Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chân Tiên

Chương 323: Sở hướng vô địch (thượng)

Tác giả: EK
Chọn tập

Người nói là một lão giả ước chừng lục tuần, có tu vi Kim Đan hậu kỳ, Cổ Thần căn bản theo tin tức thu được từ đám người Cự Linh Môn, biết người này chính là chưởng môn Cự Linh Môn, tên Cố Thanh Thọ.

Dưới chân Cố Thanh Thọ có một pháp bảo hình dạng như tinh bàn, trên mặt có một ít tinh quang, tốc độ như thiểm điện, phi độn cực nhanh về phía Cổ Thần.

Phía sau Cố Thanh Thọ có ba lão giả mặc trường bào màu xám, nhìn qua trên người sáu mươi tuổi, một người đứng trên một phương xích (hình vuông), một người đứng trên hồ lô, một người đứng trên ngân sừ (giống cuốc chim), đều có tu vi Kim Đan hậu kỳ, Cổ Thần lần lượt nhận ra, ba người này đều là thái thượng trưởng lão của Cự Linh Môn: Tương trưởng lão, Dương trưởng lão, Uông trưởng lão.

Tứ đại cao thủ Kim Đan hậu kỳ bay tới bầu trời quảng trường, ánh mắt rơi vào cái đầu lâu nằm giữa quảng trường, toàn thân thiếu chút nữa từ trên pháp bảo rơi xuống, tất cả đều kinh hô:

– Cửu điện hạ!

Bốn người hạ xuống dưới mặt Tàng Chân Cơ, toàn thân đều run rẩy, Tàng Chân Cơ đã chết, chết tại Cư Linh Môn, dưới cơn thịnh nộ của Đế Đình, Cự Linh Môn khả năng sẽ bị giết sạch sẽ.

Bọn họ đã tàn sát quá nhiều gia tộc tu chân, tự nhiên biết tình cảnh tàn sát toàn môn là như thế nào!

– Giết chết cũng được! Nhất định phải bắt giữ người này, thậm chí giết chết, giao cho Đế Đình xử trí!

Cổ Thanh Thọ chỉ vào Cổ Thần quát lớn.

Chỉ khi giao hung thủ cho Đế Đình thì Đế Đình mới tha thứ, hoặc có một đường sinh cơ! Cổ Thần nhìn bốn người, sát ý trong mắt càng tăng lên, Cổ gia có hơn bốn mươi người bị giết, bốn người này chính là đầu sỏ.

– Các ngươi còn vọng tưởng có thể tiếp tục sống sót sao? Cự Linh Môn, từ chưởng môn cho tới đệ tử, ngày hôm nay các ngươi đều phải chết!

Thanh âm Cổ Thần giống như tử thần tuyên án, vang vọng khắp Thiên Linh Phong.

– Cuồng vọng!

Cố Thanh Thọ giận dữ quát, nói:

– Ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì, dám giết đế tử Đại Doanh, hôm nay định trước ngươi chết không có chỗ chôn.

– Sư huynh, chúng ta cùng tiến lên, cửu điện hạ cũng táng mạng dưới tay người này, người này tuyệt đối không đơn giản.

Uông trưởng lão lớn tiếng nói, đang khi nói chuyện, ngân xử ném đi, hóa thành hơn mười trượng.

Ngân sừ này thoạt nhìn giống cái cuốc chim đào mạch khoáng, trên thực tế là do khoáng thạch giác ngân quáng tương đối hiếm thấy luyện chế thành, là một kiện pháp bảo thượng phẩm tiếp cận với pháp bảo cực phẩm.

Uông trưởng lão vừa nói ra, Cố Thanh Thọ, Tương trưởng lão, Dương trưởng lão đều lấy pháp bảo của chính mình ra.

Cố Thanh Thọ tung tinh bàn, hóa thành hai thước, trên mặt tinh bàn là vô số tinh quang, ngân quang chiếu rọi, giống như tinh không, là một kiện pháp bảo thượng phẩm tiếp cận với pháp bảo cực phẩm.

Tưởng trưởng lão tung ra phương xích, hóa thành một trượng, giống như bạch ngọc, trên mặt lập lòe thần hoa, cũng là một kiện pháp bảo lợi hại.

Dương trưởng lão tung hồ lô, hóa thành sáu thước, bên ngoài tỏa quang mang màu xanh, không giống vật phàm, Cổ Thần cảm giác nguy hiểm áp bức.

Chưởng môn Cố Thanh Thọ cùng với tam đại thái thượng trưởng lão Tương, Dương, Uông, bốn cao thủ Kim Đan hậu kỳ đồng thời xuất thủ.

Tinh bàn bắn ra đạo đạo tinh quang, hóa thành vô số thanh đao sắc bén, số lượng như quần tinh trên bầu trời, không thể đếm hết, trong chớp mắt vô số lưỡi dao sắc bén phô thiên cái địa ập về phía Cổ Thần.

Những lưỡi dao sắc bén giống như một trận bạo vũ, bốn phương tám hướng đều bao phủ Cổ Thần, cấp tốc phóng tới, phương xích bạch ngọc bắn ra một đạo quang mang huyễn bạch, quang mang chiếu lên tinh bàn, khiến quang mang tinh bàn đại thịnh, những lưỡi dao sắc bén bổ ra cành nhanh hơn, càng mạnh hơn. Ngân sừ cũng bộc phát ra một đạo quang mang màu bạc lớn trăm trượng, hóa thành một đạo hư ảnh ngân sừ lớn trăm trượng, trong bầu trời hỗn loạn lưỡi dao sắc bén, bổ xuống Cổ Thần.

