Nhất Minh và Sở Hao Châu cùng thở dài một hơi, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Đương thời, Sở Hao Châu là một trong số Đoán Tạo sư hàng đầu. Nhưng hắn chưa bao giờ hy vọng có thể đoán tạo thành công một cái ngũ hành hoàn phảng chế. Đó không chỉ vì chuyện tài liệu quý hiếm mà đối với yêu cầu quan trọng nhất chính là tạo ra sự thăng bằng trong ngũ hành hoàn, hắn không hề có một biện pháp nào cả.
Vì vậy, sau khi biết có người đoán tạo thành công ngũ hành hoàn, hắn vẫn không thể nào hiểu nổi. Mặc dù hắn đã suy diễn, phân tích bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đành thất vọng. Bởi vì, ngay cả sau khi hắn trở thành tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng không có biện pháp nào để đoán tạo ra ngũ hành hoàn.
Nhưng hôm nay, sau khi nghe được sự giải thích của Sơn Đính lão nhân, chút buồn bực trong lòng hắn liền biến mất.
Thì ra, ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh được đoán tạo bởi cao thủ thần đạo. Tuy nó mới chỉ là phôi thô, nhưng chính là điểm quan trong nhất để tạo ra ngũ hành hoàn.
Vào lúc này, trong lòng Sở Hao Châu tràn ngập một sự tự tin. Hắn tin rằng nếu đưa cái phôi thô đó cho mình, hắn cũng có thể đoán tạo ra được một cái không hề thua kém thần khí ngũ hành hoàn phảng chế.
Còn lúc này, Hạ Nhất Minh cảm thấy thư thái, bởi hắn đã giải thích được câu nói lấp lửng của người bị chặt ngón tay kia. Ngoại trừ cao thủ thần đạo, quả thật cũng không có người nào có thể phảng chế nổi cái thần khí đó.
Lão nhân liếc mắt nhìn hai người, nói:
– Cái phôi thô đó từ trước đến nay vẫn được Chiêm gia chúng ta lưu truyền. Nhưng từ sau khi Ngũ Hành môn tan rã, trong Chiêm gia vẫn không có nổi một Đoán Tạo sư cấp bậc tôn giả. Vì vậy mà cái phôi thô vẫn còn nguyên đó. – Lão cười khổ, nói:
– Sau khi lão phu trở thành tôn giả, cuối cùng mới có thể tự tin thực hiện đoán tạo, vì vậy mới ra lệnh thu thập các loại tài liệu có liên quan. Nhưng không ngờ được…
Nhìn nét mặt lão nhân, Sở Hao Châu cũng thầm than giùm lão. Người này mất bao nhiêu công sức đoán tạo ra ngũ hành hoàn, nhưng không ngờ, cuối cùng lại rơi vào tay Hạ Nhất Minh. Mà đáng buồn hơn, Hạ Nhất Minh lại từ việc Khai Vanh quốc tìm kiếm tài liệu mới có thể đoán ra bọn họ.
Không thể không nói thế sự vô cùng kỳ diệu. Mọi việc đều không thể lường trước được.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
– Ngươi nói trên ngũ hành hoàn có khuyết điểm, đó là cái gì?
Hai mắt lão nhân sáng lên. Khi nói tới ngũ hành hoàn lão như quên mất vị trí của mình lúc này, tinh thần hết sức hưng phấn.
– Trên cái ngũ hành hoàn này có một cái khuyết điểm lớn. Cũng vì cái khuyết điểm đó mới khiến cho nó chỉ có thể là một cái thần khí phảng chế chứ không thể trở thành thần khí chính thức.
Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu cùng kinh ngạc. Cả hai đều nhớ tới một việc. Cái ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh nguyên bản là phôi thô, được chuẩn bị cho cái ngũ hành hoàn thứ ba. Mục đích ban đầu đoán tạo ra nó chính là để biến nó trở thành thần khí. Nhưng uy lực của nó lúc này, mặc dù rất mạnh nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành một cái thần khí phảng chế mà thôi. Uy lực so với thần khí trong truyền thuyết còn kém quá xa.
Sở Hao Châu vội vàng hỏi:
– Các hạ nói ngũ hành hoàn vẫn có thể trở thành thần khí? – Giọng nói của lão có chút run rẩy.
Nếu như ngũ hành hoàn thực sự có khả năng trở thành thần khí. Mà cái thần khí đó lại ra đời trong tay mình, thì đúng là đời này, lão chẳng còn gì để mà tiếc nuối nữa.
Lão nhân gật đầu. Ngay cả trong mắt lão cũng có một chút cuồng nhiệt. Nhưng sự cuồng nhiệt đó cũng chẳng giữ được lâu. Nó biến mất rất nhanh. Lão thở dài, nói:
– Ngũ hành hoàn vốn là một cái khuôn thần khí. Nếu có thể tìm đủ tài liệu, cùng với thỏa mãn được hai điều kiện thì chắc chắn có thể trở thành thần khí.
Trái tim của Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu cùng đập thình thịch. Đặc biệt là Hạ Nhất Minh, sau khi nhìn thấy uy lực của Cửu Long lô, hắn hoàn toàn sợ hãi và hâm mộ đối với uy lực của thần khí.
Nếu như thần binh bản mệnh có tâm huyết tương liên với bản thân có thể trở thành thần khí…
Chỉ cần nghĩ tới đó cũng đủ khiến cho hắn run rẩy.
– Xin các hạ nói rõ… – Sở Hao Châu vỗ ngực nói:
– Chỉ cần các hạ nói ra. Lão phu cam đoan, cho dù Hạ huynh đệ không muốn bảo vệ hoàng thất của Chiêm gia, thì ta cũng chẳng khoanh tay.
Hai mắt lão nhân phát sáng, quay sang vái Sở Hao Châu một cái thật sâu, nói:
– Đa tạ Sở huynh thành toàn.
Mặc dù sau khi hắn bị Lôi Điện làm bị thương, sau đó rơi vào tay Sở Hao Châu. Nhưng vào lúc này, lão nói hoàn toàn thật lòng.
Hạ Nhất Minh tức giận, trừng mắt nhìn Sở Hao Châu, nhưng vẫn không phản đối.
Chỉ cần Chiêm gia đồng ý thoái ẩn, thì hắn sẽ thực hiện lời hứa. Vì vậy cam đoan của Sở Hao Châu cũng chẳng xung đột với hắn.
– Theo cổ tịch của Chiêm gia ghi lại. Khi xưa, tổ sư khai phái của Ngũ Hành môn có tu vi cực cao. Sau khi người đoán tạo thành công ngũ hành hoàn liền đi ra hải ngoại, giết chết năm con thần thú mang thuộc tính ngũ hành khác nhau. Sau đó cướp lấy thần đan của chúng, rồi cho vào trong ngũ hành hoàn. Từ đó mới có thể tạo ra một thanh thần binh mạnh nhất thiên hạ.
Hai người Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Không ngờ giết một lúc năm con thần thú, đúng là quá kinh khủng.
– Nhưng ngoài trừ tổ sư khai phái ra, mặc dù sau này trong Ngũ Hành môn cùng có cao thủ thần đạo trấn giữ, nhưng vẫn không thể đạt tới cảnh giới đệ nhất thần đạo. – Âm thanh của lão nhân có chút tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Một nhân vật như thế, mỗi môn phái có thể xuất hiện một người đã là quá nhiều rồi. Ngươi còn muốn xuất hiện mấy người thật đúng là vọng tưởng.
Sở Hao Châu và lão nhân cũng gật đầu, chấp nhận chuyện đó. Lão nhân lại nói tiếp:
– Sau khi thanh ngũ hành hoàn mất đi theo tổ sư khai phái. Mặc dù sau đó cũng đoán tạo được thanh thần khí giống như thế, nhưng nội đan bên trong lại không phải nội đan của thần thú, mà là của năm con thánh thú có thực lực đỉnh phong. – Nói tới đây, lão nhân thở dài, nói tiếp:
– Trong cổ tịch của Chiêm gia có ghi lại: Vào thời kỳ thần đạo, Chiêm gia từng xuất hiện một nhân vật hàng đầu. Sau khi lão nhân gia tiến vào thần đạo liền lập chí đoán tạo ra cái ngũ hành hoàn thứ ba cho mình sử dụng. Vì vậy, lão nhân gia không ngại ra ngoài hải ngoại, tìm kiếm nội đan của năm con thánh thú có thực lực mạnh nhất. Đáng tiếc, sau đó lão nhân gia hoàn toàn mất tích.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mà giật mình, liếc mắt nhìn Sở Hao Châu. Trong lòng bọn họ cùng nghĩ tới cái hộp đựng năm viên nội đan nằm trong động dưới Bồng Lai tiên đảo.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLSở Hao Châu ho nhẹ một tiếng, nói:
– Ngươi nói thánh thú có thực lực mạnh nhất là căn cứ theo tiêu chuẩn nao?
Lão nhân ngập ngừng một chút, rồi nhìn sang bạch mã. Như đoán được lời nói của lão, ánh mắt Lôi Điện lóe lên sát khí. Nhìn bộ dáng của nó chỉ chực xông lên đá cho lão mấy cái.
Hạ Nhất Minh vội vàng ôm cổ bạch mã, nhẹ nhàng an ủi. Một lúc sau, bạch mã Lôi Điện mới trở lại bình tĩnh. Nhưng ánh mắt nó nhìn lão nhân không hề có chút hảo cảm.
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Mặc dù thánh thú đồng hành với ngươi cũng có huyết mạch thần thú, nhưng thời gian nó trở thành thánh thú quá ngắn, chưa đạt tới cảnh giới mạnh nhất, nên nội đan của nó không có tác dụng.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
– Ý của ngươi là thánh thú có huyết mạch thần thú?
– Đúng thế! Hơn nữa, con thánh thú đó phải tu luyện đạt tới cảnh giới thánh thú đỉnh phong, chỉ còn một chút nữa là có thể trở thành thần thú. – Lão nhân trầm giọng nói:
– Mà thánh thú như thế vào thời đại thần đại cũng vô cùng hiếm thấy. Vì vậy mà trên thế giới này lại càng khó có thể tìm được đầy đủ.
Hạ Nhất Minh cau mày, nói:
– Bây giờ, trên thế giới này không có thánh thú như vậy hay sao?
– Có! – Lão nhân chẳng hề do dự, nói:
– Theo ta biết thì có hai con thánh thú đạt tới cảnh giới như vậy.
Hai mắt Sở Hao Châu sáng lên, nói:
– Hai con nào?
– Long Xà trong Quỷ Khốc lĩnh và thánh thú Kỳ Lân thú của Kỳ Lân thánh chủ.
Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu đưa mắt nhìn nhau. Muốn đánh Long Xà và Kỳ Lân thú….? Chuyện như thế cũng chỉ có cao thủ thần đạo khi xưa mới có thể làm được.
Lão nhân lắc đầu, trong lòng cũng biết rất khó có thể thành công. Lão lại nói tiếp:
– Mà cho dù có thể tìm được nội đan, nhưng muốn ngũ hành hoàn trở thành thần khí thì vẫn phải cần hai điều kiện nữa.
– Nói đi! – Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
– Thứ nhất: Ngươi phải tìm được năng lượng bản nguyên của thế giới này. – Ánh mắt của lão nhân hoàn toàn nghiêm túc. Có lẽ trong lòng hắn, thái độ đối với ngũ hành hoàn chẳng khác gì một kẻ điên. Đây cũng là đặc điểm của mỗi một vị Đoán Tạo sư kiệt xuất. Bọn họ có thể vì một thanh thần binh mà trở nên điên cuồng. Chưa nói tới việc ngũ hành hoàn có thể trở thành thần khí.
– Đó cũng không phải là năng lượng bản nguyên của một thứ lực lượng nào đó mà phải là năng lượng bản nguyên của thế giới. Bởi vì ngũ hành hoàn luân chuyển, có thể tạo ra thế giới không gian bên trong. Bảo vật số một thiên hạ như thế hiển nhiên là cần phải có năng lượng bản nguyên chống đỡ.
Sở Hao Châu lập tức thở dài một tiếng. Mặc dù trong lòng rất muốn, nhưng lão biết bản thân mình vĩnh viễn không có cách tìm đươc năng lượng bản nguyên như vậy.
Hạ Nhất Minh thản nhiên, nói:
– Còn có điều kiện gì nữa?
– Thiên địa lực! Ngươi phải tới một nơi tràn ngập thiên địa lực, sau đó mới rót năng lượng bản nguyên vào trong ngũ hành hoàn. Nhưng nhớ kỹ, nếu thiên địa lực không đủ, thì ngũ hành hoàn chẳng thể trở thành thần khí mà sẽ biến thành những mảnh vụn. – Giọng nói của lão nhân càng lúc càng nhỏ. Lão thì thào nói:
– Thật là đáng tiếc! Ta không thể nhìn thấy cái ngày ngũ hành hoàn có thể trở thành thần khí.
Lão từ từ ngồi xuống đồng thời cũng chậm rãi nhắm hai mắt. Vào giây phút cuối cùng, ngoại trừ những lo lắng cho người trong gia tộc, lão cũng chỉ còn có một điều nuối tiếc đó nữa mà thôi.