Một trận cuồng phong thổi qua đảo nhỏ, âm thanh ẩn chứa rung động khiến kẻ khác khó tin.
Bảo trư há hốc miệng, mặc dù nó chứng kiến không ít thiên địa chi uy nhưng rung động không cách nào so với lần này.
– Không sai. Uy lực rất mạnh.
Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu như căn bản không nhìn ra Hạ Nhất Minh vừa sai lầm.
– Ngươi hẳn có thể giao chiến với người kia.
Khuôn mặt Hạ Nhất Minh khẽ nhăn nhúm, hắn rất muốn nói với Bách Linh Bát, vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn. Hắn chỉ thử dung hợp tam hệ Lĩnh vực, hoàn toàn không muốn phóng thích chúng.
Bất quá sau khi nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh nhất thời mất hứng thú giải thích.
Bất quá trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sẽ có lúc hắn chính thức ngưng tụ Ngũ hành lĩnh vực, để Bách Linh Bát chứng kiến uy lực thật sự.
Bảo trư chớp chớp mắt, đột ngột kêu lên:
– Chiến kỹ này rất được. So với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức uy lực hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình, đảo mắt một vòng.
Lúc này trên không trung cùng mặt biển, dư chấn của thiên địa chi uy đã hoàn toàn biến mất. Trong lòng khẽ động, ánh mắt hiện lên quang mang khác thường.
Mặc dù thử nghiệm dung hợp tam hệ Lĩnh vực không thành công nhưng thu hoạch ngoài ý không nhỏ. Nếu có thể lấy kinh nghiệm thất bại này, tạo thành chiến kỹ mới, chỉ e Ngụy thần cảnh cường giả khác sẽ đau đầu.
Lôi điện hí nhẹ một tiếng, chiếc sừng trên đầu sáng lên, Phích Lịch Thiên lập tức xoáy tròn trước mặt Hạ Nhất Minh.
Cảm nhận tâm ý Lôi điện, Hạ Nhất Minh chần chư một chút, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, nói:
– Nơi này không được.
Lôi điện nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên quang mang nghi hoặc.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
– Tam hệ Lĩnh vực bạo liệt đã vô cùng cường đại. Nếu dùng Phích Lịch Thiên e rằng hòn đảo này không thể chống đỡ.
Ánh mắt Lôi điện lúc này như hiểu ra, nó khẽ lắc đầu Phích Lịch Thiên lập tức biến mất. Ba năm khổ tu đối với bạch mã không chút uổng phí.
Nó đã sơ bộ nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại trong Phích Lịch Thiên. Hơn nữa đã liên lạc được chủ phách phần khí, thậm chí ngay cả Lôi điện lĩnh vực cũng đã ngưng xuất. Thành tích này Hạ Nhất Minh không lấy làm lạ.
Hạ Nhất Minh được Tiên dịch thần dược trợ giúp không ngừng tiếp cận thiên địa bổn nguyên lực, mục tiêu Lôi điện càng cụ thể hơn, từ đầu tới cuối nó chỉ tiếp xúc lôi điện bổn nguyên lực.
Trong hoàn cảnh này nếu bạch mã không sơ bộ nắm giữ siêu cấp Thần khí Phích Lịch Thiên mới gọi là có quỷ.
Khẽ vỗ lên cổ bạch mã trấn an nó, Hạ Nhất Minh mang theo cả hai trở lại động phủ.
Lúc này động phủ kiến tạo trên đỉnh núi đã bị Hạ Nhất Minh phá tan, cũng may trong đó không cất giữ bảo vật nên cũng không khiến hắn bận tâm.
Hơn nữa đối với bọn họ lúc này, kiến tạo động phủ mới không phải vấn đề.
Chọn một nơi sạch sẽ, chỉ vài lần huy vũ Cực Quang Kiếm rất nhanh Hạ Nhất Minh đã kiến tạo xong động phủ.
Bất quá Hạ Nhất Minh không kiêng mở rộng bởi nơi này không phải đỉnh núi, không gặp phải sự cố sụp đổ.
Tuy nói thân thể bọn họ cường đại, nhưng không ai muốn gặp chuyện xui xẻo này. Hai canh giờ sau mọi người yên ổn ngồi xuồng.
