Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chân Tiên

Chương 294: Bảo tháp chi uy (thượng+hạ)

Tác giả: EK
Chọn tập

Như Ý Linh Lung bảo tháp cao tới nghìn trượng, thật lớn vô cùng, ngay cả khi trong tháp không có bất kể dấu vết pháp lực nào, nhưng Cổ Thần muốn luyện hóa được cũng không phải chỉ đơn giản hạ dấu vết pháp lực vào bên trong tháp là có thể được.

Như Ý Linh Lung bảo tháp thuộc hàng tiên bảo, đồng thời còn là tiên bảo vô cùng lợi hại, những pháp bảo mà Cổ Thần chỉ cần trực tiếp đánh vào một đạo dấu vết pháp lực đã luyện hóa được chỉ là những pháp bảo có đẳng cấp không sai biệt nhiều lắm với Cổ Thần.

Cảnh giới của tu sĩ ứng với tiên bảo thế nhưng đã ngoài Độ Hư cảnh, huống chi Như Ý Linh Lung bảo tháp còn là vương bảo trong hàng tiên bảo, cảnh giới tương ứng với nó vượt lên trước Độ Hư cảnh là chuyện hoàn toàn bình thường.

Tu vi hiện tại của Cổ Thần so với Như Ý Linh Lung bảo tháp thật kém xa vạn dặm.

Như Ý Linh Lung bảo tháp đã tồn tại qua vô số thời gian, tự bản thân nó đã ẩn chứa một loại đạo ý, nếu muốn luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp, việc đầu tiên cần làm là tương dung với hàm ý ẩn chứa bên trong nó.

Như Ý Linh Lung bảo tháp trong tay Bảo Tháp Thiên Vương, trấn áp qua vô số ma đầu cái thế, yêu kình cự nghiệt, đạo ý của Như Ý Linh Lung bảo tháp chính là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trấn áp tất cả, đây chính là một loại đại khí thế, sừng sững như núi, một ý chí ngạo thị thiên địa.

Kiếp trước, mặc dù Cổ Thần có tu vi Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, danh chấn Cổ Hoang, thế nhưng thù lớn chưa trả, tu vi vẫn chịu thua kém Tàng Thiên Cơ cứ đừng nói tới chuyện ngạo thị thiên địa.

Bất quá, Cổ Thần ngoài ý được sống lại, tất cả trở về lúc bắt đầu, những tiếc nuối của kiếp trước đều có phương pháp nhằm bù đắp, vô số những pháp quyết thượng thừa tại kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức giúp cho tốc độ tu luyện của Cổ Thần tựa như hỏa tiễn bắn lên, không gì cản nổi.

Kiếp này, vô luận thế nào đi nữa, Cổ Thần cũng muốn sừng sững như núi, ngạo thị thiên địa, Tàng Thiên Cơ so ra cũng không có gì đáng sợ.

Từ đầu kiếp này, trong lòng Cổ Thần đã tồn tại một cỗ nhuệ khí, không gì cản nổi, thề phải cưỡi gió đạp mây, đứng trên đỉnh cao nhìn thiên hạ.

Tâm tình Cổ Thần so với loại đạo ý đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trấn áp tất cả của Như Ý Linh Lung bảo tháp, nhìn ra cũng có không ít chỗ tương đồng.

Vì vậy, Cổ Thần luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không thấy cảm giác khó khăn, ngược lại khi cho thần thức tiến vào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, giữa Cổ Thần và Như Ý Linh Lung bảo tháp còn sản sinh một hồi cộng minh.

Được cỗ đạo ý đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trấn áp tất cả bên trong Như Ý Linh Lung bảo tháp nung đúc khiến cho nhuệ khí ngạo thị thiên địa trong lòng Cổ Thần càng thêm nóng bỏng, kiên định.

Hai mắt Cổ Thần nhắm nghiền, trong đầu là một mảnh không minh, vô số đạo thần thức trong thức hải dũng mãnh tiến vào Như Ý Linh Lung bảo tháp, tiến hành tương dung.

Mái tóc và y phục Tiểu Bạch không gió mà bay, nàng ngồi ngay ngắn tại một bên, từ khi đi hết chín tầng bảo tháp, trong mắt Tiểu Bạch như có ý hiểu ra, lập tức tiến nhập vào trạng thái nhập định, bế quan tìm hiểu, trên người nàng ẩn ẩn quang hoa lưu động, tựa như tiên nữ giáng trần.