Hồ lô màu xanh phiêu vũ trong không trung, miệng hồ lô nhằm vào Cổ Thần, trong miệng Dương trưởng lão mặc niệm, hồ lô màu xanh tạm thời không có biến hóa gì, tựa hồ đang chờ đợi một kích cuối cùng.

Thiên Linh Phong bị Bát Môn Tỏa Thiên trận phong tảo, đám tu sĩ Cự Linh Môn vừa mới chạy trốn đều đã trở về, thấy thái thượng trưởng lão và chưởng môn đồng thời xuất thủ, lòng tin tăng nhiều, hơn một nghìn tu sĩ lớn tiếng hoan hô.

– Dám tới Cự Linh Môn tàn sát, quả thực là muốn chết, pháp bảo của chương môn lợi hại như vậy, sẽ chém hắn thành mảnh nhỏ!

– Còn có ba vị thái thượng trưởng lão, tứ đại cao thủ Cự Linh Môn đồng thời xuất thủ, cho hắn chết không có chỗ chôn.

– Dám giết cửu điện hạ, bầm thân hắn vạn đoạn, đưa thi thể hắn cho Đế Đình.

– Bắt lấy linh hồn hắn, Đế Đình sẽ khiến linh hồn hắn chịu dằn vặn, trọn đời không thể siêu sinh.

– Chưởng môn vừa ra tay, cẩu tặc này nhất định hồn phi phách tán.

– Cẩu tặc này, dám mặc long bào, quả thực to gan lớn mật, chán sống, muốn chết…

Chúng tu sĩ Cự Linh Môn thấy chưởng môn và tam đại trưởng lão hạ lệnh phải giết đối với Cổ Thần, tự nhiên không còn chút khách khí nào, cho dù mặc long bào, nhưng giết chết đế tử Đại Doanh, chúng tu sĩ biết người này nhất định là cừu nhân của Đế Đình Đại Doanh, vì vậy đều thay đổi ngữ khí lúc trước, ồn ào mắng mỏ.

Trong mắt chúng tu sĩ, Cổ Thần chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, đồng thời đối mặt với bốn cao thủ Kim Đan hậu kỳ, hẳn là phải chết không cần nghi ngờ.

Bọn họ không thấy hình cảnh Cổ Thần đánh chết Tàng Chân Cơ, tự nhiên đều có suy nghĩ như vậy, nếu là nhìn thấy, vậy khẳng định sẽ mướt mồ hôi vì thái thượng trưởng lão và chưởng môn của bọn họ! Nhìn những lưỡi dao sắc bén khắp bầu trời, cùng với ngân sừ lớn trăm trượng đánh xuống, nhãn thần Cổ Thần như thường, thân thể chưa động, trong mi tâm chợt lóe ra hai đạo kim quang một vàng một đen, quang mang màu vàng hóa thành một cự chung chụp xuống, một đạo quang tráo màu cổ đồng bao phủ toàn thân Cổ Thần bên trong.

Ầm ầm ầm… Những lưỡi dao sắc bén khắp bầu trời giống như hạt mưa đánh vào quang tráo cổ chung, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, đây chỉ là pháp bảo thượng phẩm tốt nhất, hoàn toàn có thể ngăn cản được, cho dù là pháp bảo cực phẩm cũng có thể ngăn cản được một lần công kích.

Tinh bàn của Cố Thanh Thọ phát ra vạn vạn lưỡi dao sắc bén, số lực tuy nhiều, nhưng lực công kích lại hơi yếu, đều bị cổ chung đỡ được.

Một đạo hắc mang kia chính là Thần Hình Câu Diệt Kiếm, hóa thành một đạo ô quang, mạnh mẽ chém xuống ngân sừ.

Rắc rắc… Một thanh âm nghiền nát vang lên, ngân sừ bị ô quang chém thành hai nửa, lập tức bị hủy diệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Uông trưởng lão thất kinh, đây là một kiện pháp bảo thượng phảm cực kỳ lợi hại, dĩ nhiên bị ô quang kia chém thành hai đoạn.

Chúng tu sĩ Cự Linh Môn tức thì hiện ra vẻ mặt không thể tưởng tượng, nhìn đạo ô quang kia, lẽ nào, đó là pháp bảo phi kiếm cực phẩm hay sao? Ô quang chặt đứt ngân sừ, thế đi không giảm, tiếp tục bổ mạnh về phía Uông trưởng lão.

Ngay cả pháp bảo thượng phẩm cũng không thể chống đỡ được, thấy ô quang bổ tới, Uông trưởng lão thất kinh, nhất thời tung ra ba kiện pháp bảo trung phẩm, đồng thời thân thể lui nhanh về phía sau.

Rắc rắc rắc… Ba đạo thanh âm nghiền nát hầu như đồng thời vang lên, ba kiện pháp bảo trung phẩm trong nháy mắt bị ô quang chém thành hai nửa, thế đi của ô quang không giảm, tiếp tục đánh về phía Uông trưởng lão.

– Mau mau cứu ta…

Uông trưởng lão sợ hãi hét to, nhảy vào trong đoàn người, hai tay nắm nhẹ, bắt hai người che chắn trước mặt.

Hơn mười kiện pháp bảo từ trong đám người bay ra, oanh kích về phía ô quang, ngay cả pháp bảo thượng phẩm Thần Hình Câu Diệt Kiếp cũng có thể phá hủy trong nháy mắt, những pháp bảo hạ phẩm này trước mắt Cổ Thần chỉ giống như đậu hũ.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky