Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 1023: Thần đạo hội tụ

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Lưu Mục mạnh mẽ gật đầu, trong đôi mắt tràn ngập vẻ vui mừng, sau hồi lâu sắc mặt khẽ biến nói:
– Nhất minh. Đây là người đoán tạo ra?
– Vâng.
– Lực lượng này tựa hồ cũng không phải Quang thần lực tinh khiết.
– Quang minh lực lượng đã được đệ tử dẫn dắt ra, thay vào đó là lực lượng Quang Ám hợp bích.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Bất quá hắn nói những lời này cũng không rõ ràng, chỉ nói dẫn dắt Quang minh lực lượng ra về phần dẫn tới nơi nào thì không rõ.
Đám người Lưu Mục đương nhiên cho rằng hắn dẫn dắt ra bên ngoài, sao có thể nghĩ ra hắn hấp thụ hoàn toàn vào đan điền?
– Ngươi có thể nắm giữ Quang Ám hợp bích của Tây Phương?
Lưu Mục kinh hỉ nói.
Mưu Tử Long cười hắc hắc, ngắt lời:
– Lưu huynh. Ngươi quá coi thường Hạ lão đệ rồi. Hắn chính là kỳ tài có một không hai, chẳng những sở trường Quang Ám lực lượng phương Tây mà ngay cả phương Đông Ngũ Hành luân hồi cũng đã tu luyện thành.
Lưu Mục hít vào một ngụm lãnh khí, chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh.
Cười khổ gật đầu, Hạ Nhất Minh hiển nhiên không phủ nhận điều này.
Mưu Tử Long khóe miệng khẽ giật, rất hiển nhiên tiếp tục nói về tuổi tác Hạ Nhất Minh cho Lưu Mục biết. Vị Thần đạo trưởng lão Thiên Trì nhất mạch sửng sốt hồi lâu, cảm khái nói ra bốn chữ:
– Có người kế tục.
Mưu Tử Long ở bên nghe được trong lòng phát hỏa, theo sau lắc đầu. Là một tán tu, muốn có được một đệ tử kiệt xuất như vậy cơ hồ không thể. Bởi thế lão nhanh chóng buông tha suy nghĩ này trong đầu.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
– Tổ sư gia. Lúc này tình huống bên ngoài có chút phức tạp. Xin để đệ tử bẩm báo cụ thể.
Hắn không chờ Lưu Mục mở miệng đã đem tình huống chênh lệch thời gian nói ra một lượt.
Lưu Mục mặc dù định lực hơn người nhưng lúc này cũng không khỏi trợn mắt há miệng, so với những người khác chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Tuy nói, bọn họ bị nhốt tại đây năm trăm năm, bên ngoài có trải qua năm ngàn năm cũng không ảnh hưởng tới tuổi thọ của họ nhưng trên thực tế sau khi nghe được tin này, bất luận kẻ nào cũng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Đương nhiên Lưu Mục không cho rằng Hạ Nhất Minh nói nhảm. Dù sao tiến vào nơi này còn có những người khác. Những người đó đều là Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, muốn để bọn họ đồng thời nói dối, cơ bản không có khả năng xảy ra.
Xa xa lần nữa truyền tới tiếng huýt gió, theo sau một người nhanh chóng bay lại. Đây là một vị lão giả sắc mặt đỏ bừng, y phục trên người lấp lóe quang mang, trong khi phi hành lóe lên quang mang kỳ dị. Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt cũng có thể xác định, y phục kia là một kiện bảo khí.
Hắn nghĩ lại những cường giả đã từng gặp qua, trừ Mưu Tử Long cơ hồ tất cả mọi người y phục đều là thần đạo bảo khí. Cũng bởi nguyên nhân này nên trải qua thời gian năm trăm năm y phục đó vẫn bảo trì nguyên vẹn.
Trong lòng hắn thầm than, có lẽ cường giả các môn phái cùng cường giả tán tu ở hai cấp độ khác nhau.
– Hạ huynh đệ. Đây là Linh Tiêu Bảo Điện Bảo Nham Trúc.
