Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vũ Thần

Chương 983: Cuộc chiến ba ngàn năm

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Trong lòng Hạ Nhất Minh hiện lên một tia nghi vấn, hắn trầm ngâm chốc lát, nói:
– Hạ mỗ nghe tông chủ bổn môn nói qua, bổn môn Kim hệ thần lực chính là thủ đoạn phòng ngự cuối cùng, nếu như không phải tới mức sinh tử tồn vong thì tuyệt đối không thể sử dụng.
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục bổ sung nói:
– Cho dù là đệ tử bổn môn muốn tu luyện võ đạo bên cạnh Kim hệ thần lực cũng là chuyện ngàn năm khó gặp.
Lưu Xương Cử chậm rãi gật đầu, hắn cười nói:
– Hạ huynh nói không sai, những địa điểm lưu trữ thần lực trong môn phái chúng ta đều là nơi trọng yếu nhất. Ngay cả để cho đệ tử bổn môn sử dụng cũng phải trai qua chọn lọc kỹ càng, chỉ có những đệ tử có hy vọng tấn giai Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mới có thể tùy ý hưởng dụng tư nguyên đó.
Trên mặt các đệ tử thập tầng hậu thiên tu luyện giả trong đại sảnh lập tức hiện lên vẻ ảm đạm.
Với thực lực của bọn họ, nếu ở trong một huyện thành của Tây Bắc thì tuyệt đối là nhân vật số một. Cho dù là trong một ít thế gia cũng chỉ có là người cầm quyền số một số hai rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com
Nhưng mà, ở trong Băng Cung bọn họ lại không được một ai biết đến, cùng với Nhân Đạo Đỉnh Phong còn kém rất xa, cuối cùng chỉ sợ không có ai ở đây có khả năng tiến vào trong Thất Thải cung.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lần lượt nhìn qua những cường giả trong điện, bọn họ đều không biến đổi sắc mặt, nhưng Hạ Nhất Minh có thể nhìn ra ý tứ của bọn họ đều giống nhau.
Địa điểm lưu giữ thần chi lực trong môn phái chính là nơi hiểm yếu nhất, tuyệt đối không có khả năng để cho các đệ tử loạn dùng.
Lưu Xương Cử đột nhiên thay đổi ngữ khí nói:
– Hạ huynh, chúng ta sở dĩ không dám sử dụng thần chi lực lượng ở đó cũng không phải là vì nguyên nhân đó.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, quay đầu lại đưa ánh mắt hồ nghi nhìn đối phương.
Lưu Xương Cử trầm giọng nói:
– Ba ngàn năm trước, khi Băng Đảo xuất hiện, Bắc Cương thánh thú vương liên hợp lại với nhau. Chúng nó tấn công Băng Cung, muốn giết chết toàn bộ nhân loại ở bên trong để độc chiếm Băng Đảo.
Hắn chậm rãi giơ ra ba đầu ngón tay nói:
– Căn cứ theo sử sách ghi lại, thánh thú vương từ các nơi tập trung lại số lượng không dưới ba mươi con.
Hạ Nhất Minh hít một hơi khí lạnh, hắn đương nhiên hiểu rõ cân lượng những lời này.
Bắc Cương thánh thú vương có thực lực không kém hơn ngoại hải thánh thú vương, nói cách khác, chỉ cần tùy ý hai đầu thánh thú vương liên thủ với nhau là có thể bình tĩnh chống lại một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Đương nhiên, Cửu Cửu Trọng Thiên cao thủ bởi vì có được thần chi lực, mà thánh thú vương lại không có được thần thú huyết mạch, cho nên nếu thẳng thắng mà nói cuối cùng thắng hai bại khó có thể đoán trước được.
Nhưng mà, ba mươi đầu thánh thú vương tập trung lại sẽ tạo thành một cỗ lực lượng quá mức kinh thế hãi tục.
– Bắc Cương có nhiều thánh thú vương như vậy sao? – Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi.
Băng Tiếu Thiên cười khổ một tiếng, nói:
– Hạ huynh, Bắc Cương băng nguyên diện tích rộng lớn, mà biển băng cũng có diện tích rất rộng không hề kém hơi hải ngoại. Cho dù là cả Đông Tây phương hai khối đại lục cũng không thể so sánh được với biển băng của Băng Cương.
