Tu sĩ long tộc nghe nói qua bí thuật hóa long tương đối nhiều, nhưng nội dung cụ thể rõ ràng lại không mấy người biết.
Chính như lời nói của Ngô Tinh, Nghịch Mệnh Hóa Long quyết vô cùng nghịch thiên, căn bản không thể lưu truyền rộng rãi, vì vậy chỉ có những tu sĩ tu luyện qua Nghịch Mệnh Hóa Long quyết đời đời bí truyền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Cho dù là Đông Long Vương cũng không biết bí thuật hóa long tên là Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, không biết pháp quyết tu luyện có thể thay đổi tư chất bản thân, đạt tới tiên căn siêu phẩm.
Mà Cổ Thần cũng không biết, tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, trong cơ thể có thể sản sinh ra huyết mạch tổ long thái cổ.
Tu sĩ long tộc mặc dù vô cùng kinh hãi đối với tu vi của Cổ Thần, nhưng cũng không e ngại, những cao thủ Mệnh Tuyền cảnh này người nào không phải sống hai ba nghìn năm? Không ít người đều đã từng trải qua trận đại chiến tam tộc nghìn năm trước, cho dù là tu sĩ Độ Hư cảnh cũng đã gặp qua rất nhiều, tự nhiên không hề e ngại Cổ Thần.
Cho dù bọn họ không phải là đối thủ của Cổ Thần, nhưng thế lực phía sau bọn họ rất khổng lồ, có thể khiến bọn họ duỗi thẳng lưng đối diện với bất cứ thế lực nào trong thiên hạ.
– Nơi này chính là Bắc Hải chúng ta, băng long tộc vi tôn, hắc hắc… Cho dù là đế quân nhân tộc tự mình tới cũng không dám buông lời ngạo mạn tại Bắc Hải, Cổ Sát Thần, việc hôn nhân lần này chính là cửu công chúa Đông Long Vương cùng với thập tam thái tử băng long tộc chúng ta cưới hỏi, nếu ngươi dám quấy rối, không chỉ là địch với băng long tộc chúng ta, mà còn là địch của long tộc Đông Hải. Đông Long Vương chính là đại yêu vương lừng lẫy đại danh nghìn năm trước, cho dù là Thánh Hoàng nhân tộc cũng đã từng giao thủ, ngươi cần phải hiểu rõ, đắc tội với Đông Long Vương so với muốn chết không có gì khác nhau.
Trong băng long tộc, một vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ lớn tiếng nói.
Ngao Lệ bước lên vài bước, ôm quyền nói với Cổ Thần:
– Cổ Sát Thần, ngươi có thể biến hóa long thân, đó chính là một thành viên của long tộc chúng ta, Đông Long Vương đối với các hạ rất tán thưởng, tại Đông Hải từng nhiều lần nhắc tới các hạ, không biết các hạ có hứng thú cùng với Đông Long Vương thoàn thành hoàng đồ phách nghiệp, phong công vĩ tích! (kế hoạch thống trị lớn, công tích vĩ đại)
– Không có hứng thú!
Cổ Thần nhàn nhạt phun ra vài tiếng.
– Hử?
Lông mày Ngao Lệ cau lại, không nghĩ tới Cổ Thần cự tuyệt thẳng thắn như vậy, nói:
– Cổ Sát Thần, tu luyện bí thuật hóa long, trong cơ thể ngươi liền có máu của long tộc, không còn là tu sĩ nhân tộc, Đông Long Vương có chí lớn thiên hạ, đối với ngươi rất thưởng thức, nếu như ngươi theo Đông Long Vương, sáng lập công lao sự nghiệp, sau nói không chừng chính là chí tôn một phương, nếu như long tộc đại thịnh, Cổ Hoang vi tôn, các tộc trong thiên hạ đều phải cúi đầu xưng thần, ngươi có thể vượt qua được Thánh Hoàng nhân tộc, sự nghiệp to lớn vô thượng như vậy, Đông Long Vương có ý định tính ngươi một phần, ngươi há có thể phụ long ý tốt của Đông Long Vương?