Mưu Tử Long vẻ mặt có chút hâm mộ nói:
– Lúc trước Linh Tiêu Bảo Điện mới quật khởi cũng chỉ có một vị Thần đạo cường giả trong môn phái mà thôi. Nghĩ không ra năm ngàn năm sau có thể thay thế Ngũ Hành Hoàn trở thành Thiên hạ đệ nhất đại phái.
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động, năm ngàn năm mưa gió chuyển dời, không biết sau này Hạ gia trang sẽ ra sao?
Vị Bảo Nham Trúc này tu vi võ đạo cũng không đạt tới Ngụy thần cảnh mà chỉ là Hư thần cảnh cường giả, khi lão từ miệng Hạ Nhất Minh biết được tin tức bên ngoài nhất thời mừng rỡ như điên.
Mạc dù những người này tu vi võ đạo vô cùng cường đại nhưng bị phong bế tin tức năm trăm năm, đột nhiên nghe được tin tức bên ngoài, hiển nhiên không tránh được kích động.
Bất quá năng lực khống chế của bọn họ đều rất cường đại, sau một lát kinh hỉ đã khôi phục lại bình thường.
Khi lão thử qua uy lực biến dị Phích Lịch Thương, lập tức không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Hạ Nhất Minh, về phần chủ trương trả thù lao một phần của Mưu Tử Long lại càng không có ý kiến.
Theo sau mấy người nữa lục tục kéo tới, trừ phu phụ Mã Dự cùng Bạch Hổ hai cánh còn có hai vị Tây phương cường giả.
Lúc này Bảo Nham Trúc đã biết thân phận Khách khanh trưởng lão của Hạ Nhất Minh, thái độ lại càng biến chuyển tốt hơn. Nhìn thấy hai người kia, lão thấp giọng giới thiệu:
– Hạ trưởng lão. Hai vị này là Hắc ám nghị trưởng Lô Khắc đại nhân cùng chiến sĩ tự do Tây Đức Ni.
Hạ Nhất Minh ánh mắt vừa đảo qua đã xác định vị Nghị trưởng đại nhân thân thể cao lớn, mũi ưng tu vi đã đạt tới Ngụy thần cảnh. Về phần tự do chiến sĩ Tây Đức Ni trên người mặc một kiện khải giáp, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng khí tức trên người vô cùng cường đại.
Sắc mặt Mưu Tử Long đột nhiên thay đổi tương đối khó coi, lão thấp giọng nói:
– Hạ lão đệ. Tình huống không ổn.
Hạ Nhất Minh vô cùng thắc mắc, hắn cùng Mưu Tử Long ở chung mặc dù chưa lâu nhưng hai người đã như tri kỷ, lão đột nhiên thận trọng như vậy khiến ngay cả hắn cũng có chút lo lắng.
– Có gì không ổn?
Hạ Nhất Minh thấp giọng hỏi lại.
Mưu Tử Long liếc mắt nhìn một lượt, nói:
– Lúc này Thần đạo nhân loại đã tới bảy vị, còn ba người chưa tới.
– Thì sao?
Mưu Tử Long cười khổ một tiếng, nói:
– Lão đệ còn chưa biết. Thần đạo nhân loại chúng ta lúc này có mười vị. Trong đó năm vị Ngụy thần cảnh, năm vị Hư thần cảnh. Lúc này bảy vị đã tới trong đó còn ba người là, Tây phương Giáo hoàng Lý Áo Ba Đặc, Ngũ Hành Môn Ngao Mẫn Hành cùng Vi Cẩm Thuận.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, thế mới biến còn lại ba người đều là cừu gia của mình.
Mưu Tử Long đôi mắt lóe lên vẻ khổ não:
– Hạ huynh đệ. Chẳng lẽ ngươi quên trước khi chúng ta tới đây đã từng cảm ứng có một người tiến giai Ngụy thần cảnh?
Hạ Nhất Minh rốt cuộc hiểu ý đối phương, trái tim hắn đập mạnh, cảm giác được vẻ khổ não trong lòng.
– Mưu huynh. Ngươi nói vị tân Ngụy thần cảnh cường giả kia chính là Ngũ Hành Môn Vi Cẩm Thuận.
