Cổ Thân cau mày nghi hoặc, thầm nghĩ:
” Chẳng nehx là do lực lượng bên trong không khí, đã ngăn trở thanh âm của ta?”
Nghĩ như vậy hai tay Cổ Thần hợp lại thành hình cái loa, đặt ở trước miệng, trong thể nội vận chuyển pháp môn “Thiên Long Bát Âm” rống lên một tiếng:
– Phụ thân……………….!
Một đạo sóng âm từ trong miệng Cổ Thần tràn ra, hư không phía trước mặt Cổ Thần, xuất hiện từng vòng gợn sóng, đó là sóng âm truyền đi. Chỉ là những vòng sóng âm này chỉ vượt qua quãng đường hơn mười dặm, liền bị cản lại.
Quả nhiên cỗ lực lượng nâng cái xoáy nước cực lớn kia lên, đối với toàn bộ không gian đều có ảnh hưởng, thanh âm của Cổ Thần vậy mà chỉ có thể truyền xa mười dặm. Mà thân ảnh của Cổ Thương Khung cách nơi này chừng ba trăm dặm. Cổ Thần lập tức liều mạng tăng tốc đuổi theo thân ảnh phía trước. Bình nguyên này chỉ có phạm vi hơn ba trăm dặm, không đến bốn trăm dặm. Thân ảnh của Cổ Thương khung chỉ còn cách điểm cuối của bình nguyên ba bốn mươi trượng. Mà thân ảnh phía trước tốc độ so với Cổ Thần không kém hơn chút nào, đợi Cổ Thần đi được ba bốn mươi dặm. Người đó đã tiến vào bên trong hai ngọn núi phía cuối bình nguyên. Tốc độ của Cổ Thần rất nhanh, so với bình thường còn nhanh hơn một thành. Rất nhanh đã đến được hai ngọn núi phía cuối bình nguyên. Phía sau hai ngọn núi này là một sơn cộc rộng lớn.
Đi thêm ước chừng hơn hai mươi dặm nữa, trên mặt đất có một dấu chân rẽ về phướng bên phải, Cổ Thần lập tức chuyển hướng tiếp tục đuổi theo. Cứ mười dặm cho đến hai mươi dặm về phía trước, sơn cốc lại mở ra một nhánh nhỏ. Có đôi khi phân thành hai ba thậm chí là bốn nhánh. Chỉ là Cổ Thần vẫn đi theo vết dấu chân rất mờ nhạt in trên mặt đất kia, một đường đuổi theo sau.
Đuổi theo trọn vẹn hơn một ngàn dặm, Cổ Thần vẫn chưa thấy thân ảnh Cổ Thương Khung. Phía trước đã là cuối sơn cốc, rốt cuộc cũng không mở thêm nhánh nhỏ nữa. Mà xuất hiện một cái thung lũng ước chường ngàn trượng. Khiến Cổ Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cả thung lũng đều do đá xanh tạo thành. Dấu chân mờ nhạt kia, đến chỗ này thì biến mất. Cổ thần đi xuống thung lũng phủ đầy đá xanh kia, tìm tòi cẩn thận trên mặt đất. Chỉ là không phát hiện ra nửa điểm dấu chân. Bốn phía thung lũng thông với chừng mười ba cái sơn cốc. Trong đó có năm cái là tử cốc, Cổ Thần liếc qua đã thấy được không có bất kỳ một cái dấu vết nào. Thân ảnh trước đó có lẽ là đi vào một trong tám cái sơn cốc còn lại.
Tám cái sơn cốc, nếu chỉ dựa vào may mắn, tỷ lệ thực sự quá thấp.
Cổ Thần đem cửa vào tám cái sơn cốc kiểm tra một lượt. Phát hiện hai trong số tám sơn cốc trên mặt đất còn lưu lại dấu chân, chỉ là quá mờ nhạt, căn bản là không cách nào phân biệt hình dáng người để lại, chỉ biết là có người đã từng đi qua chỗ này. Hai chọn một, năm thành tỷ lệ.
Cổ Thần trong tâm linh, một mực đi theo dấu vết thứ đã cứu hắn từ bên trong đạo hủy diệt lôi kiếp ra. Hắn cảm giác được ,sơn cốc phía bên phải là nơi truyền ra cảm ứng mãnh liệt. Không dừng lại lâu, lập tức hướng tới sơn cốc phía bên phải điên cuồng đuổi theo.
Sơn cốc này dài một cách thần kỳ. Trọn vẹn đi một trăm dặm, vẫn chưa đến điểm tận cùng. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Ba trăm dặm vẫn chưa tới điểm cuối
Ba trăm dặm rồi, còn khôn gặp qua người nào. Nếu chọn không đúng đường, phải quay lại thung lũng kia, đuổi theo hướng khác. Hơn sáu trăm dặm, căn bản là không có cách nào đuổi kịp rồi. Cổ Thần chỉ có thể hy vọng bản thân đuổi đúng hướng. Lại điên cuồng đuổi theo hơn sáu mươi dặm nữa, cái sơn cốc này vẫn chưa thấy điểm cuối cùng. Nhưng phía trước lại xuất hiện một bóng người, hai chân thon dài, mặc một bộ y phục màu đe, eo như thủy xà.
Yêu tộc cường giả Hắc Xà Vương.
Không xong, chọn sai đường rồi.
Cổ Thần vỗ xuống một chưởng, tâm tình cực kỳ phiền muộn.
