Làn gió đêm nhè nhẹ thổi qua dưới bầu trời đầy sao lấp lánh.
Hạ Nhất Minh bám theo người phía trước một quãng khá xa. Đối với một tiên thiên cường giả mà nói thì bám theo một người cũng không cần thiết phải theo quá sát.
Cho dù là cách một khoảng khá xa thì Hạ Nhất Minh cũng có thể dễ dàng bám theo người bịt mặt.
Tuy nhiên, điều làm hắn kinh ngạc chính là người bịt mặt cũng không có hướng về phía thành Trịnh Đồng mà đi. Sau khi rời khỏi Viên gia trang, hắn đi được khoảng hơn ngàn thước, tới một khoảng rừng thưa thớt liền ngừng lại.
Cánh rừng này là do nhà họ Viên ở đây trồng nên. Người này dám dừng lại ở đây cũng có thể coi là một kẻ lớn mật. Tuy nhiên, nghĩ cho kỹ thì xét cả nhà họ Viên cũng chưa có người có thể địch lại với hắn.
Trong cánh rừng này không chỉ có riêng một mình người bịt mặt. Sau khi hắn tiến vào trong rừng một lúc, liền có hai người giống hệt như quỷ mị chạy ra.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không có tận mắt thấy bọn họ, nhưng hắn cũng biết rõ hai người đó đúng là hai người ngày hôm qua theo Phạm Hạo Nhật – Kiêu gia huynh đệ.
– Đại sư huynh! Huynh có gặp được Hạ Thuyên Tín đó không? – Kiêu Dịch Phiền nhanh nhảu hỏi.
Thực tế, nơi đây cách Viên gia trang mặc dù khá xa. Trong đêm tối mặc dù không nhìn thấy, nhưng âm thanh thì không thể không nghe thấy được. Nhưng do bọn họ có chút vội vàng, nên không nhịn được phải hỏi ngay.
Người bịt mặt gật đầu nói:
– Gặp rồi! Người này quả nhiên là lợi hại. Nội kình còn mạnh hơn ta một bậc.
Hắn dừng lại một chút nói:
– Chẳng trách hai người các ngươi liên thủ cũng không phải là địch thủ. Nhà họ Viên có người này quả nhiên là một điều phiền toái.
Thanh âm của Kiêu Dịch Lâm âm trầm chợt vang lên:
– Đại sư huynh! Chỉ cần huynh cùng Phạm đại ca liên thủ, hai người hợp lực tuyệt đối có thể kích sát.
Người bịt mặt trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái rồi nổi giận nói:
– Hồ đồ! Nếu để cho người ta biết là Trang Uyên ta cùng liên thủ với người khác, thì có phải là trở thành trò cười cho thiên hạ không? Hơn nữa nếu để sư phụ biết thì ngài sẽ nghĩ thế nào?
Hai huynh đệ nhà họ Kiêu nhất thời câm như hến. Hiển nhiên bọn họ đối với sư phụ hết sức kiêng kỵ.
– Đại sư huynh! Huynh nói nếu Phạm đại ca ra tay có thể đánh bại Hạ Thuyên Tín hay không? – Kiêu Dịch Lâm đột ngột hỏi.
Người bịt mặt có tên là Trang Uyên hừ lạnh một tiếng nói:
– Phạm Thuật Hà mặc dù tu vi cũng là thập tầng nội kình, nhưng hắn tu luyện chính là Thủy hệ công pháp. Ngươi cho rằng hắn giao đấu với người cùng giai lại tu luyện công pháp Thổ hệ thì có thể có được bao nhiêu cơ hội thủ thắng?
Kiêu Dịch Phiền nhất thời im lặng. Đáp án này thật sự quá đơn giản, ngay đến cả đứa trẻ mới bắt đầu tu luyện cũng có thể biết được đạo lý đó.
Trang Uyên trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Hai người các ngươi cũng thiệt là… Xuống núi để thí luyện lại đi đâm đầu vào những chuyện như thế này. Nếu sau này, sư phụ mà biết chắc chắn sẽ trách mắng các ngươi.
Kiêu Dịch Phiền cười khổ một tiếng rồi nói:
– Đại sư huynh! Bọn đệ cùng Phạm huynh có giao tình từ hơn mười năm trước. Khi xưa chưa có thành tựu về vũ kỹ đã từng chịu ơn hắn cứu mạng. Hôm nay, hắn mời bọn đệ giúp đỡ nên không thể nào mà khoanh tay đứng nhìn được.
Trang Uyên than nhẹ một câu, nói:
– Cũng được. Nếu đã chịu ơn người ta như vậy thì nhất định phải trả. Tuy nhiên, ta cùng Phạm Thuật Hà không thể liên thủ đối địch với người này. Chỉ còn cách mời sư phụ ra tay thôi.
Hai huynh đệ Kiêu Dịch Phiền nhìn nhau, trong mắt hiện lên một nét vui mừng, nói:
– Đại sư huynh! Sự phụ đồng ý ra tay vì một việc nhỏ như thế này hay sao?
Trang Uyên bất đắc dĩ nói:
– Nếu một người bình thường thì không có khả năng. Nhưng vì hai người các ngươi lại là những đệ tử yêu nên lão nhân gia có lẽ sẽ phá lệ một lần.
Hai huynh đệ họ Kiêu vội vàng nói:
– Đại sư huynh! Huynh mới là người mà sư phụ thương yêu nhất.
Trang Uyên vung tay một cái, nói:
– Sư phụ đem cả hộ oản trong bảo khố giao cho các ngươi mà còn nói là không phải là thương các ngươi nhất. Ngay cả một người làm đại sư huynh như ta cũng phải hâm mộ.
Hai người Kiêu Dịch Lâm lại càng xấu hổ. Trang Uyên vỗ vỗ vai hai người bọn họ nói:
– Tuy nhiên, hai người các ngươi cũng không hề kém, có thể nắm giữ được tiên thiên chiến kỹ. Chỉ riêng một điểm này so với vi huynh đã mạnh hơn nhiều rồi. Ngày sau các ngươi tu luyện phải cố gắng hết sức, tranh thủ bước vào tiên thiên, đừng có để cho sư phụ phải thất vọng.
Hai người Kiêu Dịch Phiền vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi… Muốn bước vào tiên thiên dễ dàng như vậy sao? Không có được nội đan của linh thú năm trăm năm thì làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy?
Trang Uyên đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sờ soạng trong ống tay áo móc ra một cái bình, đưa ra rồi nói:
– Đây là kim đan mà sư phụ cho các ngươi.
Hạ Nhất Minh cùng anh em nhà họ Kiêu cùng thất kinh, không ngờ trên người hắn lại còn có kim đan bảo vật như vậy.
– Đại sư huynh! Đây là kim đan gì? – Kiêu Dịch Phiền vừa mừng vừa lo, hỏi.
– Tinh lực kim đan. Ăn vào chỉ trong một thời gian ngắn có thể làm cho nội kình của các ngươi đạt tới đỉnh phong của tầng thứ chín. – Trang Uyên hình như cũng có chút hâm mộ nói:
– Bên trong có bốn viên kim đan. Trong vòng mười ngày có thể dùng một viên, nếu không tinh lực nhiều quá phản lại thì cái được cũng không đủ bù cho cái mất.
Hai người Kiêu Dịch Lâm vội vàng nhận lấy bình ngọc. Kiêu Dịch Lâm do dự một lúc rồi nói:
– Đại sư huynh! Nếu huynh phục dụng tinh lực kim đan thì nội lực có tăng hơn Hạ Thuyên Tín một chút không?
Trang Uyên khẽ lắc đầu nói:
– Tinh lực kim đan mặc dù thần hiệu nhưng đó là đối với người chưa đạt tới thập tầng nội kình thôi. Còn nếu đã đạt tới thập tầng nội kình thì tinh lực kim đan chẳng có tác dụng nhiều.
Huynh đệ Kiêu Diệp Phiền lúc này mới nhận lấy. Tinh lực kim đan mặc dù không thể trợ giúp người tu luyện đột phá bức tường cực hạn như cực hạn kim đan. Nhưng tinh lực kim đan đối với người tu luyện mà nói thì nó cũng có giá trị liên thành, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nhận được thứ tốt như vậy hai người Kiêu gia huynh đệ đều cười hết sức hưng phấn.
– Đại sư huynh! Lúc nào chúng ta trở về bẩm với sư phụ lão nhân gia? – Kiêu Diệp Lâm hỏi.
– Không cần phải liên lạc. – Trang Uyên thuận miệng nói:
– Có lẽ ngày mai, sư phụ sẽ đến đây. Lúc đó các ngươi đi cầu lão nhân gia, chắc người sẽ không cự tuyệt.
Kiêu Dịch Lâm gật đầu một cái. Trong mắt hắn đột nhiên lộ ra một tia ác độc.
– Nếu sư phụ không chịu đáp ứng thì thôi. Nhưng nếu sư phụ đáp ứng thì ta nhất định phải khẩn cầu sư phụ đừng đem toàn bộ Hạ gia giết chết.
Từ xa, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, trong lòng hắn nổi lên một sự kinh ngạc, cùng cảm giác hết sức khó tin.
Hắn thật sự không nghĩ ra được Kiêu Dịch Lâm cùng Hạ gia của mình có thù oán gì? Mà lại có ý niệm kinh khủng như thế trong đầu.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên là Trang Uyên cũng không hề có chút kinh ngạc, thản nhiên nói:
– Nếu sư phụ thật sự chịu ra tay, đương nhiên sẽ muốn đem cả hai nhà Hạ, Viên đuổi tận giết tuyệt.
Một luồng khí lạnh từ đáy lòng Hạ Nhất Minh chợt nổi lên. Mặc dù hắn là tiên thiên cảnh giới nhưng giờ khắc này cũng không thể không cảm thấy cái lạnh của mùa đông.
– Đại sư huynh! Huynh có nghe nói Hạ gia tại Thiên La quốc, trong gia tộc bọn họ có bảo khố gì đó hay không? – Kiêu Dịch Phiền nói, thanh âm mang thêm một chút chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comTrang Uyên khẽ lắc đầu nói:
– Cũng rất khó nói. Bất quá, Hạ gia có được cao thủ thập tầng nội kình thì khả năng này cũng có thể xảy ra.
Kiều Dịch Lâm cũng cười nói:
– Đại sư huynh! Nếu thật sự tìm được bảo khố của Hạ gia, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ có phần.
Trang Uyên cười ha hả, nói:
– Đúng là huynh đệ hiểu nhau.
Ba người bọn họ nói mà sắc mặt không hề thay đồi, tựa hồ như Hạ gia tại Thiên La Quốc đã trở thành vật trong bàn tay vậy.
Hạ Nhất Minh trái tim dần dần lạnh xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng một ý niệm mơ hồ chợt nổi lên. Hạ gia trang tính cả nô bộc cộng lại thì cũng được trăm người, chẳng lẽ trong lòng bọn họ thật sự không có một chút quan tâm đến chuyện đó?
Hắn cũng không hề hoài nghi lời nói của ba người này. Bởi vì, khi bọn họ nói đến chuyện tru diệt nhà họ Hạ thì ngữ khí hết sức bình thản. Lời nói của bọn họ làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy một hơi lạnh từ đầu đến chân.
Cảm giác lạnh tóc gáy này cho dù gặp phải linh thú hay Đình Thế Quang cũng chưa từng có.
Chầm chậm, ánh mắt Hạ Nhất Minh thay đổi từ một đôi mắt trong suốt dần tràn ngập một ánh phẫn nộ.
Hơi thở của hắn lúc này cũng chẳng cần che dấu. Trong đêm đen tĩnh lặng phát ra âm thanh rõ ràng.
Trong rừng cây còn có một người nữa khiến cho ba người kia đồng thời biến sắc. Mặc dù chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới nhưng với khoảng cách như thế này, tiếng hô hấp lại lớn như vậy rõ ràng không thể che dấu được bọn họ.
Phảng phất như một cơn gió thổi qua, cả ba người bọn họ mơ hồ bao vây quanh Hạ Nhất Minh.
Khi ánh mắt của bọn chúng nhìn lên khuôn mặt Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Bởi bọn chúng nghĩ có thể qua được tai mắt của bọn chúng mà tới gần như thế này thì ít nhất cũng phải tương đương với cấp bậc Hạ Thuyên Tín, không ngờ đối mặt lại chỉ là một vị thiếu niên.
Trang Uyên nhíu mày, trầm giọng hỏi:
– Người tuổi trẻ! Ngươi là ai?
Kiêu Dịch Lâm ánh mắt đảo đi đảo lại nói:
– Đại sư huynh! Người này chính là cháu của Hạ Thuyên Tín. Hôm qua, bọn đệ đã gặp ở Viên gia trang. Tu vi của hắn tựa hồ cũng không thấp.
Trong mắt của Trang Uyên đột nhiên hiện lên một đạo sát khí, nói:
– Đệ tử Hạ gia thật là giỏi. Tuổi còn trẻ như vậy lại có thể giấu được tai mắt của chúng ta, thực lực hẳn cũng không tệ. – Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm:
– Đáng tiếc! Thực sự là đáng tiếc.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua một vòng mấy người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Dịch Lâm. Hắn từ từ hỏi:
– Ta có một chuyện chưa rõ, xin Kiều tiền bối chỉ điểm cho một chút.
Kiều Dịch Lâm vốn cũng chẳng thèm để ý tới, nhưng không biết tại sao khi tiếp xúc cùng ánh mắt Hạ Nhật minh lại cứ như bị ma xui, quỷ khiến liền thay đổi chủ ý.
– Ngươi nói đi.
Trang Uyên cũng Kiêu Dịch Phiền trên mặt đồng thời hiện lên một nét kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức bọn họ chợt hiểu ra: chắc là Kiêu Dịch Lâm thấy thằng nhóc này sắp chết nên muốn chơi đùa với nó một chút.
Hạ Nhất Minh hạ ánh mắt xuống, bình tĩnh hỏi:
– Hạ gia chúng ta cùng các ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi lại muốn tiêu diệt cả nhà ta?
Kiêu Dịch Lâm ung dung cười nói:
– Ai nói không có cừu oán thì sẽ không thể diệt được cả nhà ngươi? – Giọng nói của hắn hết sức thản nhiên.
– Đừng nói các ngươi đã nhúng tay vào chuyện nhà Viên gia. Cho dù các ngươi không nhúng tay vào nhưng nếu chúng ta không vừa mắt thì cũng có thể đem toàn bộ gia tộc ngươi giết hết.
Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh giật giật, trái tim của hắn có chút phát rét.
Từ trước đến nay, hắn vẫn nghĩ băng của mùa đông là lạnh nhất rồi. Nhưng đến bây giờ hắn mới biết có những thứ còn lạnh hơn cả băng.
Đó chính là trái tim của những kẻ này.
Trái tim của con người khi đã trở nên lạnh lùng thì tuyệt đối so với băng của mùa đông còn lạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Bất tri bất giác, nội tâm hắn tựa hồ giống như bị một vật gì đâm trúng làm cho hắn có cảm giác đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên, thanh âm hàm chứa một chút khác lạ:
– Tàn sát mạng người như thế các ngươi không sợ luật pháp hay sao?
– Luật pháp? – Kiêu Dịch Lâm nét mặt cổ quái, giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới.
– Cái gì gọi là luật pháp? Luật pháp chỉ dùng để áp bách những người bình thường chứ có thể áp dụng cho những người như chúng ta hay sao?
Trong tiếng cười của hắn không hề có chút khoa trương, cứ như chuyện đó với việc mặt trời mọc đằng đông và lại lặn đằng tây chẳng khác gì nhau.
Tiếng cười vang lên hết sức tự nhiên và tràn đầy tự tin.
Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng chậm rãi, gật đầu nói:
– Ta hiểu rồi. Nếu ngươi mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ đến mức có thể bất chấp luật pháp thì liền có thể tùy tâm xử trí tánh mạnh của người khác. Ngươi nói như vậy đúng không?
Kiều Dịch Lâm cười hắc hắc, nói:
– Tiểu tử! Cuối cùng thì ngươi cũng hiểu được đạo lý này. Chỉ tiếc là bây giờ thì cũng đã muộn.
Trang Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nói:
– Sư đệ! Chơi đùa thế đủ rồi. Động thủ nhanh lên một chút còn phải về đi đón sư phụ.
Kiều Dịch Lâm nói:
– Đại sư huynh! Đệ biết rồi. – Tuy nhiên trong lòng hắn kỳ thật cũng có chút tự trách mình sao hôm nay lại cùng với một thằng nhóc nói chuyện nhiều như vậy? Hoàn toàn khác với hắn lúc bình thường.
Lắc đầu một cái, hắn đem cái ý niệm kỳ quái trong đầu vứt bỏ. Duỗi một cánh tay xuống, một cước bước lên, thân thể như quỷ mị loáng cái đã hiện ra trước mặt Hạ Nhất Minh, đưa tay chặt ngang một cái.
Đây cũng không phải là hắn có ý khinh thường mà là do Hạ Nhất Minh còn quá trẻ.
Nếu là Hạ Nhất Thiên ở đây thì Kiêu Dịch Lâm cũng không hề khinh thường. Nhưng đúng là… Một người đạt tới cửu tầng mà nói thì đối với một người mới chỉ khoảng mười lăm, mười sau tuổi thì làm sao có thể coi trọng được chứ?
Hạ Nhất Minh duỗi tay, đưa ra trước ngực tựa hồ muốn ngăn cản đòn tấn công.
Trang Uyên trên mặt cũng hiện ra một nét cười lạnh. Tất cả bọn chúng đều tưởng tượng Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ bị chặt đứt một cánh tay, thậm chỉ ngay cả tiểu mệnh cũng không thể giữ được.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt bọn họ chỉ trong nháy mắt liền cứng lại.
