Lão tăng râu bạc trắng này hiển nhiên một trong ba vị cường giả phật môn đến đây, người có địa vị tối cao, Cổ Thần nghe Ngô Tinh nói Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện hòa thượng cùng tới, trong lòng suy đoán, lão tăng râu bạc trắng này tất nhiên vị Độ Thiện đại sư đứng đầu phật môn, trụ trì thánh địa Thiên Thiện Tự rồi.
Cổ Thần cười cười, nói:
– Đại sư, lời ta nói, ngươi cũng không biết!
Đạo tâm của Cổ Thần đứng ngoài thiên đạo, tâm giới của hắn vượt xa bất kỳ một Độ Hư cường giả nào ở Cổ Hoang. Hắn đứng một mình một phía, mặc kệ ân oán giữa nhân, yêu, vu tam tộc, mà đối mặt cùng đánh cờ với thiên đạo.
Trong lòng Cổ Thần, người cũng tốt, yêu cũng được, vu cũng thế, đều là sinh linh thế gian, như con kiến hôi giãy dụa trong thiên đạo. Cổ Thần muốn cứu vớt, không chỉ là nhân tộc mà chính là vạn vật, chúng sinh và vô số sinh linh trong thiên địa, chứ không hướng về bất kỳ một tộc nào riêng biệt cả.
Nếu như nói có khuynh hướng, như vậy hắn chỉ biết hướng về phía bằng hữu, thân nhân của mình, đó là những người vô cùng quan trọng đối với hắn.
– Hắc hắc! Một kẻ số mệnh hèn kém mà cũng dám cuồng vọng nói “Đạo”, Độ Thiện tiền bối, bản thân kẻ này đê tiện như vậy mới cùng yêu nghiệt đứng chung, chính là sỉ nhục của nhân tộc chúng ta, đại sư hãy đại phát từ bi, giúp hắn sớm ngày siêu độ, cọ rửa sỉ nhục của nhân tộc.
Một người thanh âm vang dội, từ trong chúng cường giả Thánh Đình vang lên, Cổ Thần nhìn lại, người nọ tuổi chừng song thập, đầu đội kim đấu ngọc quan, mặc long bào màu vàng, vẻ mặt cao ngạo, nhìn Cổ Thần, trong mắt lộ ra sát ý, chính là thánh tử Cơ Thần Không.
Hơn tám mươi năm trước, Cơ Thần Không đem Cổ Thần chỉ có Nguyên Thần sơ kỳ nhốt vào Cửu Dương Thần Hồ, nhưng không ngờ Cổ Thần lại dùng Chiến Thần Lệnh đem Cửu Dương Thánh Hỏa trong Cửu Dương Thần Hồ hấp thu không còn một chút nào, biến nó từ một kiện thượng phẩm tiên bảo thành một kiện tiên bảo bình thường.
Một kiện thượng phẩm tiên bảo cứ như vậy trở thành tiên bảo bình thường khiến trong lòng Cơ Thần Không gần như bạo tạc, qua nhiều năm như vậy, mỗi lần Cơ Thần Không nhớ tới Cổ Thần đều là hận tới nghiến răng nghiến lợi. Hắn đường đường là một Độ Hư cường giả dĩ nhiên chịu thua thiệt trong tay một tu sĩ Nguyên Thần Kỳ nho nhỏ, hắn làm sao có thể dễ chịu được?
Cái này cũng chưa phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất hắn chính là con của Thánh Hoàng, được tôn là Thánh Đình Thánh Tử, dĩ nhiên bị Cổ Thần một kẻ vô danh tiểu tốt qua mặt. Mỗi khi nhớ tới, cũng không có liền không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng: một kẻ tiện mệnh, cũng dám không để Thánh Đình vào mắt, không coi Cơ Thần Không hắn ra gì, quả thật quá ghê tởm!
– A di đà phật! Thiện tai thiện tai!
Độ Thiện đại sư niệm một câu phật hiêu, liền không nói chuyện nữa.
Đối với Cơ Thần Không, Cổ Thần cũng chán ghét đến cực điểm, có lẽ vì đạo tâm của hắn cùng thiên đạo tương nghịch, mà Thánh Đình Cơ gia đối với Cổ Hoang mà nói chính là đại biểu của thiên đạo, bọn họ luôn luận mệnh quý mệnh tiện khiến Cổ Thần cực kỳ phản cảm.
Trên mặt Cổ Thần thản nhiên như thường, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén chăm chú vào trên người Cơ Thần Không, nói:
– Cơ Thần Không! Ngươi là khối u nhọt của nhân loại, nếu dám tiến nhập mộ phần Hắc Đế, lão tử sẽ đánh chết ngươi!
– Làm càn!
Cơ Thần Không giận dữ, hét lên nói:
– Tên tiện dân ngươi, chỉ bằng ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta dương oai sao? Cả gan dám khinh thị Thánh Đình, cầu cho thiên lôi đánh xuống, ngũ lôi oanh đỉnh đánh chết tiện mệnh ngươi!
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu khẽ nhíu mày, nói:
– Cổ Thần, mộ phần Hắc Đế nay tiến nhập cần bằng chứng…hừ, những năm gần đây trong di chỉ Hắc Thủy Ma Môn xuất hiện hắc ngọc bội, cơ bản đều bị Thánh Đình ta đoạt được, tổng cộng mười một khối, chúng ta mười một vị Độ Hư cường giả đều có thể tiến vào mộ phần, mà ngươi chỉ có thể ở bên ngoài trợn mắt nhìn.