Cổ Thần nhẹ nhàng cười, nói:
– Máu chảy xuôi trong cơ thể ta chính là máu của phụ mẫu ta, cho dù ta có biến hóa long thân, trong cơ thể sản sinh ra máu long tộc, nhưng cũng không thể nào khiến ta mất đi huyết mạch bản thân, cho dù ta có trở thành băng hữu long tộc, nhưng tuyệt đối không bao giờ quên đi thân phận vốn có của chính mình, Đông Long Vương có chí lớn thiên hạ cũng tốt, có lòng thống trị cũng được, cùng với ta không quan hệ!
Nếu Đông Long Vương thực sự có bản lĩnh thống nhất long tộc, vậy thì không nên dùng nữ nhi để đối lấy lòng trung thành của người khác, thu mua lòng trung thành, thu nhập băng long tộc, phải trả giá bằng một nữ nhi, nếu như thu phục một hỏa long tộc, vậy chẳng phải dùng nhi tử tặng cho người khác làm tù nhân? Cường giả long tộc xuất hiện lớp lớp, Đông Long Vương làm như vậy cũng dám nói vớ vẩn cái gì là thống nhất long tộc?
– Cửu công chúa Ngao Nhị Nhi quý tộc là bằng hữu của ta, hôm nay Cổ Thần ta tới đây nhất định phải giải cứu nàng khỏi biển lửa, tin tưởng các vị đều đã nghe thấy danh tiếng Cổ mỗ, Cổ mỗ mở sát giới, cho dù máu chảy thành sông, thây chất thành núi cũng không thể nào ngăn cản được bước chân của ta… Ai dám cản ta?
Nói xong lời cuối cùng, Cổ Thần hét lớn một tiếng, hai mắt trừng trừng, khí tức kinh khủng và long uy cường đại cùng phát, khiến không ít tu sĩ long tộc đều biến hẳn sắc mặt.
– Còn có ta, hòa thượng ta luôn lấy từ bi làm đầu, ít khi mở sát giới, nhưng nếu có người dám ngăn cản ta cứu tiểu long nữ, nhất định giết chết không tha, cho dù giết ra một núi thây đường máu cũng không thể nào ngăn cản được kiếm cương Côn Ngô Tiên Kiếm của ta đánh xuống!
Cổ Thần nói xong, Phạm Âm cũng hét lớn, hắn dùng Sư Tử Hống phật môn, thanh âm rung trời động đất.
– Tốt…
Ngao Lệ tức giận hừ một tiếng, quát lớn:
– Cổ Sát Thần, ngươi đừng không biết điều! Đông Long Vương đã tới Bắc Hải, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của long tộc chúng ta, một khi Đông Long Vương chạy tới, chắc chắn khiến ngươi thần hình câu diệt, hóa thành tro tàn.
Nhãn thần Cổ Thần lăng lệ, trong hai mắt tựa hồ bắn ra hai đao điện mang, quát lên:
– Tốc chiến tốc thắng…
– Được!
Phạm Âm gật đầu.
Theo tiếng nói của hai người vừa dứt, Như Ý Linh Lung bảo tháp từ lòng bàn tay Cổ Thần đánh ra, hóa thành lớn nghìn trượng, Cổ Thần hét lớn:
– Kim hành chi tháp, mở!
Ầm ầm…
Cửa bảo tháp tầng thứ nhất trong nháy mắt mở rộng, trong sát na tỏa ra quang mang vạn trượng, bao phủ toàn bộ mọi người bên trong.
Phạm Âm cầm Côn Ngô Tiên Kiếm trong tay, quang mang Côn Ngô Tiên Kiếm trương lên, hóa thành một thanh cự kiếm dài nghìn trượng, quang mang chói mắt không gì sánh được, một kiếm mạnh mẽ chém xuống, trên bầu trời xẹt qua một đạo quang mang màu trắng vô cùng đẹp mắt, tựa hồ như có thể chém bầu trời thành hai nửa.
Ngao Lệ giận dữ rống lên, quát tháo:
– Lớn mật, mọi người cùng tiến lên, để hắn biết sự lợi hại của long tộc chúng ta!
Vừa nói, mi tâm chợt lóe, bắn ra một thanh trường thương đen kịt, dài tới hơn mười trượng, thanh trường thương dài thô to như thùng nước, trên thương có khắc hai đầu hắc long dài mười trượng, nhìn qua vô cùng sống động.
Nghe nói, trong long cung Đông Hải, pháp bảo chồng chất thành đống, chính là một phương thế lực có pháp bảo nhiều nhất, thanh trường thương có khắc hình song lòng này trong long cung Đông Hải cũng tương đối nổi danh, chính là một kiện tiên bảo trung phẩm cực kỳ lợi hại, tên là Bàn Long Phá Thiên Thương.
Ngao Lệ cầm trong tay Bàn Long Phá Thiên thương, Bàn Long Phá Thiên thương tỏa quang mang, hóa thành một thanh trường thương màu đen dài tới nghìn trượng, một thương vô cùng mạnh mẽ đâm lên trời.
Rắc một tiếng bạo tạc vang trời, Bàn Long Phá Thiên thương đã đâm ra một lỗ thủng đen ngòm, nhắm thẳng vào thân kiếm cương nghìn trượng của Côn Ngô Tiên Kiếm trên cao.
Cùng lúc đó, Ngao Ngạn Phong một lần nữa phun ra Băng Long Châu, lúc này đây nhiệt độ tyu rằng giảm xuống kịch liệt giống như trước, nhưng không đến nỗi đóng băng không gian, chỉ là quang mang Băng Long Châu bùng phát, bắn ra một đoàn quang mang hàn băng trong suốt, thẳng tắp va chạm với kim quang từ Như Ý Linh Lung bảo tháp chiếu rọi.
Kim quang ẩn chứa pháp tắc hệ kim trong lúc nhất thời không làm gì được quang mang hàn băng trong suốt do Băng Long Châu phát ra, kìm giữ lẫn nhau không phân được thắng bại.
Chúng tu sĩ băng long tộc và long tộc Đông Hải không còn bị kim quang của Như Ý Linh Lung bảo tháp gây thương tổn, một kiện lại một kiện pháp bảo từ mi tâm chúng tu sĩ bay ra, quang mang lóng lánh, giống như bạo vũ cuồng phong, đồng thời oanh kích về phía Cổ Thần.
Chúng tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh long tộc Đông Hải, trên người chí ít cũng là pháp bảo thượng phẩm, số lượng pháp bảo cực phẩm cũng không hề ít, hơn mười kiện pháp bảo uy lực tuyệt luân đồng thời oanh kích vào Cổ Thần và Phạm Âm, cho dù là kim quang của Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được.
Ầm, một tiếng va chạm kim chúc kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, rung trời rùng đất, khiến toàn bộ mây mù xung quanh đều bị chấn tan thành hư vô, vô số trận gió loạn cấp tốc thổi mạnh theo bốn phía, tạo thành mấy con gió lóc kinh thiên, quét sạch toàn bộ đại địa.
Bàn Long Phá Thiên thương và Côn Ngô Tiên Kiếm hung hăng va chạm với nhau, hai kiện tiên bảo đồng thời văng ngược trở lại.
Côn Ngô Tiên Kiếm là tiên bảo vô thượng, so với Bàn Long Phá Thiên thương càng tốt hơn rất nhiều, thế nhưng tu vi pháp lực của Ngao Lệ lại vượt qua Phạm Âm tới hai cảnh giới, một cỗ lực lượng cực lớn từ thân Côn Ngô Tiên Kiếm chấn đến, hầu như khiến hắn phải tuột tay buông kiếm.
Ngao Lệ cầm Bàn Long Phá Thiên thương cũng rất nhanh ổn định thân thể, quang mang Bàn Long Phá Thiên thương càng tăng lên, hướng thẳng về phía Phạm Âm đâm tới.
Hai mắt Cổ Thần vừa mở, hai tay kết pháp ấn, chỉ một ngón tay về phía Như Ý Linh Lung bảo tháp, cửa tầng thứ nhất Như Ý Linh Lung bảo tháp đóng lại, nhất thời chợt lóe, giống như thuấn di, phi tới trước mặt Cổ Thần, mạnh mẽ hạ xuống!
Ầm…
Uy lực hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp to lớn như thế nào?
Bàn Long Phá Thiên thương đều bị Cổ Thần chấn từ trên bầu trời rơi xuống đất, vô số pháp bảo oanh kích tới trước mặt Cổ Thần và Phạm Âm đều bị Như Ý Linh Lung bảo tháp, đồng thời bị đẩy xuống dưới.
Như Ý Linh Lung bảo tháp đã bị đông đảo pháp bảo và Bàn Long Phá Thiên thương phản chấn, lần đầu tiên bị phản chấn văng lên, phóng thẳng lên trời cao.
Nắm ngón tay Cổ Thần hóa thành trảo, trảo mạnh vào hư không, một cỗ pháp lực cường đại hóa thành một bàn tay khổng lồ vững vàng bắt được Như Ý Linh Lung bảo tháp trong tay.
Đúng lúc này, công kích của Ngao Ngạn Phong đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy hai tay hắn kết pháp ấn, chỉ ngón tay về phía Băng Long Châu, nhất thời quang mang Băng Long Châu đại thịnh, hóa thành quang mang bàn hăng bao phủ phương viên mấy trăm trượng, không khí và quang mang chạm nhau, trong nháy mắt hóa thành huyền băng.
Chỉ nghe Ngao Ngạn Phong hét lớn một tiếng:
– Băng Trùy Hóa Nhận… Đi!
Rồi đột nhiên vô số băng trùy từ trong màn quang mang hàn băng mấy trăm trượng bay ra ngoài, phóng đi như thiểm điện, phá nát hư không, tất cả đều hóa thành môt thanh băng trùy vô cùng sắc bén, dài tới hơn mười trượng, giống như mưa đá bạo vũ, đập về phía Cổ Thần.
Hai đạo long quyền cỡ lớn màu vàng đột nhiên xuất hiện, Cổ Thần tay giữ long quyền, mạnh mẽ oanh kích về phía băng trùy sắc bén, long quyền tựa hồ như có lực lượng không gì không phá nổi, quyền cương lướt qua, băng trùy sắc bén trong nháy mắt bị đánh tan thành vô số mảnh.
Ghào… một tiếng gầm kinh thiên động địa, không trung hiện lên một đạo quang tráo màu vàng, long vĩ màu vàng dài tới mấy trăm trượng đột nhiên quật tới, kéo theo một cơn gió lốc mãnh liệt theo phía sau long vĩ thổi đi.
Rắc rắc rắc rắc… Vô số thanh âm huyền băng bị nghiền nát vỡ vụn trong nháy mắt vang lên, trong không gian mấy trăm trượng, tất cả băng trùy sắc bén đều bị cự vĩ kim long Cổ Thần hóa thân thành quật tan thành vô số mảnh, sau đó cơn gió lốc kinh thiên đằng sau quấn vào vòm trời cao.
Phá sát chiêu do Ngao Ngạn Phong lợi dụng Băng Long Châu phát ra, Cổ Thần dùng thần thức không chế Như Ý Linh Lung bảo tháp, không hề có một chút dừng lại nào, bảo tháp nghìn trượng lấp lánh kim quang, tại lúc Bàn Long Phá Thiên thương của Ngao Lệ vừa mới đâm ra liền oanh kích tới.
Một tiếng bạo tạc, Như Ý Linh Lung bảo tháp dù sao cũng là tiên bảo vo thượng, thực lực của Cổ Thần không kém hơn mảy may so với Ngao Lệ, Bàn Long Phá Thiên thương mạnh mẽ va chạm với Như Ý Linh Lung bảo tháp, toàn thân Ngao Lệ chấn động, hai tay giống như bị điện giật, thân thể nhất thời nổ bắn đi, Bàn Long Phá Thiên thương muốn tuột tay rơi xuống.
Cổ Thần liên tiếp ngăn chặt hai cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần hậu kỳ Ngao Ngạn Phong và Ngao Lệ, Côn Ngô Tiên Kiếm của Phạm Âm vừa đánh xuống, tạo thành một kiếm cương đẹp mắt dài tới nghìn trượng.
Lúc này đây, không có hai người Ngao Ngạn Phong và Ngao Lệ chống đối, Côn Ngô Tiên Kiếm không gì ngăn cản nổi, trong nháy mắt đã chặt đứt mấy kiện pháp bảo thượng phẩm và pháp bảo cực phẩm.
Mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vài bóng người chợt lóe, hóa thành hắc long hoặc băng long dài mấy trăm trượng, tất cả đều văng ngược lại, không trung vẩy ra một mảnh long huyết.
Kiếm quang không còn bị Băng Long Châu và Bàn Long Phá Thiên thương chống đối, Côn Ngô Tiên Kiếm giống như bẻ gãy nghiền nát, thế không thể dỡ, kiếm cương vừa bổ, tu sĩ long tộc Linh Anh kỳ, Đoạt Xá kỳ pháp bảo tan vỡ, thân thể bị thương!
Cổ Thần một mặt khống chế Như Ý Linh Lung bảo tháp, liên tục công kích vào Bàn Long Phá Thiên thương của Ngao Lệ, mỗi một lần giao phong, Ngao Lệ đều cảm giác được một cỗ lực lượng to lớn không thể ngăn trở từ Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền qua thân thương chấn động tới, thân thể bị chấn tới mức không ngừng bay ngược phía sau.
Đồng thời, Cổ Thần đã phát huy lực lượng cơ thể tới cực hạn, Ngao Ngạn Phong sử dụng Băng Long Châu phát ra tất cả công kích đều bị mấy long trảo của Cổ Thần, hoặc là mấy cự vĩ kim long đánh tan vỡ.
Cổ Thần hôm nay hóa thân thành kim long, thân thể hầu như có thể kháng cự được mấy lần công kích của pháp bảo cực phẩm, bốn long trảo lại càng thêm kinh khủng, đủ sức chống đối lại công kích từ tiên bảo, coi như là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu cũng không dám để long trảo của Cổ Thần trực tiếp đánh trúng thân thể.
Cổ Thần lấy một địch hai, đánh hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần hậu kỳ Ngao Ngạn Phong và Ngao Lệ hầu như không còn lực hoàn thủ, không ngừng lui ngược về phía sau.
Đồng thời với tấn công, quyền cương và cự vĩ kim long còn thỉnh thoảng phát sinh vài lần công kích về phía hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ, khiến hai người phải tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cổ Thần.
Cứ như vậy, Phạm Âm chỉ cần đối phó với hai cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần sơ kỳ cùng với một ít tu sĩ Linh Anh kỳ, Đoạt Xá kỳ, uy lực của Côn Ngô Tiên Kiếm quá lớn, không ai có thể kháng cự.
Mắt thấy chúng tu sĩ long tộc dưới công kích của hai người Cổ Thần và Phạm Âm, bại thế đã hiện rõ, không ngừng có long tu bị thương dưới Côn Ngô Tiên Kiếm.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên tối sầm lại, chỉ thấy một bàn tay lớn nghìn trượng xuất hiện, lăng không công kích xuống!
– Đông Long Vương…
– Đông Long Vương…
Thấy bàn tay thật lớn này, chúng tu sĩ long tộc Đông Hải nhất thời hoan hô vang dội.
Cổ Thần và Phạm Âm cũng mạnh mẽ chấn động trong lòng.
Bàn tay to lớn không gì sánh được kia từ trong hư không chộp tới, đột nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu chúng tu sĩ.
Đột nhiên, môt cỗ khí tức dâng trào kinh khủng tới cực điểm từ phía chân trời cuồng bạo ập tới.
Khí tức dâng trào kinh khủng kia ập tới, trong không gian phương viên mấy nghìn trượng tựa hồ không khí cũng hoàn toàn ngưng kết, Cổ Thần lập tức cảm giác không khí bốn phía tựa hồ trở lên cực kỳ nặng nề, có một loại cảm giác đè ép hắn thành thịt nát.
Bình thường Thiểm Thiên Phong Dực vỗ một cái là có thể bay được khoảng cách trăm trượng, nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn biết, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ một lần, sợ rằng ngay cả khoảng cách trăm trượng cũng khó bay được.