Hắn nâng âm trà lên, chậm rãi uống một ngụm nói:
– Thánh thú có tuổi thọ hơn xa loài người, mà qua ngàn vạn năm tích lũy thì có tới ba mươi đầu thánh thú vương cũng không phải chuyện lạ.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
– Băng huynh, không phải Hạ mỗ hoài nghi gì, nhưng nếu Bắc Cương quả thật có ba mươi đầu thánh thú vương thì ta sẽ mang Lễ Huân quay về Tây Bắc.
Băng Tiếu Thiên hơi giật mình, dở khóc dở cười nói:
– Hạ huynh lo lắng quá nhiều rồi, thánh thú vương tính tình rất kiêu ngạo, bình thường bọn chúng sẽ không liên thủ giao chiến với nhân loại. Hơn nữa phạm vi hoạt động của chúng rất lớn, vì đều có địa bàn riêng cho nên có lấn chiếm xâm phạm lẫn nhau, thậm chí còn dẫn tới tình trạng lưỡng bại câu thương, cho nên tình huống bình thường thì chúng ta không cần phải sợ hãi bọn chúng. Về phần lần năm đó nếu không phải bởi vì Băng Đảo xuất hiện ở gần Băng Cung thì đám thánh thú vương đó cũng không liên hợp lại.
Hạ Nhất Minh hơi cảm thấy thư thái một chút, nguyên lai là còn có nguyên nhân này nữa.
– Ba mươi đầu thánh thú vương hẳn là một cỗ lực lượng mà không phải nhân loại có thể chống đỡ lại. – Thanh âm Hạ Nhất Minh hòa hoãn vang lên, nói:
– Nếu như Băng Đảo xuất hiện ở gần Băng Cung, mà thánh thú vương lại vây công Băng Cung như vậy chỉ có thể sử dụng thần chi lực mới có thể phá vỡ bế tắc.
Băng Tiếu Thiên ngạo nghễ cười, ngữ khí của hắn đối với các tiền bối của Băng Cung tràn ngập sự kính ngưỡng:
– Ba ngàn năm trước, tông chủ Băng Cung vốn là một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, ngài tự mình thi triển bí pháp mở ra Thất Thải Cung, sử dụng đám mây bảy màu trong thời gian ngắn ngủi một canh giờ giết chết mười hai đầu Bắc Cương thánh thú vương. Trải qua trận chiến này, Bắc Cương thánh thú vương cũng không dám tiến lại gần trong vòng ngàn dặm xung quanh Băng Cung.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng dương lên, tựa hồ như hắn đang thấy lại cảnh ba ngàn năm trước, Thủy chi thần lực cường đại tung hoành với khí thế vô địch thiên hạ.
Thần chi lực lượng mới là loại lực lượng cường đại nhất trong thiên hạ, đây là một cách để điều động lực lượng của thiên địa chi uy, vượt qua Nhân Đạo Đỉnh Phong, thuộc về lực lượng của thần.
Đối với uy lực của loại lực lượng này, Hạ Nhất Minh lại vô cùng hiểu rõ.
Tại Thần Điện của phương Tây, Phất Lan Khắc Lâm lấy ngàn vạn người bối táng theo để phóng xuất ra Quang Minh thần lực.
Luồng lực lượng cường đại đó tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của nhân loại, vô luận Bạch mã thi triển ra lôi điện có cường đại tới mức nào, hay thần đạo Ngưng Huyết Nhân phóng thích ra Thiên Địa chi uy vẫn không thể so sánh được với Quang Minh thần lực.
Nếu như không phải Hạ Nhất Minh có hỗn độn đan điền, trong cơ thể đã sớm có Quang Minh thần lực, thì hắn cũng không thể đạt được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến đó.
Trong trận chiến ấy, điều duy nhất mang lại cho hắn chính là, Quang chi thần lực không phải thuộc về bản thân Phất Lan Khắc Lâm, mà chỉ là do hắn mượn lực thôi.
Nếu như Quang Minh thần lực thuộc về bản thân Phất Lan Khắc Lâm, như vậy Hạ Nhất Minh chỉ có nước chạy trốn thật xa chứ không có cách nào chiến thắng.
Băng Tiếu Thiên chờ một lúc rồi nói:
– Hạ huynh, thần chi lực lượng cường đại hơn xa cảnh giới nhân đạo, vị tiền bối năm đó mặc dù có thể điều khiển Thủy chi thần lực nơi đây trở thành tồn tại vô địch, nhưng đáng tiếc là….
