Quang mang trước mắt tưởng như vô cùng vô tận không thấy điểm cuối cùng. Mà cảm giác mềm mại dưới chân mang đến giống như đang dẫm lên một đám bông vậy.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên nhìn luồng ánh sáng trên cao. Tiếp tục đi về phía trước, hắn có cảm giác đoạn khoảng cách này có chiều dài vượt qua cả sơn cốc. Nhưng hắn vẫn còn nằm trong vùng ánh sáng.
Đến lúc này, tâm trạng của hắn đối với cao thủ thần đạo đã biến mất hoàn toàn kính nể. Bọn họ quả xứng với hai chữ thần đạo, có được thần thông mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên, ánh sáng phía trước càng trở nên rực rỡ. Ngay sau đó, Hạ Nhất Minh đã đi ra khỏi vùng sáng.
Liếc mắt nhìn chung quanh Hạ Nhất Minh kinh ngạc mỉm cười. Bên cạnh hắn ngay cả những người đi vào đầu tiên là phụ tử Lệ Giang Phong cũng có mặt ở đây. Bọn họ cũng đang cẩn thận quan sát xung quanh như đang tìm kiếm một vật gì đó.
Thấy Hạ Nhất Minh xuất hiện, những người quen biết với hắn đều mỉm cười, nhưng cũng không có một ai mở miệng nói chuyện. Tuy nhiên, không biết tại sao, Hạ Nhất Minh cảm giác trong nụ cười của bọn họ có gì đó khác lạ.
Lúc này, tất cả mọi người đang tập trung quan sát xung quanh. Hạ Nhất Minh cũng không ngoại lệ, vất bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, làm theo mọi người. Vị trí mà bọn họ đang đứng là một nơi vô cùng trống trải. Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn khắp một lượt.
Cách xa nơi này là phát tỏa ra ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau. Những màu sắc đó khi thì tỏa ra rất đẹp, khi thì co lại biến mất, tạo nên một sự quỷ dị.
Đứng ở đây còn có thể cảm nhận thấy một chút áp lực mơ hồ. Loại áp lực này cũng không mạnh, nhưng tất cả mọi người cũng không cảm thấy lạ đối với nguồn áp lực đó. Bởi lần đầu tiên khi bọn họ tới trước sơn cốc đã từng đối diện với luồng áp lực này.
Chỉ khác một điều đó là trong Sinh Tử giới, luồng áp lực đó giữ nguyên ở một mức độ nhất định. Mặc dù mọi người có thể cảm nhận được nó nhưng áp lực vẫn không tăng lên, cũng không khiến mọi người có cảm giác không thể chịu được.
Hai tai Hạ Nhất Minh run run, nét mặt hắn lập tức thay đổi. Bởi tai của hắn đã nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. Điều đó chứng tỏ có người tới rất gần hắn, thậm chí khoảng cách giữa hai người tương đối nguy hiểm.
Điều khiến cho hắn sợ hãi chính là trước đó, hắn không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, cho dù là một chút động tĩnh cũng không hề có. Người này có thể đột ngột tới bên cạnh hắn như vậy thì một thân khinh công và thuật ẩn nấp đã đạt tới mức độ rất cao.
Ánh mắt hắn liếc về phía sau, nhưng những gì trông thấy càng càng cho hắn thêm kinh ngạc. Cách hắn một khoảng không xa, đột nhiên xuất hiện một cái khe. Từ trong cái khe có một người đi ra, đó chính là Kim Chiến Dịch.
Nét mặt của hắn hoàn toàn ngơ ngác. Hiển nhiên đối với việc tự nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, khiến cho hắn bỡ ngỡ.
Nguồn: https://sachvui.comHai mắt Hạ Nhất Minh chợt sáng ngời. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao những người đó khi nhìn thấy mình lại có vẻ mặt kỳ lạ như vậy. Cái khe quanh người Kim Chiến Dịch biến mất trong nháy mắt. Hắn liền xuất hiện, đứng trong đám người cuối cùng.
Hạ Nhất Minh nhìn hắn tủm tỉm cười. Kim Chiến Dịch cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy. Có điều là người từng trải nên hắn cũng nhanh chóng tập trung tinh thần, quan sát xung quanh.
