Chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đồng thời thu pháp bảo trở lại, hóa thành đạo đạo cương khí, bảo vệ thân thể.
– Cực Băng Ngọc Bích…
Mi tâm Mông Ngưng Băng chợt lóe quang mang màu trắng, bay ra một kiện viên bàn bạch ngọc lớn chừng bàn tay, viên bàn tỏa bạch mang, bao phủ toàn bộ phương viên trong vòng mấy trăm trượng.
Cực Băng Ngọc Bích chính là trấn tông chi bảo của Băng Thần Tông, là tiên bảo ma đạo đại phái Tà Băng Tông vạn năm trước còn lưu truyền lại.
Cực Băng Ngọc Bích vừa ra, không chỉ chặn được công kích kim quang từ Như Ý Linh Lung bảo tháp, khí hàn lãnh càng trong sát na truyền đi vạn trượng, ngọn núi tuyết vừa rồi bị Tàng Thiên Cơ dùng Xích Hỏa Ấn hoàn tan trong nháy mắt lại hóa thành huyền băng. Khí tức lạnh lẽo đủ khiến bất cứ tu sĩ Thần Hải cảnh nào cũng khó có thể nhúc nhích, bất quá đối với Cổ Thần mà nói, nhiệt độ tuy rằng lạnh lẽo, nhưng còn chưa tới mức độ ảnh hưởng tới hành động của hắn, các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nhận được sự bảo hộ của Cực Băng Ngọc Bích, nhất thời lại phóng ra pháp bảo oanh kích về phía Cổ Thần.
Thiểm Thiên Phong Dực vỗ nhẹ, thân thể Cổ Thần trong nháy mắt bay ra ngoài trăm trượng, hai cánh mở ra, đứng giữa hư không, một tay nắm giữ cái cổ Mông Anh Minh, một tay kết ấn chỉ vào Thần Hình Câu Diệt kiếm, Thần Tình Câu Diệt kiếm bùng phát ô quang, điên cuồng chém xuống, rắc rắc rắc…
Mấy tiếng nổ thanh thúy vang lên, chừng ba bốn kiện pháp bảo bị Thần Hình Câu Diệt kiếm chém thành hai nửa, hoàn toàn hủy diệt. Pháp bảo cực phẩm cho dù là tiên tông đại phái cũng không có bao nhiêu kiện, đặc biệt là Băng Thần Tông đã suy yếu thê thảm hiện tại, trong tông tổng cộng chỉ có năm kiện pháp bảo cực phẩm, mà đại cao thủ Đoạt Xá kỳ, ngay cả tông chủ cũng chỉ có bảy người, hai đại cao thủ Đoạt Xá kỳ không hề có pháp bảo cực phẩm, cao thủ Linh Anh kỳ càng không cần phải nói, đều sử dụng pháp bảo thượng phẩm.
Cổ Thần không dùng pháp bảo cực phẩm giao phong chính diện, chuyên chọn pháp bảo thượng phẩm đánh xuống, chớp mắt đã hủy diệt ba bốn kiện.
Cổ Thần rời khỏi phạm vi quang mang của Cực Băng Ngọc Bích, thân thể không rời khỏi kim quang vạn trượng từ Như Ý Linh Lung bảo tháp phát ra.
Công kích pháp tắc cũng không chỉ công kích tu sĩ, ngay cả pháp bảo cũng không tránh khỏi, nếu như pháp bảo cực phẩm xuất hiện bên trong kim quang đều sẽ bị tổn thương không nhỏ, dùng để công kích Cổ Thần, hiệu quả giảm mạnh.
Cổ Thần đứng trong kim quang, có thể không cần tiến hành phòng thủ, thần thức ngự khống Thần Hình Câu Diệt kiếm liên tục khởi xướng công kích tới các cao thủ.
Công kích pháp tắc tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng không phải hủy diệt được vạn vật thế gian, vốn là theo thiên đạo, tự nhiên có sinh có tử, cùng tồn tại với pháp tắc sẽ không bị pháp tắc công kích. Ví dụ như đại địa vốn là vật tự nhiên, vì vậy pháp tắc sẽ không hủy diệt đại địa, phàm nhân là tự nhiên mà sinh, vì vậy pháp tắc sẽ không tổn thương phàm nhân.
