Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chân Tiên

Chương 170: Cố nhân tương phùng

Tác giả: EK
Chọn tập


– Chuyện này…

Ngữ khí Hoàng Dược Tiên mềm mỏng, nói:

– Nhưng nhiệm vụ lần này, độ nguy hiểm không hề nhỏ, Cổ Thần, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.

Cổ Thần khẳng định nói:

– Đệ tử đã quyết định, sư phụ, đệ tử nhất định đi.

Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:

– Được rồi, ngươi có Cực Quang Bảo Kính hộ thân, chỉ cần cẩn thận một chút, an nguy bản thân có lẽ không thành vấn đề.

– Tạ sư phụ.

Thấy Hoàng Dược Tiên nhận lời, Cổ Thần mừng rỡ nói.

Hư Tử Uyên nghe hai người trao đổi mà chẳng hiểu gì, hỏi:

– Di chỉ Ma tông là cái gì?

Cổ Thần kể lại một lượt những gì Vô Thủy nói, Hư Tử Uyên nghe xong, hai mắt sáng rực, nói:

– Con cũng muốn đi.

Nghe vậy, Hoàng Dược Tiên và Cổ Thần cũng giật mình, đồng thanh nói:

– Con (sư tỷ) không được đi.

Cổ Thần nhớ kiếp trước sư tỷ trừ Hư Thiên Tông ra, chưa từng đi đến bất cứ nơi nào, Di chỉ Ma tông cũng được, Côn Ngô bí cảnh cũng được, sao kiếp này nàng lại có hứng thú đi mạo hiểm bên ngoài?

Cổ Thần nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là kiếp này sư tỷ có tình cảm với hắn, nên có hứng thú với rất nhiều chuyện.

Cổ Thần đoán không sai, vốn dĩ Hư Tử Uyên không có cảm giác gì về sinh mệnh, chuẩn bị đợi đến năm ba mươi ba tuổi, sẽ nhẹ nhàng rời khỏi thế gian này, nhưng từ sau khi gặp Cổ Thần, tự nhiên nàng lại có khát vọng sống.

Nếu như không phải Cổ Thần muốn đi, Hư Tử Uyên sao lại có hứng thú đó?

Thấy Hoàng Dược Tiên và Cổ Thần cùng phản đối, Hư Tử Uyên liếc nhìn hai người, biết quyền quyết định vẫn là nằm trong tay sư phụ, nhất thời chạy đến bên cạnh Hoàng Dược Tiên, ôm tay ông lắc lắc nói:

– Sư phụ… Sư đệ đi, con cũng muốn đi.

Hư Tử Uyên làm nũng, rất có lực sát thương, Hoàng Dược Tiên nhất thời lộ vẻ khó xử, nói:

– Tiểu Uyên, con không đi được, nếu như xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói sao với phụ thân con?

– Sư phụ.

Hư Tử Uyên kéo dài giọng, mắt ngân ngấn lệ, nói:

– Người đâu phải không biết tình hình Tiểu Uyên? Tiểu Uyên chỉ có chút hi vọng này, không lẽ sư phụ cũng muốn ngăn cản? Để Tiểu Uyên trước khi nhắm mắt, đến việc muốn làm cũng không làm được hay sao?

Thấy Hư Tử Uyên sắp khóc, Hoàng Dược Tiên phẩy tay nói:

– Được được được… Con đi, con đi… Haizzz, ta sợ con rồi.

Hư Tử Uyên lập tức nhoẻn miệng cười, nói:

– Đa tạ sư phụ, người biết Tiểu Uyên rất lợi hại mà, người khác không làm được gì con đâu.

Những lời nàng nói đúng là không sai, huyền âm hàn khí không chỉ làm nàng bị thương mà còn đả thương cả địch. Huyền âm hàn khí so với tử diễm băng viêm của Cổ Thần còn mạnh hơn rất nhiều, Tu sĩ Thần Hải cảnh cũng không thể đỡ được.

Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên, sao kiếp trước hắn không phát hiện, sư tử cũng có mặt này nhỉ?

Hoàng Dược Tiên đã nhận lời, Cổ Thần cũng không còn cách nào khác, bản thân hắn lúc nãy nói hay như vậy, nào là muốn làm chim trên trời, bây giờ đâu có thể đòi nhốt người khác trong lồng? Nói nhiều chỉ càng khiến sư tỷ giận thêm mà thôi.