Không gian xung quanh có vô số màu sắc, nhưng nhìn một lúc thì cũng chẳng còn cái gì khác. Phụ tử Lệ Giang Phong thôi không quan sát nữa. Bọn họ đã tìm được một vị trí tương đối bằng phẳng, mà ngồi xuống. Cho dù trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào nhưng biểu hiện bên ngoài của họ trấn tĩnh như vậy cũng đủ khiến người khác bội phục.
Từ từ, tất cả cũng thôi không quan sát nữa. Tinh thần vừa mới bình ổn lại một chút thì không gian xung quanh lại có chút dao động, rồi xuất hiện một cái khe. Từ trong cái khe đó, Hùng Vô Cực dẫn đầu năm vị thánh giả Đồ Đằng cùng với năm con thánh thú đi ra.
Đám Hạ Nhất Minh đi vào chỉ có hai người đồng hành. Khi bọn họ xuất hiện ở đây thì lại bị tách ra. Nhưng năm thánh giả của bộ tộc Đồ Đằng lại đồng thời xuất hiện từ cùng một cái khe.
Tất cả mọi người thầm đoán bộ tộc Đồ Đằng chắc chắn nắm được quy luật nào đó, nếu không bọn họ không thể làm được như vậy.
Có điều nghĩ kỹ thì chuyện này cũng hoàn toàn bình thường. Sinh Tử giới rơi vào trong tay bộ tộc Đồ Đằng mấy ngàn năm. Trong khoảng thời gian này, cho dù bọn họ không thể tim hiểu rõ được nơi này thì cũng phải biết được một số điểm đặc biệt nào đó.
Vì thế mà phát hiện được phương pháp làm cho mọi người có thể đi vào cùng nhau cũng chẳng có gì là lạ.
Sau khi Kim Chiến Dịch nhìn thấy phương pháp xuất hiện của bộ tộc Đồ Đằng, hắn mới hiểu được tại sao vừa rồi mọi người lại nhìn mình như vậy. Hắn liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái. Hai người liền gật đầu với nhau.
Mặc dù bọn họ không thể ở đây xung đột với tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng, nhưng phòng bị một chút vẫn là tốt nhất.
Sau khi đám người Hùng Vô Cực đi ra, liền đến một vị trí cách xa mọi người ngồi xuống.
Những lần trước đi vào Sinh Tử giới, đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng đều nói mấy câu sau đó cho thánh thú đồng hành với mình diễu võ dương oai một phen. Nhưng lần này, khi tiến vào Sinh Tử giới, đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng lại ngồi cách một khoảng, ngay cả thánh thú đồng hành cũng im lặng, ngay cả chút động tác khiêu khích cũng không có.
Mặc dù lần đầu tiên tiến vào nơi đây, nhưng những người như Kim Chiến Dịch cũng đã được trưởng bối trong sư môn nói lại. Thậm chí còn được dặn dò kỹ càng sau khi đi vào Sinh Tử giới, không được so đo với đám người đó.
Cho dù bọn họ có khiêu khích như thế nào cũng phải làm như không thấy. Nếu thực sự không thể chịu đựng được thì để sau khi đi qua Sinh Tử giới lĩnh ngộ xong rồi cùng quyết đấu với nhau.
Điều đó đã gần như trở thành một quy định chung của các môn phái dùng để đối phó với bộ tộc Đồ Đằng.
Vì vậy mà sau khi thấy biểu hiện của mấy người đó tất cả đều giật mình, nhưng rồi sực nhớ ra điều gì đó, liền liếc nhìn Hạ Nhất Minh.
Tất cả bọn họ đều biết thái độ khác thường của bộ tộc Đồ Đằng chắc chắn là kết quả của một kích như sấm sét của Hạ Nhất Minh ở bên ngoài cốc. Một đòn công kích đó của Hạ Nhất Minh không những làm cho đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng thu liễm bớt mà ngay cả mấy con thánh thú cũng ngoan ngoãn như mèo.
Đột nhiên, từ trong không gian truyền tới một sự dao động kỳ lạ. Tất cả mọi người đều sửng sốt sau đó liền đoán được lại có người đi vào.