Tu sĩ tu chân đã vượt qua một ít pháp tắc thiên địa, bản thân sở hữu một số lực lượng cường đại không nên có, vì vậy lực lượng pháp tắc sẽ trực tiếp gạt bỏ.
Pháp khí, pháp bảo, nguyên vật liệu tuy rằng chứa đựng nguyên khí, cũng là vật tự nhiên, không bị pháp tắc công kích, thế nhưng sau khi bị tu sĩ luyện chế thành pháp khí, pháp bảo, ngưng tụ pháo lực của tu sĩ, có lực lượng cường đại nguyên bản không nên có, vì vậy cũng sẽ bị pháp tắc hủy diệt.
Bất luận pháp tắc gì cũng là một loại sứ mệnh của pháp tắc thiên địa, tự nhiên không nằm ngoài quy tắc tiêu diệt toàn bộ những gì trái với quy tắc thiên địa.
Bất cứ kẻ nào trái với quy tắc sẽ bị quy tắc chế tài! Đây chính là thiên đạo, nếu như một kiện vật phẩm trời sinh đã có lực lượng cường đại, có thể làm pháp bảo sự dụng, như vậy nó là vật tự nhiên, không trái với quy tắc thiên địa, sẽ không bị pháp tắc công kích, chỉ là loại phpas bảo trời sinh này cực kỳ hiếm có, nếu là có cũng là vật phẩm đặc biệt cường đại, chí ít là cấp bậc tồn tại tương đương tiên bảo.
Pháp bảo trong tay các cao thủ Băng Thần Tông tự nhiên đều là nguyên liệu tự nhiên luyện chế thành pháp bảo, bị pháp tắc hệ kim chiếu rọi đều không tránh khỏi bị công kích.
Hơn hai mươi vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều bị vây trong quang mang màu trắng do Cực Băng Ngọc Bích hình thành, Cổ Thần đứng trong kim quang, đã ở thế bất bại…
A…
Một tiếng hét thảm vang lên, một vị cao thủ đã bị Thần Hình Câu Diệt kiếm hủy hết toàn bộ pháp bảo, cuối cùng không thể kháng cự lại pháp bảo công kích, bị đâm xuyên qua trái tim, tuy rằng Mệnh Tuyền chưa diệt, thế nhưng trái tim là vị trí cực kỳ quan trọng, trái tim bị xuyên thấu tức là bị thương nặng, cho dù có tinh nguyên sinh mệnh, không có thời gian nhất định cũng không thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Liên tiếp vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, Thần Hình Câu Diệt kiếm không gì không hủy, các cao thủ Băng Thần Tông không có nhiều pháp bảo lợi hại giống như Tàng Thiên Cơ, căn bản không thể ngăn cản được Thần Hình Câu Diệt kiếm, một người lại tiếp một người bị thương dưới Thần Hình Câu Diệt kiếm.
Nếu không phải Cổ Thần đã đáp ứng Mông Tiên Âm không giết chết người trong Băng Thần Tông, Cổ Thần giận dữ, những kẻ này đã sớm mất mạng.
Cổ Thần nắm cổ Mông Anh Minh, sớm phong ấn hắn không thể nhúc nhích, một tay kết pháp ấn, khống chế Thần Hình Câu Diệt kiếm liên hành công kích đối với pháp bảo và các tu sĩ dưới màn quang mang do Cực Băng Ngọc Bích phát ra.
Bị sát ý dâng trào, giống như một tôn sát thần, đứng giữa hư không, tu sĩ Thần Hải cảnh, Tiên Thiên cảnh cách mấy vạn trượng đều lạnh lẽo run rẩy.
– Nếu ngươi muốn chết, hôm nay Băng Thần Tông biến mất!
Thanh âm của Cổ Thần giống như tuyên ngôn của tử thần, phiêu đãng ngoài trăm dặm.
– Tông chủ… Truyền thừa vạn năm của Băng Thần Tông chúng ta không thể bị hủy trong chốc lát a!
– Tông chủ, ngươi sao có thể vì tư tình một người khiến cả Băng Thần Tông bị chôn cùng!
– Tông chủ, hơn bảy nghìn tính mệnh của Băng Thần Tông chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của ngươi, ngươi sao có thể để truyền thừa của bản tông đoạt tuyệt từ đây?
Các vị thái thượng trưởng lão đều khiển trách Mông Ngưng Băng, vẻ mặt Cổ Thần đầy sát ý, hung danh vang vọng, bọn họ biết hướng Cổ Thần cầu xin tha thứ căn bản không có tác dụng gì, then chốt mọi chuyện ngay trong tay Mông Ngưng Băng.
– Được rồi… Dừng tay!
Mông Ngưng Băng hô to một tiếng, một vật trong tay ném về phía Cổ Thần.
Thần Hình Câu Diệt kiếm hóa thành một đạo ô quang, bay trở về mi tâm Cổ Thần, chưởng phải hóa thành trảo, pháp lực hóa thành một cự chưởng chộp vật phẩm Mông Ngưng Băng ném tới vào tay, là một cái chai màu xanh.
Mở chai ra, xác nhận bên trong đúng là giải được địa sát phá hồn đang không cần nghi ngờ, oanh một tiếng, tầng thứ nhất Như Ý Linh Lung bảo tháp đóng lại, kim quang vạn trượng đều biến mất không còn, Cổ Thần vung tay, ném Mông Anh Minh trở về chỗ các cao thủ, hạ xuống trước mặt Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân.
Đưa cái chai cho Hư Tử Uyên, đợi nàng nuốt giải dược vào, Cổ Thần lại dùng chân khí thuần dương kiểm tra lại một lần, xác định độc tính của địa sát phá hồn đan đã bị trung hòa, không hề liếc mắt nhìn chúng tu sĩ Băng Thần Tông, liền ôm lấy Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân phi độn rời khỏi Băng Thần Tông.
Mông Ngưng Băng nhìn ba người rời đi, trong mắt lộ vẻ oán hận.
Người thụ thương đều không ảnh hưởng tới tính mạng, một mặt kêu thảm thiết liên tục, một mặt mệnh truyền sinh ra tinh nguyên sinh mệnh, thương thế phục nguyên, cho dù Mông Anh Minh bị chặt đứt cánh tay cũng có thể mọc trở lại.
Hư Tử Uyên bị Cổ Thần ôm trong ngực, nhìn Cổ Thần, giống như Tiểu Bạch trước kia, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Mới phi độn được hơn hai nghìn trượng, Cổ Thần vẫy nhẹ về phía ngọn núi tuyết xa xa, một đạo độn quang từ sau tảng đá lớn sườn núi bay ra, Cổ Thần nói:
– Đây là một bằng hữu của ta, có thể đi qua Huyền Băng Phong Thần đại trận hoàn toàn do nàng trợ giúp.
Mông Tiên Âm và ba người Cổ Thần hội tụ với nhau, không dừng lại, phi độn rời khỏi Băng Thần Tông.
Mông Tiên Âm nuốt sớm phục dụng vô tướng đan, gần ngọn núi tuyết chỉ có một ít tu sĩ Thần Hải cảnh, không người nào có thể nhìn ra được, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên đỉnh Băng Thần Phong thì cách quá xa, chỉ thấy có một người hội tụ với ba người Cổ Thần, trong mắt tuy có vẻ nghi hoặc, nhưng không biết người nọ đến tột cùng là người phương nào?
Rất nhanh bốn người đã vượt qua Huyền Băng Phong Thần đại trận, xuất hiện bên ngoài Băng Thần Tông.
Mấy người một đường phi độn về phía đông, phi độn được hơn nghìn dặm, mấy người hạ xuống một ngọn núi, Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân liên thủ nửa canh giờ mới giải được phong ấn trên người Hư Tử Uyên, để nàng khôi phục lại pháp lực.
– Nam Thiên tiền bối, tiền bối hộ tống sư tỷ trở lại Hư Thiên Tông trước!
Giải trừ phong ấn xong, Cổ Thần nói.
– Ngươi muốn đi đâu?
Hư Tử Uyên vừa nghe, lập tức hỏi.
Nam Thiên đạo nhân liếc mắt nhìn Mông Tiên Âm, nói:
– Các ngươi?
Tuy rằng chưa mở miệng hỏi, thế nhưng Nam Thiên đạo nhân đã sớm nhìn thấu thân phận của Mông Tiên Âm, vô tướng đan chỉ giấu diếm được tu sĩ Thần Hải cảnh, chỉ có chân nhan đan mới giấu diếm được tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
Cổ Thần khẽ gật đầu, nói:
– Vị này chính là thánh nữ Băng Thần Tông — Mông Tiên Âm, nếu như không có nàng hỗ trợ, ta không có khả năng vô thanh vô tức tiến vào trong Băng Thần Tông, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, nàng trợ giúp ta cứu sư tỷ ra, ta trợ giúp nàng ngồi lên vị trí đế quân Đại Mông!