Chỉ một tháng nữa, phong ấn Di chỉ Ma tông sẽ bị phá giải, mấy hôm nay, lúc nào cũng thấy Cổ Thần tu luyện. Thời gian mười ngày thoáng cái đã qua, hôm nay chính là ngày đạo hữu Huyền Âm Tông đến thăm, Hoàng Dược Tiên mới sáng sớm đã đưa Cổ Thần, Hư Tử Uyên đến Đô Thiên Phong.

Một lúc sau, ba thủ tọa còn lại cũng lần lượt đưa người của mình đến, hai người của Ẩn Kiếm Phong Cổ Thần đều biết, một là Hoàng Phủ Hạo, một người nữa là Lãnh sư huynh, người đã đưa Cổ Thần đến Đô Thiên Phong, đến bây giờ thì Cổ Thần đã biết hắn tên là Lãnh Thiên Hàn.

Hai người của Thanh Viêm Phong Cổ Thần không biết, cả hai đều trên tứ tuần, rõ ràng là hai vị trưởng lão, tu vi ngoại phóng, một người ở Dẫn Hồn sơ kỳ, một người ở Trúc Thai hậu kỳ.

Hai người của Lạc Hà Phong, Cổ Thần cũng đều nhận ra, một là Liễu Thanh Y, người có mối quan hệ rất thân thiết với Hoàng Phủ Hạo, và một người nữa tuổi độ tam tuần, nhưng chỉ có tu vi Dẫn Hồn trung kỳ, người này ba năm trước, lúc Cổ Thần mới vào Hư Thiên Tông, chính là vị trưởng lão tiếp nhận đệ tử mới, tên gọi Cố Tiêm Trần.

Không lâu sau, tông chủ Vô Thủy cũng đưa vài người từ Hư Thiên Điện đi ra, tu sĩ sau lưng Vô Thủy tu vi thấp nhất cũng ở Dẫn Hồn hậu kỳ trở lên, Vô Chân chính là một trong số đó.

Thủ tọa tứ mạch dẫn theo người của mình, đến bên cạnh Vô Thủy, thủ tọa tứ mạch lần lượt báo cáo tên tuổi hai người bên mình, Vô Thủy nhìn Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo, ánh mắt có chút kì quái, rõ ràng bản thân hắn cũng thấy ngạc nhiên với việc có hai đệ tử áo xám tham gia nhiệm vụ lần này.

Nhất là lúc ánh mắt Vô Thủy dừng lại chỗ Hư Tử Uyên, khóe miệng hơi run rẩy, giống như định nói điều gì nhưng cuối cùng lại không thốt nổi nên lời.

Cổ Thần mặc dù cũng giống như Hoàng Phủ Hạo chủ động cầu xin sư phụ tham cho nhiệm vụ lần này, nhưng mục đích của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Cổ Thần là muốn mượn cơ hội rời khỏi Linh Hư Sơn, hoàn thành xong nhiệm vụ, sau đó một mình lang bạt một khoảng thời gian, còn Hoàng Phủ Hạo, đơn thuần chỉ là không còn mặt mũi gặp ai nên muốn đi trốn một khoảng thời gian.

Thông qua giới thiệu của thủ tọa tứ mạch, Cổ Thần cuối cùng cũng rõ thân phận của mười người tham gia chuyến đi đến Di chỉ Ma tông lần này.

Hai người của chủ mạch Đô Thiên Tông, một là thiếu chủ Vô Chân có Tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, một là chủ mạch trưởng lão Vi Thu Lương cũng là Dẫn Hồn hậu kỳ tu vi.

Hai trưởng lão của Thanh Viêm Phong, Trúc Thai hậu kỳ tên gọi Lê Văn Sơn, Dẫn Hồn sơ kỳ tên Xích Truy Viêm.

Hai đệ tử Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Hạo có Tu vi Trúc Thai trung kỳ, Lãnh Thiên Hàn có tu vi Trúc Thai hậu kỳ.

Lạc Hà Phong một trưởng lão, một đệ tử. Trưởng lão Cố Tiêm Trần tu vi Dẫn Hồn trung kỳ, đệ tử Liễu Thanh Y Tu vi Trúc Thai trung kỳ.

Bách Thảo Phong đương nhiên chính là Cổ Thần và Hư Tử Uyên. Bề ngoài, hai người đều là tu vi Trúc Thai sơ kỳ, luận thực lực thấp nhất trong ngũ mạch, nhưng trên thực tế Hoàng Phủ Hạo từng bại dưới tay Cổ Thần, huyền âm hàn khí của Hư Tử Uyên cho dù là Tu sĩ Thần Hải cảnh cũng khó đề kháng, thực lực so với Ẩn Kiếm Phong Hoàng Phủ Hạo và Lãnh Thiên Hàn còn cao hơn một chút.

