– Điều ngươi hỏi ta đã trả lời xong.
Âm thanh Bạch Kình quẩn quanh mặt băng mênh mông.
Mấy canh giờ này với nó tương đối khổ sở.
Hạ Nhất Minh không những là một vị Thần đạo cường giả hơn nữa dồng tu Quang Ám lực lượng. Bởi thế những nghi vấn của hắn về công pháp này rất nhiều, cũng rất khó. Chỉ cần Bạch Kình trả lời hắn có thể rút ra nhiều điều.
Nếu không phải Bạch Kình tham công pháp Cải tử hoàn sinh, khẳng định sẽ quẫy đuôi rời đi, không dây dưa cùng người này nữa.
Kỳ thực vấn đề Hạ Nhất Minh thắc mắc còn rất nhiều, chỉ là những vấn đề này vô cùng thâm ảo, không phải Bạch Kình có thể giải đáp. Bất quá khi gặp tình huống này, Hạ Nhất Minh đương nhiên sẽ tận dụng hỏi từ căn bản trở lên, đồng nghĩa với việc Bạch Kình hoa mày chóng mặt một hồi.
Tới tận lúc này Bạch Kình mới biết, bản thân đã bị đối phương khai thác triệt để, một chút giữ lại cũng không có. Hạ Nhất Minh cho dù muốn thám thính nhiều hơn từ nó cũng không thể. Bật cười nhìn Bạch Kình lúc này táo bạo hơn, Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu.
Hỏi han đối phương hồi lâu thu hoạch rất nhiều, đồng thời Hạ Nhất Minh phát hiện ra điểm mấu chốt của công pháp này. Quang Ám chú thể thuật mặc dù cường đại nhưng không quá đặc biệt.
Công pháp này không thay thế được vũ kỹ của Thần đạo cường giả, chỉ có tác dụng phụ trợ khi Hư thần cảnh trùng kích Ngụy thần cảnh. Đối với hắn mà nói, công pháp này không còn tác dụng.
– Bạch Kình. Với sự tận tình của ngươi ta rất hài lòng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói.
– Ngươi đã hài long vậy có thể truyền lại công pháp Cải tử hoàn sinh chưa?
Bạch Kình giận dữ hét lên.
Hạ Nhất Minh hài lòng cười, nói:
– Thần thú các hạ tôn kính. Ngài thật sự xách định kẻ bạo thể trước mắt ngài chính là Hạ mỗ sao?
Thân thể Bạch Kình run lên, đôi mắt nó mơ hồ hiện lên vẻ hoài nghi. Bất quá lập tức trấn tĩnh lại:
– Người kia khẳng định là ngươi.
– Tại sao?
– Bởi ngoài ngươi ra không ai có thể điều khiển tam đại Thần khí.
Bạch Kình lạnh lùng nói:
– Trừ khi ngươi tặng Thần khí cho kẻ khác, nếu không bất luận ai cũng không thể mượn uy lực Thần khí, càng không nói tới phóng xuất uy lực chân chính. Bởi vậy người kia khẳng định là ngươi.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, hắn rốt cuộc cũng biết vì sao Bạch Kình tin tưởng không chút nghi ngờ.
Vung tay, chỉ vào miệng Bạch Kình, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
– Đáp án của ta trên kiện thần binh đã giao cho ngươi.
Bạch Kình hai mắt chớp động, nó kinh hô:
– Ngươi khắc tâm pháp tu luyện trên thần binh?
Dừng một chút, nó tựa hồ cảm giác có gì không đúng:
– Ngươi tìm được thần binh này trên đó đã khắc tâm pháp?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, lẳng lặng nhìn đối phương. Không biết vì sao trong đầu Bạch Kình xuất hiện dự cảm không tốt. Nó do dự một chút, mở miệng phun ra đại đao.
Thanh đao này dài hơn Đại Khảm Đao, trọng lượng cũng lớn hơn nhiều. Bất quá đối với hình thể Bạch Kình mà nói, dài ngắn nặng nhẹ cơ hồ không khác biệt.
Dùng ý niệm nâng thanh đao lên trước mặt, Bạch Kình cẩn thận quan sát hồi lâu, bất quá đôi mắt chậm rãi tràn ngập sát khí.
Trên thanh đao căn bản không khắc bất cứ thứ gì, đừng nói văn tự, cho dù một đồ họa cũng không thấy. Chuôi đao trơn bóng lóe lên quang mang như cười nhạo Bạch Kình.
Bạch Kình rống lên thật lớn, âm thanh phẫn nộ truyền xa khắp mặt băng.
– Hạ Nhất Minh. Ngươi uổng danh Thần đạo cường giả. Không ngờ nói lời dối gạt.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói:
– Hạ mỗ nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nói dối.
Hắn vung tay điểm lên đại đao lơ lửng trên không, nói:
– Bách huynh. Ngươi có thể cho nó xem chút biến hóa.
Tựa hồ cảm nhận được lời nói của Hạ Nhất Minh, lửa giận trong lòng Bạch Kình nhất thời tiêu tán. Đôi mắt nó gắt gao nhìn đại đao trên không trung quan sát biến hóa.
Quả nhiên sau một lát đại đao lập tức biến hóa kỳ dị.
Thân đao nhanh chóng thu lại, chậm rãi bành trướng lên.
Bạch Kình nhìn đại đạo có thể biến hóa cũng không cảm thấy tò mò.
Chỉ là biến hóa này chưa chấm dứt mà tiếp tục khiêu chiến thần kinh Bạch Kình.
Khi đại đao thu lại, nó chậm rãi hình thành thân ảnh như nhân loại.
Cuối cùng trước mặt Bạch Kình đã không còn đại đao nào nữa mà chỉ còn một vị Thần đạo nhân loại hàng thật giá thật. Trên thân thể người này không cảm nhận được bất cứ khí tức sinh mạng nào. Gã giống như người chết, nếu không phải chính mắt nhìn thấy ngay cả Bạch Kình cũng cho rằng gã không tồn tại. Trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ, Bạch Kình nhất thời nhớ ra thân phận người này.
Người này trước nay vẫn đi theo đám người Hạ Nhất Minh, bất quá không ai có thể nhìn ra thực lực của gã, càng không thể cảm nhận khí tức sinh mạng.
Liên tiếp thông tin đưa tới khiến Bạch Kình có thể khẳng định, đây chính là Bách Linh Bát, nhân vật trong truyền thuyết, không phải Thần đạo cường giả nhưng nắm giữ năng lực không thua bất kỳ vị Thần đạo cường giả nào.
Chỉ là trước lúc này, bất luận Bạch Kình cùng đám Tây phương cường giả suy đoán ra sao cũng không nghĩ tới Bách Linh Bát nắm giữ năng lực khó tin này. Không ngờ gã có thể biến hóa thân thể thành thần binh lợi khí uy lực cường đại.
Dùng ánh mắt thương cảm nhìn Bạch Kình đang thừ người, Hạ Nhất Minh nói:
– Bách huynh. Cho nó xem cụ thể đi.
Hạ Nhất Minh vừa dứt lời thân thể Bách Linh Bát lại tiếp tục biến hóa.
Một đạo quang mang ngân sắc từ đỉnh đầu gã truyền xuống khắp thân thể, chỉ trong nháy mắt diện mạo bên ngoài đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bách Linh Bát biến mất, thay vào đó là Hạ Nhất Minh. Nhìn hai người sóng vai đứng, Bạch Kình có cảm giác trước mặt là cặp huynh đệ song sinh.
– Bạo.
Âm thanh rất khẽ vang lên từ một tên Hạ Nhất Minh.
Theo sau thân thể Hạ Nhất Minh này đột nhiên bạo liệt, huyết vũ tràn ngập không gian, bất quá tất cả vẫn chưa chấm dứt. Dưới ánh mắt xám xịt của Bạch Kình, vô số huyết nhục chậm rãi gom thành một thể hoàn chỉnh.
Khi tất cả huyết nhục gom lại, Bách Linh Bát lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt trào phúng nói:
– Thấy rõ rồi chứ. Đây chính là thuật Cải tử hồi sinh của ta. Muốn tu luyện công pháp này nhất định phải nắm giữ Khoa kỹ thể chất. Mặc dù các hạ là Thần thú cường đại nhưng cả đời này cũng không thể tu luyện.
Nghe Hạ Nhất Minh trêu chọc, Bạch Kình rốt cuộc bừng tỉnh. Nó rốt cuộc cũng hiểu, vì sao sau khi Hạ Nhất Minh tự bạo, đám Thần đạo cường giả không thấy dấu vết. Hơn nữa Hạ Nhất Minh kia từ đầu tới cuối không sử dụng Lĩnh vực lực lượng.
Đây cũng không phải bởi tiềm năng bị kích phát cạn kiệt nên không thể sử dụng Lĩnh vực mà bởi Hạ Nhất Minh kia căn bản không nắm giữ bất kỳ Lĩnh vực nào.
Thần khí mặc dù không thể cho mượn nhưng sau khi thấy Bách Linh Bát biến hóa, Bạch Kình biết người trước mặt tuyệt đối không thể xét theo phạm trù nhân loại. Đối với tên không biết từ đâu sinh ra này, nó đã hoàn toàn hết ý kiến. Đương nhiên lúc này cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng Bạch Kình.
Nguồn truyện: Truyện FULLNó nghĩ tới vừa rồi nuốt vào người này vào bụng, nếu gã đột nhiên ra tay chẳng phải…Ý nghĩ này càng lúc càng khiến trong lòng Bạch Kình lạnh lẽo.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh không đổi, giống như đang nói chuyện cùng lão bằng hữu:
– Bạch Kình. Ta đã nói ra sự ảo diệu trong công pháp này, nếu ngươi còn gì không hiểu cứ hỏi.
Thân thể Bạch Kình khẽ run lên, trải qua thời gian sợ hãi, nó rốt cuộc cũng hiểu bản thân ngay từ đầu đã rơi vào bẫy Hạ Nhất Minh giăng sẵn. Nhân loại giảo hoạt kia muốn gạt nó nói ra Quang Ám chú thể thuật.
Thân thể Bạch Kình run lên vì giận dữ, khí thế của nó lúc này bạo phát tới đỉnh điểm:
– Hạ Nhất Minh. Ngươi dám lừa ta…
Hạ Nhất Minh cao giọng cười lớn, nói:
– Các hạ cùng Tây phương cường giả lừa gạt Hạ mỗ trước, ý định tập kích phía sau. Nếu vậy Hạ mỗ vì sao không thể gạt lại?
Bạch Kình nhất thời nghẹn giọng.
Bảy vị Thần đạo cường giả vạn dặm tới Bắc hải vì bố trí bẫy rập đã không tiếc mọi giá.
Không ngờ bị Hạ Nhất Minh đùa giỡn tới không còn đường sống.
Hàm răng cắn chặt, Bạch Kình tựa hồ nộ hỏa công tâm, nó lớn tiếng kêu lên:
– Hạ Nhất Minh. Ta liều mạng với ngươi.
Trên thân thể nó bạo phát Quang minh lực lượng.
Trải qua thời gian vài canh giờ chữa trị, mặc dù không thể khôi phục bình thường nhưng khả năng chiến đấu của nó đã hồi phục. Lúc này nó cúi đầu hung hăng phun ra cột nước bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Đồng thời đầu nó tiếp tục chúi xuống, đuôi quẫy mạnh phá băng chui vào biển rộng.