Nhìn Chiêm Huyên đứng xa xa, ngay cả chút phòng ngự cũng không có, trong lòng Hạ Nhất Minh sát khí không ngừng dâng cao.
Cho tới lúc này hắn đã hiểu, vì sao người kia lại tới Đồ đằng nhất tộc giá họa cho mình.
Có lẽ đứng trên lập trường Khai Vanh quốc, cách làm này của Chiêm Huyên cũng không có sai lầm gì. Chỉ cần có thể mượn lực lượng của Đồ đằng nhất tộc khiến hắn gục ngã, như vậy tương lai Khai Vanh quốc sẽ vững như núi, cho dù Thiên Trì nhất mạch cũng đừng mong tìm ra nhược điểm gì.
Thần Toán Tử đại nhân với Thần toán thuật cao siêu nhưng muốn tìm ra kẻ giá họa e rằng vô cùng khó khăn.
Chỉ là chuyện này với Khai Vanh quốc có lợi còn với hắn là bi kịch thật lớn.
Thủy lão ca tử vong chính là bóng ma lớn nhất đời này trong tim hắn, khi nghĩ tới hung thủ trước mặt, Hạ Nhất Minh trong lòng tràn đầy hận ý cùng sát khí ác liệt.
Khí thế trên người hắn dũ phát tới cực hạn, ngay cả không khí lúc này cũng ngưng đọng lại.
Sắc mặt Chiêm Huyên rốt cục có chút thay đổi, nhưng hắn cũng không e ngại sát khí này mà có chút lo lắng.
Hạ Nhất Minh cường đại đã như vậy, chỉ sợ hôm nay hắn thắng cuộc lấy đi Ngũ Hành Hoàn của Hạ Nhất Minh nhưng cũng không thể khống chế người này.
Nguồn: https://sachvui.comBởi thế ý nghĩ duy nhất của Chiêm Huyên lúc này chính là, khi Hạ Nhất Minh thua cuộc, hắn sẽ không muốn mất Ngũ Hành Hoàn mà ở lại Động Thiên Phúc Địa.
Khi Hạ Nhất Minh chủ động bội tín, ý đồ của Động Thiên Phúc Địa với Ngũ Hành Hoàn sẽ không thay đổi. Có lẽ đám người Phiền Thạc không dám ra tay hoặc ngăn cản Hạ Nhất Minh, nhưng khi Động Thiên Phúc Địa Tông chủ trở lại, chắc chắn sẽ ra tay đoạt lại Ngũ Hành Hoàn.
Khi đó cũng là ngày chết của Hạ Nhất Minh.
Đối với thực lực của Nhân đạo đỉnh cấp cao thủ, Chiêm Huyên tuyệt đối tin tưởng.
– Chiêm Huyên. Chịu chết đi.
Âm thanh lanh lảnh từ miệng Hạ Nhất Minh phát ra, hắn chậm rãi bước tới, Ngũ sắc quang mang bắn thằng về phía Chiêm Huyên.
Bách Linh Bát đôi mắt sáng lên, ánh mắt gã chăm chú nhìn vào phía trước như chờ đợi điều gì.
Lôi điện cùng bảo trư cũng đồng dạng nhìn theo, đôi tai cũng dựng thẳng.
Bọn họ biết tính huống hai lần ám sát thất bại của Hạ Nhất Minh, bởi thế đều muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Hạ Nhất Minh đánh mà một kích nhưng không toàn lực. Tại nơi xa lạ mà quỷ dị này, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, nếu không thể tìm ra nguyên nhân hắn căn bản không thể đánh chết Chiêm Huyên.
Bởi thế sau khi đánh ra một kích này, Hạ Nhất Minh hoàn toàn không chú ý tới Chiêm Huyên mà gắt gao nhìn xuống mặt đất.
Mắt thấy một kích cường đại đánh tới sắc mặt Chiêm Huyên vẫn như trước lộ ra vẻ trào phúng, hơn nữa không có biểu hiện trốn chạy.
Bất quá lúc này trên mặt đất trước mặt hắn xuất hiện một đạo quang mang.
– Tới rồi.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm kêu lên, ý niệm hắn lập tức chuyển lại.