Tổng cộng mười người, bốn trưởng lão, sáu đệ tử, Trúc Thai sơ kỳ hai người, Trúc Thai trung kỳ hai người, Trúc Thai hậu kỳ hai người, Dẫn Hồn sơ kỳ một người, Dẫn Hồn trung kỳ một người, Dẫn Hồn hậu kỳ hai người.

Mười người chấp hành nhiệm vụ lần này, do chủ mạch trưởng lão Vi Thu Lương phụ trách.

Cổ Thần ghi nhớ toàn bộ mười cái tên đó vào đầu, không lâu sau, trên không trung xuất hiện một chiếc Độ Thiên Châu nhanh chóng bay đến.

Chủ mạch trưởng lão Vô Phong cùng một tu sĩ áo trắng tóc trắng đứng trên mui thuyền, rất nhanh Độ Thiên Chu đáp xuống trước mặt đoàn người Hư Thiên Tông, trên thuyền có khoảng hai mươi người, y phục rất khác với người của Hư Thiên Tông, cũng không có ký hiệu ngũ mạch, rõ ràng không phải người của Hư Thiên Tông mà là những vị khách đến từ Huyền Âm Tông.

Nhìn những đạo hữu Huyền Âm Tông đang bước xuống từ Độ Thiên Chu, Cổ Thần không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy sau lưng vị tu sĩ áo trắng tóc trắng đứng hai tu sĩ trẻ tuổi một nam một nữ, nam anh tuấn phi thường, nữ vô cùng xinh đẹp, tuổi độ mười bảy mười tám, trông chẳng khác gì một đôi tiên đồng ngọc nữ.

Người thanh niên anh tuấn phi thường Cổ Thần không biết, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia chính là Vân Tuyết.

Cổ Thần chớp chớp mắt, tưởng mình nhìn nhầm, sau đó lại mở to mắt, mặc dù cô gái mỹ lệ này so với Vân Tuyết của trước kia đẹp hơn một phần, nhưng không phải Vân Tuyết thì còn là ai nữa?

Vân Tuyết và chàng thanh niên anh tuấn bên cạnh nhìn nhau cười, ánh mắt vô cùng thân mật, đi theo vị tu sĩ áo trắng râu trắng, bước đến trước mặt nhóm người Hư Thiên Tông. Cổ Thần đứng sau lưng Hoàng Dược Tiên, nàng rõ ràng không nhìn thấy.

– Đệ quen người ta?

Hư Tử Uyên nhận ra biểu tình của hắn có chút kì dị, thì thầm vào tai Cổ Thần.

Cổ Thần gật gật đầu, ngữ khí có chút không chắc chắn, thì thầm nói:

– Có lẽ quen.

Tu sĩ áo trắng tóc trắng bước tới, đồng thời tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy cũng tiến lên nghênh đón, mặt mày rạng rỡ, nói:

– Thiên Huyền Tử đạo hữu, nhiều năm không gặp, thần thái đạo hữu vẫn vậy, khí độ còn tốt hơn trước, ha ha…

Tu sĩ áo trắng tóc trắng chính là Huyền Âm Tông tông chủ Thiên Huyền Tử.

Thiên Huyền Tử cũng ha ha cười, nói:

– Vô Thủy đạo hữu, đạo hữu cũng không thay đổi gì nhiều, ha ha…

Nói đoạn, Thiên Huyền Tử hướng ánh mắt sang phía Vô Chân, nói:

– Vị này nhất định là Vô Chan sư chất, nhiều năm không gặp, tiểu tử năm nào giờ đã thành người lớn rồi, ha ha, Vô Thủy đạo hữu, hắn có phong phạm năm xưa của huynh.

– Chính là tiểu nhi.

Vô Thủy gật đầu nói, liếc mắt ra hiệu cho Vô Chân, Vô Chân hiểu ý, chắp tay nói:

– Xin chào Thiên Huyền Tử tiền bối.

Thiên Huyền Tử khẽ gật đầu, giơ tay chỉ chỉ người thanh niên anh tuấn bên cạnh, nói:

– Vị này là đệ tử mới nhận Bạch Ngọc Tiên, Ngọc Tiên, Vô Thủy tiền bối và sư phụ chính là thế giao, còn không mau chào hỏi trưởng bối.