Hắn dừng lại một chút, tiếc nuối nói:
– Khi đám thánh thú vương đó chật vật chạy đi, kết quả của vị tiền bối ấy cũng cực kỳ thê thảm.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, nói:
– Vị tiền bối đó bị bạo thể mà chết sao?
Băng Tiếu Thiên hơi giật mình một cái, sau đó chậm rãi gật đầu.
Đến tận lúc này, trên mặt Hạ Nhất Minh mới hiện ra vẻ chợt hiểu, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ đám người Băng Tiếu Thiên muốn giải thích cái gì.
Một cao thủ Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả ở trong nơi chứa đựng Thần chi lực lượng tu luyện, hơn nữa tiến nhập vào trong trạng thái cảm ngộ cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Nếu khi đó hắn trong lúc vô ý hấp thu nhiều thần chi lực lượng, hơn nữa cỗ lực lượng đó vượt qua phạm vi khống chế của hắn thì kết quả sẽ tương đối bi thảm.
Phương tây giáo hoàng Phất Lan Khắc Lâm, còn có vị tông chủ Băng Cung ba ngàn năm trước đều là minh chứng rõ nhất.
Nghĩ được điều này, Hạ Nhất Minh đứng lên, hướng về phía mọi người cung kính, nói:
– Hạ mỗ đã rõ, đa tạ các vị trợ giúp.
Tuy nói trong cơ thể Hạ Nhất Minh có hỗn độn đan điền, nhưng dù sao hắn vẫn chưa phải người trong thần đạo, có thể sử dụng một chút kỹ xảo để thi triển ra ít uy lực của thần đạo đã là cực hạn. Nếu ở lâu trong có Thủy chi thần lực thì xác xuất bản thân bị bạo thể bỏ mình cũng không phải là nhỏ.
Đám người Băng Tiếu Thiên cũng yên tâm lại, nếu bị một địch nhân như Hạ Nhất Minh nhớ tới thì tuyệt đối là một trường tai nạn a.
Mỉm cười nói vài câu, Băng Tiếu Thiên nói:
– Lễ Huân, ngươi tiếp tục lui xuống tu luyện đi, tranh thủ trong thời gian ba ngày có thể quang háo Ngũ Hành vũ y, đợi tới khi Đế huynh cùng Cát Ma môn chủ tới chúng ta sẽ đi đến biển băng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ động, nói:
– Lần này Băng Đảo xuất hiện là ở trong biển băng sao?
Băng Tiếu Thiên trịnh trọng gật đầu, nói:
– Không sai, đám thánh thú vương trong biển băng khẳng định cũng sẽ tới tham gia, cho nên chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh, thâm ý nói;
– Dù chỉ có một phần lực lượng thì phải đoàn kết lại một phần đó, vô luận là ân oán cá nhân gì cũng để sau khi kết thúc hành trình Băng Đảo hãy tính tới.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp ứng, hắn biết Băng Tiếu Thiên là đang nói tới ân oán giữa hắn và Cát Ma Phàm Thù. Bất quá, sau khi biết thực lực của đám thánh thú vương trong biển băng, Hạ Nhất Minh cũng sớm không còn ý định gây ra nội chiến nữa.
Hắn quay đầu lại, nói:
– Lễ Huân, Ngũ Hành vũ y là cái gì? Cho ta xem một chút.
Viên Lễ Huân không chút do dự từ trong đai lưng lấy ra một kiện y phục được gắp lông vũ bên trên đưa cho Hạ Nhất Minh.
Vừa cầm kiện vũ y này vào trong tay, Hạ Nhất Minh đã cảm thấy một cỗ khí tức sinh mệnh ập tới mặt.
Sắc mặt hắn hơi đổi, khí tức sinh mệnh đạt tới trình độ này cơ hồ còn cao hơn cả Ngũ Hành Hoàn một bậc a.
Hắn lập tức hiểu được, đây tuyệt đối không chỉ là một kiện thần binh bình thường.
Ngẩng đầu nhìn lên, đông đảo các cường giả xung quanh đang đưa ánh mắt hứng thú nhìn hắn, tựa hồ như đang chờ đợi hắn đánh giá.
– Hạ huynh, vật này là do lão phu đoán tạo thành, ngươi xem nó có thích hợp với Viên cô nương không? – Lưu Xương Cử hãnh diện nói.
