Bách huynh. Người này có ý gì?
Trên lưng Lôi điện, Hạ Nhất Minh cao giọng hỏi.
Dưới tốc dộ di chuyển như thế muốn nói chuyện không nghi ngờ vô cùng khó khăn. Nhưng đối với tu vi cảnh giới của Hạ Nhất Minh mà nói, tuyệt đối không gặp bất cứ vấn đề gì.
Bách Linh Bát đồng dạng lạnh nhạt nói:
– Hắn muốn nói cho ngươi nơi ở của Chiêm Huyên.
Hạ Nhất Minh tức giận quay đầu liếc nhìn Bách Linh Bát, điều này chẳng phải nói nhảm sao?
Người nọ vốn là Phó môn chủ Hoàng Tuyền Môn, nếu đem tin tức này nó ra khẳng định là có mục đích. Mà điều duy nhất Hạ Nhất Minh có thể nghĩ tới chính là, người này muốn hắn cùng Động Thiên Phúc Địa trở mặt.
Trừ lý do này ra, Hạ Nhất Minh thật sự không nghĩ ra vì sao người nọ lại có hành động như vậy.
Bất qua cho dù cảm thấy có âm mưu trong chuyện này nhưng Hạ Nhất Minh không thể động thủ với lão, nều người ta truyền tin cho ngươi còn bị đánh đó cũng không phải là đạo lý.
Quay đầu Hạ Nhất Minh vứt chuyện này qua một bên, tùy ý để bảo trư chỉ đường cho Lôi điện đuổi theo.
Khi vượt qua một đỉnh núi, hai mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng lên, từ đằng xa hắn thấy được một chấm đen lao di như tên bắn, mà tốc độ đó cũng là cực hạn của Tôn giả.
Lạnh lùng cười, nếu thấy được thân ảnh đối phương cũng không cần bảo trư dẫn đường nữa. Hai chân hắn kẹp nhẹ, Lôi điện lập tức hiểu rõ tâm tư của Hạ Nhất Minh, tốc độ của nó chính thúc đề thăng, hóa thành một luồng sáng nhanh chóng thu hẹp khoảng cách hai bên.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy thân ảnh Vũ Phi Dương, lão cũng lập tức cảm nhận được phía sau tồn tại vô cùng cường đại.
Vị lão giả đầu bóng lưỡng thở dài một tiếng, lão sở dĩ không dám phi hành trên không vì sợ mục tiêu quá lớn để đối phương phát hiện. Nhưng lúc này lão mới biết, Hạ Nhất Minh khẳng định có phương pháp truy tung thần kỳ, nếu không ngay cả có được sự giúp đỡ của Lôi điện cũng không có khả năng nhanh như vậy đã tìm được hành tung của chính mình.
Lão hít thật sau một hơi, nói:
– Thúc. Ngài bây giờ cảm giác thế nào?
Vũ gia lão tổ khẽ gật đầu, nói:
– Thương thế đã khống chế được.
– Thúc. Ngài trước tiên hãy bay đi, tốc độ phi hành của bọn họ dường như hơi kém.
Vũ Phi Dương nhận xét rất chính xác. Tốc độ phi hành của đám người Hạ Nhất Minh quả thật không tốt. Đương nhiên so với tốc độ chạy của Lôi điện kém hơn rất nhiều, nhưng so sánh cùng Ngũ Khí Tôn giả khác, chỉ thua kém một chút chứ không quá xa.
Vũ gia lão tổ săc mặt xanh mét, lúc này Vũ gia tuyệt đối rơi vào tình cảnh, trộm gà không được còn mất nắm thóc. Chẳng nhưng không có được Ngũ Hành Hoàn mà thực lực gia tộc tổn thương nghiêm trọng.
Một cảm giác hối hận cắn nuốt tâm can lão, để lại cho lão một nỗi thống khổ thật lớn.
Nhưng chỉ nháy mắt lão cũng có quyết định.
Có thể đẻ Vũ gia vững vàng truyền thừa tại thế giới này, là một trong tam đại thế lực của phương Đông, lão phải trở thành Cửu trọng thiên cường giả. Bất luận tàn nhẫn cũng kiên nhẫn thế nào, lão cũng có thể làm được.
Bàn tay lão vung lên, trên đầu lão bỗng lóe lên quang mang rực rõ, theo đó thân thể Vũ gia lão tổ lập tức thẳng tắp bay lên không trung, hương phía trước phóng tới.
Mặc dù lão đã không cần che dấu hành tung, có thể trực tiếp bỏ chạy nhưng hiển nhiên do vết thương quá nặng ảnh hưởng tới tốc độ. Thậm chí so với tôn giả bình thường so với lão còn nhanh hơn một bậc.
Vũ Phi Dương đột nhiên ngừng lại, lão xoay người, hai tay giơ lên vuốt nhẹ lên đầu.
Lão vốn là Ngũ Khí Tôn Giả, nhưng đối mặt với lão lúc này là một tổ hợp cường đại đủ để thuấn sát bất cứ vị Ngũ Khí Tôn giả nào.
Hai người cùng hai đầu Thánh Thú, bất cứ một tồn tại nào cũng đủ để thực lực giết chết lão.
Bởi thế khi dừng lại xoay người, lão đã trực tiếp lựa chọn tử lộ.
Theo tay lão di động, cái đầu bóng lưỡng chậm rãi nứt ra vô số khe nhỏ.
Sau dó một lượng lớn máu tươi băn lên cao, hình thành một bánh xe tròn hoàn toàn bằng máu.
Viên luân ( bánh xe tròn) trên đầu lão bắt đầu xoáy với tốc độ cao như mặt trời máu tạo ra quang mang tinh huyết.
Hạ Nhất Minh hai mắt có chút ngưng lại, từ khí tức thảm liệt này hắn cảm ứng được Ngũ hành chân khí, cũng cảm nhận được chân khí từ Ngưng huyết thuật.
Công pháp đặc dị như vậy tựa hồ cùng công pháp mà Vũ gia lão tổ rèn luyện giống nhau. Đều là Ngũ hành Luân hồi cùng Ngưng huyết kinh kết hợp mà thành.
Mặc dù Hạ nhất Minh cũng không biết công phát này rốt cuộc do ai sáng tạo nhưng khi cảm nhận được khí tức cường đại nơi này, chỉ biết uy lực của nó tuyệt đối không tầm thường.
lạnh một tiếng, Hạ Nhất Minh vung tay lên, Ngũ sắc quang mang lóe sáng, cơ hồ cùng lúc đó trên thân thể Lôi điện, đạo quang mang tím sẫm cũng hiện ra. Chỉ giây lát Ngũ sắc quang mang cùng lôi điện tím sẫm đã kết hợp thành chỉnh thể hoàn mỹ.
Giờ phút này, một người một ngựa tâm linh tương thông, bất luận lực lượng hay uy áp đều hình thành chỉnh thể không còn sơ hở.
Đây mới chân chính là
” nhân thú hợp nhất” năng lực cường đại mà đặc thù của Đồ đằng nhất tộc.
Điều này cho dù đệ nhất nhân của Vũ gia khi xưa cùng Ban Lan Thánh Hổ cũng chưa từng đạt được.
Uy áp khổng lồ phóng lên cao giống như đại dương nổi sóng, khí thế ép thẳng về phía lão nhân trên đầu đầy máu kia.
Nhưng lão vẫn như bọ ngựa đưa cao hai tay như thể đao, cưa như thế ngăn cản khí thế
” nhân thú hợp nhất”.
Huyết sắc đỏ tươi đột nhiên hiện lên, Vũ Phi Dương mặc dù trên mặt đầy máu tươi nhưng đối mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước, lão cúi đầu, huyết luân bên trên vẫn không ngừng xoay tròn.
Theo sau huyết luân từ đầu lão rời đi một mực bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện.
Giờ phút này Hạ Nhất Minh vững vàng như đá đặc biệt đối với hai vị Ngũ khí Tôn giả đứng đầu Vũ gia, hắn lại càng quyết tâm tiêu diệt. Bất luận bọn họ trốn tới chân trời góc bể nào cũng đừng mơ chạy thoát.
Ngũ Hành Hoàn đồng dạng kịch liệt xoay tròn, hơn nữa sau khi rời tay mạnh mẽ cùng huyết luân va chạm.
Thần khí mô phỏng Ngũ Hành Hoàn cùng huyết luân của Vũ Phi Dương va chạm trên không trung.
Một tiếng vang giữa không trung bạo phát, Ngũ Hành Hoàn của Hạ Nhất Minh cứ thế phá không mà tiến.
Lực lượng huyết luân sau khi ngưng tụ giữa không gian rốt cuộc chịu không nổi uy lực cường đại của thần khí mô phỏng mà bạo liệt. Chỉ là huyết luân lúc này biến thành mưa máu nháy mắt đã khuyếch tán trong phạm vi lớn, bao phủ Hạ Nhất Minh cùng Vũ Phi Dương trong đó.
Vũ Phi Dương trên mặt rốt cuộc xuất hiện nụ cười, dưới phiến mưa máu này, lão lập tức nhún chân phi thẳng tới tổ hợp nhân mã.
Hạ Nhất Minh trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Khi Ngũ Hành Hoàn va cham cùng huyết luân, hắn hiểu bên trong đó không chỉ là máu mà còn có cả một kiện thần binh lợi khí. Chỉ là bất luận thế nào Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ ra, rốt cuộc thứ thần binh lợi khí này có năng lực đặc biệt gì?
Lúc này kiện thần binh lợi khí theo mưa máu bạo liệt, từ trên không trung mang xuống mùi vị như lưu huỳnh.
Hạ Nhất Minh mặc dù trong lòng kinh hãi nhưng động tác hai bên nhah tới cực điểm, lúc này Lôi điện đã hung hăng đụng mạnh vào thân thể Vũ Phi Dương.
Vũ Phi Dương mặc dù là một vị ngũ khí Tôn giả nhưng nếu xét về phương diện lực lượng thuần khiết sao có thể sánh cùng Lôi điện.
Cho dù Linh tượng tự xưng Thú vương về lực lượng, cho dù đại vương biển sâu Hắc sa vương khổng lồ cũng không thể áp chết lực lượng của Lôi điện, huống hồ lực lượng của một vị Ngũ khí tôn giả có thể làm gì?
Nhưng giờ phút này Vũ Phi Dương lại hành động vô cùng bất ngờ, thân thể lão gắt gao nằm thấp xuống, ngay khi Lôi điện đánh tới lão đột nhiên đưa tay gắt gao nắm lấy hai móng trước của nó.
Lực va chạm vô cùng cường đại, ngay khi Vũ Phi Dương bị đánh trúng miệng lão phun đầy máu, nội tạng trong cơ thể vỡ nát bất quá hai tay vẫn gắt gao nắm chặt chân Lôi điện như nắm chặt hi vọng cuối đời. Thân thể lão lúc này xương cốt đã gãy vụn, không cách nào di chuyển được nữa.
Lôi điện giận dữ hí lên một tiếng, đã từng gặp qua người vô lại nhưng chưa thấy ai vô lại như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comQuang mang tím sẫm trên đỉnh đầu nó chuẩn bị cấp cho người này một bữa tiệc lôi điện.
Bất quá lúc này trên thân thể Vũ Phi Dương quang mang đỏ rực lóe lên, một ngọn lửa lớn từ trên không rớt xuống cùng mưa máu, đem toàn bộ khu vực biến thành biển lửa.
Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng hiểu rõ, kiện thần binh lợi khí trong huyết luân khẳng đinh sau khi bạo liệt có uy lực vô cùng cường đại, tất nhiên uy lực này chí có thể kích phát một lần.
Một giọt máu nổ mạnh không đáng ngại nhưng đầy trời mưa máu cùng nổ, uy lực này tuyệt đối có thể dùng
” hủy thiên diệt địa” để hình dung.
Ngũ sắc quang mang trên thân thể Hạ Nhất Minh mau chóng súc tích, trong nháy mắt đã hình thành bảo giáp thật lớn, nó không chỉ bao bọc thân thể hắn mà ngay cả Lôi điện cùng bảo trư cũng được che chắn.
Một kiện bảo giáp vô cùng cổ quái lúc này đón nhận áp lực cực lớn ép tới. Ngay cả Ngũ Hành Hoàn trong Ngũ sắc quang mang dường như cũng cảm nhận được nguy cơ chí mạng này, nó bắt đầu xoáy tròn cực hạn đồng thời thả ra vạn tượng quang mang.
Những quang mang này thông qua Ngũ sắc quang mang mạnh mẽ bắn ra, xung quang Hạ Nhất Minh hình thành một bức màn ánh sáng không thể phá vỡ.
Vô số tiếng nổ vang lên, sau khi hết thảy khôi phục, quang mang cũng thu liễm lại.
Hạ Nhất Minh quay đầu, mới vừa rồi chứng kiến thân thể Bách Linh Bát chậm rãi di chuyển cơ hồ trong nháy mắt đã phục hồi nguyên trạng.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh nhếch lên, hắn cũng không thèm hỏi tới an nguy của Bách Linh Bát nữa.
Người này tuyệt đối trời đánh không chết.
Trên mặt đất xuất hiện vô số huyệt động sâu hoắm, bởi thế có thể thấy lực bạo phát vừa rồi mãnh liệt thế nào.
Trước mắt Lôi điện thân thể Vũ Phi Dương đã không thấy đâu, chỉ còn một đầu lâu đầy máu.
Cái đầu này quả thực cứng rắn tới mức khó tin. Ngay cả lực lượng cường đại như vây cũng không tổn thương được nó.
Hạ Nhất Minh im lặng liếc nhìn, theo sau nhẹ nhàng vô lên lưng Lôi điện, bạch mã nhất thời cất vó bước đi.
Cái đầu của Vũ Phi Dương lẳng lặng nằm trên mặt đất, hai mắt lão vẫn chưa khép lại mà
hướng lên trên tựa hồ như đang ngắm nhìn vô tận không gian.