Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 978: Băng Cung tông chủ

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Bên trong Băng Cung, cảnh sắc bốn mùa đều như mùa xuân, bên ngoài bức tường cao lớn chính là băng tuyết bao phủ khắp thiên địa.
Bất quá, Hạ Nhất Minh lúc này đối với những cảnh tượng kỳ dị cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Những địa phương cổ quái ở trên đại lục có không ít, tám trăm dặm Hỏa Diễm Sơn, Linh Tiêu Bảo Điện Thông Thiên bảo tháp, Động Thiên Phúc Địa Thần Thụ cốc, đều là những chỗ kỳ dị khiến cho người ta khó có thể quên được.
Cho nên, trong Bắc Cương cảnh sắc của Băng Cung có kỳ dị như thế này cũng không hề khiến cho Hạ Nhất Minh phải động tâm.
Dưới sự lôi kéo của Viên Lễ Huân, cả hai người nhanh chóng tiến vào trong một tòa đại điện, trên mặt của nàng lúc này vẫn đỏ rực như trước. Tông chủ đại nhân ở trong Băng Cung có địa vị rất cao, khi hắn đã mở miệng muốn gặp người mà nàng còn làm chậm trễ thời gian nửa canh giờ thì chính là mang tội bất kính.
Nếu đổi lại là một người khác thì chỉ sợ lúc này đã bị môn quy xử trí.
Sau khi tiến nập vào trong đại điện, tâm tình Hạ Nhất Minh hơi run lên, vì ở bên trong đại điện trống rỗng không bày biện bất cứ trang sức nào, thậm chí ngay cả một cây cột cũng không hề có.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi giật vài cái, hắn lập tức liên tưởng tới lúc chứng kiến đại điện ở trong Sinh Tử Luân Hồi giới.
Mặc dù hai đại điện này có diện tích khác xa nhau, nhưng chúng đều có một đặc điểm, chính là không hề có trụ chống đỡ.
Ngẩng đầu nhìn lên không, mái điện không biết được tạo bằng thứ gì màu đen, phảng phất như bầu trời ban đêm khiến cho tâm thần của người khác bị ảnh hưởng ít nhiều.
Trong đại điện lúc này có hai người một thú.
Trong đó một người một thú đang trợn mắt nhìn Hạ Nhất Minh, đây chính là kẻ đã giao thủ với hắn ở trong băng nguyên mấy ngày trước Kỳ Lân thánh chủ.
Vừa nhìn thấy lão nhân này, khuôn mặt Hạ Nhất Minh hơi co quắp lại, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được vị lão nhân này sau khi hấp thu thiên địa chi lực nhưng lại không nhìn thấy đối thủ thì sẽ có bộ dạng tức giận như thế nào.
Bất quá, nơi này dù sao cũng là thánh địa của Băng Cung, ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ ngoài một chút bất thiện ra thì không còn vẻ gì khác. Rõ ràng là lão không muốn đem chuyện ngày hôm đó truyền ra ngoài.
Một vị khác đang sóng vai ngồi cùng với Kỳ Lân thánh chủ, vị này nhìn qua thì giống như trung niên nhân mới ba mươi tuổi. Da hắn đặc biệt trắng, thi thoảng còn mơ hồ sáng lên làm cho người ta cảm thấy quái dị.
Hạ Nhất Minh biết, người này khẳng định đã tu luyện loại công pháp đặc thù nào đó, cho nên mới có bộ dạng như vậy.
– Bái kiến tông chủ đại nhân. – Viên Lễ Huân nhẹ nhàng hành lễ nói.
Ở Bắc Cương, Băng Tiếu Thiên chính là thần trong mắt người dân sinh sống ở nơi đây. Mặc dù Viên Lễ Huân không sinh trưởng ở Bắc Cương, nhưng nàng lại tu luyện võ đạo ở nơi đây, hơn nữa còn được sáu vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả trợ giúp nàng tiến giai lên cảnh giới Ngũ Khí đại tôn giả, cho nên nàng đối với Băng Tiếu Thiên vô cùng cảm kích.
Băng Tiếu Thiên hơi vung tay lên, nói:
– Đứng lên đi.
Viên Lễ Huân nhẹ giọng cảm ơn một tiếng, rồi từ từ đứng lên.
Kỳ Lân thánh chủ hừ nhẹ một tiếng, nói;
– Các ngươi hai người tâm sự với nhau cả canh giờ khiến cho hai lão già chúng ta phải chờ thật khổ a.
Thần sắc Viên Lễ Huân vừa khôi phục lại bình thường thì lúc này lại đỏ lên, Băng Tiếu Thiên ở bên cạnh nhíu mày, tức giận nói;
– Thần Nỗ huynh, Lễ Huân tu luyện thâm hàn chi khí không nên để cho tâm thần dao động.
Lời nói của hắn có chút oán giận, nhưng Kỳ Lân thánh chủ cũng chỉ vỗ trán nói:
– Là lão phu không đúng, không nói nữa.
Trong lòng Hạ Nhất Minh lấy làm kỳ lạ, vị lão nhân này có thể dễ dàng nhận sai như thế thì đã vượt ra ngoài ý nghĩ của hắn. Bất quá, đối với điều kiêng kỵ của Viên Lễ Huân hắn lại tương đối để tâm.
Băng Tiếu Thiên khẽ gật đầu, nói:
– Từ xưa, anh hùng xuất thiếu niên, Thiên Trì nhất mạch ở Tây Bắc có thể xuất hiện một thiên tài như Hạ huynh quả thật là đáng mừng.
Hạ Nhất Minh hơi ôm quyền một chút rồi gật đầu, với thân phận cùng thực lực của hắn thì làm như vậy cũng không tính là thất lễ.
Kỳ Lân thánh chủ cười hắc hắc, nói:
– Lão Băng, nói cho ngươi một tin tức, Đế Thích Thiên đã đem tấm biển “thiên hạ đệ nhất” tặng cho Hạ Nhất Minh,không biết ngươi có cảm tưởng gì.
Hạ Nhất Minh hơi nhăn mặt một cái, thầm than một tiếng. Bất quá hắn cũng biết, trừ khi hắn tháo tấm biển đo xuống, nếu không thì khẳng định khó tránh khỏi những chuyện như thế này. Đã vậy thì cứ thoải mái mà tiếp nhận đi thôi….
Hai mắt Băng Tiếu Thiên hơi sáng lên một chút, trầm giọng nói:
– Hạ huynh, lão phu Băng Cung Băng Tiếu Thiên, vị này chính là Kỳ Lân thánh chủ Đồ Đằng bộ tộc Thần Nỗ. Lần đầu gặp mặt có gì thất lễ xin hãy thông cảm cho. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn không hề đề cập tới chuyện tấm biển, giống như không hề nghe thấy làm cho Hạ Nhất Minh có chút bội phục.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
– Tông chủ đại nhân khách khí rồi. Hạ mỗ lần này tới Băng Cung chỉ là vì muốn gặp mặt Lễ Huân mà thôi.
Kỳ Lân thánh chủ tựa hồ đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn nhẹ nhàng vỗ hai tay vào nhau nói:
– Hạ huynh, lão phu lúc xuất phát từng đi qua Thiên Trì chủ phong, khi đó nghe nói ngươi cùng Đế Thích Thiên xuất phát, hơn nữa đồng hành còn có lão gia hỏa Cát Ma Phàm Thù, không biết hai người bọn họ giờ phút này đang ở đâu?
Hạ Nhất Minh cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói;
– Kỳ thật Hạ mỗ cũng muốn biết hai người bọn họ đang ở nơi nào.
Băng Tiếu Thiên cười cười, nói:
– Các ngươi không cần phải đoán, lần này bởi vì muốn gọi ra ánh sáng của Băng Lăng Kính mà muốn dựa vào lực một người như Lễ Huân thì chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Cho nên ta nói Đế Thích Thiên nhờ Cát Ma Phàm Thù môn chủ gia tay giết một đầu thánh thú, để lấy một vật.
Hai mắt Kỳ Lân thánh chủ sáng ngời lên nói:
– Bắc Cương Tuyết Hồ?
– Không sai. – Băng Tiếu Thiên trầm ổn nói:
– Cát Ma môn chủ mấy trăm năm trước đã thành công giết một đầu Tuyết Hồ, mà trăm năm nay chúng ta cũng phát hiện ra địa điểm của hai đầu thánh thú Tuyết Hồ. Nếu lão phu đoán không sai, thì khẳng định bọn họ sau khi thất bại một lần đã đi tới vị trí thứ hai để thử lại lần nữa.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy bội phục, vị lão nhân này có thể dự tính chuẩn xác như thế quả không hồ là người cầm quyền của Băng Cung.
– Bọn họ kỳ thật nên chờ ta mới đúng. – Kỳ Lân thánh chủ khẽ hừ một tiếng, nói;
– Trong thiên hạ cũng chỉ có tốc độ của Kỳ Lân thú mới có thể vượt qua được Tuyết Hồ, nếu lão phu ở đó thì khẳng định sẽ thành công giết được đầu thánh thú này.
Băng Tiếu Thiên tức giận nói:
– Tốc độ của Kỳ Lân thú đúng là nhanh hơn Tuyết Hồ, nhưng uy áp trên người Kỳ Lân rất nặng, chỉ cần nó tới gần Tuyết Hồ trong vòng mười dặm là nhất định sẽ khiến cho đối phương bỏ chạy. Đến lúc đó ngươi làm sao có thể bắt được nó đây?
Kỳ Lân thánh chủ cười hắc hắc vài tiếng, nói:
– Có thể thử một chút a.
Trong miệng của hắn tuy nói muốn thử một chút, bất quá cũng không nói cam đoan sẽ thành công, điều này cho thấy ngay cả hắn cũng không hề nắm chắc.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Bạch Mã Lôi Điện ở bên cạnh, đầu thánh thú này sau khi tiến vào trong một kiến trúc kỳ quái như nơi đây thì vẫn nhìn đông nhìn tây, ngay cả Kỳ Lân thú ở phía trước mặt nó cũng chỉ nhìn lướt qua một cái rồi không để ý.
Băng Tiếu Thiên đối với chuyện này thì làm như không nhìn thấy, hắn đã từ miệng Kỳ Lân thánh chủ nghe được một số tin đồn liên qua tới Hạ Nhất Minh. Bất quá đại đa số những việc đó đều là tin đồn, một ít bí mật gì đó Kỳ Lân thánh chủ cũng không hề có ý định nói cho hắn biết.
Thí dụ như, hắn không phục Hạ Nhất Minh cho nên giữa đường gặp phải thì đã cao hứng khiêu chiến một lần. Chuyện mất thể diện như vây, cho dù là giết hắn thì hắn cũng không tiết lộ ra.
– Hạ huynh, ngươi đang cùng hai bọn họ đồng hành vì sao lại tách ra? – Băng Tiếu Thiên cười tủm tỉm hỏi:
– Chẳng lẽ muốn sớm gặp Lễ Huân cho nên mới đến đây trước một bước sao?
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
– Hạ mỗ quả thật là muốn nhanh chóng gặp Lễ Huân, nhưng chủ yếu là mình buộc phải rời khỏi hai người bọn họ.
Băng Tiếu Thiên cùng Kỳ Lân thánh chủ trao đổi ánh mắt kinh ngạc với nhau, lấy thực lực Nhân Đạo Đỉnh Phong của ba người thì ở trong băng nguyên mà buộc phải tách ra. Những lời này nói ra mà khiến cho người ta tỉn tưởng mới là chuyện lạ.
Hạ Nhất Minh vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nói:
– Chúng ta ở trên đường gặp phải một con Tuyết Hồ, Cát Ma Phàm Thù ra tay khiến cho nó bị thương một chút, nhưng nó vẫn chạy trốn. Vì vậy Hạ mỗ cưỡi Bạch Mã Lôi Điện đuổi theo, không nghĩ tới cuối cùng quên mất đường về, ngược lại có thể tới gần Bằng thành.
Hai người Băng Tiếu Thiên lúc này mới thư thái, nguyên lai vì truy đuổi Tuyết Hồ, như vậy thì chẳng có gì lạ.
Sắc mặt Kỳ Lân thánh chủ đột nhiên hơi thay đổi, nói:
– Hạ huynh, Bạch Mã của ngươi tốc độ không hề dưới Kỳ Lân, không biết lúc đó có bắt được Tuyết Hồ không?
Ánh mắt Băng Tiếu Thiên hiện lên một tia sáng kỳ dị, hắn đối với tốc độ của Kỳ Lân hiểu rất rõ, nhưng không nghĩ ra giờ phút này con Bạch Mã đang ở trong đại điện kia cũng có tốc độ tương đương.
Cổ tay Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung lên, Ngũ Hành quang mang xuất hiện ở quanh cổ tay, rồi thi thể của con Tuyết Hồ nhất thời xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai người Băng Tiếu Thiên đều hiện lên vẻ vui mừng, đối với những Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mà nói, có thể trước khi Thiên Niên Băng Đảo xuất hiện mà kiếm được máu của Tuyết Hồ thì coi như đã hoàn thành đại sự. Cho nên ngay khi nhìn thấy thi thể Tuyết Hồ, bọn họ cũng không tránh khỏi có chút kích động.
Kỳ Lân thánh chủ hít vào một hơi, nhất thời hút lấy thi thể Tuyết Hồ vào tay mình, nhưng mà sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nói:
– Máu của Tuyết Hồ đâu/
Đối với những tôn giả thì nội đan của Tuyết Hồ có giá trị hơn máu của nó, nhưng đối với Kỳ Lân thánh chủ thì nội đan của nó không đáng giá bằng máu. Có thể thấy được máu của Tuyết Hồ ở trong lòng hắn có địa vị cao tới mức nào.
Băng Tiếu Thiên cũng đưa ánh mắt lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Minh, hai bọn họ biết, máu của Tuyết Hồ khẳng định nằm trong tay Hạ Nhất Minh.
Cười hắc hắc một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
– Máu của Tuyết Hồ đã bị ta dùng hết rồi.
Lúc này đây, ngay cả Băng Tiếu Thiên cũng không tránh khỏi phải thay đổi sắc mặt, Kỳ Lân thánh chủ đột nhiên nói:
– Lâu nay nghe nói Hạ huynh cũng có thiên phú về luyện đan, cho dù là Linh Tiêu Bảo Điện Hác Đồng luyện đan sư cũng phải khen không dứt miệng. Chẳng lẽ máu của Tuyết Hồ đã bị Hạ huynh luyện chế thành linh đan sao?
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, trong lòng hơi rùng mình mấy cái, lão Kỳ Lân thánh chủ này đối với bản thân hắn quá để tâm, ngày sau phải đối đầu với người này cần phải lưu ý một chút.
Cổ tay vừa lộn một cái, trên tay Hạ Nhất Minh lúc này đã xuất hiện thêm một cái bình ngọc.
Nhẹ nhàng mở nắp bình ngọc ra, một cỗ hương thơm ngào ngạt nhất thời tràn ngập trong đại sảnh.
Hai người Băng Tiếu Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ không che dấu được một tia vui mừng lẫn sợ hãi. Có được đan dược này thì khả năng tiến được vào Thiên Niên Băng Đảo của bọn họ lại cao hơn một ít.
Khi Hạ Nhất Minh lấy ra bình đan dược, không chỉ có hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, mà ngay Viên Lễ Huân ở bên cạnh cũng cảm thấy yên lòng.
Mặc dù nàng đã biết Hạ Nhất Minh thành công tấn chức Nhân Đạo Đỉnh Phong, nhưng ở trong nội tâm vẫn có chút không yên.
Mãi cho tới lúc này, khi nàng thấy Hạ Nhất Minh cùng với hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả nói chuyện với tư cách ngang hàng, không có ý câu thúc thì mới tiếp nhận sự thật này.
Nguyên lai, Hạ Nhất Minh thật sự có đủ tư cách tung hoành thiên hạ.
Về phần đan dược trong tay Hạ Nhất Minh, mặc dù nàng biết nó chắc chắc thuộc về nàng, nhưng nàng cũng không có bất cứ tâm tư vội vàng nào. Bởi vì nàng biết, nếu Hạ Nhất Minh đã lấy ra thì tuyệt đối sẽ đưa cho nàng.
Quả nhiên, Hạ Nhất Minh xoay người, cầm bình đan dược đưa về phía Viên Lễ Huân, hơn nữa còn thuận tay một chiếc đai lưng đeo vào xung quanh chiếc eo thon thả của nàng.
Băng Tiếu Thiên cùng Kỳ Lân thánh chủ đồng thời ngưng ánh mắt lại, bọn họ nhìn chăm chú vào chiếc đai lưng, trên ánh mắt đều mang theo một tia cổ quái.
– Lễ Huân, chiếc đai lưng này là một không gian vật phẩm, bên trong ta đã vì nàng mà chuẩn bị một ít đan dược. Lúc nào có thời gian, nàng hãy cẩn thận xem qua một chút. – Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Viên Lễ Huân kinh hô lên một tiếng, nàng đương nhiên biết rõ giá trị của không gian vật phẩm, trong cả Băng Cung chỉ sợ ngoài tông chủ đại nhân ra thì cũng không có người thứ hai có đồ vật như vậy.
Quả thật, trong mắt Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, bọn họ không thể chế tạo không gian vật phẩm cho nên ai cũng ví nó như một kiện thần khí.
– Thử một lần đi. – Thanh âm của Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vang lên bên tai của nàng.
Viên Lễ Huân chần chờ một chút, cuối cùng nhận lấy lọ đan dược trong tay Hạ Nhất Minh, rồi đem thần niệm tập trung lên chiếc đai lưng.
Kỳ thật không gian vật phẩm chỉ cần sử dụng chân khí là có thể mở ra, nhưng nếu sử dụng thần niệm lực lượng cũng có thể đạt được mục đích như thế.
Bất quá, dù là chân khí hay thần niệm thì cũng chỉ có tác dụng với không gian vật phẩm đeo ở bên người mình, nếu đeo ở trên người khác thì dù thần niệm có cường đại đến mức nào cũng không thể mở ra.
Sau một khắc, trên mặt Viên Lễ Huân lộ ra một tia vui mừng lẫn sợ hãi, nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái, theo đó chiếc bình ngọc biến mất vào trong chiếc đai lưng.
Cổ tay hơn rung lên, chiếc bình ngọc lại một lần nữa xuất hiện ở trên tay nàng.
Thần điện giáo hoàng bệ hạ mang theo không gian vật phẩm ở bên người tựa hồ cao cấp hơn một bậc, trong lúc sử dụng ngoại nhân thậm chí còn không thể nhìn thấy được phương vị cánh cửa không gian mở ra.
Bất quá, đối với những người có thần niệm cường đại như bọn họ mà nói, thì có thể dễ dàng phát hiện ra mánh khóe trong đó.
Viên Lễ Huân liên tục thử nghiệm mấy lần, rồi mới vui vẻ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tỏa ra quang mang vui vẻ.
Hạ Nhất Minh cảm thấy mỹ mãn cười to mấy tiếng, trong lòng hắn thầm kêu đáng tiếc trong Hạ gia không có người nào tu luyện tới cảnh giới tôn giả, cho nên hắn không giám đem hai kiện không gian vật phẩm còn thừa cho đi.