Mấy người còn lại đều âm thầm mắng, mặc dù Ngũ Hành Vũ Y là do hắn đoán tạo thành, nhưng nếu không được mọi người cung cấp thiên tài địa bảo, hơn nữa trợ giúp hắn liệp sát thánh thú hải ngoại, thì cả đời hắn đừng mơ tưởng có thể đoán tạo ra được một kiện thần binh như vậy.
Hạ Nhất Minh cẩn thận vuốt ve Ngũ Hành Vũ Y, ánh mắt của hắn đầu tiên là rơi vào năm khối hạt châu được đính phía trước kiện vũ y.
Đối với thứ này hắn không hề cảm thấy xa lạ, nguyên nhân chính là bên người hắn cũng có mấy cái này.
Đây chính là nội đan thánh thú, hơn nữa xem độ lớn nhỏ cùng lộng lẫy của nó thì tuyệt đối không phải là thánh thú bình thường, mà đây chính là nội đan của thánh thú vương.
Năm khối, hơn nữa lại là năm khối nội đan có thuộc tính khác nhau.
Có thể sưu tầm được năm khối nội đan này thì đây chính là một phần tài sản rất lớn a.
Giờ phút này, trong đầu hắn đang nghĩ tới sơn động trên Bồng Lai Tiên Đảo, ở nơi đó cũng đồng dạng có năm khối nội đan thánh thú vương. Bất quá, so sánh với năm khối nơi đây thì phẩm chất nội đan ở đó cao hơn một bậc.
Hạ Nhất Minh rốt cục đã hiểu được, năm khối nội đan đó khẳng định là do cường giả thần đạo khi còn sống giết chết thánh thú vương có thần thú huyết mạch.
Loại nội đan của thánh thú vương có thần thú huyết mạch mới chân chính là cường đại nhất, dưới nội đan của thần thú thì đây chính là mặt hàng cao nhất.
Thu liễm lại một chút tâm thần, cổ tay Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng rung lên.
Kiện y phục nhất thời được bày ra toàn bộ trước mặt Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân.
Chỉ nhìn lướt qua kiện Ngũ Hành Vũ Y này ánh mắt Hạ Nhất Minh đã trở nên ngưng trọng cực kỳ.
– Lưu huynh đưa đến quả thật là một đại thủ bút a. – Hạ Nhất Minh thật lòng khen ngợi:
– Nếu Hạ mỗ không nhìn lầm thì Ngũ Hành Vũ Y có giá trị liên thành, chỉ sợ không hề kém hơn phảng chế thần khí.
Giọng nói của hắn mang nồng đậm sự kính nể, cũng không phải là đố kỵ mà là bội phục, bởi vì hắn biết đoán tạo thuật của lão nhân này rõ ràng cao hơn hắn rất nhiều.
Nếu đem những tài liệu này giao cho hắn chỉ sợ không thể thuận lợi chế tạo ra vũ y lợi hại như vậy.
Đương nhiên, nếu lão tổ tông Hỏa Long trong Cửu Long Lô chịu trợ giúp thì đó lại là chuyện khác.
Lưu Xương Cử cười ha hả, nói:
– Đắc ý nhất cả cuộc đời lão phu chính là làm ra được năm kiện phảng chế thần khí, hoặc bảo vật không kém hơn phảng chế thần khí, kiện vũ y này chính là một trong số đó.
Hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh nói:
– Lâu nay nghe nói Hạ huynh cũng có nghiên cứu về đoán tạo thuật, không biết có thể đánh giá một phen hay không?
Ánh mắt đám người Băng Tiếu Thiên đều lóe lên một tia dị sắc, trong lòng bọn họ đều rõ Lưu Xương Cử ngoài miệng thì muốn Hạ Nhất Minh đánh giá một chút tác phẩm này, kỳ thật là đang khảo nghiệm nhãn lực của hắn. Đối với một thanh niên tuổi trẻ nhiều lần sáng tạo kỳ tích như vậy mọi người đều muốn biết xem cực hạn của hắn ở chỗ nào.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, ánh mắt đảo qua kiện vũ y nói:
– Kiện vũ y này do nhiều loại tài liệu trân quý tạo thành, Hạ mỗ có thể nhận thức được mấy thứ trong đó.
Hắn đưa tay chỉ vào năm khối hạt châu sáng long lanh đính trên vũ y, nói:
– Đây là ngũ hành nội đan của thánh thú, trong đó có ba khối là đã có từ trước, còn hai khối phỏng chừng vừa mới lấy được.