Cổ Thần và Tiểu Bạch ngồi nơi này, một người luyện hóa tiên bảo, một người tìm hiểu đại đạo, tựa như hai bức tượng bất động sừng sững trên đỉnh Như Ý Linh Lung bảo tháp.

Ba người Tàng Thiên Cơ, nữ tử áo đen, Kim Sí Thiên Bằng cách xa nghìn trượng, đứng tại bên ngoài quang mạc hình thành từ chín ngọn cự phong, nhìn chằm chằm lên người Cổ Thần, hồi lâu vẫn không chịu rời đi.

– Kim bằng huynh, người này luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp xong, chắc chắn sẽ đi ra khỏi quang mạc, đến lúc đó hai ta liên thủ, lại thêm vị đạo hữu bên kia, nếu có thể trợ giúp một tay, nhất định giết được hắn.

Tàng Thiên Cơ đạp bước hư không, ánh mắt nhìn Kim Sí Thiên Bằng và nữ tử áo đen, lẳng lặng nói.

Kim Sí Thiên Bằng lại có ý lui, nói:

– Như Ý Linh Lung bảo tháp là tiên bảo thượng cổ, uy danh bất bại từ cổ chí kim, nếu chờ hắn luyện hóa hoàn toàn, lấy ra Như Ý Linh Lung bảo tháp, ta không phải đối thủ.

Nữ tử áo đen hơi chút suy nghĩ, sau đó gật đầu, nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên người Tiểu Bạch, rất không cam lòng.

Tàng Thiên Cơ mỉm cười, nói:

– Hai vị đạo hữu, chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, ngay cả khi người này có Như Ý Linh Lung bảo tháp, cũng không phải đối thủ chúng ta, sát chiêu của hắn để ta chống đối, hai người các ngươi chỉ cần nắm cơ hội, đánh chết hắn là được.

– Có thật không?

Kim Sí Thiên Bằng nhướng mày, hỏi.

Nữ tử áo đen cũng quay đầu nhìn về Tàng Thiên Cơ.

Thần thái Tàng Thiên Cơ tự nhiên, nói:

– Các ngươi yên tâm, ta đứng chống phía trước, cho dù hắn có đánh ra mười tám đạo thần thông cũng không thể thương tổn được ta, các ngươi chỉ cần nắm chắc cơ hội đánh chết hắn là được.

Kim Sí Thiên Bằng gật đầu, nói:

– Ta nhất định bầm thây hắn thành vạn đoạn!

Thần sắc nữ tử áo đen bình tĩnh, nói:

– Giết chết người này, nữ tử áo trắng do ta dẫn đi.

Tàng Thiên Cơ và Kim Sí Thiên Bằng đồng loạt gật đầu, bọn họ đều không bận tâm tới Tiểu Bạch, trong lòng họ muốn chính là tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung bảo tháp, bất quá hiện tại cả hai còn chưa nói ra, chờ giết được Cổ Thần, lúc đó tiếp tục tranh đoạt cũng không muộn.

Đối với ba người liên thủ tính kế bên ngoài quang mạc, Cổ Thần không thèm lưu ý, toàn tâm toàn ý dung nhập luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp, không cần lo lắng ba người bên ngoài kia có thể vượt qua được quang mạc.

Một ngày đêm qua đi…

Cổ Thần và Tiểu bạch ngồi trên đỉnh tháp vẫn không chút động tĩnh, ba người Tàng Thiên Cơ, Kim Sí Thiên Bằng, nữ tử áo đen vẫn chờ bên ngoài quang mạc, chờ đợi đã lâu, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ không nhịn được, nhưng Cổ Thần ở ngay kia, bọn họ lại không thể đi qua quang mạch, không biết làm gì hơn là tiếp tục chờ đợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai ngày qua đi….

Cổ Thần và Tiểu Bạch tựa hồ đang nhập định, ngoại trừ quần áo không gió mà bay, mái tóc phất phơ, ngoài ra không còn một tia động tĩnh nào khác.

Cổ Thần không ngừng đưa thần thức dũng mãnh tiến và trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, bắt đầu từ tầng thứ chín, sau đó chậm rãi đi xuống phía dưới, luyện hóa từng tầng một.

Tròn một ngày đêm, Cổ Thần cũng chỉ luyện hóa được ba tầng, hai ngày luyện hóa được sáu tầng.

Chớp mắt, lại qua ngày thứ ba.

Cổ Thần đang luyện hóa tầng thứ nhất tới chỗ mấu chốt, Tiểu Bạch đã mở hai mắt, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, đột nhiên thân thể ngưng lại, mi tâm chợt lóe, một người giống y hệt Tiểu Bạch chui ra ngoài, lơ lửng trên đỉnh đầu Tiểu Bạch.

Linh hồn xuất khiếu, biểu hiện cho việc Tiểu Bạch đã đột phá bình cảnh Dẫn Hồn hậu kỳ, bước vào Bồi Nguyên sơ kỳ.

Linh hồn Tiểu Bạch quan sát bốn phía một lượt, dường như thấy được cảnh tượng vô cùng quen thuộc, không có chút kinh ngạc nào, trở lại trong mi tâm, thân hình hoạt động trở lại, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Thấy Cổ Thần còn đang trong thời khắc luyện hóa mấu chốt, Tiểu Bạch không dám quấy rầy, ánh mắt chuyển qua nhìn ba người bên ngoài quang mạc, nữ tử áo đen thấy nàng, hơi khom người, vô cùng tôn kính.

Bất quá, Tiểu Bạch đối với nữ tử áo đen này không có bao nhiêu ấn tượng, còn hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.

Đột nhiên, một tiếng huýt sáo dài, Cổ Thần đứng lên, một cỗ khí thế đạp mây, ngạo thị thiên địa lan tràn, giống như chư tử thượng cổ trở về nhân thế, đứng tại đỉnh cao nhìn xuống thế gian.

Mọi người nhìn lại, thân thể Cổ Thần tựa hồ phát ra một trận kim mang, cả người bao phủ trong vòng kim quang, tựa như một vầng thái dương lóng lánh.

Khí thế vô cùng vô tận, như ánh sáng vầng thái dương, tỏa sáng bốn phương, trải dài vô tận.

Tiểu Bạch vui mừng nói:

– Cổ Thần, ngươi đã hoàn toàn luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp rồi?

Cổ Thần gật đầu, vẻ mặt vui mừng, có Như Ý Linh Lung bảo tháp, hắn tự có thêm cho mình rất nhiều thời gian để tìm cách chữa trị huyền âm tuyệt mạch cho sư tỷ.

Quang mang chợt lóe, Thiểm Thiên Phong Dực trong nháy mắt xuất hiện tại sau lưng Cổ Thần, Tiểu Bạch thấy vậy, cũng phóng ra Thiểm Thiên Phong Dực của mình, bàn tay Cổ Thần vừa nhấc, Như Ý Linh Lung bảo tháp cao lớn nghìn trượng bỗng dưng biến mất không thấy đâu nữa.

Mà trong tay Cổ Thần lại xuất hiện thêm môt ngọn bảo tháp chín tầng, cao hơn ba tấc, chính là hình dạng Như Ý Linh Lung bảo tháp thu nhỏ.

Cổ Thần đã hoàn toàn luyện hóa bảo tháp, có thể tùy ý khống chế lớn nhỏ.

Như Ý Linh Lung bảo tháp, còn nặng hơn nhiều lần so với Côn Ngô Ấn, chừng tới mấy chục hay trăm vạn cân, Cổ Thần đặt trên bàn tay còn cảm giác một cỗ áp lực trầm trọng, nếu không phải Cổ Thần đã luyện hóa hoàn toàn Như Ý Linh Lung bảo tháp, bằng không đã bị trọng lượng tòa bảo tháp đè xuống dưới mặt đất tới không thể xoay người.

Không nói tới những công hiệu của bảo tháp, chỉ tính riêng trọng lượng của nó, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không dám trực tiếp đối đầu.

Cổ Thần chuyển ánh mắt, rơi xuống ba người bên ngoài quang mạc, mỉm cười, nói:

– Tiểu Bạch, tới phía sau ta, xem ta đập bay mấy con ruồi nhặng kia thế nào.

– Hay a, hay a…

Tiểu Bạch cười nói:

– Ngươi cho tên mặt trắng kia thêm vài cái bạt tai, nhổ sạch lông vũ trên người Kim Sí Thiên Bằng, biến hắn thành thiên bằng trụi lông, còn hắc quan xà ba đầu kia thì cắt bỏ toàn bộ hắc quan trên đỉnh đầu nàng…

– Được…

Cổ Thần cười ha ha, vỗ Thiểm Thiên Phong Dực, bay ra ngoài quang mạc.

