Sóng biển to lớn dâng lên hung hăng nện vào những vách đá cheo leo, vô số đóa hoa mọc trên vách đá bị sóng biển đánh cho tan tác. Từ phía xa, hai đạo quang mang bay xẹt qua bầu trời nhanh chóng di chuyển về phía một hòn đảo ở hải ngoại.
Trên vách núi, người đeo mặt nạ phảng phất như không bao giờ nghỉ ngơi, đang dùng ánh mắt lạ thường nhìn về phía hai đạo thân ảnh đang bay tới, giống như hắn đã theo dõi hai thân ảnh này từ rất nhiều năm rồi….
Ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ, cái cảm giác trông mong này của hắn xuất hiện lần cuối là khi nào.
Bất quá, hắn có thể xác định lúc này trong lòng hắn đang tràn ngập vẻ mong chờ.
Hắn có thể cảm ứng được khí tức từ trên hai đạo thân ảnh kia rất quen thuộc.
Đó chính là hai kiện thần khí đã từng bầu bạn với hắn rất nhiều năm, chúng đang đáp lại tâm tình của hắn.
Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn cùng lúc hạ xuống trước mặt người đeo mặt nạ, bọn họ hơi cung kính một cái rồi Ngả Đức Văn nói:
– Các hạ, chúng ta đã theo phân phó của ngài tiến vào Thiên Đường Địa Ngục đem Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên ra.
Người đeo mặt nạ chậm rãi gật đầu, hắn bình tĩnh đưa tay lên trước.
Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn lập tức hiểu được ý của hắn, hai vị thần đạo cường giả trẻ tuổi còn đang định dâng thần khí lên thì đột nhiên hai kiện thần khí tự mình khởi động.
Chúng nó giống như vật có linh tính, từ trong tay hai người bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống tay người đeo mặt nạ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ và khó tin.
Bởi vì bọn họ cảm ứng được người đeo mặt nạ cũng không sử dụng thủ đoạn gì để hút lấy thần khí trong tay bọn họ, mà chính là do thần khí chủ động rời khỏi tay hai người, hơn nữa nó còn giống như gặp được người thân nhanh chóng bay về phía người đeo mặt nạ.
Giờ phút này, khi người đeo mặt nạ cầm được hai kiện thần khí vào trong tay, bọn họ mơ hồ có cảm giác như đối phương và thần khí là thân nhân lâu ngày được gặp lại. Mà cũng bởi vì vậy cho nên mới khiến hai người cảm thấy thật khó tin.
Người đeo mặt nạ cầm lấy Quang Minh Quyền Trượng, Hắc Ám Tỏa Liên mà thở dài một hơi, trong tiếng thở dài đó tràn ngập mùi vị cảm khái.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua hai người Ngả Đức Văn.
Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn đồng thời cụp mắt xuống, không ngờ hai người bọn họ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Ở trước người đeo mặt nạ thần bí này, bọn họ dù có được khí thế và thực lực của thần đạo cường giả thì cũng không có chút tác dụng nào. Người đeo mặt nạ trầm ngâm một chút, tựa hồ đang tính toán cái gì đó, cuối cùng hắn mở miệng nói:
– Hai người các ngươi đi đi.
– Đại nhân….. – Hai người Ngả Đức Văn vô cùng kinh ngạc thốt lên.
Người đeo mặt nạ sử dụng ngữ khí không chút cảm tình để nói:
– Các ngươi sau khi rời đi thì không thể ở lại Thần Điện hay Hắc Ám Hội Nghị, chỉ cần yên lặng thủ hộ cho chúng nó, trợ giúp hai giáo phái giải quyết những phiền toái mà bọn họ không thể giải quyết.
Bị người đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào, hai vị thần đạo cường giả trẻ tuổi đều không tự chủ được mà cảm thấy thân hình hơi lạnh đi.
Trong lòng bọn họ có chút hoảng hốt, từ khi cầm hai kiện thần khí, khí tức của người đeo mặt nạ được cải thiện rất nhiều, khiến cho bọn họ không cảm thấy tin tưởng.
– Đại nhân, nếu như chúng ta gặp phải Hạ Nhất Minh thì sao? – Ngả Đức Văn lập tức hỏi.
– Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì các ngươi có thể không cần kiêng kỵ người này. – Người đeo mặt nạ vẫn bình tĩnh nói:
– Bất quá, nếu như ta thất bại thì các ngươi phải né tránh hắn, vĩnh viễn không được đối địch với hắn.
Trong lòng Ngả Đức Văn kịch liệt chấn động, trên trán hắn mơ hồ xuất hiện những giọt mồ hôi hột.
– Nhưng mà, nếu như hắn muốn hủy diệt Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị thì sao?
– Nếu như hắn muốn làm như thế, thì các ngươi mang theo tinh anh của Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị rời khỏi đại lục phương Tây tới định cư ngoài một cô đảo trên hải ngoại. – Thanh âm của người đeo mặt nạ tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói:
– Có lẽ ngàn năm sau, các ngươi còn có cơ hội quật khởi lại từ đầu.
Trong lòng Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn đều mơ hồ lạnh đi.
Bọn họ nghe được ý tứ của người đeo mặt nạ, nếu như hắn thành công thì có thể giải quyết Hạ Nhất Minh, nhưng thất bại thì hai thế lực lớn của phương Tây sẽ rơi vào cảnh đen tối. Bởi vì từ nay về sau sẽ không còn có người nào có thể chế ngự được vị thần đạo cường giả trẻ tuổi đang giống như mặt trời giữa trưa kia.
Người đeo mặt nạ nhẹ nhàng phất tay, phảng phất như hữu khí vô lực nói:
– Các ngươi đi đi, trong một khắc phải rời khỏi trăm dặm quanh Thần Chi Đảo.
Hắn dừng một chút, nói:
– Nhờ kỹ, ngàn vạn lần không thể dừng lại trong vòng trăm dặm, nếu không các ngươi sẽ vì vậy mà chết.
Hai người Ngả Đức Văn vô cùng kinh hãi, bọn họ hiển nhiên không hề nghi ngờ lời người đeo mặt nạ.
Cúng kính tạm biệt người đeo mặt nạ thần bí, hai vị thần đạo cường giả trẻ tuổi phóng vút lên không, nhanh chóng rời khỏi phạm vi của thần chi đảo.
Mặc dù bọn họ không hiểu được vì sao người đeo mặt nạ muốn bọn họ rời xa khu vực thần chi đảo, hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ tới lực lượng nào lại có thể khiến cho một thần đạo cường giả ở trong vòng trăm dặm phải ngã xuống. Thế nhưng, bọn hắn đối với lời người đeo mặt nạ nói rất tin tưởng, cho nên khi hắn đã nói như vậy thì hai người sẽ chấp hành tuyệt đối.
Một khắc sau, bọn họ đã bay ra ngoài trăm dặm, lúc này khoảng cách của bọn họ so với lời dặn bảo của người đeo mặt nạ còn lớn nơi một phần.
Ở khu vực này, vô luận Thần Chi Đảo có phát sinh ra chuyện gì đi nữa thì cũng không ảnh hưởng tới hai người bọn họ. Hai người Ngả Đức Văn phiêu phù giữa không trung, cả hai đều rơi vào trong trầm tư, tựa hồ trong lòng đầu bầu tâm sự. Sau một lúc, Cách Lâm Đốn mở miệng trước nói:
– Ngả Đức Văn, ngươi vừa rồi có nhìn thấy gì không?
Mặc dù hắn không nói rõ ràng, nhưng Ngả Đức Văn cũng không chút do dự gật đầu.
– Có, ta nhìn thấy. – Ngữ khí của hắn hơi có chút ba động nói:
– Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên không ngờ lại cộng minh với hắn, hơn nữa hắn lại không gặp chút trở ngại nào mà dễ dàng điều khiển hai kiện thần khí vương.
Ở phương Tây, hai kiện thần khí Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên do Quang Ám Thánh Tử sử dụng được xưng là thần khí vương. Chúng giống như Ngũ Hành Hoàn của Ngũ Hành lão tổ từng sử dụng đều là những kiện thần khí độc nhất vô nhị.
Vẻ mặt Cách Lâm Đốn hơi có chút quái dị nói:
– Ngả Đức Văn, ngươi nói hắn liệu có phải là…..
Liếc mắt nhìn Cách Lâm Đốn, Ngả Đức Văn chậm rãi nói:
– Có lẽ đúng là hắn.
Ánh mắt hai người nhất thời sáng rực lên, nếu như thân phận người đeo mặt nạ đúng như dự đoán của bọn họ, thì phương Tây khẳng định sẽ có cơ hội khôi phục lại vinh quang.
Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị một lần nữa có thể trở về phương Tây, hơn nữa trở thành bá chủ của vùng đất này. Bỗng nhiên, từ phía xa một tiếng nổ lớn vang lên, phương hướng nổ chính là phát ra từ Thần Chi Đảo, theo sau tiếng nổ chính là lực lượng cường đại đang không ngừng khuếch tán ra.
Đây chính là Quang Minh, Hắc Ám lực lượng, hơn nữa còn chính là Quang Ám lực lượng, chúng đang dần hình thành Quang Ám Đại Lĩnh Vực…
Một vòng tròn lực lượng khổng lồ lấy Thần Chi Đảo làm trung tâm đang không ngừng khuếch tán ra, chỉ trong một thời gian ngắn nó đã bao phủ cả Thần Chi Đảo vào bên trong, hơn nữa còn không ngừng lan rộng ra xung quanh.
Sắc mặt hai vị thần đạo cường giả trẻ tuổi của phương Tây lập tức trở nên khó coi, khi cảm nhận được luồng khí tức khổng lồ đó, bọn họ cuối cùng đã hiểu được.
Đây mới chính là Quang Ám Đại Lĩnh Vực, cho dù là cách xa hơn trăm dặm thì khi cảm nhận được dư âm của nó cũng khiến cho hai người bọn họ phải run rẩy sợ hãi.
So sánh với lúc hai người bọn họ liên thủ, nhờ vào uy lực của thần khí mới có thể phóng thích ra Quang Ám Đại Lĩnh Vực thì chỉ giống như tiểu hài tử đang chơi đùa mà thôi. Đến tận lúc này, suy nghĩ trong đầu bọn họ mới dần kiên định.
Cũng chỉ có vị cường giả tồn tại ở trong truyền thuyết kia mới có khả năng phóng thích ra uy lực khó tin như vậy.
Mặc dù bọn họ cũng không biết được vì sao từ trên người đeo mặt nạ cũng chỉ có khí tức của Hư Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng điều này cũng không ngăn cản được sự liên tưởng của bọn họ.
Đột nhiên, bọn họ cũng cảm giác được, ở ngoài khơi phía xa đột nhiên sóng lớn nổi lên, hơn nữa từ trong đó còn ẩn chứa sát khí mãnh liệt không cách nào hình dung nổi. Thần niệm của hai người nhanh chóng tản ra, nhưng mà ngay sau đó bọn họ phải giật mình chấn kinh.
Ở dưới đáy biển, vô số sinh vật hải dương bị một loại lực lượng nào đó hấp dẫn tới, chúng nó bắt đầu tập kết thành từng đoàn tiến về phía Thần Chi Đảo.
Càng ngày càng có nhiều hải dương sinh vật bắt đầu tụ tập về, trong đó có những loại sinh vật biển không bao giờ ở cùng một chỗ với nhau thì giờ lại hòa bình ở chung, hơn nữa cùng nhau tiến về phía Thần Chi Đảo. Bất quá, ở trong cảnh này cũng có một chút những thứ không hài hòa, nhưng con có linh trí như linh thú hay thánh thú lại hoảng hốt bỏ chạy về phía xa, phảng phất như ở phía sau chúng nó đang có thiên địch đuổi theo, làm cho chúng nó không thể không bỏ chạy.
Nhưng mà, một ít những loài lĩnh thú có thực lực yếu kém thì sau một lúc chống cự đã không nhẫn nại nổi bị cỗ lực lượng này hấp dẫn, vì vậy chúng xoay người cùng với vô số sinh vật hải dương khác đi về phía Thần Chi Đảo.
Sau một lát, một lượng lớn sinh vật hải dương dũng mãnh tiến vào trong khu vực quang mang của lĩnh vực.
Chúng nó chỉ có thể tiến vào chứ không thể thoát ra.
Quang Ám Đại Lĩnh Vực giống như một cái hắc động vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn, hoặc như một cái miệng to lớn của quái thú đang mở ra để cắn nuốt tất cả các sinh vật hải dương. Từ từ, bên trong khu vực Quang Ám Đại Lĩnh Vực bắt đầu xuất hiện một màu đỏ như máu. Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn nhìn thấy cảnh này thì trên mặt không còn một tia huyết sắc nào.
Bọn họ biết rõ đây chính là Huyết Tế, nhưng quy mô của lần Huyết Tế này trước nay chưa từng có.
Nếu như hai người bọn hắn mà còn ở trong vòng trăm dặm quanh Thần Chi Đảo thì chỉ sợ cũng có khả năng trở thành một bộ phận của Huyết Tế, đem linh hồn và huyết nhục của bọn họ dung nhập vào trong phiến lĩnh vực này.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLHít sâu một hơi, mặc dù không nhìn thấy bất cứ dấu vết của máu, nhưng bọn họ cảm nhận như miệng và mũi của mình đang tràn ngập mùi vị máu tanh.
Ngả Đức Văn xoay người, trầm giọng nói:
– Chúng ta đi thôi.
Cách Lâm Đốn chậm rãi gật đầu, hắn tựa hồ hơi do dự một chút, nói:
– Ngươi nói, hắn có thể thành công không?
– Nhất định là có thể. – Thanh âm của Ngả Đức Văn vô cùng kiên định nói:
– Vì tương lai của phương Tây chúng ta, vì tương lai của Thần Điện và Hội Nghị, hắn….nhất định sẽ thành công.
Hai người nhanh chóng hóa thành hai đạo quang mang phá không bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở cuối chân trời.