Đám người Lưu Xương Cử trao đổi ánh mắt với nhau một lần, bọn họ hơi kinh ngạc với những lời Hạ Nhất Minh vừa nói.
Có thể nhận ra ngũ hành nội đan thánh thú thì cũng không phải chuyện lạ, chỉ cần người hơi từng trải một chút là có thể đoán ra được. Nhưng có thể đoán được thời gian lấy ra nội đan thì tuyệt đối không đơn giản.
Điều này cho thấy kiến thức của Hạ Nhất Minh rất rộng rãi, chẳng những đã nhìn qua nội đan thánh thú vương đã lưu trữ nhiều năm, mà ngay cả nội đan thánh thú vương vừa lấy cũng đã nhìn thấy.
Hơi gật đầu, Tử Lỗ Li thở dài nói:
– Hảo nhãn lực. Lần này ba người lão phu đi tới Nam Cương, trong những ngày đầu năm mới tuy không được nghỉ ngơi một chút nào nhưng cũng có thể thành công giết được hai đầu hải ngoại thánh thú vương. Trong đó có một đầu Mộc hệ thánh thú vương hiếm thấy cho nên mới có thể hình thành được ngũ hành nội đan.
Hắn cảm khái nâng chén trà lên, nói:
– Đây cũng là do ông trời chiếu cố, Mộc hệ thánh thú vương vốn rất ít, nghĩ không ra chúng ta lại có thể gặp được hơi nữa giết chết nó. Bởi vậy có thể thấy được lão trời già cũng hy vọng chúng ta có thể thành công tiến lên Băng Đảo.
Mọi người lần lượt gật đầu, ánh mắt mỗi người đều lóe lên tinh quang.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần thuận lợi tiến lên được Băng Đảo thì hết thảy mọi thứ đều đáng giá.
Hạ Nhất Minh cầm kiện vũ y lên nói tiếp:
– Hạ mỗ nhìn bên trong bộ vũ y thì thấy rằng tài liệu chủ yếu chế tạo thành nó tựa hồ là….
Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ Kỳ Lân thánh chủ, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng cũng không nói rõ ra, chỉ là động tác của hắn đã nói lên hết thảy.
Trên mặt Kỳ Lân thánh chủ hiện lên vẻ kinh ngạc nói:
– Hạ huynh, tài liệu chủ yếu chế tạo bộ vũ y này quả thật là da Kỳ Lân thú mà bộ tộc Đồ Đằng chúng ta đã cất giữ mấy ngàn năm qua, ngươi làm sao có thể nhìn ra?
Hạ Nhất Minh hơi cười nói:
– Hạ mỗ từng đọc qua một quyển cổ tịch, trong đó ghi lại một chút miêu tả cho nên mới có thể nhìn ra nó.
Trên mặt hắn nở nụ cười thản nhiên nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Trong Ngũ Hành không gian của ta cũng có thi thể của Kỳ Lân thú, nếu không thể nhận ra được nó nữa thì quá ngu ngốc.
Kỳ Lân thánh chủ yên lặng gật đầu, bất quá trong lòng hắn vẫn tràn ngập nghi vấn.
Da Kỳ Lân thú chính là của thánh thú đỉnh phong có thần thú huyết mạch, nếu không phải thiên địa chi lực bây giờ không còn dư thừa thì thậm chí Kỳ Lân thú còn có khả năng tấn giai lên thần thú.
Hơn nữa da của Kỳ Lân thú tương đối đặc thù, nếu không phải chính mắt nhìn qua mà bằng vào cổ tịch ghi chép lại thì rất khó nhận ra, nhưng Hạ Nhất Minh lúc này nói như vậy khiến cho mọi người phải giật mình.
Lưu Xương Cử đột nhiên cười nói:
– Hạ huynh, ngươi là nhìn thấy Kỳ Lân thú trong Băng Cung cho nên mới có kết luận như vậy phải không?
Hạ Nhất Minh mỉm cười không nói gì, tựa hồ như thừa nhập lời nói của đối phương.
Khuôn mặt Kỳ Lân thánh chủ nhất thời thư thái hơn, nguyên lai Hạ Nhất Minh thấy được Kỳ Lân thú khi còn sống kết hợp với những điều ghi trong cổ tịch mới có thể nhận ra được.