Hai lần ám sát lúc trước đều bị quang mang chặn lại, nhưng khi đó Chiêm Huyên liều mạng chạy trốn, Hạ Nhất Minh cũng không cẩn thận quan sát. Lúc này Chiêm Huyên đứng im tại chỗ, Hạ Nhất Minh hiển nhiên có thời gian quan sát hết thảy.
Trên mặt đất quang mang hiện ra hóa giải hoàn toàn lực công kích của Ngũ Hành Hoàn.
Trong hư không lóe lên một chút, sau đó hết thảy khôi phục vẻ bình thường, Chiêm Huyên sau màn này hai mắt sáng lên, cất tiếng cười lớn đầy vẻ sảng khoái.
Lúc đầu hắn đưa ra đề nghị này trong lòng quả thật cũng có chút lo lắng, bất quá với ghi chép trong bí tịch vô cùng tin tưởng nên mới có gan đánh cuộc.
Lúc này nhìn thấy quang mang kia xuất hiện, trong lòng hắn rốt cuộc đã hoàn toàn yên tâm.
Hắn biết, đổ cuộc này chỉ thắng không bại.
Hạ Nhất Minh sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng không khỏi hồi hộp. Hắn kiệt lực dò xét nhưng không phát hiện quang mang này từ đâu mà có.
Hơn nữa càng khiến hắn lo lắng hơn chính là, chủ nhân quang mang này dường như không quang mang này không ngờ quang tâm tới Chiêm Huyên như vậy nhưng ba bốn lần ngăn cản vì sao còn chưa ra mặt.
Hừ lạnh một tiếng, Ngũ sắc quang mang trong tay tăng vọt, Ngũ hành lực lượng nháy mắt tràn ngập ngõ ngách trong sơn cốc.
Giơ cao Ngũ Hành Hoàn, lực lượng chúc phúc năm lần lúc này bạo phát.
Một vị Ngũ khí Tôn giả toàn lực phóng thích lực lượng, hơn nữa được chúc phúc tăng tới năm lần, áp lực này nhất thời tản mát trùm trời.
Ngoài sơn cốc, đám người Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân đứng trên sườn núi, chăm chú nhìn vào phát sinh nơi này.
Đổ cuộc này không chỉ có tính mạng Chiêm Huyên mà còn liên quan tới tương lai của Động Thiên Phúc Địa, bởi vậy bọn họ mới quan tâm như thế.
Bất quá uy lực của Ngũ Hành Hoàn truyền tới bọn họ sắc mặt đồng thời thay đổi.
Sau khi cảm nhận thực lực chính thức của Hạ Nhất Minh, ánh mắt bọn họ nhìn người trẻ tuổi này đã thay đổi một trời một vực.
– Sư phụ. Thần thụ có thể bảo đảm Chiêm Huyên không bị thương?
Đại ma do dự hồi lầu cất tiếng hỏi.
Phiền Thạc khẽ gật đầu, nói:
– Ngươi yên tâm. Thần thụ chính là Lão tổ tông của Mộc hệ lực lượng trong thiên hạ. Có được Mộc hệ lực lượng cường đại nhất trong thiên hạ, đừng nói đám người Hạ Nhất Minh, cho dù tập hợp toàn bộ lực lượng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng đừng mong tổn thương tính mạng của Chiêm Huyên.
Kỳ Liên Song Ma liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có chút phức tạp.
Cũng vì bọn họ nhiều lần chứng kiến Hạ Nhất Minh ra tay nên mới cảm nhận được sự kinh khủng của người này.
Cho dù lúc này Động Thiên Phúc Địa thắng lợi, giành lại Ngũ Hành Hoàn, nhưng từ nay về sau đã kết oán thù không thể giải khai cùng Hạ Nhất Minh.
Tông chủ đại nhân đang ngồi trên đỉnh thế giới có lẽ Hạ Nhất Minh sẽ không ra tay. Nhưng sau khi Tông chủ đại nhân vẫn lạc, như thế Động Thiên Phúc Địa đối phó với lửa giận của Hạ Nhất Minh thế nào?
Bọn họ nhìn Phiền Thạc cùng đám người Tư Mã Bân, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Chuyện này từ miệng hai người nói ra, chỉ sợ cũng không ai tin tưởng. Truyền thừa yên bình vài ngàn năm nay đã khiến các vị lão nhân vô cùng tự tin.
