Chiến lực của Cổ thần rất mạnh, Ma Đằng Vương biết rõ, giá vụ hậu kì cường giả cũng không phải là đối thủ của Cổ thần nhưng nói chiến lực của hắn có thể thắng được hư không sơ kì siêu cấp cường giả, Ma Đằng Vương vô pháp tin tưởng.
– Ma Đằng Vương, mấy tháng trước ta từng gặp tàng khôn huyền, cùng với ba vị chư tử thế gia giá vụ hậu kì, bọn họ đều là người của Thánh hoàng cơ Nghiêu phái tới truy sát ta.
Cổ thần không nói tiếp hắn làm sao thắng được hư không kì cường giả mà đem chủ đề nói sang chuyện khác.
Sự chú ý của Ma Đằng Vương quả nhiên bị hấp dẫn nói.
– Tàng khôn huyền, đây chính là hư không sơ kì siêu cấp cường giả, hơn nữa ba vị giá vụ hậu kì cường giả, cổ thần đạo hữu làm sao có thể thoát thân?
Cổ thần mỉm cười nói.
– Không dối gạt Ma Đằng Vương, tàng khôn huyền và ba vị giá vụ kì đều bị ta đánh chết không ai chạy thoát. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
– Cái gì?
Bá một cái, Ma Đằng Vương đứng lên, khuôn mặt vốn lạnh như băng cũng hiện ra vẻ khiếp sợ đến tột đỉnh nói.
– Cổ thần đạo hữu, đây là sự thật?
Cổ thần gật đầu, trầm ổn nói.
– Ma Đằng Vương, ta sao có thể lừa ngươi, đây là sự thật ta không dùng tính mạng của mình ra nói giỡn.
Lúc đánh chết tàng khôn huyền và ba vị giá vụ hậu kì, cổ thần chỉ đem Chiến thần diệt tinh quyền tu luyện tới mười một quyền hợp nhất, sau bốn tháng cổ thần tìm kiếm dưới đáy biển vạn niên thủy tham thỉnh thoảng hướng tới đại phương tìm kiếm oanh một quyền, vừa tìm vừa tu luyện.
Sau bốn tháng cổ thần đã đem chiến thần diệt tinh quyền dung hợp đến cảnh giới ba mươi hai quyền hợp nhất.
Ba mươi hai quyền họp nhất so với đệ nhất trọng phá thiên chỉ còn kém xa nhưng lực công kích cũng thập phần dọa người, miểu sát hư không kì cường giả thì không nói nhưng khiến chó hắn bị thương thì không thành vấn đề.
Đánh ra mấy quyền liên tục thì hư không sơ kì siêu cấp cường giả cũng không ngăn được huống chi cổ thần còn có át chủ bài là phá thiên chỉ.
Nhìn thấy thần thái tự nhiên của cổ thần không giống nói bừa, Ma Đằng Vương nói.
– Cổ thần đạo hữu, ngươi đúng là thiên hạ đệ nhất kì nhân từ xưa đến nay, coi như chư tử đại tiên tại đằng vân kì cũng không thể chống lại hư không kì cường giả, không..liền năm vị đại đế cũng không làm được như vậy.
Cổ thần cười nhạt một tiếng nói.
– Vậy Ma Đằng Vương có thể cho ta biết chứ?
Ma Đằng Vương suy tư một chút nói.
– Cổ thần đạo hữu, thanh hoa vương là người có thực lực mạnh nhất của mộc tộc, ta không muốn thanh hoa vương tổn thương đến ngươi, cũng không muốn ngươi đả thương thanh hoa vương, nếu thanh hoa vương vẫn lạc, thì địa vị của mộc tộc chúng ta sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Cổ thần nói.
– Nếu đánh nhau thì thụ thương là không thể tránh khỏi, nhưng ta có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không cùng thanh hoa vương sinh tử đấu, tuyệt không tổn thương tính mạng hắn, nếu có thanh thụ thảo ta liền hái một ít, nếu không có ta liền rời đi. Ma Đằng Vương, hiện tại ta có nhu cầu cấp bách với thanh thụ thảo, kính xin nói cho ta biết địa phương thanh hoa đại đế sinh trưởng.
– Tốt, nếu không có cổ thần đạo hữu ta đã sớm vẫn lạc tại bên trong phần mộ hắc đế, ngươi đã cam đoan như thế ta cũng không làm kẻ vong ân phụ nghĩa.
Ma Đằng Vương nói.
– Chỗ mà thanh hoa đại đế sinh trưởng lúc ban đầu tại Liên thiên sơn mạch, đỉnh Thiên Phong trong sơn cốc thường có thanh hoa thần thụ sinh trưởng nên gọi là thanh hoa cốc, cốc này trừ mộc tộc chúng ta cũng không có ai biết, nếu ngươi xâm nhập khó tránh khỏi sẽ phải chiến đấu với thanh hoa vương, vậy ta đi cùng ngươi một chuyến, hi vọng có thể thương lượng một chút.
Cổ thần gật đầu nói.
– Như vậy rất tốt.
Ma Đằng Vương cùng Cổ Thần ly khai Đồ Yêu cốc hướng đến Liên Thiên sơn mạch phi hành.