Ba người bên ngoài nghe được Cổ Thần và Tiểu Bạch nói chuyện, vẻ mặt đều lộ vẻ tức giận nhìn chằm chằm Cổ Thần, thấy Cổ Thần đi ra, nhất thời chặn Cổ Thần lại ngay bên ngoài quang mạc hơn nghìn trượng.

Ba người hình thành thế vây quanh, chỉ chờ Cổ Thần đi ra liền không còn đường chạy thoát.

Cổ Thần cười khinh miệt, hắn vừa luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp, đối với bảo tháp đã có vài phần lý giải, tuy rằng tu vi hắn còn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của bảo tháp, thế nhưng đối phó với mấy người này thì không thành vấn đề.

Mi tâm chợt lóe quang mang, Côn Ngô Ấn lập tức bay ra ngoài, những phù văn cổ xưa trên quang mạc liền tản ta bốn phía, để lộ ra một thông đạo.

Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, theo lối thông đạo xuất hiện tại bên ngoài quang mạc, Tiểu Bạch theo sát phía sau, Côn Ngô Ấn trở lại mi tâm Cổ Thần, quang mạc trở về hoàn hảo như lúc ban đầu.

Có Côn Ngô Ấn, Cổ Thần nắm chắc thế bất bại, nếu đánh không lại, liền có thể chui trở vào trong vòng quang mạc, ai cũng không làm gì được.

Cổ Thần vừa mới đi ra, Tàng Thiên Cơ liền hóa thành một đạo lưu quang vọt tới, hét lớn một tiếng:

– Ta ngăn trở công kích của hắn, hai người các ngươi xuất thủ giết hắn.

Tàng Thiên Cơ có Thái Hư tiên đỉnh hộ thể, vọt lên không hề úy kỵ, bằng vào tu vi Cổ Thần, không thể giết được hắn.

Kim Sí Thiên Bằng và nữ tử áo đen thấy vậy, đều hóa thành nguyên hình.

Kim Sí Thiên Bằng hóa thành một con chim không lồ tới nghìn trượng, hai cánh rung lên, nghìn nghìn vạn vạn kim linh giống như mưa tên bắn thẳng về phía Cổ Thần.

Nữ tử áo đen hóa thành hắc quan xà ba đầu lớn mấy trăm trượng, ba đầu đều há miệng phun ra hắc mang, ba đạo hắc mang chụm lại hóa thành khổ trăm trượng bắn thẳng về phía Cổ Thần.

Hai mắt Cổ Thần lạnh lùng, tháp nhỏ trong tay biến mất, rồi đột nhiên, một tòa tháp cao nghìn trượng xuất hiện trên bầu trời, hạ xuống nhanh như lưu tính, “Oanh” một tiếng, đã đập Tàng Thiên Cơ xuống dưới mặt đất, biến mất không còn thấy đâu nữa.

Cửa tầng tháp thứ nhất mở ra, một đạo kim quang vạn trượng xuất hiện, trong kim quang có ẩn chứa pháp tắc hệ kim, nghìn vạn kim linh bị kim quang bắn trúng, tất cả đều hóa thành tro bụi, thế công của kim quang không giản, trực tiếp chiếu lên trên người Kim Sí Thiên Bằng.

Lĩnh ngộ pháp tắc, là thần thông của tu sĩ Độ Hư cảnh, Cổ Thần chỉ có tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, tu vi không đủ, còn chưa thể lĩnh ngộ được pháp tắc.

Nhưng, tầng thứ nhất Như Ý Linh Lung bảo tháp là tầng kim tháp, có ẩn chứa pháp tắc hệ kim, mảnh kim quang này không phải xuất ra từ tay Cổ Thần mà là hiệu dụng công kích của tầng thứ nhất, ngay cả khi tu vi Cổ Thần chưa tới Độ Hư cảnh, kim quang phát ra từ tầng thứ nhất này vẫn ẩn chứa một tia pháp tắc hệ kim.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong ngũ hành, kim là chủ sát, pháp tắc hệ kim có lực công kích rất mạnh, lực phá hoại rất lớn.

Ngay cả tu sĩ hàng đầu như Nguyên Thần kỳ, Minh Khiếu kỳ, đối diện với pháp tắc hệ kim cũng không có lực chống lại.