Nếu quay đầu tiếp tục đuổi theo, bóng người kia có tốc độ không kém gì Cổ Thần, căn bản là không có cách nào đuổi kịp. Cổ Thần chăm chú nhìn Hắc Xà Vương. Giờ phút này, Ngọc Kình Vương cùng Man Ngưu Vương đều không có ở chỗ này. Chỉ có một người Hắc Xà Vương, đúng là cơ hội tốt. Đã không thể đuổi kịp Cổ Thương Kung, sự thất vọng trong lòng Cổ Thần đều hóa thành dục vọng muốn lấy được chỗ của cửa vào Thiên Đình từ trong miệng của Hắc Xà Vương.
Tại đây không có cách nào dùng pháp bảo phi độn, không cách nào dùng không gian pháp tắc để thuấn di. Đối với Cổ Thần rất có lợi, Hắc Xà Vương căn bản không có cách nào chạy trốn. Hắc Xà Vương không hề phát hiện ra Cổ Thần đi theo sau, so với Cổ Thần tốc độ của nàng chậm hơn rất nhiều. Cổ Thần đã bám sát Hắc Xà Vương, chỉ còn cách nàng gần ba trăm trượng.
Tuy trong không khí có lực lượng vô hình ngă cản. Nhưng Hắc Xà Vương cũng là cường giả Giá Vụ Kỳ, vẫn cảm thấy được bất ổn, quay đầu lại nhìn về phía sau, chợt phát hiện ra Cổ Thần đang cấp tốc đuổi theo nàng. Hắc Xà Vương đình chỉ bước chân, quay đầu nhìn Cổ Thần, sắc mặt lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn gì?
Cổ Thần bên trong mộ Hắc Đế, chém giết Giá Vụ cường giả của Chư Tử thế gia cùng với Tàng gia, được Thánh Đình nhiệt liệt tuyên dương, huyên náo toàn bộ Cổ Hoang. Thánh Đình là như vậy chính là để vừa mê hoặc người trong thiên hạ, vừa truyền tin tức giả ra bên ngoài. Bởi vì khi Thánh Đình tuyên dương, có nói qua Cổ Thần là được lực lượng của Hắc Thủy đại đế phụ thể mới có thể chém giết được Giá Vụ kỳ cường giá của Chư Tử thế giá cùng với Tàng gia. Khi đó Cổ Thần, vẻn vẹn mới bước vào Độ Hư, chỉ là Đằng Vân sơ kỳ cường giả. Hắc Xà Vương đối với Cổ Thần cảm thấy kinh ngạc, vẻn vẹn chỉ là vì niên kỉ của Cổ Thần khi bước vào Độ Hư cảnh, chứ không phải là bởi vì tu vi của Cổ Thần.
Cổ Thần đã có tu vi Đằng Vân trung kỳ, tuy cùng với tin tức của Thánh Đình sai lệch. Nhưng Hắc Xà Vương đã là Giá Vụ sơ kỳ cường giả, căn bản là không để Cổ Thần vào trong mắt. Hai người không chỉ kém hai cấp độ, mà còn kém cả một cái cảnh giới.
Cổ Thần còn sợ nàng chạy trốn, nàng ngừng lại, chính là hợp với ý của hắn. Rất nhanh hắn đã đuổi kịp Hắc Xà Vương nói:
– Hắc Xà Vương, cửa vào Thiên đình ở nơi nào?
Hắc Xà Vương lạnh lùng nhìn Cổ Thần nói:
– Như thế nào? Ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng với Thiên Hồ Vương? Ngươi đừng có tự mình đa tình nữa! Thiên Hồ vương đã khôi phục tu vi đến Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh phong. Chẳng bao lâu nữa, lại có thể một lần nữa trở thành Độ Hư cường giả. Với thiên phú của Thiên Hồ Vương, trong tương lai khẳng định là có thể bước vào Hư Không kỳ, nàng là Yêu tộc cường giả, cùng với nhân tộc tu sĩ người không có bất cứ liên quan gì.
Cổ Thần tiến lên còn cách Hắc Xà Vương hai mươi trượng thì dừng lại nói:
– Sự tình của ta cùng Tiểu Bạch không cần ngươi quan tâm. Ngươi chỉ cần cho ta biết cửa vào Thiên Đình nằm ở nơi nào?
Hắc Xà Vương cười một tiếng nói:
– Si tâm vọng tưởng…….
Cổ Thần ánh mắt lạnh lẽo nói:
– Tiểu Bạch là do ngươi cùng Không Tước Vương dẫn vào bên trong Thiên Đình. Hôm nay, nếu ngươi không nói cho ta biết cửa vào Thiên Đình nằm ở nơi nào, chỉ sợ khó thể bình an mà li khai.
Hắc Xà Vương khinh miệt nói:
– Chỉ bằng ngươi…?
Cổ Thần trừng mắt, y phục không gió mà tung bay. Thân thể chợt lóe lên, xẹt qua một đạo tàn ảnh. Hướng Hắc Xà Vương vọt tới, tốc độ không khác gì tia chớp.
Vút…………..
Thân ảnh Cổ Thần đã nhanh như tia chớp, quyền phong lại còn nhanh hơn, quyền đầu mãnh liệt đánh về Hắc Xà Vương trước mặt. Hắc Xà Vương mặc dù có đề phòng, nhưng thật không ngờ tốc độ của Cổ Thần lại nahn như thế, lóe lên một cái đã ở trước mặt mình, tránh cũng không thể tránh. Bất quá, trong mắt Hắc Xà Vương không có nửa phần sợ hãi. Đối mặt với công kích của Cổ Thần, nàng không cần né tránh. Cánh tay phải vừa nhấc lên, đồng dạng đánh ra một quyền.