Người thanh niên anh tuấn tướng mạo tuấn tú không gì sánh được, da cũng trắng ngần, không ít thiếu nữ cũng không có dung mạo như hắn. Nếu như không phải yết hầu nổi lên, có lẽ đã tưởng là một cô gái, cái tên Bạch Ngọc Tiên đúng là rất xứng với bề ngoài của hắn.

– Bạch Ngọc Tiên ra mắt Vô Thủy tiền bối.

Bạch Ngọc Tiên nhìn Vô Thủy hành lễ, giọng nói cũng mang vài phần âm khí, không giống giọng nam.

Vô Thủy gật gật đầu ra hiệu, ánh mắt dừng lại chỗ Thiên Huyền Tử, nói:

– Mời đạo hữu vào trong điện nói chuyện.

Thiên Huyền Tử gật gầu, quay sang tu sĩ Huyền Âm Tông, nói:

– Đệ tử hậu bối ở đây nghỉ ngơi, các vị sư đệ, theo ta vào điện.

Bên Hư Thiên Tông cũng chỉ có trưởng lão mới vào Hư Thiên Điện, để đệ tử hậu bối lưu lại bên ngoài, xem ra các trưởng bối có chuyện cần bàn bạc với nhau.

Trưởng lão hai bên đi rồi, nhân số còn lại bớt đi không ít. Ánh mắt Vân Tuyết quét qua mặt các đệ tử Hư Thiên Tông, không nam đệ tử nào của Hư Thiên Tông là không mê mẩn vẻ đẹp của nàng, chỉ có Cổ Thần là ngoại lệ.

Khi ánh mắt Vân Tuyết vừa quét đến chỗ Cổ Thần, thần sắc không biến nhưng ánh mắt thì lóe lên một tia kinh ngạc, Cổ Thần đã nhìn thấy tia kinh ngạc đó.

Có đệ tử Huyền Âm Tông đã chạy sang chỗ đệ tử Hư Thiên Tông bắt chuyện, quan hệ giữa hai tông tương đối tốt, hơn nữa cũng có đệ tử đã từng cùng nhau thi hành nhiệm vụ tông môn, sớm đã quen biết, rất nhanh câu chuyện trở nên rôm rả. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Cổ Thần thấy vậy, chăm chú nhìn Vân Tuyết, sau đó đi ra một chỗ kín đáo.

Không lâu sau, Vân Tuyết cũng ra theo.

Bốn măt nhìn nhau, cả hai cùng im lặng quan sát đối phương. Vân Tuyết không còn là cô gái nhỏ ngây thơ của Thành Nhạc Thủy, ánh mắt cũng không còn phần hồn nhiên năm nào, nhìn Cổ Thần, cũng không còn vẻ sùng bái nữa.

– Sao nàng lại chạy đến Huyền Âm Tông?

Cổ Thần lên tiếng hỏi.

Khóe miệng Vân Tuyết hơi nhếch lên, nở một nụ cười, nói:

– Tất cả đều là nhờ ngươi, năm đó nếu như không phải ngươi bỏ lại ta ở Thành Nhạc Thủy, sao ta có thể bất chấp tất cả chạy đuổi theo? Có thể gặp được sư phụ? Ha ha, ngươi nói đúng, tầm nhìn trước kia của ta quá hạn hẹp, nếu như không đi ra ngoài, vĩnh viễn không biết thế giới này lớn nhường nào, ta thực sư muốn cảm ơn ngươi!

– Nàng trách ta?

Cổ Thần có thể nghe ra, mặc dù Vân Tuyết đang cười, nhưng trong thanh âm lại ẩn hàm hận ý.

Cổ Thần biết, nàng đi khỏi Thành Nhạc Thủy khẳng định chịu không ít khổ sở, kiếp trước hắn đã từng trải qua, hơn nữa Vân Tuyết là phận nữ nhi, chịu khổ so với Cổ Thần kiếp trước nhất định nhiều hơn.

Hắn không ngờ Vân Tuyết lại gan đến vậy, dám rời khỏi Thành Nhạc Thủy, xem ra Cổ Thần sống hai kiếp, đi hai con đường khác nhau nên những người liên quan đến hắn cũng dần thay đổi.

– Trách ngươi? Tại sao ta phải trách ngươi?