Đồ Yêu cốc tại biên giới phía đông của Đông Hoang yêu vực, mà Liên Thiên sơn mạch tại khu vực phía tây, khoảng cách còn hơn một ngàn năm trăm vạn dặm, nếu theo Liên Thiên sơn mạch đi xa hơn về phía tây một trăm vạn dặm liền đi ra lãnh địa cực đông của Nhân tộc.
Ma Đằng Vương là Đằng Vân hậu kì cường giả, khoảng cách thuấn di chỉ có trên dưới vạn trượng nhưng Cổ Thần phi độn có thể gấp ba mươi lần như thế đó là ba mươi vạn dặm.
Ly khai Ma Đằng thành, Ma Đằng Vương mới phi độn hơn mười tức, thì thân thể Cổ Thần đã lóe lên, liền gọi Ma Đằng Vương phía trước nói.
– Ma Đằng Vương, tốc độ như vậy quá chậm, mấy ngày mới có thể đến nơi, ngươi hãy tiến vào Như Ý Linh Lung bảo tháp cảu ta, ta mang ngươi đi một đoạn.
Cổ Thần nói xong, trên mi tâm lóe ra một đoàn quang mang, Như Ý Linh Lung bảo thấp biến lớn thành mấy trượng phủ bên người Cổ Thần.
Ầm ầm…
Tầng thứ hai, thời gian chi tháp mở cửa ra.
Ma Đằng Vương biết rõ độn pháp của Cổ Thần nhanh hơn với mình không nói gì thêm, trực tiếp tiến vào tầng thứ hai Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Cổ Thần thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp vào mi tâm, thân ảnh lóe lên đã xuất hiện ngoài ngàn dặm, hướng miền tây Đông Hoang yêu vực tiến đến.
Tuy phi độn ở đây so với trong đông hải có kém hơn nhưng một tức hai ngàn dặm cũng là nhanh đến cực điểm.
Một hơi hai ngàn dặm
Mười hơi hai vạn dặm
Ngàn hơi tăm vạn dặm
Bảy ngàn hơi, một ngàn bốn trăm vạn dặm.
Một giờ bảy ngàn hai trăm tức.
Gần một giờ sau Cổ Thần liền từ Đồ Yêu cốc đã đi đến Liên Thiên sơn mạch, đến chân núi Thiên Phong.
Như Ý Linh Lung bảo tháp bay ra khỏi mi tâm, tầng thứ hai mở ra, Ma Đằng Vương liền đi ra.
Ma Đằng Vương nhìn xuyên qua tầng mây lên đỉnh Thiên Phong cả kinh nói.
– Nhanh như vậy sao? Hơn nửa canh giờ? Chẳng lẽ Đồ Yêu cốc có truyền tống trận đến Liên Thiên sơn mạch sao?
Ma Đằng Vương tại bên trong tầng thứ hai là thời gian giảm dần, bên ngoài một giờ bên trong mới có nửa giờ.
Cổ Thần mỉm cười nói.
– Đồ Yêu cốc và Liên Thien sơn mạch cũng không xa, Ma Đằng Vương, thanh hoa cốc ở chỗ nào.
– Không xa? Kim bằng vương cũng khó có khả năng trong nửa giưof bay tới a?
Ma Đằng Vương thầm nhủ trong lòng một tiếng nói.
– Cổ Thần đạo hữu đi theo ta.
Nói xong Ma Đằng Vương bay dọc theo chân núi Thiên Phong hướng về phương bắc.
Đỉnh Thiên Phong cao tới hơn hai vạn trượng, cả sơn thể vô cùng khổng lồ, sơn mạch liên miên không dứt, nhánh núi ngọn núi cũng có rất nhiều, sơn cốc tầng tầng lớp lớp, đếm không xuể.
Ma Đằng Vương mang theo Cổ Thần bay về phương bắc hơn bảy nghìn dặm sau đó chuyển sang hướng tây hơn hai ngàn dặm mới dừng lại tại một nhân hình sơn mạch.
Trong sơn cố phía trước, cỏ xanh um tùm dạt dào, sinh cơ bừng sáng.
Hình như có vô cùng vô tận khí tức sinh mệnh tuôn ra từ trong cốc, mộc linh khí nồng đạm tới cực điểm, rất thích hợp với cây cối phát triển.
Ma Đằng Vương chỉ vào sơn cốc phía trước nói.
– Đây là Thanh Hoa cốc, mỗi trăm năm, trong Thanh Hoa cốc sẽ có một số thực vật mở ra linh trí, bước lên con đường tu chân, đây chính là một chỗ bảo địa.
– Linh khí dồi dào đến cực điểm, hơn nữa đều thích hợp với thực vật hấp thu, nói này quả nhiên là bảo địa.
Cổ Thần nhìn qua sơn cốc khẽ cười nói.
Tuy biểu hiện như thường nhưng trong nội tâm Cổ Thần đang kinh nghi bất định, tuy vẫn còn bên ngoài Thanh Hoa cốc nhưng trong Cổ Thần mệnh tuyền hai đại bổn nguyên Thủy, Hỏa như là đã tỉnh lại trong giấc ngủ say.