Tu vi Cổ Thần còn thiếu, không thể phát huy toàn bộ uy lực của Như Ý Linh Lung bảo tháp, thế nhưng, chỉ cần một tia pháp tắc hệ kim này, cũng không phải Kim Sí Thiên Bằng và hắc quan xà ba đầu có thể chống lại được.

Kim Sí Thiên Bằng tuy là thần điều, vô số kim linh trên người so ra còn hơn pháp bảo thượng phẩm, nghìn vạn kim linh bắn ra, tựa như nghìn vạn pháp bảo thượng phẩm công kích, uy lực còn mạnh hơn gấp ba lần một kiện pháp bảo cực phẩm, có điều bị kim mang chiếu tới cũng hóa thành hư vô trong nháy mắt, hoàn toàn không có mảy may chút lực phản kháng.

Hắc quan xà ba đầu, tu vi tuy cao hơn Kim Sí Thiên Bằng một tầng, nhưng hắc mang do nàng phun ra cũng không mạnh hơn kim linh của Kim Sí Thiên Bằng là bao, đạo hắc mang có đường kính trăm trượng, dài gần nghìn trượng bị kim quang vạn trượng của tấng tháp thứ nhất chiếu tới, tựa như quang minh xua tan hắc ám, đồng dạng cũng hóa thành hư vô.

Kim quang lóng lánh trong nháy mắt phá tan sát chiêu của Kim Sí Thiên Bằng và hắc quan xà ba đầu, đồng thời, kim quang vạn trượng không chút suy giảm, tiếp tục chiếu lên trên thân hình hai người.

Kim quang chiếu tới, một tia pháp tắc hệ kim lập tức khởi xướng công kính có tính hủy diệt với cả hai.

Kim Sí Thiên Bằng rên lên một tiếng, hai cánh liên tục vẫy động, thân thể trong nháy mắt bắn ra ngoài xa nghìn trượng, thế nhưng nghìn vạn kim linh trên bầu trời đã bị kim quang biến thành hư vô. Tới khi Kim Sí Thiên Bằng xuất hiện trở lại ngoài nghìn trượng, kim linh toàn thân đã ít đi phân nửa, gần như biến thành một đầu thiên bằng trụi lông rồi.

Lúc này, Kim Sí Thiên Bằng đã chạy ra ngoài xa, nhưng tiếng kêu rên vẫn còn thấy vọng lại, hai cánh liên tục vẫy động, không ngừng bỏ chạy về phía xa, dọc theo đường đi, kim linh cũng dần rơi rụng, tới khi Kim Sí Thiên Bằng bỏ chạy được hơn vạn trượng, đã gần như trụi lông hoàn toàn.

Số kim linh này của hắn, chí ít cũng phải tới hơn hai mươi năm sau mới có thể mọc dài ra được, thế nên cũng không dám dừng lại mà tiếp tục vẫy động đôi cánh xơ xác mà bỏ chạy về phía xa, không dám quay đầu trở lại.

Kim Sí Thiên Bằng vốn là một đại yêu vương có tu vi Độ Hư cảnh, kết quả khi vừa thoát ra khỏi phong ấn, chỉ kém chút đã bị Cổ Thần chém tan trái tim thành hai nửa, bản thân sau đó thụ trọng thương, thực lực chỉ còn lại Nguyên Thần sơ kỳ.

Lúc này, vô tận kim linh khiến hắn kiêu ngạo cũng bị Cổ Thần dùng Như Ý Linh Lung bảo tháp phá đi tới bảy tám phần, chỉ còn lại được một chút lưa thưa như cỏ dại, không những thực lực suy giảm, mà bộ dáng lại càng xấu xí thảm hại.

Toàn thân hắc quan xà ba đầu được bao phủ bởi một tầng lân phiến màu đen phát sáng, kích thước lân phiến to cỡ chậu nước, dày bằng một nắm tay, cứng rắn vô cùng, so với kim linh toàn thân của Kim Sí Thiên Bằng phải mạnh hơn gấp chục lần.

Lúc trước bị chữ hoàng kim đập xuống mặt đất, phá vỡ một ngọn núi cao mấy trăm trượng, hắc quan xà ba đầu chỉ bị một chút thương nhẹ mà thôi, từ đó có thể thấy được tầng lân phiến này cứng rắn tới trình độ nào.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky