Không ngờ Hạ Nhất Minh trong tình trạng không còn tỉnh táo tại sao vẫn có thể điều khiển lực lượng mãnh mẽ và chuẩn xác đến vậy?
Tuy thế, Vũ Vô Trần vẫn nhếch mép cười lạnh. Cổ tay vung nhẹ một cái. Nhất thời một làn sương mù tỏa ra, nháy mắt đã biến thành một thanh trường kiếm. Thanh kiếm đó dài hơn bốn thước. Từ thanh kiếm tỏa ra chút ánh sáng lạnh lẽo. Bất chợt một luồng sát khí chợt xuất hiện, khiến cho bản thân Vũ Vô Trần như cao thêm một chút.
Thanh kiếm này cũng chính là một trong những bảo vật của hoàng thất Đại Thân. Nó cũng là thanh bảo kiếm tùy thân của hoàng đế Đại Thân đầu tiên.
Trong số các bảo vật của Vũ gia thì nó chính là một trong số thứ đứng đầu. Sau khi hấp thu hơi thở giết chóc của đế vương, mức độ quý báu của nó cũng chẳng cần phải nói.
Vũ Vô Trần là nhân vật kiệt xuất nhất trong đám đệ tử của Vũ gia, vì vậy mà được đám trưởng bối kỳ vọng rất nhiều. Nếu không, hắn cũng chẳng có tư cách được đeo thanh kiếm này.
Cổ tay Vũ Vô Trần huy vũ. Nhất thời quang mang từ trường kiếm tỏa ra xung quanh. Chúng giống như một bức tường bằng ánh sáng, ngăn cản luồng ánh sáng ngũ hành đang giáng xuống.
Vũ Vô Trần hết sức tự tin. Nếu đó là ngũ hành hoàn phảng chế, hắn cũng không dám đón đỡ. Nhưng nếu chỉ là một luồng ánh sáng mà không dám đón thì đúng là quá xẩu hổ.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, luồng sáng ngũ hành va chạm với bức tường ánh sáng của bảo kiếm.
Một cảnh tượng nằm ngoài dự đoán diễn ra, khiến cho Vũ Vô Trần phải biến sắc. Bức tường ánh sáng đang chắn trước mặt hắn dưới sự oanh kích của luồng sáng đã bị vỡ tung. Ngay cả một giây cũng không chịu nổi.
Cũng may, Vũ Vô Trần cũng là một cao thủ hàng đầu nên hắn phản xạ rất nhanh. Tay hắn vung lên, trường kiếm đâm thẳng vào luồng sáng. Vũ Vô Trần rống lên một tiếng giận dữ. Tiếng rống đó không chỉ mang theo tất cả cơn giận của hắn mà còn có một tác dụng đẩy lui tất cả ánh sáng đang vọt tới người.
Một tiếng nổ thứ hai lập tức vang lên. Luồng sáng ngũ hành bị trường kiếm đâm trúng mà nổ tung. Những tia sáng của nó bắn về bốn phương tám hướng.
Mặc dù Vũ Vô Trần đã có sự đề phòng từ trước, sử dụng tiếng rống của bản thân để ngăn chặn. Nhưng vào lúc này, hắn cũng phải sử dụng tất cả mọi tuyệt chiêu của bản thân mới có thể thoát hiểm.
Nhưng đó cũng mới chỉ là một luồng sáng ngũ hành mà thôi.
Vào lúc này, cuối cùng thì Vũ Vô Trần cũng hiểu được thực lực của đối phương như thế nào. Nét mặt của hắn tái mét, trong lòng có một chút tuyệt vọng. Sinh ra cùng thời với người này đúng là một điều đáng buồn.
Trong khu vực đó, lưu quang bắt đầu chuyển động. Mỗi lần chuyển động, lực lượng trói buộc lại tăng lên một chút. Không ngờ, Hạ Nhất Minh lại bất tri bất giác phóng thích lực lượng không gian của ngũ hành hoàn. Cái thứ này trước đây hắn không có cách nào để điều khiển. Nhưng bởi vì sau khi cảm nhận được vô số hơi thở mạnh mẽ quanh người Hạ Nhất Minh đã khiến cho lực lượng của ngũ hành hoàn tự phát, hình thành vầng sáng ngũ hành, bao vây lấy mọi người.
Kỳ Liên song ma liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Cả đời bọn họ nghiên cứu năng lượng ngũ hành, sau đó còn tu luyện được Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa, nên mới biết được năng lượng xung quanh xuất phát từ đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt bọn họ nhìn về phía ngũ hành hoàn một cách kinh ngạc và hưng phấn. Thứ này chỉ là một cái thần khí phảng chế nhưng tại sao lại có được lực lượng không gian mà chỉ có cao thủ thần đạo mới sở hữu?
Quang mang trên bầu trời tỏa ra khắp nơi. Liến tiếp mấy luồng sáng phóng xuống. Trong nháy mắt, ngoại trừ Kim Chiến Dịch, Ngả Văn Bân và Đặng Triệu Thần những người còn lại đều phải hứng chịu sự công kích.
Trong suốt quá trình đó, Hạ Nhất Minh như tỉnh lại một chút. Mặc dù, luồng sáng trên đỉnh đầu vẫn đang ngưng tụ, nhưng không có một cái nào đánh tới bạch mã và Bách Linh Bát.
Một suy nghĩ khác lạ chợt xuất hiện trong đầu, nhưng cũng chẳng có người nào lại nghĩ rằng Hạ Nhất Minh đã thực sự tỉnh táo. Tất cả đều biết đó là do tiềm thức của hắn mà thôi.
Quả thực vào lúc này, tất cả hành động của Hạ Nhất Minh đều thực hiện theo bản năng. Mặc dù, thần trí của hắn vẫn chìm trong cảnh giới kỳ lạ, nhưng tinh thần của hắn đã có một chút dao động.
Trong mơ hồ, hắn như cảm nhận được sự tức giận của những người xung quanh cùng với một chút tình cảm chân thành.
Bách Linh Bát thì chẳng cần phải nói. Tâm tình của hắn thế nào thì cho dù là cao thủ thần đạo cũng đừng mơ cảm nhận được. Nhưng bạch mã Lôi Điện, bảo trư, Kim Chiến Dịch, Ngả Văn Bân và còn có vị tán tu Đặng Triệu Thần, hoàn toàn không hề có chút ác ý hay hả hê đối với Hạ Nhất Minh. Trong lòng bọn họ chỉ có một sự lo lắng dành cho hắn.
Có lẽ, mục đích cuối cùng của họ cũng không giống nhau, nhưng sự lo lắng đó thì không phải là giả dối.
Ngoại trừ bọn họ ra, cho dù là vị tân tôn giả của Thiên Trì nhất mạch – Dư Tuệ Lượng cũng có một chút đố kỵ trong lòng. Mặc dù hắn không cầu khẩn cho Hạ Nhất Minh không thể trở lại bình thường. Nhưng khi thấy được tình trạng quái dị của Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vui sướng.
Tuy nhiên, tất cả những người đó cũng không biết rằng vào lúc này, Hạ Nhất Minh giống như một tấm gương có thể phản xạ tất cả tâm tình của bọn họ. Vui, buồn, giận cùng với sự đau lòng đều hiện rõ trong lòng hắn. Đặc biệt là sự hả hê giống như người nào ném đá xuống giếng càng khiến cho hắn chú ý.
Trong tình huống đó, theo bản năng, Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự phát ra uy lực mạnh nhất của ngũ hành hoàn mà công kích, khiến cho bọn họ kêu khổ không thôi.
Cũng may, mặc dù Hạ Nhất Minh có thể xuất ra được uy lực mạnh mẽ của ngũ hành hoàn, nhưng do không tỉnh táo nên cũng không sử dụng được thần khí Cửu Long lô.
Thiếu đi uy lực của thần khí, mặc dù mọi người ứng phó khó khăn, nhưng vẫn có thể cố gắng. Chỉ có điều, do bị lực lượng không gian của ngũ hành hoàn ảnh hưởng nên khó di chuyển mà thôi.
Vũ Mạc Phi cắn chặt răng, trong lòng suy nghĩ thật nhanh. Hạ Nhất Minh chợt trở nên đáng sợ như thế này đúng là chuyện khó tin. Mà hắn càng thêm lo lắng chính là hai tên tiểu bối của mình bị hãm sâu trong đó, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đúng là hắn không thể gánh vác nổi.
Hắn oán hận nhìn Hạ Nhất Minh rồi cao giọng nói:
– Các vị! Chúng ta không thể chịu đòn được nữa. Hắn đã bị điên. Nếu không động thủ, chỉ sợ hôm nay khó có thể thoát chết. Không bằng hợp lực giết chết hắn trước.
Kim Chiến Dịch và Ngả Văn Bân biến sắc, nhưng rất khó mà phản bác. Gần như cùng một lúc, tất cả mọi người, ngoại trừ Đặng Triệu Thần đứng ngoài, tất cả những người còn lại đều tỏa ra sát khí. Ngay cả Dư Tuệ Lượng của Thiên Trì nhất mạch cũng không ngoại lệ.
Vũ Mạc Phi cảm thấy mừng rỡ. Nếu đám tôn giả thực sự đồng tâm hiệp lực thì đánh chết Hạ Nhất Minh cũng chẳng phải chuyện khó khăn. Hơn nữa, sau đó cho dù ai cũng chẳng thể trách tội lên đầu hắn.
Ngả Văn Bân quát lớn:
– Vũ huynh không được nói lung tung. Hạ tôn giả mới chỉ mất đi sự tỉnh táo nên không nhận ra. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa đẩy các vị vào chỗ chết.
Sau khi thấy nhiều tôn giả cùng động sát khí như vậy, Ngả Văn Bân cũng cảm thấy sợ hãi. Thực ra hắn cũng biết, sau khi Thiên Trì nhất mạch xuất hiện một thiên tài như Hạ Nhất Minh, tất cả các môn phái khác đều có suy nghĩ tiêu diệt hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Do tu vi của Hạ Nhất Minh sâu không thể lường được mà bên cạnh hắn còn có Bách Linh Bát và bạch mã Lôi Điện. Phía sau lưng lại có Thiên Trì nhất mạch làm chỗ dựa. Vì vậy, cho dù muốn động thủ nhưng mọi người vẫn chần chừ không quyết, không dám vọng động.
Nhưng vào lúc này, biểu hiện của Hạ Nhất Minh chính là cái cớ tốt nhất cho tất cả.
Vũ Mạc Phi chưa kịp mở miệng, Từ Đạt Minh đã cao giọng nói:
– Ngả huynh! Nếu Hạ Nhất Minh không còn tỉnh táo thì tại sao lại bỏ qua cho các người. Hay là hắn giả vờ để giết hết bọn ta?
Nhất thời Ngả Văn Bân ngẩn người. Hiển nhiên là hắn cũng không thể đoán được Hạ Nhất Minh đang nghĩ gì, nên chẳng trả lời được. Trên thực tế, ngay cả bản thân hắn cũng hoài nghi, Hạ Nhất Minh muốn nhân cơ hội này để thử uy lực lớn nhất của ngũ hành hoàn. Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ hắn đã làm hơi quá đáng.
Thấy Ngả Văn Bân nghẹn lời, lại nhìn Hạ Nhất Minh đang ở phía trước điều khiển ngũ hành hoàn phát ra quang mang liên tục mà công kích, trong lòng Vũ Mạc Phi có chút âm độc.
Có thể quang minh chính đại đánh chết Hạ Nhất Minh chỉ sợ cũng có một cơ hội này mà thôi.
Như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Vũ Mạc Phi, hai luồng sáng vừa mới ngưng tụ giữa không trung liền giáng xuống đầu hắn. Mặc dù diễn ra trong thời gian dài, nhưng đây cũng là lần đầu tiên có hai luồng sáng cùng công kích một người.
Trong lòng Hạ Nhất Minh giống như một tấm gương sáng, đang lóe lên tất cả tâm trạng của mọi người. Lúc này, vô số màu sắc đang tỏa ra từ trên tấm gương. Đó là do kết quả mà sát khí của mọi người hội tụ đã tạo ra.
Trống ngực Hạ Nhất Minh đập thình thịch. Nhiều tôn giả cùng muốn giết hắn như vậy khiến cho một thứ lực lượng nào đó trong cơ thể hắn chợt mở ra. Thứ lực lượng đó vừa mới trỗi dậy, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Ngay cả Hạ Nhất Minh đang ở trong trạng thái kỳ diệu cũng bị ảnh hưởng.
Bất chợt, Hạ Nhất Minh chợt nhớ thấy một cái gì đó. Gần như vô thức, hắn thực hiện một cái quyết định có thể coi như ảnh hưởng tới cả cuộc đời của hắn. Một vầng ánh sáng từ trên người hắn chợt xuất hiện.
Kim Chiến Dịch tiến lên mấy bước, tới cách Hạ Nhất Minh không xa. Ánh mắt hắn hung dữ nhìn chung quanh. Hắn sử dụng chính hành động của mình mà thể hiện suy nghĩ.
Thấy thái độ của Kim Chiến Dịch như vậy, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có một chút kiêng kỵ.
Tuy nhiên, Vũ Mạc Phi lại biết phải tận dụng tốt cơ hội này. Sát khí trong mắt hắn tăng mạnh, hú lên một tiếng giống như sét đánh.
– Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu ngươi đã phạm ta… Ơ…không thể như thế!