Kỳ thật, chỉ khi đạt tới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mới chính thức được coi là đủ thực lực để bảo vệ không gian vật phẩm.
Cho dù là tôn giả có được vật này thì cũng sẽ là một việc tương đối nguy hiểm.
Nhưng Viên Lễ Huân lại khác, nàng chẳng những là Ngũ Khí đại tôn giả, hơn nữa trong tay còn cầm giữ kiện phảng chế thần khí Băng Lăng kính. Trừ phi cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong ra tay, nếu không cái không gian vật phẩm ở trên người nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Viên Lễ Huân cũng không nói lời cám ơn, chỉ gật đầu nhẹ nhàng một cái.
– Hạ huynh, đai lưng này là của Phất Lan Khắc Lâm giáo hoàng bệ hạ sao? – Băng Tiếu Thiên trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:
– Không sai, đúng là không gian đai lưng của giáo hoàng bệ hạ.
Băng Tiếu Thiên cảm thán một tiếng, nói:
– Hắn đã chết sao?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, trong lòng hơi cảm thấy buồn bực, phương Tây và Bắc Cương cách xa nhau tới mười vạn tám ngàn dặm, trừ phi Thiên Niên Băng Đảo xuất hiện nếu không người của hai khối đại lục này sẽ không thể gặp nhau.
Vậy mà biểu hiện của Băng Tiếu Thiên lúc này lại cho thấy hắn quen biết Phất Lan Khắc Lâm, cũng làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy có chút tò mò.
Tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, Băng Tiếu Thiên cũng không giấu diếm nói:
– Mấy trăm năm trước, lão phu cùng Phất Lan Khắc Lâm đồng thời tấn chức Tôn Giả ở Quỷ Khốc Lĩnh. Hai năm sau đó lại xảy ra một trận đại chiến ở Nam Cương, hôm nay nghĩ lại vẫn cảm thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Trong thanh âm của hắn nói có chút xúc động, vừa nghĩ tới đối thủ năm đó của mình nay đã nằm xuống mà không khỏi cảm khái trong lòng.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu được, nguyên lai Băng Tiếu Thiên cùng Phất Lan Khắc Lâm đều thuộc về cùng một thời đại.
Trong lòng hắn có chút tò mò nói:
– Băng huynh, lần đó người mạnh nhất là ai.
Trên mặt Băng Tiếu Thiên hiện ra nụ cười như có như không, liếc mắt nhìn về phía Kỳ Lân thánh chủ một cái.
Kỳ Lân thánh chủ Thần Nỗ nhất thời hiện lên vẻ hãnh diện trên mặt nói:
– Người mạnh nhất lần đó hiển nhiên là lão phu.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhướng mày, hắn suy nghĩ một chút, ánh mắt lập tức chuyển sang Kỳ Lân thú ở bên cạnh Kỳ Lân thánh chủ.
Hắn lập tức hiểu được, lão nhân này sở dĩ đạt được danh hiệu đệ nhất là bởi vì phương pháp công bình “một chọi một”.
Dưới điều kiện như vậy, cao thủ của Đồ Đằng bộ tộc giao thủ với những cao thủ cùng giai nếu mà bị thua thì thế giới này đúng là điên hết rồi.
Gật nhẹ đầu, Hạ Nhất Minh nói:
– Nguyên lai ngài là đương tời đệ nhất cường giả, quả là giỏi.
Hắn nói đến hai từ “đệ nhất” ngữ khí hơi tăng mạnh thêm một chút.
Kỳ Lân thánh chủ hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Ngươi cũng không cần dùng một lời hai nghĩa, nói thật cho người biết, năm đó lão phu cùng Kỳ Lân thú là bạn sinh thánh thú, mấy lão già kia vừa thấy lão phu là căn bản không dám đứng ra giao thủ.
Băng Tiếu Thiên không kiềm được, hơi lắc đầu, nói:
– Ngươi nói mà không biết xấu hổ, Kỳ Lân thú từ ngàn năm trước đã là thánh thú đỉnh phong. Mấy người chúng ta năm đó mới tấn chức tôn giả làm sao có thể khiêu chiến nhân thú hợp nhất của ngươi.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt, hắn lúc này mới biết nguyên lai chân tướng sự việc là như vậy.
Đối mặt với thánh thú đỉnh phong, đừng nói là lấy một chọi một, cho dù tất cả các tôn giả vừa tấn chức xông lên cũng không là cái gì.
Trên mặt Kỳ Lân thánh chủ hiện lên một tia hãnh diện nói:
– Lão phu vừa tấn chức tôn giả cảnh giới đã hoàn thành nghi thức bạn sinh thánh thú với Kỳ Lân thú, ở trong lịch sử Đồ Đằng bộ tộc cũng là độc nhất vô nhị. Mấy người các ngươi bất quá chỉ là đố kỵ mà thôi.
Băng Tiếu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn cùng hắn tiếp tục tranh cãi nữa.
Hạ Nhất Minh cũng tức giận liếc mắt nhìn Kỳ Lân thánh chủ cùng Kỳ Lân thú, hai người này đã hoàn toàn quen với tác phong của Đồ Đằng bộ tộc cho nên đối với bọn họ mà nói thì dùng phương thức chiến đấu này không có chỗ nào là không công bình. Đây là quan niệm hai bên bất đồng căn bản không thể giải thích được.
Băng Tiếu Thiên liếc mắt chuyển về phía Bạch Mã Lôi Điện, đột nhiên cười nói:
– Thần Nỗ huynh, Hạ huynh cũng có vận khí không tồi, trước khi tấn chức Nhân Đạo Đỉnh Phong đã cùng với Bạch Mã kết thành quan hệ bạn sinh, ngươi nếu có hứng thì không ngại luận bàn với Hạ huynh một chút a.
Hắn nói những lời này hoàn toàn là nói giỡn, với tu vi võ đạo của bọn họ không phải chỉ động thủ một chút là có thể phân rõ thấp kém được.
Nhưng mà, sắc mặt Kỳ Lân thánh chủ đột nhiên đỏ lên, hắn đương nhiên biết lời nói này của Băng Tiếu Thiên hoàn toàn là đùa, nhưng hắn cùng Hạ Nhất Minh đã từng giao thủ một hồi, hơn nữa kết quả cuối cùng làm hắn vô cùng căm tức.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra một nụ cười mà chỉ có Kỳ Lân thánh chủ mới có thể lĩnh hội được, trong lòng hắn âm thầm sinh ra một cỗ suy nghĩ độc ác. Sau khi hành trình Thiên Niên Băng Đảo lần này qua đi nhất định phải cùng với người này giao thủ một lần thật sự mới được.
Nếu khi đó có thể tiến giai thần đạo, sắc mặt Kỳ Lân thánh chủ cũng sẽ phải vô cùng hoảng hốt a.
Băng Tiếu Thiên cũng không phát hiện ra sự dị thường giữa hai người, mà mỉm cười hỏi:
– Hạ huynh, không biết Cát Ma môn chủ cùng Đế huynh lúc này ở đâu?
Hạ Nhất Minh hơi nhún vai nói:
– Hai người bọn họ chắc hẳn là không biết ta đã đuổi kịp được Tuyết Hồ, cho nên đã chạy tới chỗ khác để tìm.
Băng Tiếu Thiên hơi nhíu mày một chút, Hạ Nhất Minh hơi giật mình hỏi:
– Có gì không ổn sao?
Khẽ lắc đầu, Băng Tiếu Thiên nói:
– Chỗ khác mặc dù cũng ở trong cảnh nội Bắc Cương, nhưng vị trí lại khác xa, tận mãi khu vực phía bắc. Lão phu mặc dù không lo lắng cho an nguy bọn họ, nhưng muốn giết được Tuyết Hồ khó khăn rất lớn. Mà thời gian lại càng lúc càng gần, chỉ trong vòng vài ngày chỉ sợ bọn họ không thể trở về kịp.
Kỳ Lân thánh chủ hừ lạnh một tiếng nói:
– Hai người bọn họ là đồ đần, rõ ràng đã bắt được Tuyết Hồ tới tay lại còn phải đi tới trỗ khác để bắt, thật là không hiểu được.
Băng Tiếu Thiên dở khóc dở cười nói:
– Hai người bọn họ làm sao biết được Hạ huynh đã thành công giết được Tuyết Hồ chứ. Cho nên nếu muốn bắt một con khác thì cũng phải chịu mạo hiểm thôi.
Hắn dừng lại một chút, cười nói:
– Ngươi ít nói chỉ trích sau lưng Cát Ma môn chủ đi, cẩn thận hắn ghi hận trong lòng rồi quấn lấy ngươi mấy tháng đấy.
Kỳ Lân thánh chủ vung tay lên, hào khí can vân nói:
– Lão phu có Kỳ Lân thú bên cạnh, lão thích khách đó một khi tới gần là có thể lập tức phát giác. Hừ. Kỳ thật mấy ngày trước lão phu từng có cảm giác mình bị lão thích khách này theo dõ, bất quá chỉ không tìm được tung tích mà thôi.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình một cái, trong lòng nhất thời hiểu ra, hắn sử dụng lực lượng của chiếc khay ngọc để giám thị Kỳ Lân thánh chủ, không nghĩ tới lại dễ dàng bị hắn phát hiện ra.
Xem ra cũng không phải là lực lượng thần bí của chiếc khay ngọc không đủ, mà bọn họ hai người sau khi nhân thú hợp nhất thì có được năng lực đặc thù, một khi bị người dò xét là dễ dàng cảm giác được.
Băng Tiếu Thiên cười, nói:
– Cát Ma môn chủ cùng với Đế huynh ở một chỗ nên sẽ không tìm ngươi gây phiền toái đâu. Huống chi lần này Băng Đảo sắp xuất hiện cho nên hắn cũng không có nhiều thời gian rỗi như vậy.
Suy nghĩ một chút, hắn nghiêm nét mặt nói:
– Bắc Cương có rất nhiều quái thú kỳ dị, cùng với hải quái giống nhau, nếu như lão phu không tính toán lầm, hẳn là dò biến dị thánh thú vương dò xét ngươi a.
Kỳ Lân thánh chủ hơi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi Hạ Nhất Minh, chỉ là vô luận thế nào cũng không thể nói ra.
Băng Tiếu Thiên vung tay áo lên, hắn chậm rãi ên nói:
– Nửa tháng trước, Đế huynh sử dụng phi ưng truyền thư muốn ta làm cho hắn một chuyện. Hôm nay vì sự kiện Thiên Niên Băng Đảo sắp xuất hiện cho nên mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, lão phu cũng đáp ứng Đế huynh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh lấy làm kỳ lạ, những chuyện khiến cho Băng Tiếu Thiên phải thận trọng nói ra như vậy thì tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Băng Tiếu Thiên cũng không giải thích, mà hơi nghiên đầu quay sang Viên Lễ Huân nói:
– Lễ Huân, từ ngày mai trở đi, ngươi mang theo Hạ huynh đến Thất Thải cung, để cho hắn ở trong đó vài ngài, về phần có thu ho gì hay không thì phải dựa vào thiên ý.
Viên Lễ Huân vừa vui mừng vừa sợ hãi đáp ứng, nàng đương nhiên biết địa vị của Thái Thải cung trong Băng Cung, nhưng không nghĩ ra tông chủ đại nhân lại mở ra cho ngoại nhân tiến vào. Hít sâu một hơi, nàng lập tức tạ ơn tông chủ đại nhân đã thành toàn cho Hạ Nhất Minh.

Chọn tập
Bình luận
× sticky