Sau khi thử nghiệm Ngũ hành Đại thủ ấn, Hạ Nhất Minh đã biết, với thực lực lúc này không đủ để hắn ngưng tụ Ngũ hành lĩnh vực.
Bất quá dù sao hắn còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Sau khi tiến giai Ngụy thần cảnh, uy hiếm từ phía người đeo mặt nạ suy giảm rất nhiều, tâm trạng hắn hiển nhiên tốt hơn. Trong huyệt động sau khi do dự một lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc lấy ra tiểu bài tử.
Đây là bảo vật bảo trư nhặt được trong Thủy Tinh Cung, bên trong ghi lại phương pháp đoán tạo cùng luyện chế thần kỳ.
Mặc dù Hạ Nhất Minh am hiểu đoán tạo cùng luyện chế nhưng trong thời gian ba năm nay, hắn thật sự không dám phân tâm.
Bất quá cũng bởi có người đeo mặt nạ áp chế suy nghĩ mới khiến Hạ Nhất Minh dứt bỏ hết thảy tiến giai Ngụy thần cảnh. Nếu không phải vậy, để hắn chậm rãi tu luyện, có trời mới biết bao lâu sẽ đột phá. Phúc họa song hành chính là đạo lý này. Sau khi tiến giai thành công, Hạ Nhất Minh hiển nhiên muốn nghiên cứu thứ này một chút.
Khẽ vuốt ve tiểu bài tử trên tay, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút cảm khái.
Nếu tiểu bài tử xuất hiện trong Thủy Tinh Cung, hơn nữa ao Tiên dịch thần dược rõ ràng không phải hình thành từ thiên nhiên, chứng minh một điều, trước Ngũ Hành Lão tổ đã có người phát hiện ra nơi này.
Hiển nhiên người đầu tiên phát hiện Thủy Tinh Cung, dùng phương pháp đặc biệt chế tạo hai gian nội ngoại thất đã vẫn lạc. Nếu không địa phương thần kỳ này hẳn không thể rơi vào tay Ngũ Hành Môn vạn năm mà không ai phát hiện bí mật. Chỉ là Hạ Nhất Minh không thể xác định, người kia có chết trong tay Ngũ Hành Lão tổ? Lắc đầu, vứt suy nghĩ này qua một bên, Hạ Nhất Minh chậm rãi dung nhập ý niệm vào tiểu bài tử.
Hắn buông lỏng tinh thần, lẳng lặng ghi nhớ hết thảy trong tiểu bài tử. Bất quá sau hồi lâu chân mày Hạ Nhất Minh khẽ nhíu.
Mặc dù trước đây xem qua một lần, cũng hiểu đại khái, nhưng khi cẩn thận quan sát, Hạ Nhất Minh phát hiện. Nếu muốn đoán tạo kiện Thần khí kia khó khăn hơn rất nhiều. Chẳng những việc đoán tạo yêu cầu đại lượng Tiên dịch thần dược, vật liệu đoán tạo càng khiến người khác phẫn nộ.
Trong đó khoa trương nhất chính là yêu cầu chủ phách Thần thú Không gian hệ cùng nội đan, thân thể nó.
Hai tay xoa nhẹ, trong Ngũ hành không gian có thân thể Tát Ma Đức, đầu Thần long này nắm giữ Không gian lĩnh vực đương nhiên là tài liệu phù hợp.
Bất quá Long châu nội đan Tát Ma Đức cùng hồn phách đã bị Lý Áo Ba Đặc cướp đi, thậm chí bị lão coi như lễ vật dâng tặng Long Tộc. Cuối cùng được Ái Nhĩ Bá Lạp hưởng trọn qua truyền thừa Long tộc.
Lúc này trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ hối hận, nếu lúc trước hắn cẩn thận thu hồi Long châu nội đan cùng Long phách Tát Ma Đức, lúc này sẽ không vì tài liệu đoán tạo mà lo lắng.
Bởi tâm linh tương thông, bảo trư cùng Lôi điện có thể cảm nhận rõ tâm tư Hạ Nhất Minh lúc này. Tiểu tử kia nhếch mép nói:
– Chúng ta tới phương Tây làm thịt tên kia.
Lôi điện hí nhẹ một tiếng đồng tình với ý kiến bảo trư.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
– Bảo trư. Không nên nói bậy.