Cánh tay Kiêu Dịch Phiền hung hăng nện lên bàn tay Hạ Nhất Minh, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không có bay đi mà ngay cả sự lay động thân thể cũng không hề có.
Thân thể hắn vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, vững như thái sơn.
Trên vẻ mặt hắn không hề có chút dao động. Chỉ có hai mắt mang theo một tia trào phúng.
Lực công kích hết sức mạnh mẽ lại giống như hòn đá ném vào biển rộng không hề bắn lên một chút bọt nào.
Trái tim của Kiều Dịch Lâm trong nháy mắt co thắt lại, giống như bị một bàn tay bóp nghẹt làm cho cả hô hấp của hắn cũng đột nhiên dừng lại.
Lấy nội kình tầng thứ chín của hắn, lại thêm hộ oản đặc thù có khả năng tăng phúc thì cho dù là ngày hôm qua gặp phải Hạ Thuyên Tín – cao thủ thập tầng cũng không dám coi thường.
Khi đối quyền với nhau, cho dù không thể đem Hạ Thuyên Tín đánh lui nhưng cũng làm cho thân thể hắn có chút lay động.
Nhưng giờ phút này, thanh niên trước mặt lại giống như một tòa núi cao. Nội kình mạnh mẽ của hắn không hề có lấy một chút mảy may tác dụng.
Trang Uyên cùng Kiều Dịch Phiền ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc bén. Hô hấp của bọn họ trở nên dồn dập, nội kình trong cơ thể họ đang yên tĩnh bỗng giống như sóng biển cuồn cuộn bốc lên.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn có một chút do dự. Bởi vì tận sâu trong suy nghĩ của họ vẫn không thể tin được một người còn trẻ như vậy lại có một lực lượng khủng bố đến thế.
Hạ Nhất Minh nhìn xuống bàn tay. Cứ như vậy mọi người nhìn kỹ Hạ Nhất Minh đang nắm lấy hộ oản hoàng kim.
Kiêu Dịch Lâm liều mạng muốn giãy. Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện ra rằng vô luận hắn làm thấy nào thì đối phương cũng chưa hề có một chút rung động.
Lúc này, trong lòng hắn nổi lên một loại cảm giác kỳ lạ. Đó chính là đứng trước Hạ Nhất Minh hắn chỉ như một con kiến, tùy thời có thể bị người ta bóp chết.
Hai mắt của hắn trợn tròn nhìn Hạ Nhật Mình. Ánh mắt giống như gặp quỷ khiến cho người ta sợ hãi.
Loại cảm giác này cũng không phải là lần đầu tiên hắn mới gặp phải. Trước mặt sư phụ của hắn, hắn cũng có cảm giác tương tự. Nhưng sư phụ của hắn là một vị tiên thiên cường giả.
Đột nhiên một ý nghĩ khủng khiếp, khó tin xuất hiện trong đầu hắn. Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên tái không còn chút máu.
Hắn hoảng sợ há to miệng, muốn đem phát hiện của chính mình nói ra. Nhưng hắn chợt phát hiện có một luồng lực lượng rất mạnh từ hộ oản của hắn tràn vào trong cơ thể. Khí lực của hắn chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Sức mạnh của cơ thể hoàn toàn biến mất. Trước một lực lượng như vậy đừng nói là hắn, cho dù là đại sư huynh cũng đồng dạng giống như một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Khóe mắt hắn tựa hồ liếc thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc, nhưng không phải họ đang đào tẩu mà là đang hướng về phía hắn và tiểu tử trước mặt vọt tới.
Hắn muốn hét lớn cho bọn họ đào tẩu, trốn càng xa càng tốt. Nhưng trong lòng hắn kỳ thật biết rõ hai người bọn họ chỉ sợ muốn trốn cũng không thoát.
Cuối cùng, từ yết hầu của hắn cũng phát ra được âm thanh
“ôi ôi” giống như tiếng côn trùng kêu mà ngay cả chính hắn cũng không nghe được rõ ràng. Thậm chí còn làm cho hắn hoài nghi không biết rằng mình có nói gì đó hay không nữa.
Hơn nữa, càng đáng sợ chính là giọng nói của hắn tựa hồ như càng lúc càng mất đi.
Sức mạnh trên cánh tay đột nhiên biến mất, thân thể của hắn cũng chậm rãi té xuống. Cuối cũng trong ánh mắt của hắn cũng thấy được một cặp mắt hết sức bình tĩnh, trong sáng.