Nam Thiên đạo nhân và Hư Tử Uyên cả kinh, hiển nhiên Mông Tiên Âm dĩ nhiên muốn tranh vị trí đế quân Đại Mông khiến hai người có chút kinh ngạc.
Mông Tiên Âm mỉm cười, nói:
– Nếu không có Cổ Thần, ta cũng không dám có tưởng tượng như vậy!
Hư Tử Uyên từ trong kinh ngạc khôi phục lại, nói:
– Các ngươi muốn tới đế đô Đại Mông?
Mông Tiên Âm có làm đế quân Đại Mông hay không không phải là vấn đề Hư Tử Uyên quan tâm, nàng chỉ muốn biết Cổ Thần sẽ đi đâu.
Hai người nhất tề gật đầu.
– Ta với ngươi cùng đi!
Hư Tử Uyên nhìn chằm chằm Cổ Thần nói.
Cổ Thần chân chờ:
– Ta muốn tới đế đô, nhưng ta gây thù hằn vô số, sư tỷ trở lại Bách Thảo Phong, nơi này càng an toàn hơn một chút!
Đi đế đô Đại7y Mông lần này, chuyện thứ nhất chính là trợ giúp Mông Tiên Âm leo lên vị trí đế quân, sau đó Cổ Thần muốn vào tiểu tiên giới bế quan, chỉ khi tu vi bước vào Đoạt Xá kỳ, Cổ Thần mới mở ra được tầng thứ hai Như Ý Linh Lung bảo tháp, khi đó mới có thể để Hư Tử Uyên tiến vào trong tầng thứ hai, khu vực thời gian chậm phân nửa, một năm bên ngoài bên trong mới chỉ nửa năm, như vậy Cổ Thần sẽ có nhiều thời gian đi tìm phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch hơn.
– Ta không muốn trở lại Bách Thảo Phong.
Hư Tử Uyên bắt lấy cánh tay Cổ Thần, nói:
– Mỗi lần cùng ngươi xa nhau, chuyện tình phát sinh phía sau luôn luôn khiến ta hết hồn, lần đầu tiên xa nhau ngươi nói chỉ hai tháng sẽ gặp lại, kết quả… Chờ lúc ngươi bị Đế Đình Đại Doanh phát lệnh truy nã, lần thứ hai xa nhau ngươi không cho ta tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, kết quả ta mở mắt trừng trừng nhìn Tàng Thiên Cơ đi vào.
– Lần thứ ba xa nhau ta vốn nghĩ rất nhanh sẽ gặp lại, kết quả ta lại bị bắt tới Băng Thần Tông.
– Mỗi lần cùng ngươi xa nhau sẽ phát sinh rất nhiều chuyện khiến ta vô cùng khó chịu, sau này vô luận có bao nhiêu nguy hiểm, ta vĩnh viễn muốn ở cùng một chỗ với ngươi, vĩnh viễn không xa nhau!
Lời nói của Hử Tử Uyên thật sâu kích vào lòng Cổ Thần, nàng nói không sai, mỗi một lần xa nhau, trong lòng của nàng đều phải chịu dằn vặt!
Cổ Thần một lòng nghĩ làm sao sớm ngày giải trừ huyền âm tuyệt mạch, một lòng nghĩ làm sao để Hư Tử Uyên sống sót an toàn, thế nhưng… Hắn sai rồi, Hư Tử Uyên càng muốn không phải là có thể sống được bao lâu, mà chỉ cầu có thể sớm chiều nhìn thấy Cổ Thần, vĩnh viễn không phân ly!
Vĩnh viên không xa nhau! Trong lòng Cổ Thần xúc động, nắm cánh tay Hư Tử Uyên nói:
– Được rồi, sư tỷ! Mặc kệ tương lai có bao nhiêu nguy hiểm, khó khăn cỡ nào, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, không hề xa nhau!
Hư Tử Uyên lập tức hớn hở cười, gật đầu vô cùng vui sướng.
Thấy hai người tình đầu ý hợp, trong mắt Nam Thiên đạo nhân tràn đầy vui vẻ, đồng thời nhớ tới kinh lịch của chính mình cũng có một tia bất đắc dĩ, Mông Tiên Âm nhìn hai người, biểu tình chưa biến, nhưng trong mắt mơ hồ hiện ra một tia ước ao và khát vọng!
– Nam Thiên tiền bối, sau này tiền bối định đi nơi nào?
Cổ Thần hỏi.
Nam Thiên đạo
nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
– Nếu đi Đế Đình có nguy hiểm, dù sao đi nữa ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vậy theo các ngươi cùng nhau đi Đế Đình vậy! Hiện tại tu vi của ngươi đã thành công, thế nhưng gặp phải rất nhiều khó khăn, không có thuật phân thân, tạm thời ta còn có thể giúp đỡ ngươi chút ít!
Cổ Thần gật đầu nói:
– Có tiền bối ở đây ta càng không có buồn phiền ở nhà rồi, lúc này cách đại hội luận võ đoạt đế còn hơn một tháng, ta nghĩ trước tiên tìm một địa phương ở tạm, trước đừng đi Đế Đình đánh rắn động cỏ, đợi đại hội luận võ bắt đầu chúng ta xuất hiện, đoạt lấy vị trí đế quân, một tiếng vang trời!
Ba người gật đầu đáp ứng, ngay phụ cận không xa tìm được một hạp cốc, bên trong có hoa cỏ cây cối, thác nước suối chảy, cảnh sắc hợp lòng người, khiến người khác vui vẻ thoải mái, là nơi ẩn cư rất tốt, bốn người liền mở ba động phủ trong hạp cốc, ở lại một đoạn thời gian.
Nam Thiên đạo nhân một người một động phủ, Mông Tiên Âm một động phủ, động phủ còn lại thì Cổ Thần và Hư Tử Uyên ở chung.
Tuy rằng hai người đã quen biết hơn năm năm, thế nhưng xa nhiều gặp ít, tại thời điểm Cổ Thần vừa mới gia nhập Hư Thiên Tông, tại Bách Thảo Phong trông coi dược viên, Hư Tử Uyên trong phòng Cổ Thần đột nhiên phát tác huyền âm tuyệt mạch, hai người từng có một lần tiếp xúc thân mật, sau đoạn thời gian đó, tuy từng hôi môi qua, nhưng không hề có cử chỉ thân mật nào khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hôm nay hai người ở cùng một chỗ, ban đêm hai người tĩnh tọa cùng một phòng, trong lòng có cảm giác tim đập nhanh.
Hư Tử Uyên từ nhỏ lớn lên tại Bách Thảo Phong, đối với việc nam nữ vô cùng ngây thơ, tuy là sư tỷ của Cổ Thần nhưng cũng mới hai mươi hai tuổi, đêm tối đã tới, nàng mơ hồ nghĩ tới một ít việc nam nữ, trên mặt trở nên nóng bỏng, đỏ ửng thấu cổ trắng, tim đập như đánh trống.
Tuy rằng kiếp trước Cổ Thần sống hơn 500 tuổi, thế nhưng suốt đời vì báo thù, không có bao nhiêu trải nghiệp tình trường, lúc này đối mặt với một người khác phái cùng ở một đêm, trong lòng như trống trận vang lên thùng thùng.
Hai người ngồi cùng một chỗ, thân thể cách nhau không quá một nắm tay, cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngượng ngùng quay đầu đi nơi khác, qua một lát, tuy rằng Cổ Thần nhỏ tuổi hơn, nhưng dù sao có kinh nghiệm kiếp trước, tâm tình so với Hư Tử Uyên ổn định hơn rất nhiều, mở miệng hô:
– Sư tỷ!
Trong đầu Hư Tử Uyên đang có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn miên man, thanh âm của Cổ Thần rơi vào trong tai nàng giống như một đạo lôi đình, trong lòng mạnh mẽ chấn động, con mắt chuyển sang liếc nhìn Cổ Thần, khẽ đáp một tiếng:
– Uhm!
Cổ Thần nắm hai tay Hư Tử Uyên, thân thể Hư Tử Uyên mềm nhũn, liền ngã vào lòng Cổ Thần, con mắt đóng chặt, lông mi run lên, nói rõ nàng lúc này vô cùng khẩn trương, thế nhưng đôi môi mọng khẽ vểnh, lại tựa hồ chờ mong.
Nhìn bộ dáng mê người của sư tỷ, Cổ Thần không còn kìm giữ được, cúi đầu, hai bờ môi ép sát vào nhau.