– Phụ thân…
Hư Tử Uyên thấy thế, cấp bách hô lên một tiếng.
– Tiện loại, đi tìm chết đi, gọi phụ thân cũng vô dụng, thiên vương lão tử cũng không thể cứu được ngươi.
Mông Ngưng Băng quát lên chói tai, toàn bộ bàn tay đã bị băng phách hàn khí bao phủ, hoàn toàn biến thành hàn băng, Băng Phách Thần Chưởng trong nháy mắt đánh thẳng vào người Hư Tử Uyên.
Nàng biết rõ trên người Hư Tử Uyên có ẩn chứa huyền âm tuyệt mạch, là do băng phách hàn khí từ khi còn trong bào thai tạo thành, chỉ cần băng phách hàn khí xâm nhập cơ thể Hư Tử Uyên là có thể hoàn toàn kịp nổ huyền âm tuyệt mạch, thần tiên khó cứu, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Ba trượng… Hai trượng… Một trượng…
Bách Phách Thần Công nhanh như thiểm điện, khoảng cách giữa Hư Tử Uyên cành lúc càng gần, mắt thấy khoảng cách đối với Hư Tử Uyên không đủ ba thước, lòng chưởng phát tán băng phách hàn khí mắt thấy xẽ bức tiến vào trong thân thể Hư Tử Uyên.
Đột nhiên…
Một nắm tay từ trong hư không hiện ra!
Quang mang màu trắng tinh khiết giống như một vầng thái dương chói mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Ai nói không người có thể cứu?
Thanh âm Cổ Thần đột nhiên vang lên, thân thể theo nắm tay từ trong hư không dần dần hiện hình, xuất hiện trước mặt Hư Tử Uyên, hét lớn:
– Tiếp một quyền thuần dương của ta!
Chân khí thuần dương đấu với băng phách hàn khí.
Băng phách hàn khí còn không bằng cực băng hàn khí, mà cực băng hàn khí không bằng chân khí thuần dương, hiện tại đối mặt với chân khí thuần dương, kết quả có thể nghĩ!
Quyền cương thuần dương kích vào Băng Phách Thần Cương của Mông Ngưng Băng, dương khí giống như gió nóng thổi đại địa, không chỉ khiến tất cả mọi thứ bị đóng băng bốn phía tan chảy, ngay cả Băng Phách Thần Cương cũng bị diệt sạch.
Nắm tay của Cổ Thần trực tiếp công kích vào lòng bàn tay Mông Ngưng Băng.
– A…
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Mông Ngưng Băng giống như diều dứt đây, văng ngược về phía sau.
Lực lượng thân thể của Cổ Thần cường đại tới mức nào, quyền cương thuần dương ngay cả la hán kim thân của A Cưu La vương cũng không chống đỡ được, tuy rằng tu vi của Mông Ngưng Băng không kém, thế nhưng so sánh với A Cưu La vương còn cách rất xa, chịu một kích quyền cương thuần dương, tự nhiên trong nháy mắt trọng thương.
Một gốc đại thủ lớn đủ hai người mới ôm hết cũng bị Mông Ngưng Băng xô ngã, đồng thời tiếp tục văng về phía sau mấy trăm trượng, đại thụ bị xô đổ hơn mười gốc Mông Ngưng Băng mới dừng thân thể lại được, cuối cùng ngã xuống đất, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hơi thở mong manh, chỗ đan điền cũng nhiễm hồng một mảnh, hiển nhiên Mệnh Tuyền đã phá, Mông Ngưng Băng đã bị trọng thương trí mạng.
Mông Ngưng Băng muốn giết Hư Tử Uyên, điều này hoàn toàn chạm tới nghịch lân của Cổ Thần, làm sao Cổ Thần có thể tha cho nàng?
Sát ý của Cổ Thần giống như sóng triều, cuồng trào mãnh liệt, Mông Ngưng Băng vừa mới ngã xuống mặt đất, Cổ Thần quay chưởng tâm lên trời, Như Ý Linh Lung bảo tháp từ trong lòng bàn tay bắn ra, bay lên trời cao, hóa thành lớn nghìn trượng, trực tiếp rơi xuống Mông Ngưng Băng bên dưới.
Như Ý Linh Lung bảo tháp đè xuống, Mông Ngưng Băng phải chết không cần bàn cãi.
Mông Tiên Âm vừa mới tới gần nghìn trượng, chung quy là sư đồ một đoạn thời gian, thấy Mông Ngưng Băng đi tới bờ sinh tử, lông mày hơi nhíu, bất quá môi giật giật nhưng không nói thêm câu nào.
Tuy rằng thời gian quen biết với Cổ Thần không dài, thế nhưng lý giải đối với Cổ Thần đủ khắc sâu, biết Cổ Thần đã nổi lên sát lục chi tâm, có khuyên cũng vô dụng, huống chi tình huống khẩn cấp như vậy, Mông Tiên Âm cách xa nghìn trượng, muốn ngăn lại cũng không có thực lực này!
Như Ý Linh Lung bảo tháp giống như một ngọn núi lớn đè xuống, thân thể Mông Ngưng Băng không thể động đậy, không chỗ chạy trốn.