Còn có đám yêu nghiệt các ngươi, tộng cộng chỉ có ba khối ngọc bội, tối đa chỉ có ba người có thể tiến nhập, ha ha… Các ngươi hiện tại tự nhiên có thể mạnh miệng, đợi tiến vào trong một phần Hắc Đế, hừ!
Xem các ngươi có thể có mấy mạng tiến vào, ha ha ha ha.
Chúng cường giả Long tộc, yêu tộc đứng xung quanh đều nhíu mày lại, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vừa nói không sai, bởi vì nhân tộc gần quan được ban lộc, những năm gần đây, thỉnh thoảng di chỉ Hắc Thủy Ma Môn xuất thế cơ bản đều bị nhân tộc phát hiện trước, đem hắc sắc ngọc bội bên trong đoạt lấy phần lớn.
Đợi yêu chúng tu sĩ long tộc, yêu tộc thu được tin tức mộ phần Hắc Đế xuất thế, Thánh Đình đã thu được bảy tám khối hắc sắc ngọc bội, sau đó Ngô Tinh, Kim Bằng Vương lại phái cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong trong tộc đế đây tuần tra phụ cận đầu nguồn Hắc Thủy Hà, một phen tranh đoạt cũng chỉ cướp được ba khối hắc sắc ngọc bội.
Tiến nhập mộ phần Hắc Đế, cần pháp bảo ngọc bội của Hắc Thủy Ma Môn, cái này là từ trong một phần di chỉ của Hắc Thủy Ma Môn ghi chép, không biết thật hay giả, nhưng nếu như là thật, tình huống đối với long tộc, yêu tộc cực kỳ bất lợi.
Hắc sắc ngọc bội hữu hạn, bọn họ lại nhiều người, không thể tiến vào mộ phần Hắc Đế đành trợn mắt mà nhìn thôi.
Cường giả nhân tộc lại có thể tiến vào toàn bộ mười một người, lúc này còn chưa biết tình huống bên trong mộ phần Hắc Đế, nhưng nếu song phương gặp nhau, ba vị cường giả long tộc và yêu tộc hiển nhiên không phải đối thủ của mười một vị cường giả nhân tộc.
Kim Bằng Vương vẻ mặt âm trầm, nói:
– Chúng ta vào không được, các ngươi cũng đừng hòng tiến vào, nếu các ngươi dám vào, hắc hắc… Lão tử sẽ đi Ngọc Tiêu Cung ngồi chơi, nếu là nhìn không vừa mắt, lão tử liền để Ngọc Tiêu Cung ăn khổ từ trên xuống dưới, hừ!
– Ha ha ha ha…
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cười lớn một tiếng, nói:
– Kim Bằng Vương ngươi quá đề cao bản thân rồi đấy, Ngọc Tiêu Cung là Bách Thánh Các do thánh tổ xây dựng, ngươi nếu hiếu kỳ tùy thời đều có thể đi vào thưởng ngoạn, hắc hắc! Ngươi muốn đập bỏ cũng tốt, phá hoại cũng được, chỉ cần ngươi có thể phá hủy Ngọc Tiêu Cung từ trên xuống dưới, bổn hoàng liền tặng ngươi một kiện vô thượng tiên bảo, chỉ là không biết ngươi có mạng để sử dụng hay không thôi, ha ha ha ha…
Nghe Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nói xong lời thề son sắt, hiển nhiên là hắn rất tự tin vào khả năng phòng ngự của Ngọc Tiêu Cung.
Ngọc Tiêu Cung huyền phù trong hư không vạn trượng, từ thời đại Thái Cổ vào mười hai vạn năm trước cho tới bây giờ, đều sừng sững, chưa từng có nửa điểm dấu hiệu suy bại, phần lực lượng như vậy, cho dù Độ Hư cường giả cũng đều cảm thấy sởn gai ác.
– Ngươi đang nói tới thứ này sao?
Đang lúc Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cười to, trong tay Cổ Thần đột nhiên nhiều hơn một khối hắc sắc ngọc bội. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Cổ Thần giơ giơ lên hắc sắc ngọc bội trong tay, ánh mắt châm chọc nhìn Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, cùng với mỗi một vị nhân tộc cường giả.
Thánh Hoàng chợt tắt nụ cười, nói:
– Ngươi từ đâu có được ngọc bội này? Còn nữa, tu sĩ Minh Khiếu Kỳ bổn hoàng phái tới đã đi đâu cả rồi?
Cơ Thần Không, Tàng Khôn Phàm, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Tàng Khôn Sơn, Hạ Phi Trần, Hầu Vô Duyên…Bảy vị Độ Hư cường giả có chút kinh hãi nhìn Cổ Thần, hiển nhiên không biết hắc sắc ngọc bội trong tay hắn từ đâu mà đến?
Phải biết rằng, toàn bộ phụ cận Hắc Thủy Hà đều có tu sĩ Minh Khiếu Kỳ của Thánh Đình trông giữ, nếu có di chỉ Hắc Thủy Ma Môn xuất thế, bọn họ khẳng định sẽ biết được.