Mưu Tử Long chậm rãi gật đầu, ánh mắt hai người đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này Lưu Mục đang giới thiệu cho những người kia hiệu quả biến dị Phích Lịch Thương, mọi người cũng đang chú ý tới kiện siêu cấp thần binh này nên không để ý vẻ mặt hai người Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh tâm niệm khẽ động, nói:
– Mưu huynh. Nơi này sao chỉ có mười vị Thần đạo cường giả. Còn Đồ đằng nhất tộc, Bắc Cương Băng Cung, còn có những thế gia trước đây Thần đạo cường giả của bọn họ đâu?
Mưu Tử Long khẽ lắc đầu, ngữ khí cảm thán vô hạn, nói:
– Năm trăm năm qua nhân số chúng ta suy sụp quá nửa. Nếu như các ngươi không tới, chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, trách không được Thần long kia khi thấy những người bọn họ lại hưng phấn thế. Dù là không có Thần đạo cường giả nhưng đây hoàn toàn là lực lượng bổ sung cần thiết.
Xa xa truyền tới vài tiếng hống, cả bầu trời nhất thời bị bóng đen che khuất.
Tất cả mọi người ngừng nói, ngẩng đầu nhìn lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện hai bóng đen cực lớn, chúng giằng co lẫn nhau, chậm rãi đáp xuống.
Hạ Nhất Minh hai mắt phát sáng, không ngờ là hai đầu Thần thú. Bất quá một là Đông phương Thần thú Bạch Long, đầu còn lại đôi cánh thật lớn chính là Thần thú cự long Tây phương.
Mưu Tử Long cười khổ, nói:
– Đây là một đôi gia hỏa tranh cường háo thắng. Bất quá sau khi tiến vào đây lại không tách ra, thật sự là chuyện lạ.
Trên mặt đất đột nhiên truyền tới dao động mãnh liệt.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tựa hồ muốn biết vị đại gia hỏa này từ nơi nào chạy tới.
Sau một lát đầu cự viên từ xa chạy lại.
Mặc dù nó không phi hành như tốc độ rất nhanh, thậm chí không dưới nhân loại phi hành. Một bước chân đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng. Thân thể vô cùng to lớn, nhưng động tác linh hoạt tới khó tin.
Sau khi gặp đầu Thần thú này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy khó tin.
Nếu như hắn không nhìn lầm, đây chính là Thần thú đã biến mất trong truyền thuyết Tây phương, Thần thú Bỉ Mông.
– Năm Thần thú đã tới đủ.
Mưu Tử Long khẽ nói:
– Tốc độ của chúng thật đáng sợ. So với nhân loại chúng ta nhanh hơn một bậc.
Hạ Nhất Minh cả kinh nói:
– Mưu huynh. Nơi này chỉ có năm Thần thú sao?
Mưu Tử Long nghiêm mặt gật đầu, vẻ mặt không chút đùa giỡn.
Hạ Nhất Minh sắc mặt hoài nghi nói:
– Mưu huynh. Tiến vào nơi này rốt cuộc có bao nhiêu Thần thú?
Thần thú tuổi thọ hơn xa nhân loại. Năm trăm năm với nhân loại có thể đã gặp đại hạn nhưng tuyệt đối không thể áp dụng cho Thần thú.
Mưu Tử Long sắc mặt buồn bã, nói:
– Tiến vào nơi này Thần đạo nhân loại cùng Thần thú số lượng không khác nhau, trên dưới ba mươi.
Lão than nhẹ một tiếng, nói:
– Đây đã là tất cả Thần đạo cường giả trong thiên hạ. Trừ Thần đảo ngoại hải cho tới giờ không ai gặp qua, bất luận Thần đạo nhân loại hay Thần thú nào đều có mặt đông đủ.
Hạ Nhất Minh nghe xong trên mặt hiện ra vẻ dở khóc dở cười.
Ngày xưa chỉ vì một người nói mơ hồ, một tin tức trường sinh bất lão mơ hồ, không ngờ có thể tóm sạch một mẻ Thần đạo trong thiên hạ.
Bất quá nếu trong hoàn cảnh đó, Hạ Nhất Minh cũng không dám cam đoan bản thân có thể cự tuyệt.

Chọn tập
Bình luận
× sticky