Chân khí thuần dương không chỉ tổn thương thân thể, nguyên anh của Mông Ngưng Băng cũng bị chân khí thuần dương đả thương, cho dù nguyên anh xuất khiếu cũng vô cùng gian nan, bị thương so với thân thể không kém hơn bao nhiêu.
Mắt thấy Như Ý Linh Lung bảo tháp sắp rơi vào người Mông Ngưng Băng, đột nhiên có một đạo quang mang màu xanh bắn tới, theo đạo quang mang màu xanh là bóng người mặc đạo y bát quái, người này chính là Nam Thiên đạo nhân!
Lục quang kia chính là tiên bảo hồ lô của Nam Thiên đạo nhân, quang mang màu xanh oanh kích vào dưới đáy Như Ý Linh Lung bảo tháp, nhưng cũng không thể ngăn cản được Như Ý Linh Lung bảo tháp, Như Ý Linh Lung bảo tháp là tiên bảo vô thượng, làm sao có thể chịu tiên bảo bình thường ảnh hưởng, một chút dừng lại cũng không có, tiếp tục trấn xuống.
Ầm…
Tiên bảo hồ lô và Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm một chỗ, phát ra tiếng nổ tung.
Rắc rắc…
Chốc lát sau lại vang lên tiếng vỡ vụn, tiên bảo hồ lô bị dụng tứ phân ngũ liệt, một kiện tiên bảo bị hủy đi như vậy! Tốc độ hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Hai tay Nam Thiên đạo nhân chốc lên trời, một bộ tinh hồ hiện lên giữa hư không, bảo hộ Mông Ngưng Băng ở bên trong.
Ầm ầm…
Tiếng nổ vang kịch liệt, Như Ý Linh Lung bảo tháp sát na đụng vào tinh đồ, tinh đồ trong nháy mắt tan vỡ hóa thành hư vô, trong miệng Nam Thiên đạo nhân một lần nữa phun ra máu tươi.
Trong nháy mắt khi Như Ý Linh Lung bảo tháp cùng với song chưởng của Nam Thiên đạo nhân tiếp xúc với nhau, cho dù thế lao xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp đã bị cản lại phân nửa, nhưng như vậy cũng không phải là Nam Thiên đạo nhân hiện tại có thể chống đỡ được!
Huống chi Nam Thiên đạo nhân đã bị thương không nhẹ, song chưởng và Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm, Nam Thiên đạo nhân lập tức ngã rạp xuống dưới đất, nhào lên người Mông Ngưng Băng, máu tươi như suối từ trong miệng phun ra.
Như Ý Linh Lung bảo tháp tiếp tục đè xuống, lúc cách thân thể Nam Thiên đạo nhân chỉ chừng một tấc đột nhiên dừng lại, trên mặt Cổ Thần kinh hãi, không ngờ Nam Thiên đạo nhân dĩ nhiên liều mạng cứu giúp Mông Ngưng Băng.
Tốc độ hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp nhanh tới mức nào?
Nói thì chậm nhưng toàn bộ quá trình Nam Thiên đạo nhân đối kháng với Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ diễn ra trong một lần nháy mắt, nếu như không có Cổ Thần tại sát na cuối cùng không chế được Như Ý Linh Lung bảo tháp giảm thế trấn xuống, Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng sợ là đồng thời mất mạng!
Tu sĩ đến Đoạt Xá kỳ, mặc dù có thể đoạt xá sống lại, thế nhưng sau khi Đoạt Xá, tư chất sẽ giảm đi một phẩm, độ khó đề cao tu vi sao này khó khăn hơn không chỉ mười lần, đồng thời thọ nguyên giảm đi phân nửa, không đến vạn bất đắc dĩ, không có tu sĩ nào nguyện ý Đoạt Xá sống lại.
Đoạt xá qua đi, có ý nghĩa tu vi đình trệ không tiến, có ý nghĩa sinh mệnh rất nhanh tới điểm cuối.
– Phụ thân…
Hư Tử Uyên thất kinh, chạy về phía Nam Thiên đạo nhân.
– Nam Thiên tiền bối….
Tốc độ của Cổ Thần nhanh hơn, chợt lóe vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, tay phải nắm thành trảo, thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp vào long bàn tay, lập tức móc ra một viên đan dược nói:
– Đây là nghịch mệnh hoàn, mau mau nuốt vào!
Nghịch mệnh hoàn, đan dược thập phẩm, nghe đồn chỉ cần người chưa chết ăn vào nghịch mệnh hoàn lập tức có thể xoay chuyển trời đất, để người sắp chết có thể phục sinh!
Nam Thiên đạo nhân tiếp nhận nghịch mệnh hoàn, không cho vào trong miệng chính mình, ngược lại giúp Mông Ngưng Băng nuốt vào bụng, nói:
– Ta còn chưa chết được…
– Phụ thân, người thụ thương rất nặng, mau ăn vào!
Hư Tử Uyên ngồi bên cạnh người Nam Thiên đạo nhân, trong tay lấy ra một viên nghịch mệnh hoàn.