Ánh mắt bọn họ nhìn về sơn cốc, trong đầu đồng thời xuất hiện suy nghĩ. Có lẽ để Hạ Nhất Minh đánh chết Chiêm Huyên mới là kết quả tốt nhất.
Lực lượng cường đại lúc này không ngừng ép tới Chiêm Huyên.
Đây là lực lượng chúc phúc năm lần, khí thế như sóng lớn cuộn tới. Tựa hồ cảm nhận được cỗ lực lượng này hoàn toàn không tầm thường, trên mặt đất quang mang kia đã sớm hiện ra, đạo quang mang này cũng khác với khi nãy, nó hoàn toàn là quang mang màu xanh.
Quang mang này nháy mắt bao trùm thân thể Chiêm Huyên, lực lượng phòng hộ cường đại như vậy quả thực khiến người khác kinh hãi.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bất luận Ngũ sắc quang mang hay quang mang màu xanh lúc này đã hoàn toàn tiêu tán.
Khi quang mang màu xanh biến mất, Chiêm Huyên vẫn đứng thẳng như trước, trong mắt hắn có vẻ trào phúng thật sâu, tựa hồ như cố ý cười nhạo Hạ Nhất Minh.
– Không phải lực lượng nhân loại.
Bách Linh Bát đột nhiên nói.
Hạ Nhất Minh có chút thất thần, hắn toàn lực xuất thủ nhưng kết quả vẫn như trước, điều này với sự tự tin của hắn ảnh hưởng không nhỏ.
Sau khi nghe được Bách Linh Bát, ánh mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên ngưng lại, nói:
– Ngươi nói gì?
– Lực lượng ngăn cản ngươi không phải lực lượng của nhân loại.
Bách Linh Bát chậm rãi nói.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, chút chán nản vừa rồi nhất thời thay đổi.
– Là lực lượng gì?
Hắn dồn dập hỏi.
Lôi điện cùng bảo trư đồng loạt nhìn lại Bách Linh Bát. Cảnh vừa rồi cũng khiến cả hai cảm thấy thần kỳ, hơn nữa với linh giác Thánh thú mà không cảm nhận được, điều này khiến chúng cảm thấy mất mặt.
Bách Linh Bát chỉ vào gốc đại thụ duy nhất trong sơn cốc, nói:
– Chính là lực lượng của gốc đại thụ này.
Hạ Nhất Minh nhất thời trợn mắt cứng lưỡi, nếu người nói những lời này không phải là Bách Linh Bát, hắn tuyệt đối không tin.
Chiêm Huyên điên cuồng cười lớn, nói:
– Hạ Nhất Minh. Vị bằng hữu của ngươi nói không sai. Chỉ cần Thần thụ này chưa ngã, tại Vạn thụ cốc, ngươi vĩnh viễn không giết được ta.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, nói:
– Khẩu khí thật lớn. Chẳng lẽ cây này do ngươi trồng, nó vĩnh viễn bảo vệ ngươi?
Chiêm Huyên vẻ mặt kinh thường nói:
– Vạn niên Thần thụ chính là đại biểu của Thiên hạ đệ nhất Mộc hệ, cũng là sinh mệnh lực lượng đỉnh cấp. Dưới sự bảo vệ của Thần thụ, càng tới gần Vạn thụ cốc này, lực lượng này càng cường đại. Thần thụ không cho phép phát sinh chuyện tàn sát đồng loại. Bởi vậy ngươi phóng thích lực lượng muốn giết ta, Thần thụ cũng sẽ chủ động giải vây.
Hắn hắc hắc cười nói:
– Nếu ở phạm vi bên ngoài, ngươi dùng thực lực Ngũ khí Tôn giả có thể đột phá lực lượng Thần thụ đánh chết ta. Nhưng nơi này là Vạn thụ cốc, cho dù ngươi là Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng không thể vượt qua lực lượng Thần thụ.
Hạ Nhất Minh khóe mắt khẽ giật, hắn quay đầu nhìn lại gốc đại thụ như tòa núi nhỏ kia, trong lòng chấn động không thôi.
Thế giới to lớn, không gì không thể có.
Thì ra lực lượng thủ hộ từ Ngũ Hành Môn khi xưa cho tới Động Thiên Phúc Địa lúc này lại là một gốc cây không phân biệt tốt xấu.
Giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ.