trời đột nhiên hiện ra kim quang vạn trượng. Không biết từ lúc nào, Như Ý Lung Linh Tháp đã hoá thành ngàn trượng huyền phù trên không. Kim quang pháp tắc toả ra, ngay cả Minh Khiếu kỳ cao thủ cũng bị ảnh hưởng mạnh. Bị kim quáng chiếu trúng giống như bị hàng ngàn vạn lưỡi đao sắc bén cắt vào thân thể. Tàng Tiêu Vân phát ra một tiếng kêu thẳm thiết nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, pháp lực trong người nhanh chóng tuôn ra hoá thành cương tráo đem kim quang chắn bên ngoài thân thể.

Vừa mới ngăn trở được công kích của Như Ý Lung Linh Tháp thì trước mặt Tàng Tiêu Vân lại gặp nguy hiểm do Bàn Long Sát Thần thương lần thứ hai đâm tới.

Thực lực của Cổ Thần vận chuyển thêm Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ thập trọng so với Tàng Tiêu Vân cũng sàn sàn nhau. Thế nhưng Như Ý Lung Linh Tháp là vô thượng tiên bảo, Bàn Long Sát Thần thương là trung phẩm tiên bảo, một khi giao thủ thì Cổ Thần liền chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Hai chân Tàng Tiêu Vân hành tẩu như điện, nhanh chóng tránh ra hơn trăm trượng tránh thoát được một thương này của Cổ Thần.

Cổ Thần tay cầm thương hoặc đâm, hoặc bổ, hoặc đánh, hoặc chém liên tục. Tàng Tiêu Vân một bên chống đỡ công kích của Như Ý Lung Linh Tháp, một bên cố gắng né tránh Cổ Thần thần công kích, lâu lâu cố gắng bổ ra một chưởng công kích Cổ Thần. Tuy nghiên trước mặt Bàn Long Sát Thần thương thì bất luận là Mộc Lôi Ấn, Hắc Thuỷ ấn hay Kim Cương ấn đều bị đẩm thủng một lỗ lớn hoặc bị chém thành hai nửa.

Nhất là Xích Hoả ấn đối với Cổ Thần mà nói chính là nguyên liệu thuần dương chân khí tốt nhất, cho nên mỗi khi Tàng Tiêu Vân đánh ra một chưởng Xích Hoả ấn liền bị Cổ Thần quỷ dị hấp thu khiến Tàng Tiêu Vân bị tổn thất pháp lực mà không được kết quả gì nên không dám tiếp tục dùng nữa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky