Đợi khi Phạm Âm đã rời khỏi được khoảng cách vạn trượng, Cổ Thần mới thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy, khi xuất hiện trở lại đã ở ngay bên cạnh Phạm Âm, bỏ rơi chúng tu sĩ long tộc cách nghìn trượng phía sau.
Hai người phi độn như điện, nhanh chóng rời đi.
Chúng tu sĩ long tộc đuổi theo hồi lâu, ngoại trừ mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ miễn cưỡng theo phía sau hai người, những cao thủ còn lại càng lúc càng bị bỏ rơi xa hơn.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm đã phi độn được hơn hai vạn dặm, mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ vẫn còn đang truy đuổi phía sau, không rời không bỏ.
Thấy sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh đuổi theo không bỏ, Cổ Thần nói:
– Ngươi dẫn Nhị Nhi đi trước, ta ngăn cản bọn họ một lúc, rất nhanh sẽ đuổi theo ngươi.
Nói xong, thân thể Cổ Thần chợt lóe, chớp mắt đã xuất hiện cách nghìn trượng, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa thành nghìn trượng, đột nhiên oanh kích về phía sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ đuổi theo.
Trong sát na, Cổ Thần lấy một địch sáu, cùng với sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ lại chiến đấu kịch liệt.
Như Ý Linh Lung bảo tháp gắt gao ngăn chặn Bàn Long Phá Thiên thương, Cổ Thần hóa thân thành kim long, dũng chiến với ngũ đại cao thủ tuyệt đỉnh khác, không rơi hạ phong.
Phạm Âm biết bản lĩnh Cổ Thần rất cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua, độn tốc không giảm, bỏ chạy thật nhanh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Cổ Thần bám trụ sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ, qua thời gian non nửa khắc, đợi khi Phạm Âm phi độn được khoảng nghìn dặm, Cổ Thần mới thu hồi lại Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Cổ Thần sử dụng Phong Độn Thuật, trong nháy mắt đã đi được trăm dặm.
Lấy tu vi của Cổ Thần hiện nay, có thể liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn mấy chục lần, Cổ Thần liên tục thuấn đi lao đi, rất nhanh đã xuất hiện cách nghìn dặm, đuổi kịp Phạm Âm.
Liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn hơn mười lần, pháp lực của Cổ Thần cũng đã tiêu hao hai ba thành, lần này đã bỏ rơi sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh phía sau hơn nghìn dặm, bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cổ Thần và Phạm Âm phi độn ba canh giờ, một đường hướng về phía tây, phi độn được hơn mười vạn dặm mới hoàn toàn bỏ rơi được sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh không còn bóng dáng tăm hơi, trong một hạp cấp hàn băng sâu tới nghìn trượng, hai người hạ xuống dưới mặt đất.
Cổ Thần phóng ra Như Ý Linh Lung bảo tháp, mở cửa tháp tầng thứ hai, để Phạm Âm ôm Ngao Nhị Nhi tiến vào không gian tầng thứ hai, Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ cao mấy tấc, ẩn nấp trong vết nứt khe đá hàn băng, rất khó bị người phát hiện.
Mấy người vào bảo tháp, trừ phi là cường giả Độ Hư cảnh tới đây, bằng không dùng thần thức dò xét không thể phát hiện được bọn họ tồn tại.
Trên một phiến đồng cỏ xanh mượt trong bảo tháp tầng thứ hai, Phạm Âm đặt Ngao Nhị Nhi trên bãi cỏ, nói:
– Nàng trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, Cổ Thần lão đệ, hãy trợ giúp ta một tay, tối đa nửa canh giờ chúng ta có thể cởi bỏ được chú ấn này.
Lục Thức Phong Thần chú là một loại chú thuật phong ấn thông thường nhưng rất hiệu quả tại đại lục Cổ Hoang, phong ấn lục thức của tu sĩ. Phong Nhãn Thức, mắt không thể nhìn, Phong Nhĩ Thức, mũi không thể ngửi thấy, Phong Nhĩ Thức, tai không thể nghe, Phong Khứu Thức, mũi không thể ngửi, Phong Thiệt Thức, lưỡi không thể phân biệt, Phong Thân Thức, thân thể không thể cảm nhận, Phong Ý Thức, ý thức không vận chuyển được.
Trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, tu sĩ không biết bất cứ cái gì khác, nghe không được bất cứ thanh âm nào, mũi không ngửi được bất cứ mùi vị khí tức nào, không thể nếm được bất cứ vị đạo nào, tiếp xúc bất cứ cái gì cũng không có cảm giác, ý niệm không thể suy nghĩ vận chuyển.
Chỉ là người vẫn sống, thân thể, thần hồn hoàn toàn bị trói buộc, so với người chết không khác nhau.
Tuy rằng chú thuật này rất lợi hại, nhưng lưu truyền trong giới tu sĩ các tộc nhất rộng, ba tộc nhân, vu, yêu đều biết được phương pháp phá giải, tu sĩ cơ bản đều biết, chỉ là phải xem tu vi cao thấp như thế nào để phán định thời gian phá giải nhanh chậm ra sao.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm liên thủ, rốt cuộc đã hoàn toàn phá giải được Lục Thức Phong Thần chú, Ngao Nhị Nhi chậm rãi mở mắt ra.
– Tiểu hòa thượng…
Đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của Phạm Âm, Ngao Nhị Nhi kinh hỉ bật thốt, nói:
– Ta không phải đang ở trong long cung Đông Hải hay sao? Thế nào ngươi lại đến rồi?
Ngao Nhị Nhi bị phong ấn lục thức, cái cũng không biết được, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong long cung Đông Hải, không biết lúc này nàng đã ở trong băng nguyên Bắc Hải, cách long cung Đông Hải mấy nghìn vạn dặm.
Lập tức, Ngao Nhị Nhi liền phát hiện bên cạnh Phạm Âm còn có một người, vẻ kinh hãi trong mắt càng đậm, nói:
– Cổ Thần, ngươi thế nào cũng tới Đông Hải?
Cổ Thần và Phạm Âm nghe vậy, ha ha cười, Phạm Âm nói:
– Tiểu long nữ, nơi này không còn là Đông Hải, lão phụ thân hỗn đản của nàng đã phong ấn lục thức, nàng không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, hiện tại đã là đầu tháng chín, nàng đã tới Bắc Hải.
– Tháng chín rồi? Tới Bắc Hải rồi?
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, đột nhiên cấp bách kinh hô:
– Không, ta không muốn gả đi Bắc Hải…
Cổ Thần nói:
– Yên tâm đi, tiểu hòa thượng đã cứu được nàng từ trong tay long tộc, nàng sẽ không phải gả đi Bắc Hải.
Phạm Âm gõ nhẹ vào đầu Ngao Nhị Nhi, cười nói:
– Đừng sợ, nàng muốn làm lão bà của tiểu hòa thượng ta, ta cũng sẽ không cho nàng gả cho tên thập tam thái tử gì gì đó, ha ha… Hiện tại nàng đã tự do rồi, bọn họ không thể nào tìm được chúng ta.
Ngao Nhị Nhi nhín bốn phía một chút, đích xác không có bóng dáng chúng tu sĩ Long tộc, cả kinh nói:
– Long tộc cao thủ nhiều như mây, hai người các ngươi thế nào lại cứu được ta ra ngoài? Nha…
Đột nhiên ngữ khí Ngao Nhị Nhi càng thêm kinh hãi:
– Tiểu hòa thượng, ngươi đã là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh?
Phạm Âm gật đầu, nói:
– Thời điểm hai người chúng ta cứu nàng ra, lão phụ thân hỗn đản của nàng đột nhiên xuất hiện…
Phạm Âm kể lại một lượt tình huống xảy ra lúc đó, Ngao Nhị Nhi nghe được kinh hãi than thở liên tục, biết được Đông Lương hiện thân, càng hoa dung thất sắc.
Thế nhưng khi nghe được thất thái tử Ngao Liệt xuất hiện, càng mạnh mẽ ngẩn ra, cả kinh nói:
– Thất ca của ta? Thất ca của ta xuất hiện rồi?
Cổ Thần gật đầu nói:
– Ta mới vào Đại Mông đã gặp phải đại ca Ngao Liệt của nàng, đáng tiếc lúc đó ta không nhìn ra được thân phận chân thực của hắn, hắn nói hắn tên là Long Vô Hối, thẳng cho tới hôm nay ta mới biết được hắn là thất ca Ngao Liệt của nàng, hắn dĩ nhiên là cường giả Độ Hư cảnh, thực lực so với Đông Long Vương không hề thua kém dù chỉ một chút, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, hôm nay đừng nói cứu được nàng ra ngoài, từ trong tay Đông Long vương chạy trốn được cũng là hi vọng xa vời.
– Đa tạ các ngươi, vì cứu ta thiếu chút nữa hai người các ngươi phải vứt cả mạng!
Ngao Nhị Nhi hơi áy áy nói.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
– Bằng hữu gặp nạn, tự nhiên phải trợ giúp.
Phạm Âm thì vỗ vỗ ngực, nói:
– Muốn tạ ơn thì tạ ơn một mình Cổ Thần lão đệ là được, tiểu hòa thượng cứu tiểu long nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cảm tạ cái gì.
Ngao Nhị Nhi vui mừng, cười nói:
– Ta cùng với thất ca nghìn năm không gặp lại, thời điểm hắn vừa mới rời khỏi long cung, ta mới sinh ra không tới trăm năm, hóa thành thân người bất quá chỉ chừng bảy tám tuổi, không biết thất ca hắn hiện như thế nào rồi?