Hắn khẽ lắc đầu, nói:
– Ái Nhĩ Bá Lạp chính là tọa kỵ của Ngả Đức Văn, ngươi biết nó đang tại Long cốc hay Tây phương Thần điện sao?
Bảo trư hừ một tiếng, nói:
– Chúng ta có thể tìm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comHạ Nhất Minh tức giận lắc đầu, nói:
– Trước tiên chưa nói tới việc đi tới phương Tây chưa gặp được nó, cho dù gặp được các ngươi nghĩ rằng sẽ giết được sao?
Ánh mắt nhìn qua Lôi điện, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
– Nếu lúc trước không phải Tát Ma Đức truy sát chúng ta, bị tam thức liên hoàn trấn trụ, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể truy đuổi Thần thú tinh thông Không gian lĩnh vực?
Bạch mã suy nghĩ giây lát, theo sau chậm rãi cúi đầu.
Nói về tốc độ di chuyển đơn thuần, bạch mã không thua kém bất kỳ đầu Thần thú hoặc nhân loại nào.
Bất quá nếu so với Thần thú am hiểu Không gian lĩnh vực, nhiều nhất bạch mã có thể chạy trốn, căn bản không thể truy đuổi. Bởi Thần thú khi muốn chạy trốn, tuyệt đối không có khả năng chạy thẳng tắp, chỉ cần di chuyển vài vòng cũng đủ khiến bạch mã mất dấu.
Tiểu tử bảo trư lầm bầm vài câu rốt cuộc cung buông tha quyết định này.
Đánh bại cùng liệp sát một đầu Thần thú muốn bỏ chạy hoàn toàn là hai việc khác nhau. Cho dù bản lĩnh bảo trư lớn hơn cũng đành bất lực. Thu liễm tinh thần, Hạ Nhất Minh lần nữa tập trung ý niệm dung nhập tiểu bài tử.
Bất quá lần này hắn không xem xét quá trình đoán tạo thần khí mà chuyển qua quá trình luyện chế đan dược.
Những hình ảnh luyện đan xem đi xét lại cũng chỉ giới thiệu phương pháp luyện chế một loại đan dược. Càng khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy quỷ dị hơn chính là quá trình luyện chế phải tiến hành trong phạm vi lĩnh vực.
Nói cách khác luyện đan sư phải có thực lực Ngụy thần cảnh, hoặc nắm giữ Lĩnh vực thần khí. Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi đại chấn.
Mặc dù hắn không biết đan dược luyện ra có tác dụng gì nhưng hắn có thể khẳng định.
Sau khi dùng Tiên dịch thần dược, lại sử dụng phương pháp luyện đan thần kỳ như vậy, mặc dù không thể khiến Tiên dịch thần dược phát huy hiệu quả cao hơn nhưng tuyệt đối không kém quá nhiều.
Hạ Nhất Minh chậm rãi bình ổn tâm trạng, chỉ giây lát đã ghi nhớ hoàn toàn phương pháp luyện chế đan dược kia. Bất quá khiến hắn cảm bất đắc dĩ chính là tài liệu luyện chế hắn không nhận ra.
Đám dược vật phụ trợ còn lại đều là thiên tài địa bảo trân quý. So với Trú nhan đan khi trước còn trân quý hơn vài phần.
Bất quá vô luận thiên tài địa bảo gì cũng không có khả năng làm khó Thần đạo cường giả.
Trầm ngâm hồi lâu, Hạ Nhất Minh có quyết định. Hắn đứng lên, uốn người nói:
– Bách huynh. Chúng ta rời đại lục đã lâu, cũng nên trở lại thôi.
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng rực, theo sau không chút do dự gật đầu. Trừ đầu tới cuối gã không hỏi qua một lần. Nếu đã có ý định trở lại, tại sao còn phí công đào một động phủ?
Hạ Nhất Minh ôm bảo trư, cưỡi Lôi điện cùng Bách Linh Bát hăng hái trở về đại lục phương Đông.
Lúc này trong lòng hắn tràn ngập tự tin.
Đây là sự tự tin chỉ Ngụy thần cảnh mới có.
Trong đầu hắn suy nghĩ.
Người đeo mặt nạ, ta tới đây…