Vân Tuyết bật cười giễu cợt, nói:

– Ngươi không thích ta thì có Bạch sư huynh thích ta, ngươi không thương ta thì có Bạch sư huynh thương ta, không gia nhập Huyền Âm Tông làm sao ta gặp được Bạch sư huynh? Hơn nữa, Bạch sư huynh cho ta biết thế nào là thiên tài chân chính, năm ngoái đã bước vào Trúc Thai trung kỳ, huynh ấy vừa thương ta, vừa yêu ta, nam nhân như vậy mới có tư cách làm nam nhân của Vân Tuyết này.

Nghe Vân Tuyết nói, Cổ Thần hơi nhíu mày, nói:

– Nếu là như vậy, thì xin chúc mừng nàng.

Nói xong, Cổ Thần xoay người bỏ đi, đi qua chỗ Vân Tuyết đột nhiên dừng lại nói:

– Ta không muốn bất cứ ai biết ta đến từ đâu! Nàng không nói, chúng ta vẫn là bằng hữu. Nàng nói, chúng ta sẽ là địch nhân.

Nói xong, Cổ Thần sải bước, quay về chỗ đệ tử Hư Thiên Tông, chỉ thấy Hoàng Phủ Hạo và Bạch Ngọc Tiên không biết vì lý do gì giống như hai còn gà chọi trợn mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sát ý, còn Vô Chân thì đang đứng giữa hai người khuyên giải.

Cổ Thần quay sang hỏi Hư Tử Uyên, thì ra có đệ tử kể cho Bạch Ngọc Tiên chuyện ngũ mạch đại tỷ thí mười ngày trước, Bạch Ngọc Tiên nghe nói Hoàng Phủ Hạo bị Cổ Thần dẫm dưới chân tát cho mười mấy cái, nhất thời bật cười gọi Hoàng Phủ Hạo là rác rưởi.

Ai ngờ Hoàng Phủ Hạo đứng ngay bên cạnh, tâm trạng vốn đã khó chịu nhất thời nổi giận lôi đình đòi động thủ. Bạch Ngọc Tiên chẳng coi nộ khí của Hoàng Phủ Hạo ra gì, đứng ngay trước mặt hắn nói:

“Bị người khác tát ngay trên lôi đài, chính là rác rưởi.”

Thấy hai người định động thủ, nếu như không phải Vô Chân lộ diện, e rằng không ai trấn được cục diện, trưởng lão của Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông đang ở trong Hư Thiên Điện nói chuyện, nếu như đệ tử hai tông đứng ngoài đánh nhau tuyệt đối ảnh hưởng tới hòa khí.

Hoàng Phủ Hạo thường ngày huênh hoang kiêu ngạo, bây giờ lại gặp một Bạch Ngọc Tiên huênh hoang kiêu ngạo hơn hắn, căn bản không coi hắn ra gì, Bạch Ngọc Tiên là khách đến từ Huyền Âm Tông, Vô Chân không thể giúp Hoàng Phủ Hạo đánh Bạch Ngọc Tiên, đành phải lôi đệ tử nhiều chuyện kia ra, tát cho mười cái ngay trước mặt mọi người, coi như trừng phạt.

Đệ tử kia bị phạt rồi mà Bạch Ngọc Tiên và Hoàng Phủ Hạo vẫn như hai con gà chọi, giận dữ nhìn đối phương.

Vô Thủy cùng Thiên Huyền Tử ngồi trên vị trí tông chủ trên cùng, chúng trưởng lão Hư Thiên Tông cùng Huyền Âm Tông, phân ra hai bên trái phải, hoặc ngồi hoặc đứng trên đài cao.

Lần này những nhân vật đứng đầu hai tông tập trung ở bên trong Hư Thiên Điện tự nhiên là bàn luận về việc tiến vào Di chỉ Tà Băng Ma tông.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Thiên Huyền tử nói:

– Vô Thủy đạo hữu, Di chỉ Tà Băng Ma tông tái hiện, việc này không đơn giản một chút nào. Các thế lực khắp nơi trên thiên hạ khẳng định đều tiến đến, hai tông môn chúng ta liên hợp cùng một chỗ mới có phần thắng.

Vô Thủy gật đầu nói:

– Hôm nay Tàng gia thế đại, tất nhiên muốn lấy được kiện vật phẩm kia, như thế bọn họ mới có thể thêm sức khiêu chiến Thánh Đình. Thánh Đình cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào lấy được vật ấy, Thi Hồn Ma tông không cần phải nói rồi, loại sự tình này bọn hắn không chen vào một chân mới là lạ…

Chọn tập
Bình luận