Ngao Bác Duệ cười hắc hắc, nói:
– Hạ huynh, ngươi không ngại thì xem tiếp một chút coi còn những thứ gì nữa?
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, hắn lập tức hiểu được trên kiện vũ y này khẳng định có bảo vật do Động Thiên Phúc Địa cất giấu, hơn nữa giá trị to lớn không hề kém hơn da Kỳ Lân thú.
Ánh mắt dừng lại trên kiện vũ y, thần niệm nhanh chóng được phóng thích ra, sau một lát trên mặt Hạ Nhất Minh nổi lên một tia quái dị, hắn có thể cảm ứng được bêm trong da Kỳ Lân thú còn có một lớp như chiếc lưới, nó giống như được làm bằng kim loại nhưng lại không phải kim loại, giống như được làm từ vải mà không phải vải, hắn thật sự không nhận ra được nó là cái gì.
Âm thầm đưa vào trong đó một cỗ chân khí, Hạ Nhất Minh muốn thử xem trình độ cứng cỏi của nó, nhưng sau khi thử ngay cả hắn cũng phải hoảng sợ.
Thứ này có độ cứng cỏi vượt qua cả tưởng tượng của hắn, cho dù là với cường độ chân khí hắn đưa vào bên trong cũng không thể xé rách.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một kiện chí bảo của Động Thiên Phúc Địa, sợ rằng chỉ có kiện bảo vật đó mới so sánh được với da Kỳ Lân thú.
Ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh hòa hoãn nói:
– Thiên Y Vô Phùng?
Ngao Bác Duệ thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, tựa hồ có chút cảm khái, nhưng lại có chút không tin nổi.
– Đúng là Thiên Y Vô Phùng kiện chí bảo của bổn môn, đem bảo vật này phối hợp với da Kỳ Lân thú có thể gia tăng thêm lực lượng phòng ngự.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, hắn khẽ vuốt ve mấy sợi lông trên bộ y phục nói:
– Đây là lông của loài thánh thú nào thì Hạ mỗ không thể nhìn ra.
Băng Tiếu Thiên cười hắc hắc nói:
– Ba trăm năm trước lão phu cùng với Đế Thích Thiên xâm nhập vào sâu trong bắc hải, ở đấy gặp phải một đầu phi hành thánh thú vương hung mãnh. Sau khi kịch chiến ba ngày ba đêm cuối cùng đã có thể giết chết nó, bộ lông này chính là được lấy ra từ trên người con thánh thú vương đó.
Ánh mắt hắn đảo qua vũ y, trịnh trọng nói:
– Ta và Đế Thích Thiên đã làm thí nghiệm, bộ lông này đối với Ngũ Hanh lực lượng có hiệu quả tăng phúc và khắc chế cường đại, đem nó phối hợp với bộ vũ y này có thể nói là hợp nhất.
Lưu Xương Cử cười to nói:
– Lão phu sau khi đoán tạo mấy thứ này đã khiến cho ba đầu Hỏa Long phải bạo liệt để đưa Hỏa chi lực lượng vào trong kiện vũ y. Mặc dù chút lực lượng đó ở trước mặt thần khí thì không đáng là gì, nhưng coi như có thể trợ giúp được chút ít.
Hạ Nhất Minh hướng về phía mọi người xung quanh cung kính, nói:
– Hạ mỗ thay mặt Lễ Huân đa tạ ý tốt của các vị.
Lưu Xương Cử vung tay lên, nói:
– Ngươi cũng không cần khách khí, chúng ta làm như vậy cũng chỉ là mong Viên cô nương có thể thành công dẫn dắt ra ánh sáng của thần khí Băng Lăng kính thì đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu, đám người Băng Tiếu Thiên đã vì Viên Lễ Huân mà chuẩn bị nhiều thứ tốt như vậy thì không thể không trợ giúp lại bọn họ.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh cũng có lòng tin rất lớn, ngay cả khi đối mặt với thần khí hắn cũng có thể bảo vệ an toàn cho Viên Lễ Huân.
Bởi vì trong tay hắn có một kiện đệ nhất thần khí Hỏa hệ Cửu Long Lô, mặc dù thần khí này cũng không nghe theo sự điều khiển của hắn. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh nhẫn tâm bạo liệt phá hủy Ngũ Hành Hoàn thì Cửu Long Lô không muốn cũng phải hiện thân.
Khi đó sẽ dẫn tới sự chạm trán của hai kiện đệ nhất thần khí của Thủy, Hỏa hệ, kết quả cuối cùng thế nào thì cũng có thể nghĩ ra được.
Bất quá, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Bởi vì hắn hôm nay đã có tu vi Nhân Đạo Đỉnh Phong cho nên muốn tiến thêm một bước vào thần đạo cảnh giới. Có nhiều người đứng ra trợ giúp mở đường như vậy hắn muốn cầu mà cũng không được.
– Hạ huynh, nghe Giang Phong nói trên người ngươi có một kiện thần binh phòng hộ cường đại, chẳng biết có thể lấy ra cho chúng ta được giải khai nhãn giới không? – Lúc này tâm tình của Lưu Xương Cử đang lên cao, nói.
Hắn từng nghe Lệ Giang Phong nói qua, Hạ Nhất Minh chỉ bằng vào một kiện thần binh hộ thân mà có thể khi còn là Ngũ Khí đại tôn giả giao thủ với với Phất Lan Khắc Lâm không bị bất cứ thương tổn nào.
Lúc đó, Lệ Giang Phong đối với kiện thần binh này vẫn vô cùng tán dương khiến cho Lưu Xương Cử có chút không phục trong lòng.
Trong suy nghĩ của hắn, từ sau khi thần đạo biến mất thần binh phòng hộ trong thiên hạ không còn cái nào có thể vượt qua Ngũ Hành Vũ Y trên tay của hắn.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn cũng không có ý định giấu chuyện này, trước mặt các Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả khác có đôi khi phải bày ra chút thực lực cường đại của mình.
Hắn đưa tay lên vỗ nhẹ vào trước ngực, sau đó trên người nhất thời xuất hiện một mảng tinh quang.
Khi mảng tinh quang này biến mất thì một kiện phòng hộ đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Ánh mắt đám người Băng Tiếu Thiên đều tập trung lại, bọn họ không hề có biểu hiện gì khác thường ra bên ngoài, nhưng ai cũng đang âm thầm phán đoán lai lịch của kiện thần binh này.
Chỉ là, kiện phòng hộ đang ở trên người Hạ Nhất Minh không hề có chút bắt mắt nào, nếu có chút thần bí duy nhất thì đấy chính là những kiện hoa văn ẩn hiện trên đó. Bất quá chỉ trong thời gian chốc lát, căn bản không ai có thể nhìn ra được chỗ huyền diệu của những hoa văn này.
Lưu Xương Cử nhíu mày, nói:
– Đây là…..
Cho dù là người nổi tiếng về đoán tạo thuật hiện nay như Lưu Ly động chru Lưu Xương Cử cũng không thể nhận ra được Huyền Quy Xác. Cũng không phải là do hắn kiến thức hạn hẹp mà trải qua quá trình đoán tạo của chín đầu Hỏa Long, Huyền Quy Xác đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Khi Hạ Nhất Minh còn chưa quán thâu chân khí vào bên trong, Huyền Quy Xác vốn có màu vàng đã trở thành màu đen, nếu hắn có thể liếc mắt một cái nhận ra thì đây chính là có quỷ a.
Hạ Nhất Minh thản nhiên đứng lên đi tới giữa điện nói:
– Các vị, Hạ mỗ đối với kiện thần binh này rất tin tưởng, nếu các vị muốn có thể thử qua một lần.
Mọi người nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút không tốt, những lời nói này của Hạ Nhất Minh không nghi ngờ gì chính là đang khiêu chiến bọn họ, thật sự là quá cuồng vọng.
Lưu Xương Cử hừ nhẹ một tiếng nói:
– Nếu Hạ huynh đã tự tin như vậy thì lão phu đành bêu xấu.
Hắn chậm rãi tiến tới gần Hạ Nhất Minh nói:
– Cẩn thận.
Vẻ mặt tươi cười của Hạ Nhất Minh càng trở nên sáng lạn, đôi mắt hiện ra sự tự tin cường đại.
– Lưu huynh cứ tận lực ra tay không cần lưu tình.
Đám người Băng Tiếu Thiên bị những lời nói này của Hạ Nhất Minh đánh động, nó chẳng khác nào như đem dầu đổ vào lửa.
Nhưng làm cho mọi người giật mình chính là nguyên lai hắn đối với thần binh của mình lại có lòng tin như vậy a.

Chọn tập
Bình luận