Quả nhiên, ngay sau đó một cái khe hiện ra, một người đột ngột xuất hiện giữa mọi người. Đó là một lão nhân có bộ râu bạc trắng. Sauk hi lão xuất hiện nhìn thấy nhiều người như vậy liền biến sắc. Nhưng bất cứ người nào trở thành Tôn giả cũng đều không còn như người bình thường nữa.
Nét mặt lão nhanh chóng trở lại bình thường, gật đầu với mọi người một cái sau đó chọn một chỗ cách đó một chút, ngồi xuống.
Hạ Nhất Minh sực nhớ tới vị thánh giả của Linh Tượng tộc Gia Đại Nhĩ đã từng nói người cắt đứt sự tu luyện của hắn chính là một người tu luyện đơn độc. Mà người vừa mới vào cũng là một người vô môn vô phái như thế. Nhưng điều khiến cho Hạ Nhất Minh không cảm thấy chắc chắn đó là khi ánh mắt người đó nhìn thấy hắn cũng không hề có chút thay đổi. Vì vậy mà hắn cũng không dám chắc đó có phải là người kia hay không.
Mặc dù Hạ Nhất Minh hận thấu xương kẻ đó, nhưng hắn cũng không muốn kết thù kết oán một cách bừa bãi. Nếu hành động giống như một con chó điên cắn người bừa bãi, chắc chắn sẽ bị mọi người cô lập, địch nhân càng lúc càng nhiều hơn.
Ánh mắt hắn tập trung nhìn lão nhân một lúc khiến cho lão ta cảm nhận được. Lão quay đầu lại trừng mắt một cái.
Nét mặt những người chung quanh đều có chút quái dị. Sau khi chứng kiến thực lực của Hạ Nhất Minh, bọn họ cũng chẳng nghĩ tới lão già này có thể sánh với hắn.
Hạ Nhất Minh thấy vậy cũng cười cười rồi nhìn sang chỗ khác. Lão nhân kia ngạc nhiên, nhưng thấy Hạ Nhất Minh đứng lẫn vào trong đám người nên cho dù gan của lão có to đến mấy cũng không dám khiêu khích nữa. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, trong không gian lại có ba lần dao động, xuất hiện thêm ba vị tân Tôn giả.
Sau khi thấy những người đó, Hạ Nhất Minh mới hiểu được trong thiên hạ vẫn còn có nhiều người tiềm tu lắm.
Đám cường giả đó cũng không hề gia nhập vào bất cứ gia tộc nào mà đơn độc một mình hành tẩu khắp thiên hạ.
Chỉ là, khi thực lực của bọn họ còn dưới Tôn giả cũng không được các đại môn phái để ý tới. Nhưng sau khi trở thành Tôn giả, thì lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Muốn im hơi lặng tiếng như trước là chuyện không thể.
Hạ Nhất Minh tin rằng chỉ cần mười năm nhất định hắn cũng có thể biết được lai lịch của những người đó, thậm chí còn tích lũy được một số kinh nghiệm đáng kể.
Có điều người tiến vào như vậy, Hạ Nhất Minh cũng đành bỏ qua ý định trả thù.
Trong khoảng thời gian này, muốn tìm được người đó quả là quá khó. Vì vậy hắn đành bỏ ý định tìm kiếm, tập trung nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn không chú ý nữa thì một người, tay có đeo bao bằng da lại xuất hiện. Ánh mắt đám người Hùng Vô Cực liếc mắt nhìn người đó một chút. Trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận.
Nếu như không phải trong trường hợp như thế này, bọn họ đã đứng dậy động thủ ngay từ lâu rồi.
Người đó đúng là Chiêm Huyên. Hắn miễn cưỡng cười, nhìn trộm Hạ Nhất Minh một cái sau đó mới thầm thở phào một hơi.
Sư phụ hắn đã căn thời gian trước khi sơn cốc đóng lại một chút mới để cho hắn tiến vào. Vì vậy khi hắn tới đây đã có thể giảm nguy hiểm bị ám sát đến mức thấp nhất. Hơn nữa, cho dù có bị phát hiện thì Hạ Nhất Minh cũng không thể tìm hắn báo thù.
Đúng lúc này, bầu trời với vô số tia sáng cùng với luồng áp lực ổn định chợt dao động.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, lẳng lặng chờ đợi thời khắc quan trọng nhất.